Tư Lăng cùng Lâm Dương ngồi ở trong gian nhà thuê, nghiên cứu bản đồ trên bàn.

Đã là bản đồ Phủ thành chủ, tuy là sở hữu của Lâm gia, nhưng bên trên vẫn có chút thủ đoạn phòng ngừa tiết lộ, có rất nhiều chỗ đã dùng cấm chế xử lý cho mơ hồ, chỉ có cởi bỏ cấm chế mới có thể hoàn nguyên bộ dạng của nó. Bọn hắn bây giờ đã phá được hai cái cấm chế, còn có năm chỗ cấm chế chưa phá, mà hai chỗ đã phá được cấm chế lại là nơi không có đánh dấu truyền tống trận đi tới Nhân giới.

"Đúng rồi, Lâm gia gần đây có tin tức gì sao?" Tư Lăng vừa nghiên cứu cấm chế trên bản đồ, vừa hỏi.

"Còn chưa có." Lâm Dương trầm giọng đáp, trong thanh âm lộ ra một chút sung sướng, "Lâm gia mặc dù là Đại gia tộc, nhưng bên trong cũng phân thành rất nhiều đoàn thể, thế lực nhỏ; bất quá có được quyền lợi cao nhất Lâm gia vẫn là Gia Chủ, cả các trưởng lão cũng không so được với Gia Chủ, thậm chí không thể thao túng quyết định của Gia Chủ. Lâm gia khố phòng xưa nay chỉ có người được Gia Chủ đồng ý mới có thể đi vào, cho dù trưởng lão muốn đi vào cũng nhất định phải ngọc bài Gia Chủ mới được. Lần này Gia Chủ bế quan, có lẽ sẽ mất một thời gian nữa, hơn nữa ta từ chỗ Lâm Hà nghe ngóng được, lần này Gia Chủ chỉ cho Lâm Hà ngọc bài vào đại trận khố phòng, cho nên trước lúc Gia Chủ chưa xuất quan thì sẽ không có ai được tiến vào khố phòng, cũng sẽ không phát hiện lầu 1, lầu 2 khố phòng bị mất trộm."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc ấy hai con yêu phát rồ vơ vét khố phòng hắn không có lên tiếng, thậm chí ước gì hai con yêu gom nhiều một ít, để Lâm gia thịt đau một hồi. Dù sao đợi khi Lâm gia phát hiện khố phòng mất trộm thì bọn họ có lẽ đã sớm không còn tại Quỷ Giới.

Tư Lăng nhìn hắn một cái, đời nào nhìn không ra cái tên Quỷ Tu bình thường cực biết che dấu bảo vệ mình này đang sung sướng trong lòng, đại khái cảm thấy có thể gài bẫy Lâm gia, đối với hắn mà nói là rất vui vẻ, xem ra chuyện năm đó cũng làm cho trong lòng hắn oán hận không thôi, chỉ là vẫn không có cơ hội, cũng không có năng lực để báo thù mà thôi.

Tư Lăng ở Lâm gia một tháng, tự nhiên cũng biết chuyện năm đó của Lâm Dương. Hoàn toàn là kẻ xui xẻo, đệ tử dòng chính Lâm gia gây họa, đắc tội  người của một gia tộc khác, Lâm gia không có biện pháp, chỉ có thể đẩy ra một người làm quỷ chết thay. Mà Lâm Dương cũng tham dự nhiệm vụ lúc ấy, cho nên liền bị người ta âm thầm hãm hại, lại thêm hắn là người của chi phụ Lâm gia, thực lực lại không quá xuất sắc, cho nên hi sinh hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Biết Lâm gia hẳn là rất lâu mới có thể biết được khố phòng bị trộm, cho nên Tư Lăng trong lúc nhất thời cũng không quá lo lắng. Kế sách hiện giờ là phải phá giải cấm chế của bản đồ trước, tìm ra chỗ của truyền tống trận.

Lúc Tư Lăng cả ngày cả đêm phá giải cấm chế thì Lâm Dương cũng không nhàn rỗi, nắm chặt thời gian tu luyện.

Đối với việc an bài Lâm Dương, Tư Lăng đã sớm có quyết định. Tâm tư "qua cầu rút ván" là hoàn toàn không có, hắn quyết định sau khi trở về Nhân giới thì liền thu luồng thần thức kia về, không cần lợi dụng nó để khống chế Lâm Dương nữa, cũng coi như là trả lại tự do cho Lâm Dương. Bất quá hai người cùng nhau hành động, Lâm Dương đã là "hai chân cùng lội xuống nước", bảo hắn không "ướt chân" là hoàn toàn không có khả năng, hắn cũng rõ ràng bản thân không thể ở lại Quỷ Giới được nữa. Hơn nữa chính Lâm Dương cũng là người có chủ kiên, căn bản không cần Tư Lăng nói cái gì, chính hắn đã biểu hiện trung tâm.

