Nghe được lời Tô Hồng Phi nói, Tư Lăng nhịn không được nhìn sang nàng ta một cái. Kỳ thật trong lòng hắn không phải không hoài nghi Nguyệt Thiên Dạ vì sao lại trở thành tâm ma của nàng ta. Hắn dù chưa thâm giao cùng Tô Hồng Phi, nhưng cũng biết Tô Hồng Phi là người tâm trí kiên định, tuyệt không có khả năng bởi vì Kỷ Trường Ca mà khiến Nguyệt Thiên Dạ trở thành gai trong lòng. Hơn nữa, lúc trước tại dãy núi Thập Vạn, địch ý của Tô Hồng Phi với hắn...
Tư Lăng tuy rằng nghĩ không ra, nhưng sau này địch ý của Tô Hồng Phi đã tiêu tan, lại có Liễu Thành Phong ở giữa điều giải, vì Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi cũng sẽ không ra tay với hắn, cho nên Tư Lăng vẫn chưa miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó.
Tô Hồng Phi dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu nở nụ cười tươi đẹp với hắn. Nụ cười muốn có bao nhiêu dịu dàng mềm mại thì liền có bao nhiêu dịu dàng mềm mại, cười đến khiến lưng Tư Lăng phát lạnh, lại không biết vì sao, thế nhưng cũng đáp trả bằng nụ cười.
Động tác hai người này nhìn trong mắt người bên cạnh, đó là hết sức ăn ý nhìn nhau cười, tình ý triền miên. Vì thế, Nguyệt Thiên Dạ vốn vẫn không cam lòng liền phẫn nộ. Phẫn nộ thiêu đốt lý trí của nàng ta, khiến cho nàng ta càng dễ bị kích thích hơn so với bình thường, thậm chí vẫn không nghĩ tới đây có phải là một thủ đoạn chọc giận nàng của Tô Hồng Phi hay không.
Một luồng ánh sáng chém xuống, Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi tốc độ cực nhanh tránh được, đảo tay theo đó cũng đánh trả lại.
Chỉ thấy Nguyệt Thiên Dạ ngạo nghễ mà đứng ở giữa không trung, hồng y tung bay, trên mặt ngậm sương, trong mắt sắc đỏ sắc đen biến ảo, nhìn trông hơi có chút dáng vẻ của ma đầu. Cũng khiến Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi nhìn mà giật mình. Hai người đều có chút đoán được Nguyệt Thiên Dạ bị kích thích nên tình hình lại bắt đầu bất thường.
"Tư Lăng, chẳng lẽ huynh rời bỏ ta, chính là bởi vì nữ nhân này?" Nguyệt Thiên Dạ cầm trượng Thiên Dạ Tinh Thần, xa xa chỉ vào Tô Hồng Phi.
Tư Lăng bị nàng ta làm nghẹn lời. Vì quái gì nàng ta nhất định cho là hắn nhất định cần phải tìm một nữ nhân mới có thể bỏ rơi nàng ta? Tô Hồng Phi mỉm cười nói: "Cô thật là kỳ quái, Tư Lăng muốn hay không muốn rời khỏi cô thì cùng cô có cái gì khác biệt chớ? Hơn nữa trước đó cô chẳng phải từng cướp vị hôn phu của ta sao? Vậy ta vì sao không thể cùng Tư Lăng ở cùng một chỗ?" Nói xong, ngọt ngào cười.
Tư Lăng bị nụ cười ngọt ngào của nàng ta làm cho sởn tóc gáy, quả nhiên Tô Hồng Phi là đặc biệt muốn chọc giận Nguyệt Thiên Dạ, cho nên khiến cho nàng ta hiểu lầm. Có cái gì so với chuyện nam nhân mình vẫn không có được lại bị nữ nhân khác dễ dàng cướp đi khiến cho nàng ta phẫn nộ hơn chứ? Nguyệt Thiên Dạ kiêu ngạo đã quen, tất nhiên không thể tha thứ nam nhân của mình bị những nữ nhân khác cướp đi, thà rằng chính mình hủy đi cũng không thể để người khác có được.
Nguyệt Thiên Dạ mặt không chút thay đổi nói: "Đó là Trường Ca tự nguyện ở cùng ta."
"Tư Lăng cũng là tự nguyện!" Tô Hồng Phi đáp thật nhanh.
"..."
Mắt thấy Nguyệt Thiên Dạ sắp bộc phát đến nơi thì một thanh âm khó có thể tin tưởng truyền tới: "Sư tỷ, tỷ thật sự cùng Tư tiểu đệ..."
Chỉ thấy Liễu Thành Phong đã đánh bại tên kiếm tu Vạn Kiếm tông kia, dù chưa lấy tính mệnh của hắn, nhưng đã bị thương thật nặng, vô lực tái chiến. Liễu Thành Phong cả người tràn ngập sát khí bước đến, trọng kiếm kéo ở trong tay, đuôi mắt hơi phát hắc, nhìn trông tựa như một Ma Vương khủng bố. Hắn nhìn chằm chằm Tư Lăng, biểu cảm mười phần nguy hiểm.
Tô Hồng Phi đưa tay vỗ xuống trên ót hắn, nói: "Sư đệ, chúng ta đối phó với địch nhân trước mặt trước đã."
Liễu Thành Phong đem trọng kiếm để ngang phía trước, sát khí lành lạnh từ kiếm tràn ra, khiến người kinh hãi. Hắn nhìn bọn Kỷ Trường Ca, gật đầu nói: "Nói có lý."
"Sư đệ, Kỷ Trường Ca liền giao cho đệ."
Tô Hồng Phi thanh âm chưa dứt, liền cùng Tư Lăng phóng về phía Nguyệt Thiên Dạ.
Trọng kiếm Liễu Thành Phong chém xuống, ngăn chặn bọn Kỷ Trường Ca, Dương Huy, Ám Lưu Nguyệt tiến lên hỗ trợ Nguyệt Thiên Dạ, bốn người bắt đầu triền đấu. Mà lúc này, từ đàng xa đuổi tới ba mươi tu sĩ, tập trung nhìn đến, lại là đám người Xích Diễm.
"Tư Lăng, ta tới giúp ngươi!" Xích Diễm quát một tiếng, hai tay thành trảo, hai con Hỏa long gào thét mà đến.
Xích Diễm làm người tuy rằng kiêu ngạo, nhưng hắn lúc trước chịu vài lần ân tình của Tư Lăng tại Tiên phủ, đã ghi tạc trong lòng, hiện nay hắn có phiền toái tự nhiên xuất thủ tương trợ. Ngoài ra, những tu sĩ đi cùng hắn cũng là tại hành lang thời gian và chỗ Thông Linh Thú đã từng được Tư Lăng tương trợ. Vì trả tình nghĩa của Tư Lăng, tự nhiên không nói hai lời xuất thủ giúp đỡ.
Có bọn họ gia nhập, vừa vặn có thể đối phó những tu sĩ mà Nguyệt Thiên Dạ mang đến. Mà Liễu Thành Phong cùng Xích Diễm chống lại bọn Dương Huy, Ám Lưu Nguyệt. Tư Lăng cũng nhân cơ hội thu hồi Thôn Thiên đỉnh.
Xích Diễm nhìn Ám Lưu Nguyệt, cười gằn nói: "Thiếu chủ Ma Giới, hôm nay liền để cho ta đến tiếp đãi ngươi." Trong lòng đã quyết tâm trừ bỏ thiếu chủ Ma Giới, khiến Ma tộc nguyên khí tổn thương nặng nề, để xem bọn họ còn có thể thường xuyên chạy đến Thương Vũ giới giương oai hay không.
Thu Mộ Quy vẫn luôn bàng quan bên cạnh thấy thế, kéo Kỳ Trầm Mi bị hắn đánh ngất xỉu đi, kiên quyết không cho bạn tốt trở thành công cụ của Nguyệt Thiên Dạ, cũng cho thấy hắn lúc này không giúp bên nào.
Một bên khác, Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi liên thủ chống lại Nguyệt Thiên Dạ. Đả Thần Tiên và Thiên Dạ Tinh Thần là hai đại pháp bảo của Nguyệt Thiên Dạ, đều cùng xuất ra. Sau vài lần giao thủ, Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên lật tay lấy ra một tấm Kim phù, uy áp Hóa Thần khổng lồ từ tấm phù tràn ra.
Tô Hồng Phi biến sắc, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng. Vốn kế hoạch của nàng là ra tay trong tiên cảnh, chính là mưu tính để tên tu sĩ Hóa Thần giao hảo với Nguyệt Thiên Dạ không thể trợ giúp nàng ta một tay, phần thắng sẽ lớn hơn, lại quên mất không gian của Nguyệt Thiên Dạ có khả năng chứa Yêu Tu Đồ Mục. Hắn ta có thể đem thần thông của tu sĩ Hóa Thần phong ấn trong tấm phù, để Nguyệt Thiên Dạ đối phó với bọn họ.
Ngay khi Nguyệt Thiên Dạ lấy ra kim phù thì Tư Lăng trong lòng liền động, một tấm Kim phù từ vòng tay trữ vật xuất hiện, bay nhanh tới hướng Nguyệt Thiên Dạ.
Kim phù chống lại kim phù, thần thông của tu sĩ Hóa Thần địch với thần thông tu sĩ Hóa Thần. Toàn bộ không gian đều bị luồng sóng hủy thiên diệt địa chấn động. Đám Tuyết yêu thú cũng tránh thật xa, thậm chí bông tuyết trên trời cũng đột nhiên ngừng rơi, không còn liên miên không dứt rơi xuống nữa.
Phù này chính là Tư Hàn ngưng tụ thần thông phong ấn vào. Tư Hàn lúc trước phong ấn mấy tấm cho Tư Lăng, những năm gần đây, Tư Lăng cũng chỉ dùng một tấm, những tấm khác đều còn cất giữ. Lúc này thấy Nguyệt Thiên Dạ xuất ra Kim phù, Tư Lăng cũng không chút do dự lấy ra Kim phù.
Sau trận nổ mạnh, cả thế giới một mảnh thanh minh.
Nguyệt Thiên Dạ đôi mắt không ngừng biến ảo từ đỏ sang đen lại từ đen biến thành màu đỏ, giống như đại biểu cho hai loại nhân cách. Đồng tử màu đen cuồng ngạo duy tôn, đồng tử màu đỏ băng lãnh vô tình. Ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng lộ ra vẻ tham lam, đây là ý thức của cái không gian cao cấp kia.
"Không gian cắt bỏ!"
"Thiên vạn thủy thế giới!"
Hai loại pháp quyết giao hội ở giữa không trung, triệt tiêu lẫn nhau. Tư Lăng lại ngưng tụ 1000 thanh Hồn lực kiếm, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Khắp không gian đều trở thành chiến trường, các loại pháp bảo đều ra hết, thuật pháp đụng nhau, ầm ầm vang không ngừng.
Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ đánh nhau không biết mệt mỏi. Nguyệt Thiên Dạ pháp bảo lấy ra hết. Tư Lăng Hồn lực, Linh lực thay đổi liên tục, Linh phù, Hồn phù cũng không keo kiệt tiêu hao. Tuy rằng thế giới này chỉ là một vùng tuyết trắng, nhưng bởi đấu pháp kịch liệt, khiến cho linh khí trong không khí đều trở nên cuồng bạo bất an.
Giữa lúc hai người đánh đến khó bỏ khó phân thì Tô Hồng Phi đột nhiên tung ra một hạt châu màu đen, hai tay bấm niệm thần chú, đánh vào hạt châu. Lấy hạt châu làm trung tâm, vầng sáng màu đen khi tỏ khi mờ. Đợi khi ánh sáng của hạt châu đen đột nhiên bùng lên thì Tô Hồng Phi cầm nó bay về hướng Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ.
Đột nhiên toàn bộ không gian biến thành màu đen, những người khác chỉ thấy không trung tối sầm, đợi khi bóng đen rút đi, ba người giữa không trung là Tư Lăng, Nguyệt Thiên Dạ, cùng Tô Hồng Phi đã không thấy bóng dáng.
"Sư tỷ!"
"Thiên Dạ!"
"Tư Lăng!"
"Ngao ngao ngao!"
"Chiếp chiếp chiếp!"
Các loại thanh âm vang lên, thần thức một lần lại một lần tìm kiếm, nhưng lại không cách nào tìm tới ba người kia.
Sát khí trên người Liễu Thành Phong bắn ra mãnh liệt, trọng kiếm chém xuống, kiếm ý như cầu vồng, đánh thẳng tới Kỷ Trường Ca. Kỷ Trường Ca không địch lại, thân thể bị trọng kiếm chém thành hai nửa, Nguyên Anh từ trong thân thể bay ra, hoang mang rối loạn liền muốn chạy trốn, bị Liễu Thành Phong lần nữa chém một kiếm xuống, triệt để tổn lạc.
Một bên khác, Trọng Thiên cắn chặt cổ Dạ Yểm, đem độc tố đưa vào bên trong huyết mạch Dạ Yểm. Dạ Yểm kêu thét không thôi, liên tiếp dùng sừng nhọn đâm vào thân thể yêu thú màu đen, tạo thành từng vết thương thấy tận xương, máu tươi đầm đìa. Trọng Thiên sau khi đem kịch độc rót vào, kéo thân thể trọng thương buông Dạ Yểm ra. Sau đó một con chim xám đánh tới, móng vuốt sắc nhọn cào trên người Dạ Yểm, da tróc thịt bong, Dạ Yểm hí hét không thôi.
Yêu hỏa cùng Linh hỏa hai tầng giao triền, đánh úp về phía Dạ Yểm. Dạ Yểm vốn là bị thương, lại trúng độc, dưới yêu hỏa cùng linh hỏa Phượng Hoàng thiêu đốt thì liên tục gào thét, rốt cuộc dần dần mất đi hô hấp, thân thể cũng bị hai loại lửa kia thiêu thành tro tàn.
Dạ Yểm chết!
Dương Huy chết!
Ám Lưu Nguyệt chết!
.........
Thế giới điêu tàn trước mắt rất nhanh bị bông tuyết bay lả tả che lấp dấu vết trên đất, thế giới lại khôi phục sắc tuyết sạch sẽ, chỉ có những người bị thương cùng vết thương trên người yêu thú làm cho bọn họ biết, vừa rồi nơi đây đã trải qua một trận chiến đấu.
Cả người sát khí do chiến đấu của Liễu Thành Phong bình thường trở lại, lại biến thành nam tử sáng sủa yêu cười, chỉ là chân mày nhíu chặt, ngửa đầu nhìn một vùng không trung trắng xóa. Xích Diễm bị trọng thương, đang ngồi xếp bằng ở trên tuyết, ăn đan dược chữa thương, đồng thời cũng chú ý không trung.
Trọng Thiên khôi phục bộ dáng thú con, cả người đầy máu ghé vào trên lưng chim xám, đôi mắt màu tím đen có chút rã rời, cũng đồng dạng chú ý không trung. Chim xám thỉnh thoảng kêu chiếp chiếp, tiếng kêu rất nhanh bị tiếng gió tuyết cuốn tới nuốt hết.
Sau một lúc, trên bầu trời đột nhiên nứt ra cái cửa màu đen, một bóng người từ trên ngã xuống. Liễu Thành Phong nhận ra bóng dáng của người nọ, phi thân lên, đỡ được người nọ.
Là Tô Hồng Phi bị trọng thương.
"Sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Tư tiểu đệ đâu?" Liễu Thành Phong cầm đan dược chữa thương đút cho nàng, vội hỏi.
"Tư Lăng còn đang ở trong không gian Di Thiên." Tô Hồng Phi hồi đáp, cũng coi như là nói cho hai con yêu thú kia nghe.
Liễu Thành Phong nghe vậy hơi biến sắc mặt. Không gian Di Thiên chính là viên ngọc châu đen kia, là Tu Di không gian mà Tô Hồng Phi lấy được trong Tiên phủ. Trải qua tế luyện, nó sinh ra một cái tiểu thế giới có thể ngăn chặn linh khí cao cấp, mục đích chính là vây khốn Nguyệt Thiên Dạ cùng ngăn chặn cái không gian cao cấp trên người nàng ta, chặt đứt liên hệ của Nguyệt Thiên Dạ cùng không gian cao cấp kia. Chỉ cần Nguyệt Thiên Dạ không thể cậy vào cái không gian cao cấp kia, Tô Hồng Phi không tin Nguyệt Thiên Dạ vẫn là vô địch.
Liễu Thành Phong giải thích Di Thiên không gian cho Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, hai con yêu mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng không lòng như lửa đốt như lúc trước nữa. Bất quá, cái không gian cao cấp kia không phải vật phàm, nó đã sinh ra ý thức của mình, nó muốn thăng cấp trở nên cường đại, muốn thôn phệ linh hồn Tư Lăng, nên e rằng nó có chuẩn bị ở sau, đến lúc đó khó lòng phòng bị, Tư Lăng có thể tránh thoát mưu tính của cái không gian cao cấp kia sao?
Ở đây trừ hai con yêu cùng Tô Hồng Phi, những người khác cũng không biết trên người Nguyệt Thiên Dạ có cái không gian cao cấp, hơn nữa không gian cao cấp kia đã tu luyện ra linh trí. Nghe được Liễu Thành Phong nói, đều cảm thấy Tư Lăng cuối cùng nhất định có thể bình an ra khỏi không gian Di Thiên. Về phần Nguyệt Thiên Dạ, sau khi Kỷ Trường Ca đã chết đi, ở đây căn bản không còn ai quan tâm đến chết sống của nàng.
Tư Lăng tuy rằng nghĩ không ra, nhưng sau này địch ý của Tô Hồng Phi đã tiêu tan, lại có Liễu Thành Phong ở giữa điều giải, vì Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi cũng sẽ không ra tay với hắn, cho nên Tư Lăng vẫn chưa miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó.
Tô Hồng Phi dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu nở nụ cười tươi đẹp với hắn. Nụ cười muốn có bao nhiêu dịu dàng mềm mại thì liền có bao nhiêu dịu dàng mềm mại, cười đến khiến lưng Tư Lăng phát lạnh, lại không biết vì sao, thế nhưng cũng đáp trả bằng nụ cười.
Động tác hai người này nhìn trong mắt người bên cạnh, đó là hết sức ăn ý nhìn nhau cười, tình ý triền miên. Vì thế, Nguyệt Thiên Dạ vốn vẫn không cam lòng liền phẫn nộ. Phẫn nộ thiêu đốt lý trí của nàng ta, khiến cho nàng ta càng dễ bị kích thích hơn so với bình thường, thậm chí vẫn không nghĩ tới đây có phải là một thủ đoạn chọc giận nàng của Tô Hồng Phi hay không.
Một luồng ánh sáng chém xuống, Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi tốc độ cực nhanh tránh được, đảo tay theo đó cũng đánh trả lại.
Chỉ thấy Nguyệt Thiên Dạ ngạo nghễ mà đứng ở giữa không trung, hồng y tung bay, trên mặt ngậm sương, trong mắt sắc đỏ sắc đen biến ảo, nhìn trông hơi có chút dáng vẻ của ma đầu. Cũng khiến Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi nhìn mà giật mình. Hai người đều có chút đoán được Nguyệt Thiên Dạ bị kích thích nên tình hình lại bắt đầu bất thường.
"Tư Lăng, chẳng lẽ huynh rời bỏ ta, chính là bởi vì nữ nhân này?" Nguyệt Thiên Dạ cầm trượng Thiên Dạ Tinh Thần, xa xa chỉ vào Tô Hồng Phi.
Tư Lăng bị nàng ta làm nghẹn lời. Vì quái gì nàng ta nhất định cho là hắn nhất định cần phải tìm một nữ nhân mới có thể bỏ rơi nàng ta? Tô Hồng Phi mỉm cười nói: "Cô thật là kỳ quái, Tư Lăng muốn hay không muốn rời khỏi cô thì cùng cô có cái gì khác biệt chớ? Hơn nữa trước đó cô chẳng phải từng cướp vị hôn phu của ta sao? Vậy ta vì sao không thể cùng Tư Lăng ở cùng một chỗ?" Nói xong, ngọt ngào cười.
Tư Lăng bị nụ cười ngọt ngào của nàng ta làm cho sởn tóc gáy, quả nhiên Tô Hồng Phi là đặc biệt muốn chọc giận Nguyệt Thiên Dạ, cho nên khiến cho nàng ta hiểu lầm. Có cái gì so với chuyện nam nhân mình vẫn không có được lại bị nữ nhân khác dễ dàng cướp đi khiến cho nàng ta phẫn nộ hơn chứ? Nguyệt Thiên Dạ kiêu ngạo đã quen, tất nhiên không thể tha thứ nam nhân của mình bị những nữ nhân khác cướp đi, thà rằng chính mình hủy đi cũng không thể để người khác có được.
Nguyệt Thiên Dạ mặt không chút thay đổi nói: "Đó là Trường Ca tự nguyện ở cùng ta."
"Tư Lăng cũng là tự nguyện!" Tô Hồng Phi đáp thật nhanh.
"..."
Mắt thấy Nguyệt Thiên Dạ sắp bộc phát đến nơi thì một thanh âm khó có thể tin tưởng truyền tới: "Sư tỷ, tỷ thật sự cùng Tư tiểu đệ..."
Chỉ thấy Liễu Thành Phong đã đánh bại tên kiếm tu Vạn Kiếm tông kia, dù chưa lấy tính mệnh của hắn, nhưng đã bị thương thật nặng, vô lực tái chiến. Liễu Thành Phong cả người tràn ngập sát khí bước đến, trọng kiếm kéo ở trong tay, đuôi mắt hơi phát hắc, nhìn trông tựa như một Ma Vương khủng bố. Hắn nhìn chằm chằm Tư Lăng, biểu cảm mười phần nguy hiểm.
Tô Hồng Phi đưa tay vỗ xuống trên ót hắn, nói: "Sư đệ, chúng ta đối phó với địch nhân trước mặt trước đã."
Liễu Thành Phong đem trọng kiếm để ngang phía trước, sát khí lành lạnh từ kiếm tràn ra, khiến người kinh hãi. Hắn nhìn bọn Kỷ Trường Ca, gật đầu nói: "Nói có lý."
"Sư đệ, Kỷ Trường Ca liền giao cho đệ."
Tô Hồng Phi thanh âm chưa dứt, liền cùng Tư Lăng phóng về phía Nguyệt Thiên Dạ.
Trọng kiếm Liễu Thành Phong chém xuống, ngăn chặn bọn Kỷ Trường Ca, Dương Huy, Ám Lưu Nguyệt tiến lên hỗ trợ Nguyệt Thiên Dạ, bốn người bắt đầu triền đấu. Mà lúc này, từ đàng xa đuổi tới ba mươi tu sĩ, tập trung nhìn đến, lại là đám người Xích Diễm.
"Tư Lăng, ta tới giúp ngươi!" Xích Diễm quát một tiếng, hai tay thành trảo, hai con Hỏa long gào thét mà đến.
Xích Diễm làm người tuy rằng kiêu ngạo, nhưng hắn lúc trước chịu vài lần ân tình của Tư Lăng tại Tiên phủ, đã ghi tạc trong lòng, hiện nay hắn có phiền toái tự nhiên xuất thủ tương trợ. Ngoài ra, những tu sĩ đi cùng hắn cũng là tại hành lang thời gian và chỗ Thông Linh Thú đã từng được Tư Lăng tương trợ. Vì trả tình nghĩa của Tư Lăng, tự nhiên không nói hai lời xuất thủ giúp đỡ.
Có bọn họ gia nhập, vừa vặn có thể đối phó những tu sĩ mà Nguyệt Thiên Dạ mang đến. Mà Liễu Thành Phong cùng Xích Diễm chống lại bọn Dương Huy, Ám Lưu Nguyệt. Tư Lăng cũng nhân cơ hội thu hồi Thôn Thiên đỉnh.
Xích Diễm nhìn Ám Lưu Nguyệt, cười gằn nói: "Thiếu chủ Ma Giới, hôm nay liền để cho ta đến tiếp đãi ngươi." Trong lòng đã quyết tâm trừ bỏ thiếu chủ Ma Giới, khiến Ma tộc nguyên khí tổn thương nặng nề, để xem bọn họ còn có thể thường xuyên chạy đến Thương Vũ giới giương oai hay không.
Thu Mộ Quy vẫn luôn bàng quan bên cạnh thấy thế, kéo Kỳ Trầm Mi bị hắn đánh ngất xỉu đi, kiên quyết không cho bạn tốt trở thành công cụ của Nguyệt Thiên Dạ, cũng cho thấy hắn lúc này không giúp bên nào.
Một bên khác, Tư Lăng cùng Tô Hồng Phi liên thủ chống lại Nguyệt Thiên Dạ. Đả Thần Tiên và Thiên Dạ Tinh Thần là hai đại pháp bảo của Nguyệt Thiên Dạ, đều cùng xuất ra. Sau vài lần giao thủ, Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên lật tay lấy ra một tấm Kim phù, uy áp Hóa Thần khổng lồ từ tấm phù tràn ra.
Tô Hồng Phi biến sắc, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng. Vốn kế hoạch của nàng là ra tay trong tiên cảnh, chính là mưu tính để tên tu sĩ Hóa Thần giao hảo với Nguyệt Thiên Dạ không thể trợ giúp nàng ta một tay, phần thắng sẽ lớn hơn, lại quên mất không gian của Nguyệt Thiên Dạ có khả năng chứa Yêu Tu Đồ Mục. Hắn ta có thể đem thần thông của tu sĩ Hóa Thần phong ấn trong tấm phù, để Nguyệt Thiên Dạ đối phó với bọn họ.
Ngay khi Nguyệt Thiên Dạ lấy ra kim phù thì Tư Lăng trong lòng liền động, một tấm Kim phù từ vòng tay trữ vật xuất hiện, bay nhanh tới hướng Nguyệt Thiên Dạ.
Kim phù chống lại kim phù, thần thông của tu sĩ Hóa Thần địch với thần thông tu sĩ Hóa Thần. Toàn bộ không gian đều bị luồng sóng hủy thiên diệt địa chấn động. Đám Tuyết yêu thú cũng tránh thật xa, thậm chí bông tuyết trên trời cũng đột nhiên ngừng rơi, không còn liên miên không dứt rơi xuống nữa.
Phù này chính là Tư Hàn ngưng tụ thần thông phong ấn vào. Tư Hàn lúc trước phong ấn mấy tấm cho Tư Lăng, những năm gần đây, Tư Lăng cũng chỉ dùng một tấm, những tấm khác đều còn cất giữ. Lúc này thấy Nguyệt Thiên Dạ xuất ra Kim phù, Tư Lăng cũng không chút do dự lấy ra Kim phù.
Sau trận nổ mạnh, cả thế giới một mảnh thanh minh.
Nguyệt Thiên Dạ đôi mắt không ngừng biến ảo từ đỏ sang đen lại từ đen biến thành màu đỏ, giống như đại biểu cho hai loại nhân cách. Đồng tử màu đen cuồng ngạo duy tôn, đồng tử màu đỏ băng lãnh vô tình. Ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng lộ ra vẻ tham lam, đây là ý thức của cái không gian cao cấp kia.
"Không gian cắt bỏ!"
"Thiên vạn thủy thế giới!"
Hai loại pháp quyết giao hội ở giữa không trung, triệt tiêu lẫn nhau. Tư Lăng lại ngưng tụ 1000 thanh Hồn lực kiếm, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Khắp không gian đều trở thành chiến trường, các loại pháp bảo đều ra hết, thuật pháp đụng nhau, ầm ầm vang không ngừng.
Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ đánh nhau không biết mệt mỏi. Nguyệt Thiên Dạ pháp bảo lấy ra hết. Tư Lăng Hồn lực, Linh lực thay đổi liên tục, Linh phù, Hồn phù cũng không keo kiệt tiêu hao. Tuy rằng thế giới này chỉ là một vùng tuyết trắng, nhưng bởi đấu pháp kịch liệt, khiến cho linh khí trong không khí đều trở nên cuồng bạo bất an.
Giữa lúc hai người đánh đến khó bỏ khó phân thì Tô Hồng Phi đột nhiên tung ra một hạt châu màu đen, hai tay bấm niệm thần chú, đánh vào hạt châu. Lấy hạt châu làm trung tâm, vầng sáng màu đen khi tỏ khi mờ. Đợi khi ánh sáng của hạt châu đen đột nhiên bùng lên thì Tô Hồng Phi cầm nó bay về hướng Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ.
Đột nhiên toàn bộ không gian biến thành màu đen, những người khác chỉ thấy không trung tối sầm, đợi khi bóng đen rút đi, ba người giữa không trung là Tư Lăng, Nguyệt Thiên Dạ, cùng Tô Hồng Phi đã không thấy bóng dáng.
"Sư tỷ!"
"Thiên Dạ!"
"Tư Lăng!"
"Ngao ngao ngao!"
"Chiếp chiếp chiếp!"
Các loại thanh âm vang lên, thần thức một lần lại một lần tìm kiếm, nhưng lại không cách nào tìm tới ba người kia.
Sát khí trên người Liễu Thành Phong bắn ra mãnh liệt, trọng kiếm chém xuống, kiếm ý như cầu vồng, đánh thẳng tới Kỷ Trường Ca. Kỷ Trường Ca không địch lại, thân thể bị trọng kiếm chém thành hai nửa, Nguyên Anh từ trong thân thể bay ra, hoang mang rối loạn liền muốn chạy trốn, bị Liễu Thành Phong lần nữa chém một kiếm xuống, triệt để tổn lạc.
Một bên khác, Trọng Thiên cắn chặt cổ Dạ Yểm, đem độc tố đưa vào bên trong huyết mạch Dạ Yểm. Dạ Yểm kêu thét không thôi, liên tiếp dùng sừng nhọn đâm vào thân thể yêu thú màu đen, tạo thành từng vết thương thấy tận xương, máu tươi đầm đìa. Trọng Thiên sau khi đem kịch độc rót vào, kéo thân thể trọng thương buông Dạ Yểm ra. Sau đó một con chim xám đánh tới, móng vuốt sắc nhọn cào trên người Dạ Yểm, da tróc thịt bong, Dạ Yểm hí hét không thôi.
Yêu hỏa cùng Linh hỏa hai tầng giao triền, đánh úp về phía Dạ Yểm. Dạ Yểm vốn là bị thương, lại trúng độc, dưới yêu hỏa cùng linh hỏa Phượng Hoàng thiêu đốt thì liên tục gào thét, rốt cuộc dần dần mất đi hô hấp, thân thể cũng bị hai loại lửa kia thiêu thành tro tàn.
Dạ Yểm chết!
Dương Huy chết!
Ám Lưu Nguyệt chết!
.........
Thế giới điêu tàn trước mắt rất nhanh bị bông tuyết bay lả tả che lấp dấu vết trên đất, thế giới lại khôi phục sắc tuyết sạch sẽ, chỉ có những người bị thương cùng vết thương trên người yêu thú làm cho bọn họ biết, vừa rồi nơi đây đã trải qua một trận chiến đấu.
Cả người sát khí do chiến đấu của Liễu Thành Phong bình thường trở lại, lại biến thành nam tử sáng sủa yêu cười, chỉ là chân mày nhíu chặt, ngửa đầu nhìn một vùng không trung trắng xóa. Xích Diễm bị trọng thương, đang ngồi xếp bằng ở trên tuyết, ăn đan dược chữa thương, đồng thời cũng chú ý không trung.
Trọng Thiên khôi phục bộ dáng thú con, cả người đầy máu ghé vào trên lưng chim xám, đôi mắt màu tím đen có chút rã rời, cũng đồng dạng chú ý không trung. Chim xám thỉnh thoảng kêu chiếp chiếp, tiếng kêu rất nhanh bị tiếng gió tuyết cuốn tới nuốt hết.
Sau một lúc, trên bầu trời đột nhiên nứt ra cái cửa màu đen, một bóng người từ trên ngã xuống. Liễu Thành Phong nhận ra bóng dáng của người nọ, phi thân lên, đỡ được người nọ.
Là Tô Hồng Phi bị trọng thương.
"Sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Tư tiểu đệ đâu?" Liễu Thành Phong cầm đan dược chữa thương đút cho nàng, vội hỏi.
"Tư Lăng còn đang ở trong không gian Di Thiên." Tô Hồng Phi hồi đáp, cũng coi như là nói cho hai con yêu thú kia nghe.
Liễu Thành Phong nghe vậy hơi biến sắc mặt. Không gian Di Thiên chính là viên ngọc châu đen kia, là Tu Di không gian mà Tô Hồng Phi lấy được trong Tiên phủ. Trải qua tế luyện, nó sinh ra một cái tiểu thế giới có thể ngăn chặn linh khí cao cấp, mục đích chính là vây khốn Nguyệt Thiên Dạ cùng ngăn chặn cái không gian cao cấp trên người nàng ta, chặt đứt liên hệ của Nguyệt Thiên Dạ cùng không gian cao cấp kia. Chỉ cần Nguyệt Thiên Dạ không thể cậy vào cái không gian cao cấp kia, Tô Hồng Phi không tin Nguyệt Thiên Dạ vẫn là vô địch.
Liễu Thành Phong giải thích Di Thiên không gian cho Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, hai con yêu mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng không lòng như lửa đốt như lúc trước nữa. Bất quá, cái không gian cao cấp kia không phải vật phàm, nó đã sinh ra ý thức của mình, nó muốn thăng cấp trở nên cường đại, muốn thôn phệ linh hồn Tư Lăng, nên e rằng nó có chuẩn bị ở sau, đến lúc đó khó lòng phòng bị, Tư Lăng có thể tránh thoát mưu tính của cái không gian cao cấp kia sao?
Ở đây trừ hai con yêu cùng Tô Hồng Phi, những người khác cũng không biết trên người Nguyệt Thiên Dạ có cái không gian cao cấp, hơn nữa không gian cao cấp kia đã tu luyện ra linh trí. Nghe được Liễu Thành Phong nói, đều cảm thấy Tư Lăng cuối cùng nhất định có thể bình an ra khỏi không gian Di Thiên. Về phần Nguyệt Thiên Dạ, sau khi Kỷ Trường Ca đã chết đi, ở đây căn bản không còn ai quan tâm đến chết sống của nàng.
Danh sách chương