Cố Thiếu Đào ở bên ngoài đánh bạc thiếu nợ mấy ngàn vạn, hết lần này tới lần khác hắn càng thua lại càng không cam lòng, sau đó muốn gỡ vốn, bởi vậy lại đánh cuộc vài lần, ngược lại có thua có thắng, chỉ là nói tóm lại thì thua nhiều hơn, lại ít thắng, tiền nợ tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều, giống như quả cầu tuyết, hơn một tháng ngắn ngủi lại nợ thêm hai ngàn vạn. Hắn không muốn bị người ta chém tay rồi lại bán đi làm con vịt miễn phí kiếm tiền trả nợ, chỉ đành phải vắt hết óc muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng hắn xuất thân chỉ là một cô nhi thấp hèn, lại ở nơi có bản lãnh, trong thời gian ngắn lại thua đến mấy ngàn vạn, bởi vậy buồn bực đến mức cả người tiều tụy đi, hắn cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào.

Cũng còn may là chuyện hắn thiếu nợ bên ngoài số tiền lớn như vậy người nhà họ Cố cũng không biết, nếu không hắn thật không dám tưởng tượng nếu Cố Nhàn biết rõ những chuyện này, trong lòng sẽ nghĩ hắn như thế nào. Nhưng trong lòng Cố Thiếu Đào cũng không duy trì suy nghĩ như lúc trước về nhà họ Cố nữa, ngược lại cư nhiên lại sinh ra tia không thoải mái. Thời điểm hắn đang nghĩ biện pháp vay tiền, Cố Doanh Nặc vẫn nghĩ đến việc muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ, rõ ràng chính hắn đi đánh lão già họ Ninh cũng là vì giúp Cố Doanh Tích hả giận, đúng là thời điểm mấu chốt, không phải ruột thịt thì quả nhiên là không phải ruột thịt, Cố Nhàn không nói tốt giúp cho hắn thì thôi, hơn nữa còn có suy nghĩ muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người hắn.

Càng làm hắn thất vọng chính là thần tiên tỷ tỷ Cố Doanh Tích trong mắt hắn. Trong lúc nguy nan ả không chết cũng không nói, ngược lại còn đi trốn hưởng thanh phúc, nếu như chị Doanh Tích ở đây, chính hắn không đến mức vì thay Cố Nhàn gom đủ tiền phẩu thuật mà suy nghĩ đến bài bạc. Hôm nay hết thảy là do hắn đen đủi, nhưng người nhà họ Cố lại nhận được tiền Cố Doanh Tích cầm về, thoáng cái liền trở thành không có vấn đề gì, ngược lại chính là bản thân hắn, không biết nên vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào!

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Cố Thiếu Đào càng thêm oán hận, Cố Doanh Tích có thể cầm được tiền đi ra cũng không sớm cầm về, ngược lại, ngay thời điểm hắn đen đủi mới đem về, hiện tại đem về có ích lợi gì? Hơn nữa không biết có phải vì nguyên nhân lần trước Ninh Vân Hoan nói tiền của Cố Doanh Tích có lai lịch bất chính hay không, những ngày này hắn luôn cảm thấy tiền của Cố Doanh Tích giống như là ả bán mình có được, bởi vậy trong lòng cũng có chút cách xa Cố Doanh Tích. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tránh né đám người họ Cố này.

Hiện tại Cố Nhàn đã vào bệnh viện ở, con gái lớn đã trở lại bên cạnh, lại mang tiền về đủ cứu mạng của bà, tự nhiên Cố Nhàn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, trên mặt cũng nhiều thêm vài phần vui vẻ. Sáng sớm chứng kiến ba đứa con gái vây bên cạnh mình, bà không nhịn được nói với Cố Doanh Tích: “Con cũng đừng để ý quá, hai ngày nay chăm sóc mẹ đủ khổ cực rồi, thời gian này trông con gầy quá. Chờ mẹ phẫu thuật xong, sẽ hầm canh bồi bổ cho con.”

Hôm nay tính mạng mình an toàn, đương nhiên cả người Cố Nhàn đều cảm thấy thỏa mái hơn rất nhiều, nếu không phải là hiện tại chưa tìm được thận phù hợp với bà, chỉ sợ lúc này bà đã cao hứng nhảy cẩn lên.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Nhàn, Cố Doanh Tích miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười. Nay đã hơn hai tháng, ả trôi qua cực kỳ thống khổ, chuyện bị người lần lượt bạo hành làm cho lòng ả nặng trịch. Hiện tại ả hối hận muốn chết, hối hận ngày đó không nên vì đám người Lưu Tấn Quân mà đơn thân mạo hiểm, ả càng hối hận chính mình hôm đó làm việc theo cảm xúc bất chấp hậu quả. Hôm nay chính mình đã gặp phải đả kích như vậy, thân thể ả đã không còn sạch sẽ, về sau làm sao có thể gặp lại anh Lan Cửu? Ả nghĩ đến những tỉnh cảnh này, giống như những thứ buồn nôn kia vẫn còn vây quanh ả, trong lòng Cố Doanh Tích buồn nôn, nhịn không được nôn khan hai tiếng, suýt nữa phun ra.

“Đây là thế nào?” Cố Nhàn thấy bộ dáng trắng bệch của con gái, trong lòng hoảng hốt. Lập tức ngồi dậy, gấp rút kêu Cố Doanh Nặc vừa mới đến: “Doanh Nặc, mau gọt táo cho chị lớn đi, có phải buổi sáng không ăn gì cả nên dạ dày khó chịu?”

Trên mặt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ khó chịu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thấy bộ dáng Cố Doah Tích lại cúi người nôn khan hai cái, cũng luống cuống đi theo, để túi xách xuống, cầm lấy quả táo gọt cho Cố Doanh Tích.

Ngược lại Cố Doanh Ngữ nhỏ tuổi nhất lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, năm nay cô ta mới vừa tốt nghiệp trung học, đúng là không giữ mồm giữ miệng được, chứng kiến bộ dạng này của Cố Doanh Tích, liền nghĩ tới bộ phim tối qua mới xem trên tivi, liền cười hì hì nói:

“Chị có phải mang thai không? Trên tivi người ta cũng diễn giống vậy.” Cô ta vừa dứt câu, dao trên tay Cố Doanh Nặc lệch một cái, lập tức đâm vào lòng bàn tay, trong miệng phát ra một tiếng “Ui”, hít vào một hơi, lúc này mới đưa tay vào trong miệng cầm máu, chịu đựng cảm giác đau nhức.

Mặt Cố Nhàn cứng đơ, cử động của Cố Doanh Nặc làm bà hoàn hồn, sắc mặt thoáng cái cũng tỏa sáng: “Là thật sao Doanh Tích?”

Lúc này Cố Doanh Tích nào dám trả lời, hai tháng gần đây ả đều ngây ngốc ở nhà họ Mộ, cả ngày nghĩ đến chuyện mình bị người vũ nhục, cứ liên lục do dự chết hay không chết mà lơ mơ sống qua ngày, căn bản không chú ý đến bạn tốt có tới hay không. Hiện tại bị Cố Doanh Ngữ nhắc nhở, ả mới phát hiện có thể là mình mang thai, tin tức này nhất thời làm ả thẫn thờ.

Ả bắt đầu hồi tưởng lại từng tình huống trước đó, khi đó Tạ Trác Doãn bị Tạ gia ép buộc trở về, còn Ninh Vân Thành là đúng đoạn thời gian bị cảnh sát giam giữ, căn bản không thể nào cùng với ả, mà sau khi hai người đàn ông rời khỏi, bạn tốt đã ghé qua, không thể nào mang thai được, sau khi bị đám người vũ nhục, căn bản ả cũng không có làm tiếp chuyện như vậy, Cố Doanh Tích vừa nghĩ tới kết quả kia, toàn thân lập tức run rẩy, đôi môi mấp máy, nước mắt không ngăn được rơi xuống dưới.

“Đây là thế nào?” Cố Nhàn vừa nhìn thấy bộ dáng con gái, lập tức liền luống cuống, vội vàng kéo tay của con gái cười nói: “Đứa nhỏ này, khóc cái gì? Mang thai có thể là một chuyện tốt. Hiện tại tuổi Vân Thành cũng không nhỏ, cha mẹ của nó chắc cũng nghĩ đến việc có cháu rồi đi? Bây giờ con thay Ninh gia sinh ra đứa bé, chuyện trước kia chẳng phải là đã trôi qua sao? Mẹ không tin vợ chồng họ Ninh sau khi biết con mang thai còn muốn ghét bỏ con!”

Cố Doanh Tích nghe những lời này của Cố Nhàn mà không thể lắc đầu nổi, ả không biết mình nên nói chuyện đó với Cố Nhàn như thế nào, vốn đã quyết định chuyện bị vũ nhục vĩnh viễn giấu trong lòng, cũng không ngờ được thế nhưng lúc này lại có một cái chứng cớ, ả không nên bị người ta biết mình đã mang thai, càng không muốn bị người ta biết rõ ả từng bị một đám người như vậy chạm qua.

Nghĩ được như vậy, Cố Doanh Tích cuống quít bắt tay Cố Nhàn, nói: “Mẹ, người đừng nói…”

“Đừng nói cái gì?” Đúng vào lúc này, Ninh Vân Thành lại cười mừng rỡ cầm một đống điểm tâm đi vào phòng bệnh. Gần đây hắn gầy kinh khủng, người họ Cố cũng chỉ nghĩ là vì hắn lo lắng tung tích của Cố Doanh Tích mới bị gầy như vậy, có thể ở đây không ai biết nguyên nhân hắn gầy là do bị người ta đòi nợ, nhưng chỉ cần nhìn thấy người trong lòng, Ninh Vân Thành cảm giác lòng mình thoáng cái đã chữa khỏi, lúc này cũng chỉ là si ngốc nhìn ả. Trong lòng Ninh Vân Thành cảm thấy trong lòng đều là ngọt ngào.

Cố Nhàn không biết hoảng loạn trong lòng con gái, ngược lại nhìn thấy Ninh Vân Thành còn cao hứng nói: “Vân Thành à, Doanh Tích mang thai, có thể là con của con, con mang nó trở về nói chuyện với cha mẹ con một chút đi.”

Nghe một câu như thế, cảm giác đầu tiên trong lòng Ninh Vân Thành là mừng như điên, nhưng thấy vẻ miễn cưỡng trên mặt Cố Doanh Tích, thần sắc liền biến đổi: “Tích nhi, chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh?”

“Làm sao có thể như vậy được anh Vân Thành, làm sao em không muốn sinh con cho anh, nhưng…nhưng em có nỗi khổ tâm a!” Nước mắt Cố Doanh Tích yêu kiều tuôn ra, khóc đến hoa lê đái vũ.

Ninh Vân Thành nhìn thấy bộ dạng này của ả, cả lý trí cũng không còn, vội vàng vỗ lưng ả:

“Tích nhi ngoan, có nỗi khổ tâm gì mà không thể nói với Ninh đại ca sao? Chỉ cần em nói, do dù là độc dược, đối với anh cũng có thể là thuốc cứu mạng…”

“Ninh đại ca…”

“Tích nhi…”



Hai người thâm tình nhìn nhau, cũng ôm nhau thật chặt, Cố Nhàn được như ý nguyện, chủ động đem phòng bệnh nhường cho hai người trẻ tuổi yêu nhau say đắm này.

Lúc này, Cố Thiếu Đào tay cầm một túi bánh bao và sữa đậu nành chẳng biết đứng trước cửa phòng bệnh từ lúc nào. Vốn là trong lòng Cố Thiếu Đào tối tăm chuẩn bị tới xem chị Doanh Tích như thế nào, thuận tiện đem cho ả một ít thức ăn, nhưng vừa đi tới cách đó không xa, hắn liền thấy hai chị em Cố Doanh Nặc đẩy Cố Nhàn đi ra, cũng nghe từ miệng ba người chuyện Doanh Tích mà hắn yêu sâu đậm đã mang thai con của Ninh Vân Thành.

Trong lòng hắn xuất hiện một cỗ lửa nóng, luôn có một lại xúc động muốn lấy cái gì đó nện vào người Cố Doanh Tích, hỏi ả một chút vì cái gì, vì cái gì có thể tiếp nhận hai người đàn ông cùng lúc lại không thể tiếp nhận thêm mình! Nếu người ta đưa tiền có thể để ả nguyện ý ngủ cùng, tại sao hắn lại không được?

Chính hắn coi ả như nữ thần, không dám khinh nhờn, nhưng ả lại có thể đối xử với hắn vô tình như vậy! Cố Thiếu Đào cảm giác hắn vì nhà họ Cố mà gánh trên lưng khoản nợ khổng lồ, căn bản nhà họ Cố không có một ai quan tâm đến hắn hiện tại có tốt hay không. Hắn không muốn làm cho người khác biết chuyện hắn đánh bạc mà thiếu nợ, nhưng vì cái gì mà hắn luôn thấy khó chịu?

Giờ phút này, trong lòng Cố Thiếu Đào tuôn ra một cỗ bất bình và oán hận, nắm chặt quả đấm, nhìn hai người ôm ấp nhau trong phòng, hình ảnh đó chói mắt vô cùng, khó chịu trong lòng hắn tại tăng thêm.

Mặc dù Cố Doanh Tích cảm động chân tâm của Ninh Vân Thành dành cho mình, nhưng ả là thật không muốn đứa bé ở trong bụng, có thể ả không dám đem lời này nói ra, nếu không Ninh Vân Thành nhất định hỏi ả đây là có chuyện gì. Nghĩ đến nếu Ninh Vân Thành biết ả mang thai con của người khác, trong lòng hắn nhất định sẽ mất hứng, lời nói Cố Doanh Tích đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Trong lúc hai chị em nhà họ Cố đều ảo sầu suy tư, hai ngày này bên phía Ninh Vân Hoan cũng không tốt lành gì, Lan Ý con trai cô ngã bệnh!

Cũng không biết có phải là mấy ngày trước Lâm Thiến đẩy mũi đã hù dọa đến nhóc hay không, hoặc là trời lạnh mà cô ta lại đem Lan Ý ra chơi đùa ngoài vườn gặp phải gió lạnh, hai ngày này tiểu Lan Ý không chỉ là bị cảm mạo chảy nước mũi, mà còn liên tục sốt cao. Đây cũng là nguyên nhân Ninh Vân Hoan quyết định không tới trường mấy ngày cuối tháng, chỉ cần chuẩn bị bài tập tốt đem tới nộp là được, dù sao hiệu trưởng Tô Doanh là quen biết với Lan Lăng Yến, cô làm như vậy ở đại học Đế Đô cũng không ai dám đến làm khó cô, ngược lại Ninh Vân Hoan bắt đầu ở trong nhà chuyên tâm chăm sóc con trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện