Gần đây Lan Ý bị cảm phải uống thuốc không ít, đây là lần đầu tiên nhóc
bị cảm từ khi sinh ra, suốt ngày khóc đến gò má cũng đỏ bừng. Mỗi lần
Ninh Vân Hoan quay lại nhìn thấy con trai đang cắm ống truyền nước biển
liền đau lòng không thôi, hận không thể bị đau thay con, tự nhiên trong
lòng càng thêm hận Lâm Thiến chết tiệt kia.
Buổi chiều Lan Ý cũng không chịu uống sữa, lúc này dù chỉ một ít nhóc cũng không chịu uống, vốn là khẩu vị tên nhóc này rất tốt, không biết có phải do bị cảm mạo hay không, gần đây nhóc lại bị đau bụng, cả ngày có vẻ mệt mỏi, Ninh Vân Hoan hận không thể khó chịu thay con trai, ngay cả Ninh gia cũng không có về.
Sáng sớm thừa lúc Lan Ý còn đang ngủ, Ninh Vân Hoan theo Lan Lăng Yến đi tới công ty, gần đây cô không có tới trường, thời gian bị chia làm hai nửa, một nửa cùng với người lớn, nửa còn lại là ở với người nhỏ. Buổi sáng đi theo Lan Lăng Yến tới công ty, ngồi một chút, cô đi dạo mấy cửa hàng xem quần áo, mua cho con trai vài đôi giày bé bé xinh xinh, lại gom được vài bộ quần áo mới chịu chuẩn bị đi về.
Vốn là những thứ này đều có chuyên gia đưa đến Lan gia, hơn nữa những thứ đem qua đều là tinh phẩm, nhưng phụ nữ thích đi dạo phố chính là thiên tính, coi như Ninh Vân Hoan biết rõ trong nhà cái gì cũng không thiếu, nhưng lúc này vẫn mua vài túi mới chịu lên xe.
Tới gần tháng mười một, bầu trời đã bắt đầu có mưa phùn, còn kèm theo bông tuyết, buổi trưa cũng đã lạnh đến không chịu nổi, Ninh Vân Hoan chỉ muốn vội vàng về nhà với nhóc con. Lúc xe chạy đến dưới chân núi biệt thự của nhà họ Lan, có hai người mặc quần dài màu xanh đang đứng nói chuyện với một người khác, thấy có xe đi tới, hai cảnh vệ cúi chào, nhanh chóng mở thanh cản xe lên, đúng lúc xe đang đi qua, vốn là người nọ đang đứng bên cạnh nói chuyện đột nhiên chạy xe ra ngăn cản! Người lái xe lập tức phanh gấp, thân thể Ninh Vân Hoan không tự chủ nhào tới đụng vào phía trước, may mắn phía sau xe này cực rộng, cô mới không bị đụng tới thủy tinh ở phía trước. Nhưng cũng bởi vì phía trước không có vật cản, cô phải đứng thật vững mới không bị lăng xuống sàn xe, nhưng lúc này bởi vì đạp thắng gấp, chân phải truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, Ninh Vân Hoan thở sâu một hơi, suýt nữa là muốn mắng người.
Lái xe ngồi phía trước mắng một câu, lúc này mới vội vàng lấy micro nói ra phía sau: “Phu nhân, cô không có chuyện gì chứ?”
Ninh Vân Hoan đè lên điện thoại không dây, nhíu mày nói: “Tôi bị trật chân.”
Nghe thế, tài xế rốt cục không nhịn được nữa. Nói xin lỗi với Ninh Vân Hoan, sau khi xin chỉ thị lập tức mở cửa xe đi xuống: “Có phải bà muốn chết? Nếu muốn thì để tôi thành toàn cho bà!”
Vừa rồi cửa xe đang đóng, xe này cách âm vô cùng tốt. Bên ngoài nói chuyện thế nhưng không nghe rõ, Ninh Vân Hoan hạ thấp kính cửa sổ xuống, lộ đầu ra phía ngoài, đã nhìn thấy người phụ nữ cản đường xe không vì lời nói của tài xế mà sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh: “Ngươi cho là tôi sợ? Tôi là mợ của Lan Lăng Yến, tôi muốn gặp nó.”
Trong thời tiết có chút sương mù mịt mờ, người phụ nữ đứng ở hơi xa, trời lại có chút mưa bụi nhỏ nên Ninh Vân Hoan không thấy rõ vẻ mặt, lúc người phụ nữ nói chuyện lại có làn khói trắng bay ra càng che lấy khuôn mặt.
Nhưng ba người đứng bên cạnh lại thấy rõ, ngoại trừ hai người phụ nữ trẻ tuổi hơn còn có một người khoảng tuổi trung niên mặc quân trang.
Một người thiếu nữ trong đó mặc dù đeo tai trùm hình con thỏ màu hồng phấn, và quấn khăn quàng cổ che gần hết nửa khuôn mặt giống như là đeo khẩu trang, nhưng Ninh Vân Hoan vừa liếc qua liền nhận ra được, bất kể là thân hình hay ánh mắt lộ vẻ oán hận, càng làm cho Ninh Vân Hoan xác định, đây đúng là người mà cô hận – Lâm Thiến!
“Tôi lại muốn nhìn một chút. Đàn bà họ Ninh này có gì đặc biệt hơn người, đám đánh con gái của tôi, họ Lan là cái gì của cô ta, cho rằng đây là địa phương nào, thật coi nơi này là nước ngoài, tùy hắn xử lý sao?” Người phụ nữ kia tức giận la lên với tài xế vài câu, đột nhiên Lâm Thiến đứng ở một bên chỉ về phía Ninh Vân Hoan nói: “Mẹ, cô ta ở đó.”
Đứng bên cạnh cô ta là một thiếu nữ lớn hơn khoảng hai ba tuổi, thần sắc có chút lạnh lùng, đang nhìn sang Ninh Vân Hoan, trên mặt lạnh lộ ra một tia vui vẻ, hướng Ninh Vân Hoan gật đầu nhẹ, thật không giống như vẻ mặt địch ý của Lâm Thiến.
Người phụ nữ vốn đang cản tài xế lại, nghe những lời này liền gấp rút vòng qua bên cạnh tài xế, vẻ mặt nghiêm khắc đánh giá Ninh Vân Hoan từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới cười lạnh:
“Chính là người như cô, cũng xứng đáng đánh con gái của tôi?”
Trên mặt Ninh Vân Hoan lộ ra vẻ vui vẻ, ôn hòa nói: “Đúng vậy, nếu phu nhân đã không giáo dưỡng con gái tốt, tôi liền thay người dạy lại. Lại nói tới thì tôi cũng ngại ngày đó ra tay quá nhẹ, nếu không cũng không đến mức bây giờ cô ta còn dám đi đến.”
Thiếu nữ mặt lạnh như băng kia nhìn thấy Ninh Vân Hoan dám nói chuyện như vậy với mẹ mình, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười ngoài ý muốn, quân nhân đứng bên cạnh cô cau mày, gấp rút sải bước đi qua bên này.
“Cô biết tôi là ai hay không? Nói chuyện với trưởng bối là ngồi ở trên xe như vậy?” Người phụ nữ này nghe thấy những lời của Ninh Vân Hoan, trong lòng giận tím tái, nhưng hoàn hảo là gia giáo lại làm cho bà ta cố nén phẫn nộ trong đầu, không đổi sắc mặt nói:
“Dựa theo những lời cô vừa nói, là bởi vì Ninh gia các người không có gia giáo, cho nên hiện tại tôi cũng nên thay thế cha mẹ cô, giáo huấn cô một hồi cho tốt?”
Ninh Vân Hoan gật đầu nhẹ, trên mặt cũng không vì những lời này mà thay đổi, ngược lại nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chỉ cần bà có thể làm được.”
Người phụ nữ kia vừa nghe những lời này, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay qua muốn đánh cô, Ninh Vân Hoan buồn cười ngã ngửa người về phía sau, liền tránh một tát này, người phụ nữ kia không trấn định như vừa rồi nữa, ngược lại dùng sức nặng đập vào cửa xe: “Cô xuống cho tôi! Cái thứ gì, cũng dám nói với tôi là dạy dỗ con gái tôi, một cộng lông cô cũng không xứng đụng vào, còn dám đánh nó, gia giáo nhà họ Ninh các người chính là như vậy? Nếu là trước kia, ngay cả tư cách nói chuyện với tôi cô cũng không có, chỉ là dựa vào trẻ tuổi có phần nhan sắc, liền khinh cuồng thành bộ dáng này, cũng không sợ ngày nào đó từ trên trời rớt xuống, ngã chết cô!”
“Tốt lắm.” Người đàn ông trung niên cau mày, quay đầu liếc nhanh người phụ nữ, lúc này mới định đưa tay kéo bà cho tỉnh táo, người phụ nữ này lại không phục, giơ tay lên né tránh người đàn ông trung niên, cao giọng nói: “Lâm Sâm, một người không biết trời cao đất rộng là gì, dám đánh Thiến Thiến của chúng ta, anh xem thái độ hiện tại của cô ta đối với em, thật là bữa bãi. Lan gia có chút bản lãnh, có thể đó là Lan gia, cái thứ này có thể ngồi được yên ổn hay không còn chưa biết liền bắt đầu càn rỡ lên, em còn là trưởng bối đấy, chính là Lan Lăng Yến ở đây, em cũng muốn hỏi rõ một chút Lâm Mẫn dạy con trai như thế nào!”
Ninh Vân hoan không nói hai lời liền cầm điện thoại di động lên bấm số Lan Lăng Yến, trực tiếp nói: “Ông xã, người nhà họ Lâm đến.” Không phải là cô muốn đem chuyện này giao cho Lan Lăng Yến làm, nhưng mà cần anh cho mình một thái độ.
Bên kia Lan Lăng Yến đang rất là khoái trá vì hai chữ ông xã vừa rồi, lại nói tới đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, đúng là trừ những lúc hai người thân mật ra thì đây là lần thứ hai! Đầu tiên trầm mặc một hồi, đến lúc Ninh Vân Hoan có chút thiếu kiên nhẫn, Lan Lăng Yến mới có điểm sung sướng nói: “Tùy em chơi, chỉ là nhớ chú ý bản thân.” Anh nói đến đây, lại dặn dò thêm một câu: “Để cho hai người bọn Lang đi theo, không được tự ý rời đi.”
Hai người bọn Lang trong miệng anh nói chính là hai vệ sĩ vẫn liên tục đi theo Ninh Vân Hoan, trong lòng Ninh Vân Hoan đều hiểu, đáp một tiếng liền cúp điện thoại.
Nếu Lan Lăng Yến đã nói để cho mình tùy ý chơi, liền tỏ rõ coi như hiện tại mình có đắc tội với Lâm gia thì anh cũng có biện pháp giải quyết tốt hậu quả. Ninh Vân Hoan suy nghĩ rõ ràng, cùng lắm thì đắc tội với người họ Lâm xong giải thể công ty của Ninh gia, không ngây ngốc ở Hoa Hạ nữa, dẫn ba mẹ Ninh theo Lan Lăng Yến xuất ngoại, vừa lúc cô cũng không thích ở cái địa phương này nữa.
“Tốt lắm.” Người được gọi là Lâm Sâm kia có thể là cậu của Lan Lăng Yến đã bắt được người phụ nữ, lúc này mới nhíu lông mày nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, nếu như là trách nhiệm của bọn họ, anh đương nhiên sẽ không thiên vị!”
Nói xong lời này, ánh mắt Lâm Sâm lạnh lùng nhìn qua Ninh Vân Hoan: “Ninh tiểu thư, tôi nói không sai chứ?”
Khí thế người đàn ông này cường đại, mặc một thân quân trang màu xanh biếc, ánh mắt dửng dưng, cũng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan sinh ra vài phần hảo cảm. Cô không thích nói đạo lý với người luôn luôn thiên vị, lúc này mặc dù trong giọng nói Lâm Sâm mang vài phần lãnh đạm, nhưng cũng may mắn nói đạo lý nhưnmg không lấy khí thế đè người, điểm này đem ra so sánh với người phụ nữ vẻ mặt khó coi bên cạnh càng thể hiện ra sự tỉnh táo của ông, càng làm cho Ninh Vân Hoan cười cười: “Vừa vẹn tôi cũng có sổ sách cần tính toán với Lâm tiểu thư.”
Ninh Vân Hoan nói xong lời này, lúc này mới lên tiếng chào cảnh vệ dưới chân núi: “Để xe bọn họ đi lên đi, có việc gì thì lên trên núi rồi nói, ông cũng không có vấn đề gì chứ?”
Lời nói ngoài dự tính của cô làm cho chân mày Lâm Sâm nhớm lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu nhẹ, người phụ nữ bên cạnh lại không phục: “Cô còn có sổ sách muốn tính toán với con gái tôi?”
“Có việc thì lên rồi nói sau!” Lâm Sâm quay đầu lại lườm bà ta một cái, lúc này người phụ nữ mới ngừng miệng không lên tiếng.
Lang nói tiếng xin lỗi xong lại một lần nữa khởi động xe, Ninh Vân Hoan đóng kính cửa sổ lại, xe của bọn họ đi trước, không lâu sau trên kính chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe con cũng theo lên.
Về đến nhà, trước tiên để người cầm đồ mua cho con trai lên trước, Lan Ý lúc này vừa mới tỉnh ngủ, đang khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bảo mẫu ở bên cạnh nhỏ giọng báo cáo, sáng sớm nay nhóc đứng lên uống sữa thì liền phun ra hết, lúc này đang khóc gay gắt, may mắn là Ninh Vân Hoan đã trở lại.
Sáng sớm vẫn còn mệt mỏi như vậy, lúc người nhà họ Lâm đi vào vừa hay nhìn thấy Ninh Vân Hoan ôm Lan Ý thật chặt, đứa bé giãy giụa không ngừng, chân liên tục đạp đạp sai lệch vị trí, cuối cùng cũng đành phải mang tất vào chân.
Buổi chiều Lan Ý cũng không chịu uống sữa, lúc này dù chỉ một ít nhóc cũng không chịu uống, vốn là khẩu vị tên nhóc này rất tốt, không biết có phải do bị cảm mạo hay không, gần đây nhóc lại bị đau bụng, cả ngày có vẻ mệt mỏi, Ninh Vân Hoan hận không thể khó chịu thay con trai, ngay cả Ninh gia cũng không có về.
Sáng sớm thừa lúc Lan Ý còn đang ngủ, Ninh Vân Hoan theo Lan Lăng Yến đi tới công ty, gần đây cô không có tới trường, thời gian bị chia làm hai nửa, một nửa cùng với người lớn, nửa còn lại là ở với người nhỏ. Buổi sáng đi theo Lan Lăng Yến tới công ty, ngồi một chút, cô đi dạo mấy cửa hàng xem quần áo, mua cho con trai vài đôi giày bé bé xinh xinh, lại gom được vài bộ quần áo mới chịu chuẩn bị đi về.
Vốn là những thứ này đều có chuyên gia đưa đến Lan gia, hơn nữa những thứ đem qua đều là tinh phẩm, nhưng phụ nữ thích đi dạo phố chính là thiên tính, coi như Ninh Vân Hoan biết rõ trong nhà cái gì cũng không thiếu, nhưng lúc này vẫn mua vài túi mới chịu lên xe.
Tới gần tháng mười một, bầu trời đã bắt đầu có mưa phùn, còn kèm theo bông tuyết, buổi trưa cũng đã lạnh đến không chịu nổi, Ninh Vân Hoan chỉ muốn vội vàng về nhà với nhóc con. Lúc xe chạy đến dưới chân núi biệt thự của nhà họ Lan, có hai người mặc quần dài màu xanh đang đứng nói chuyện với một người khác, thấy có xe đi tới, hai cảnh vệ cúi chào, nhanh chóng mở thanh cản xe lên, đúng lúc xe đang đi qua, vốn là người nọ đang đứng bên cạnh nói chuyện đột nhiên chạy xe ra ngăn cản! Người lái xe lập tức phanh gấp, thân thể Ninh Vân Hoan không tự chủ nhào tới đụng vào phía trước, may mắn phía sau xe này cực rộng, cô mới không bị đụng tới thủy tinh ở phía trước. Nhưng cũng bởi vì phía trước không có vật cản, cô phải đứng thật vững mới không bị lăng xuống sàn xe, nhưng lúc này bởi vì đạp thắng gấp, chân phải truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, Ninh Vân Hoan thở sâu một hơi, suýt nữa là muốn mắng người.
Lái xe ngồi phía trước mắng một câu, lúc này mới vội vàng lấy micro nói ra phía sau: “Phu nhân, cô không có chuyện gì chứ?”
Ninh Vân Hoan đè lên điện thoại không dây, nhíu mày nói: “Tôi bị trật chân.”
Nghe thế, tài xế rốt cục không nhịn được nữa. Nói xin lỗi với Ninh Vân Hoan, sau khi xin chỉ thị lập tức mở cửa xe đi xuống: “Có phải bà muốn chết? Nếu muốn thì để tôi thành toàn cho bà!”
Vừa rồi cửa xe đang đóng, xe này cách âm vô cùng tốt. Bên ngoài nói chuyện thế nhưng không nghe rõ, Ninh Vân Hoan hạ thấp kính cửa sổ xuống, lộ đầu ra phía ngoài, đã nhìn thấy người phụ nữ cản đường xe không vì lời nói của tài xế mà sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh: “Ngươi cho là tôi sợ? Tôi là mợ của Lan Lăng Yến, tôi muốn gặp nó.”
Trong thời tiết có chút sương mù mịt mờ, người phụ nữ đứng ở hơi xa, trời lại có chút mưa bụi nhỏ nên Ninh Vân Hoan không thấy rõ vẻ mặt, lúc người phụ nữ nói chuyện lại có làn khói trắng bay ra càng che lấy khuôn mặt.
Nhưng ba người đứng bên cạnh lại thấy rõ, ngoại trừ hai người phụ nữ trẻ tuổi hơn còn có một người khoảng tuổi trung niên mặc quân trang.
Một người thiếu nữ trong đó mặc dù đeo tai trùm hình con thỏ màu hồng phấn, và quấn khăn quàng cổ che gần hết nửa khuôn mặt giống như là đeo khẩu trang, nhưng Ninh Vân Hoan vừa liếc qua liền nhận ra được, bất kể là thân hình hay ánh mắt lộ vẻ oán hận, càng làm cho Ninh Vân Hoan xác định, đây đúng là người mà cô hận – Lâm Thiến!
“Tôi lại muốn nhìn một chút. Đàn bà họ Ninh này có gì đặc biệt hơn người, đám đánh con gái của tôi, họ Lan là cái gì của cô ta, cho rằng đây là địa phương nào, thật coi nơi này là nước ngoài, tùy hắn xử lý sao?” Người phụ nữ kia tức giận la lên với tài xế vài câu, đột nhiên Lâm Thiến đứng ở một bên chỉ về phía Ninh Vân Hoan nói: “Mẹ, cô ta ở đó.”
Đứng bên cạnh cô ta là một thiếu nữ lớn hơn khoảng hai ba tuổi, thần sắc có chút lạnh lùng, đang nhìn sang Ninh Vân Hoan, trên mặt lạnh lộ ra một tia vui vẻ, hướng Ninh Vân Hoan gật đầu nhẹ, thật không giống như vẻ mặt địch ý của Lâm Thiến.
Người phụ nữ vốn đang cản tài xế lại, nghe những lời này liền gấp rút vòng qua bên cạnh tài xế, vẻ mặt nghiêm khắc đánh giá Ninh Vân Hoan từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới cười lạnh:
“Chính là người như cô, cũng xứng đáng đánh con gái của tôi?”
Trên mặt Ninh Vân Hoan lộ ra vẻ vui vẻ, ôn hòa nói: “Đúng vậy, nếu phu nhân đã không giáo dưỡng con gái tốt, tôi liền thay người dạy lại. Lại nói tới thì tôi cũng ngại ngày đó ra tay quá nhẹ, nếu không cũng không đến mức bây giờ cô ta còn dám đi đến.”
Thiếu nữ mặt lạnh như băng kia nhìn thấy Ninh Vân Hoan dám nói chuyện như vậy với mẹ mình, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười ngoài ý muốn, quân nhân đứng bên cạnh cô cau mày, gấp rút sải bước đi qua bên này.
“Cô biết tôi là ai hay không? Nói chuyện với trưởng bối là ngồi ở trên xe như vậy?” Người phụ nữ này nghe thấy những lời của Ninh Vân Hoan, trong lòng giận tím tái, nhưng hoàn hảo là gia giáo lại làm cho bà ta cố nén phẫn nộ trong đầu, không đổi sắc mặt nói:
“Dựa theo những lời cô vừa nói, là bởi vì Ninh gia các người không có gia giáo, cho nên hiện tại tôi cũng nên thay thế cha mẹ cô, giáo huấn cô một hồi cho tốt?”
Ninh Vân Hoan gật đầu nhẹ, trên mặt cũng không vì những lời này mà thay đổi, ngược lại nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chỉ cần bà có thể làm được.”
Người phụ nữ kia vừa nghe những lời này, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay qua muốn đánh cô, Ninh Vân Hoan buồn cười ngã ngửa người về phía sau, liền tránh một tát này, người phụ nữ kia không trấn định như vừa rồi nữa, ngược lại dùng sức nặng đập vào cửa xe: “Cô xuống cho tôi! Cái thứ gì, cũng dám nói với tôi là dạy dỗ con gái tôi, một cộng lông cô cũng không xứng đụng vào, còn dám đánh nó, gia giáo nhà họ Ninh các người chính là như vậy? Nếu là trước kia, ngay cả tư cách nói chuyện với tôi cô cũng không có, chỉ là dựa vào trẻ tuổi có phần nhan sắc, liền khinh cuồng thành bộ dáng này, cũng không sợ ngày nào đó từ trên trời rớt xuống, ngã chết cô!”
“Tốt lắm.” Người đàn ông trung niên cau mày, quay đầu liếc nhanh người phụ nữ, lúc này mới định đưa tay kéo bà cho tỉnh táo, người phụ nữ này lại không phục, giơ tay lên né tránh người đàn ông trung niên, cao giọng nói: “Lâm Sâm, một người không biết trời cao đất rộng là gì, dám đánh Thiến Thiến của chúng ta, anh xem thái độ hiện tại của cô ta đối với em, thật là bữa bãi. Lan gia có chút bản lãnh, có thể đó là Lan gia, cái thứ này có thể ngồi được yên ổn hay không còn chưa biết liền bắt đầu càn rỡ lên, em còn là trưởng bối đấy, chính là Lan Lăng Yến ở đây, em cũng muốn hỏi rõ một chút Lâm Mẫn dạy con trai như thế nào!”
Ninh Vân hoan không nói hai lời liền cầm điện thoại di động lên bấm số Lan Lăng Yến, trực tiếp nói: “Ông xã, người nhà họ Lâm đến.” Không phải là cô muốn đem chuyện này giao cho Lan Lăng Yến làm, nhưng mà cần anh cho mình một thái độ.
Bên kia Lan Lăng Yến đang rất là khoái trá vì hai chữ ông xã vừa rồi, lại nói tới đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, đúng là trừ những lúc hai người thân mật ra thì đây là lần thứ hai! Đầu tiên trầm mặc một hồi, đến lúc Ninh Vân Hoan có chút thiếu kiên nhẫn, Lan Lăng Yến mới có điểm sung sướng nói: “Tùy em chơi, chỉ là nhớ chú ý bản thân.” Anh nói đến đây, lại dặn dò thêm một câu: “Để cho hai người bọn Lang đi theo, không được tự ý rời đi.”
Hai người bọn Lang trong miệng anh nói chính là hai vệ sĩ vẫn liên tục đi theo Ninh Vân Hoan, trong lòng Ninh Vân Hoan đều hiểu, đáp một tiếng liền cúp điện thoại.
Nếu Lan Lăng Yến đã nói để cho mình tùy ý chơi, liền tỏ rõ coi như hiện tại mình có đắc tội với Lâm gia thì anh cũng có biện pháp giải quyết tốt hậu quả. Ninh Vân Hoan suy nghĩ rõ ràng, cùng lắm thì đắc tội với người họ Lâm xong giải thể công ty của Ninh gia, không ngây ngốc ở Hoa Hạ nữa, dẫn ba mẹ Ninh theo Lan Lăng Yến xuất ngoại, vừa lúc cô cũng không thích ở cái địa phương này nữa.
“Tốt lắm.” Người được gọi là Lâm Sâm kia có thể là cậu của Lan Lăng Yến đã bắt được người phụ nữ, lúc này mới nhíu lông mày nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, nếu như là trách nhiệm của bọn họ, anh đương nhiên sẽ không thiên vị!”
Nói xong lời này, ánh mắt Lâm Sâm lạnh lùng nhìn qua Ninh Vân Hoan: “Ninh tiểu thư, tôi nói không sai chứ?”
Khí thế người đàn ông này cường đại, mặc một thân quân trang màu xanh biếc, ánh mắt dửng dưng, cũng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan sinh ra vài phần hảo cảm. Cô không thích nói đạo lý với người luôn luôn thiên vị, lúc này mặc dù trong giọng nói Lâm Sâm mang vài phần lãnh đạm, nhưng cũng may mắn nói đạo lý nhưnmg không lấy khí thế đè người, điểm này đem ra so sánh với người phụ nữ vẻ mặt khó coi bên cạnh càng thể hiện ra sự tỉnh táo của ông, càng làm cho Ninh Vân Hoan cười cười: “Vừa vẹn tôi cũng có sổ sách cần tính toán với Lâm tiểu thư.”
Ninh Vân Hoan nói xong lời này, lúc này mới lên tiếng chào cảnh vệ dưới chân núi: “Để xe bọn họ đi lên đi, có việc gì thì lên trên núi rồi nói, ông cũng không có vấn đề gì chứ?”
Lời nói ngoài dự tính của cô làm cho chân mày Lâm Sâm nhớm lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu nhẹ, người phụ nữ bên cạnh lại không phục: “Cô còn có sổ sách muốn tính toán với con gái tôi?”
“Có việc thì lên rồi nói sau!” Lâm Sâm quay đầu lại lườm bà ta một cái, lúc này người phụ nữ mới ngừng miệng không lên tiếng.
Lang nói tiếng xin lỗi xong lại một lần nữa khởi động xe, Ninh Vân Hoan đóng kính cửa sổ lại, xe của bọn họ đi trước, không lâu sau trên kính chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe con cũng theo lên.
Về đến nhà, trước tiên để người cầm đồ mua cho con trai lên trước, Lan Ý lúc này vừa mới tỉnh ngủ, đang khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bảo mẫu ở bên cạnh nhỏ giọng báo cáo, sáng sớm nay nhóc đứng lên uống sữa thì liền phun ra hết, lúc này đang khóc gay gắt, may mắn là Ninh Vân Hoan đã trở lại.
Sáng sớm vẫn còn mệt mỏi như vậy, lúc người nhà họ Lâm đi vào vừa hay nhìn thấy Ninh Vân Hoan ôm Lan Ý thật chặt, đứa bé giãy giụa không ngừng, chân liên tục đạp đạp sai lệch vị trí, cuối cùng cũng đành phải mang tất vào chân.
Danh sách chương