"Tiền bối, ta cùng đi Nhân Giới với các người." Lâm Dương trịnh trọng nói.

Tư Lăng không chút gì ngoài ý muốn, ngay sau khi nghe kế hoạch của Lâm Dương, trong lòng hắn liền có cảm giác như thế. Nếu việc này bại lộ ra, Lâm Dương sẽ phải đối mặt với toàn diện đuổi giết của Lâm gia, ở Quỷ Giới chỉ có nước trốn trốn tránh tránh một đời, còn không bằng xông vào Nhân Giới một lần. Hơn nữa ở Nhân Giới cũng không phân giới hạn rõ ràng giữa Nhân tu và Quỷ tu như Quỷ Giới, ở Nhân Giới còn có một cái Quỷ Vực, nơi đó là  địa bàn của Quỷ Tu, Nhân tu cũng có thể đi vào, Quỷ Tu cùng Nhân Tu tại Quỷ Vực đều là hoà bình vô sự. Hơn nữa chỉ cần Quỷ Tu không âm mưu cắn nuốt linh hồn Nhân Tu để tu luyện, phần lớn Nhân Tu đều sẽ không thật sự đuổi tận giết tuyệt.

"Đi tới Nhân Giới, ta sẽ lập tức đi Quỷ Vực, sẽ không phiền toái đến tiền bối." Lâm Dương hiên ngang lẫm liệt nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Nếu tiền bối có gì cần Lâm Dương, Lâm Dương tất nhiên là toàn lực ứng phó."

Tư Lăng như cười như không, không nói được hay không được.

Lâm Dương tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn da mặt dày, đem kế hoạch dính lấy Tư Lăng tiến hành đến cùng. Không có biện pháp, hắn phát hiện đi theo cái tên nhân tu này lang bạt khắp nơi, thật sự là ưu việt quá nhiều. Hơn nữa so với tu luyện tại cái nơi không lạnh không nóng như Lâm gia, loại đột phá trong nghịch cảnh này lại càng nhanh tiến bộ, thu hoạch được rất nhiều dị bảo, cảm giác sảng khoái không nói nên lời. Đương nhiên, một nguyên nhân làm cho hắn quyết định vững tâm đi theo Tư Lăng chính là nhìn ra phẩm tính của đám người kia, nói nôm na một chút chính là đều là đám ngu ngốc, đi theo bọn họ có thịt ăn, sẽ không bỏ rơi đồng bạn.

Lại mất một tháng, Tư Lăng rốt cuộc phá giải hết cấm chế trên bản đồ. Hai người xem xét trên bản đồ, sau đó định mục tiêu tại một chỗ cấm địa trong Tây khu Phủ thành chủ.

"Tiền bối, ta nghe nói cấm địa Tây khu của Phủ thành chủ có một tu sĩ  Hóa Thần trấn thủ, vị tu sĩ Hoá Thần này cũng là tu sĩ mà Phủ thành chủ cung phụng, chúng ta chuyến này chắc là có chút phiền toái."

Ngón tay Tư Lăng gõ gõ trên bản đồ, thần sắc lạnh lùng. Cho dù là phiền toái thì cũng phải tiến lên, cũng không thể thật sự ở tại Quỷ Giới cho đến khi vị tu sĩ Hóa Thần kia phi thăng Thượng Giới chứ? Bất quá, Ẩn thân phù phải vẽ nhiều một ít mới được, đặc biệt là Ẩn thân hồn phù thất phẩm. Ẩn thân phù càng cao cấp, hiệu quả che dấu càng tốt. Đương nhiên, với sự thần thông của tu sĩ Hóa Thần, bọn họ tuy rằng nhìn không thấy tu sĩ dán Ẩn Thân phù, nhưng lại có thể bằng thần thức cường đại mà cảm ứng được. Đương nhiên, nếu là Ẩn thân phù cấp cao, cảm giác của tu sĩ Hóa Thần cũng bị hạn chế bớt. Chỉ tiếc Tư Lăng hiện tại nhiều nhất chỉ có thể vẽ ra Ẩn thân phù thất phẩm, chỉ có Ẩn thân phù cửu phẩm mới có thể hoàn toàn giấu được thần thức của tu sĩ Hóa Thần.

Nếu linh phù không được, Tư Lăng chỉ có thể chuyển chủ ý tới Hồn phù. Chỉ là xác xuất thành công của Hồn phù thất phẩm thấp đến đáng thương, làm cho hắn thật xót xa; bất quá vì tương lai, Tư Lăng cũng chỉ có thể liều mạng.

Quyết định chủ ý xong, Tư Lăng lại bắt đầu tích cực đâm đầu vào vẽ Hồn phù. Bận rộn một tháng mới thành công được bốn tấm Ẩn thân hồn phù thất phẩm.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ cơ hội.

Tư Lăng mở ra Truyền Âm phù, liên lạc với tên Dương Huy không biết đã mai phục ở đâu tại Quỷ Vương thành.

"Tư đạo hữu quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được Truyền tống trận." Dương Huy cười tán thưởng một trận.

Tư Lăng lười nghe lời thừa của hắn, hỏi: "Chúng ta quyết định ba ngày sau hành động."

Bên kia, Dương Huy trầm mặt một chút rồi nói: "Được, đến lúc đó chúng ta hội hợp tại Tây khu Phủ thành chủ."

Tư Lăng mắt nhìn ký hiệu Lê Viên trên bản đồ Tây khu, không tiếng động cười lạnh, miệng lại nói: "Được."

Tắt đi Truyền Âm phù, Tư Lăng đứng lên, đem túi trữ vật nhét vào thắt lưng, nói với tên Quỷ Tu đang có chút ngơ ngác: "Bắt đầu hành động."

"... Không phải ba ngày sau sao?" Quỷ Tu sửng sốt.

"Đó là Dương Huy, không phải chúng ta." Tư Lăng bày ra vẻ mặt như đang nhìn tên ngốc mà nhìn hắn, "Ngươi ngốc à, chờ hắn đến để liên lụy chúng ta sao, tiên hạ thủ vi cường quan trọng hơn."

"..." Bị một tên ngốc mắng là đồ ngốc gì đó quả thực là quá đau lòng. Hơn nữa, không phải đã lấy tâm ma thề rồi sao? Lật lọng như vậy sẽ bất lợi cho tu hành sau này mà? Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Tư Lăng đột nhiên cảm thấy thật không có sức lực giải thích với tên Quỷ Tu xui xẻo này. Ai nói dùng tâm ma thề thì không được chuẩn bị trước, thật chẳng lẽ phải chờ cái tên Dương Huy không biết đã đánh âm mưu quỷ kế gì đến để liên lụy bọn họ sao? Cho nên mới nói, người thông minh có đôi khi nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, thật sự rất không tốt.

**************

Dựa vào hai tấm ngọc bài kia, hai người không tốn chút sức nào mà đi  qua đại trận bảo vệ Phủ thành chủ, sau đó trực tiếp trèo tường lẻn Phủ. Dù đã giao hẹn với Dương Huy ba ngày, nhưng ba ngày này Tư Lăng cũng không định ngu ngốc cái gì cũng không làm, cứ tới Phủ thành chủ trước để nghiên cứu địa hình thôi.

Tư Lăng đem một chồng Ẩn thân phù giao cho Quỷ Tu, bảo hắn tự quyết định, sau đó vỗ trên người mình một tấm, ẩn thân đi dạo khắp Phủ thành chủ.

************

Ba ngày sau.

Không biết là vô tình hay cố ý, đến thời gian hội hợp, Lê Viên Tây khu lại không có bất kỳ người nào qua lại, thậm chí ngay cả thị vệ tuần tra cũng tránh  nơi đây. Tư Lăng cảm giác cấm chế mình bố trí tại Lê Viên Tây khu không có bị động chạm cảnh báo, cười lạnh một tiếng, mang theo Lâm Dương chạy đi cấm địa Tây khu.

Đến trước cấm địa, ngẩng đầu có thể nhìn thấy hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ của cấm địa, giống như đình đài lầu thanh nhã u tĩnh của Giang Nam ở  thế tục giới, khéo léo tinh xảo. Ánh mắt Tư Lăng hơi trầm xuống, tuy rằng mắt thường không phát hiện điều gì không ổn, nhưng khi thần thức lặng yên quét qua thì phát hiện bên trong khắp nơi đều là cấm chế, thậm chí che giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm tiềm tàng. Mà chỗ Truyền tống trận đi Nhân Giới thì ở ngay lầu 2 của một toà nhà nhìn trông như Tú Lâu[1] của nữ tử Giang Nam.

[1]Tú lâu (绣楼) là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa.

Mà với tu vi của Lâm Dương, càng không phát hiện được gì. Bất quá hắn ta lại rất biết quan sát sắc mặt, có thể từ một ít biểu cảm trên mặt Tư Lăng mà phán đoán tính nguy hiểm của nơi này.

Tư Lăng đem hai tấm Ẩn thân hồn phù thất phẩm ra, vỗ một tấm trên người Lâm Dương, cũng vỗ một tâm trên người mình, sau đó trực tiếp dùng dây thừng Hồn lực trói Quỷ Tu lại làm diều bay, mang theo hắn đi vào cấm địa, như thế cũng tránh khả năng hai người lạc nhau.

Lâm Dương: "..." Làm diều gì đó quả thực là quá đau lòng có được hay không?

Ẩn thân hồn phù thất phẩm đã tương đương với linh phù bát phẩm, điều này cho Tư Lăng tự tin hơn một ít, cũng can đảm đi vào cấm địa. Đi tới sát cấm chế, bất quá chỉ là đoạn đường ngắn ngủi mấy phút, lại làm cho hắn đi mất nửa ngày, có thể thấy được mỗi một bước đều không dễ dàng.

Rốt cuộc đi tới lầu các, Tư Lăng cất Hồn phù, hai người chạy thẳng lên lầu hai, sau đó bắt đầu lấy linh thạch bố trí Truyền tống trận.

Truyền tống trận này hẳn là rất lâu không dùng, nhìn có chút bất ổn, Tư Lăng trong lòng hơi thấp thỏm, hi vọng nó có thể chống đỡ đến lúc mình trở lại Nhân Giới. Truyền tống trận có 18 điểm lõm, Tư Lăng sờ soạng trận pháp, suy nghĩ một chút thì dùng linh phù bày một cái Liễm tức trận đơn giản ở gần trước, sau đó mới lấy ra 18 viên linh thạch thượng phẩm bắt đầu đem chúng đặt lần lượt vào những điểm lõm kia.

Linh lực trong linh thạch Thượng phẩm dao động rất mạnh, nếu không phải có Liễm tức trận, chỉ sợ khí tức này đã sớm tiết lộ ra ngoài làm cho người ta phát giác. Ngay lúc Tư Lăng đưa viên linh thạch cuối cùng vào Truyền tống trận thì khí tức Dương Huy rốt cuộc xuất hiện tại cấm địa, trực tiếp nhào tới nơi này. Mà khiến Tư Lăng sắc mặt khó coi là, không chỉ có Dương Huy, phía sau hắn còn có vài luồng khí tức mạnh mẽ khác, hơn nữa thế nhưng đều là tu vi Nguyên Anh.

"Tư đạo hữu, nhanh, chúng ta đi!" Dương Huy gấp rút kêu lên.

Không cần Dương Huy nói, Tư Lăng cũng biết lúc này tình huống khẩn cấp, chỉ là, tên tiểu tử này làm cái gì quái thế, lại chọc cho Phủ thành chủ phái tu sĩ Nguyên Anh đến đuổi giết hắn?

Ngược lại, Lâm Dương chỉ nhìn một phát liền kinh hãi nói: "Dương tiền bối, chẳng lẽ người đã trộm Thanh phách châu trong Phủ thành chủ?" Mấy tu sĩ Nguyên Anh kia chính là tu sĩ canh giữ Thanh phách châu, nhìn đến bọn họ, rất nhanh liền có thể liên tưởng đến việc này.

Dương Huy ngoảnh mặt về phía hắn cười lộ ra một hàm răng trắng, nhìn trông lại âm trầm vô cùng.

Tư Lăng trong lòng giận dữ, quả nhiên là cái tên không muốn sống, đã vậy còn muốn liên lụy bọn họ.

Hai người, một quỷ đều biết lúc này tình huống nguy cấp, đều không nói hai lời nhào vào Truyền tống trận, bắt đầu bấm tay niệm thần chú khởi động Truyền tống trận.

Ngay tại lúc Truyền tống trận sáng lên thì đột nhiên một giọng nói tức giận giống như sấm sét đến từ chín tầng mây vang lên: "Thằng nhãi ranh, ngươi dám!", một luồng uy áp nguy hiểm ập đến, loại sợ hãi như "hủy thiên diệt địa" kia khiến người trong Truyền tống trận hoảng sợ vô cùng, trơ mắt nhìn lầu các nháy mắt hóa thành bột mịn, chỉ còn lại còn mặt đất đang vận chuyển truyền tống trận là lung lay sắp đổ.

Tư Lăng khoé mắt nứt ra(?), trơ mắt nhìn vị tu sĩ Hóa Thần kia lại tấn công một lần nữa, nhẹ nhàng, không tốn chút sức đã mạnh mẽ thay đổi quỹ đạo Truyền tống trận, mà bọn họ cũng biến mất trong không gian vặn vẹo của Truyền tống trận.

"Dương Huy, ta **** đại gia ngươi!"

Trước khi biến mất, Tư Lăng cũng không nhịn được nữa mà phát ra lời chữi rủa thô tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện