Sau đó hai người trở thành bạn bè, Nghiêm Thời Trì trong mắt Mạnh Hoa Nhiên là một đàn anh lớp trên, cũng là “Tiểu sư phụ” dạy cậu bơi.

Vị tiểu sư phụ này mua rất nhiều phao bơi cho cậu, ví dụ như vịt nhỏ màu vàng, Pikachu, chó, mèo và các hình dạng khác nhau. Không chỉ như vậy, hắn còn mua cho Mạnh Hoa Nhiên một bộ đồ tắm, quần bơi cùng kính bơi, đầy đủ mọi thứ.

Tất nhiên những đồ vật này đều là màu da cam.

Mạnh Hoa Nhiên nhìn đến sững sờ: “…”

Lúc đầu cậu chỉ muốn một cái phao bơi đơn giản, bây giờ thấy Nghiêm Thời Trì mua nhiều đồ như vậy, đủ loại mánh khóe, cậu coi như biết một mặt khác của hắn —— bà mẹ già có tính tình trẻ con.

“Bà mẹ già” Nghiêm Thời Trì lại hồn nhiên không biết, còn cảm thấy chính mình thật biết cách ôn nhu chăm sóc, chu đáo cân nhắc mọi chuyện, nhất định đã lấy được rất nhiều thiện cảm từ Mạnh Hoa Nhiên.

Mạnh Hoa Nhiên so với người thường thông mình hơn rất nhiều, cậu có thể tự học được rất nhiều kiến thức cùng kĩ năng, duy chỉ có bơi lội là được Nghiêm Thời Trì chỉ dạy.

Thiếu niên Mạnh Hoa Nhiên năm đó làm sao cũng không ngờ được, mười năm sau, cậu vẫn như trước cùng bơi lội với Nghiêm Thời Trì.

Nghiêm Thời hiện tại đang nâng hông cậu, dạy cậu cách lấy hơi dưới nước, cách phối hợp giữa tay và chân, tương lai cậu cũng giống vậy, bám chặt vào cơ thể hắn.

Chỉ có điều, Mạnh Hoa Nhiên thường tách hai chân ra, bị Nghiêm Thời Trì kìm tại mép bể bơi, trong miệng liên tục nói ra một chuỗi từ vụn vỡ…

Nghiêm Thời Trì đang học 12 sắp đối mặt với kì thi đại học, phải điền nguyện vọng, chọn trường đại học mơ ước. Gia đình hắn chuẩn bị đưa hắn đi du học, nhưng Nghiêm Thời Trì vừa nghĩ tới mấy năm sau trở về rất khó để gặp lại Mạnh Hoa Nhiên, trong lòng liền không muốn.

Mạnh Hoa Nhiên biết rõ tâm tư của hắn, nói: “Anh đi trước đi, sau này tôi cũng đi Anh quốc.”

Nghiêm Thời Trì nhất thời nở nụ cười: “Nhiên Nhiên, vậy anh chờ em.”

Nghiêm Thời Trì mười tám tuổi , lần đầu tiên gọi cậu như vậy.

Đã lâu không nghe xưng hô thân mật như vậy, làm Mạnh Hoa Nhiên trong phút chốc nghĩ đến ba mẹ đã mất, không khỏi có chút hoài niệm, nhưng từ trong miệng Nghiêm Thời Trì nói ra, Mạnh Hoa Nhiên nghe xong phần lớn là lúng túng thẹn thùng: “Không… Không cho gọi loạn!”

Nghiêm Thời Trì trong lễ tốt nghiệp, hoa khôi lớp bọn họ đưa thư tình cho Nghiêm Thời Trì, thổ lộ tình cảm với hắn.

Lễ tình nhân ba năm nay, năm nào Nghiêm Thời Trì cũng nhận được một đống thư tình, nhưng hắn đều nhất nhất cự tuyệt, nói mình muốn tập trung vào việc học tập, kiên quyết sẽ không yêu sớm.

Bây giờ Nghiêm Thời Trì đã tốt nghiệp, hoa khôi đó cũng dự định đi Anh quốc du học mới lấy dũng khí tỏ tình.

Nghiêm Thời Trì vẫn từ chối, hoa khôi lớp tựa hồ hiểu ra điều gì, hỏi: “Cậu có người trong lòng sao?”

Nghiêm Thời Trì cười gật đầu: “Ừa, bất quá đối phương cũng không biết, là tôi đơn phương.”

Mạnh Hoa Nhiên hiểu biết nhiều hơn so với bạn bè cùng lứa, tâm lý còn muốn trưởng thành hơn so với Nghiêm Thời Trì.

Mạnh Hoa Nhiên trước giờ đều giấu tâm sự, không muốn mở lòng, cho nên Nghiêm Thời Trì vẫn luôn rất khổ não, không biết làm thế nào mới có thể khiến cậu vui vẻ, làm thế nào Mạnh Hoa Nhiên mới có thể thoái mái cười to đây.

Nghiêm Thời Trì phi thường muốn thấy nụ cười trên mặt Mạnh Hoa Nhiên, một nụ cười xán lạn, không chứa một tia âm trầm nào cả.

Cho tới hôm nay…

“Ha ha ha! Em thắng, thắng rồi!” Mạnh Hoa Nhiên nhảy cẫng lên hoan hô, cậu giơ xe đồ chơi lên, cười khúch khích giống như một đứa con nít.

“Nghiêm thúc thúc, ba thắng hai, anh lần này phục chưa?”

Nghiêm Thời Trì bé ngoan đầu hàng chịu thua: “Được, anh bái phục chịu thua, Nhiên Nhiên nhà ta lợi hại nhất rồi!”

Chiều hôm đó, hai người thi nhau điều khiển xe hơi đồ chơi, còn dựng hẳn đường đua. Hai người thi ba hiệp, Mạnh Hoa Nhiên thắng hai hiệp.

“Ông chủ Nghiêm, phần thưởng của em đâu?” Mạnh Hoa Nhiên hất cằm lên, đi lên trước mặt Nghiêm Thời Trì, trên mặt mang nụ cười đắc ý.

Nghiêm Thời Trì sau đó cúi đầu hôn cậu một cái, Mạnh Hoa Nhiên lại lắc đầu cự tuyệt: “Không tính, không tính! Cái này không được! Em muốn cái khác.”

Nghiêm Thời Trì hiếu kì nói: “Bảo buối muốn cái gì?”

Mạnh Hoa Nhiên: “Em muốn đi ra ngoài!”

Nghiêm Thời Trì vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi.

Mạnh Hoa Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy khao khát: “Nghiêm Thời Trì, em ở nhà hơn hai tháng đã chán lắm rồi, ngoại trừ đi dạo quanh đây, em sẽ không đi những chỗ khác, hơn nữa em đi chỗ nào cũng có bảo tiêu đi cùng mà.”

Mạnh Hoa Nhiên càng nói càng phiền muộn, quơ quơ cánh tay Nghiêm Thời Trì, cầu xin nói: “Em hiện tại không còn ngốc nữa, tay chân cũng sẽ không đột nhiên co giật không thể động, Nghiêm Thời Trì, ông chủ tốt, thúc thúc đẹp trai! Anh mang em ra ngoài dạo một vòng thôi có được không?”

Nghiêm Thời Trì ngẩn người, cuối cùng gật đầu: “… Được.”

Buổi tối, Nghiêm Thời Trì nhận được cuộc điện thoại của em trai Nghiêm Thời Mộc, giọng nói của em trai vô cùng uể oải nhưng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần: “Anh, hạng mục công trình kia em bàn bạc xong rồi, anh yên tâm.”

“Cực khổ rồi, Tiểu Mộc, vốn là anh nên đi Pháp một chuyến, nhưng là…”

Em trai Nghiêm Thời Mộc đánh gãy lời hắn, cười cho qua: “Không có gì, em hiểu mà. Anh, sắp tới sinh nhật anh rồi đúng không? Tháng sau em trở về, lúc đó có thể cùng nhau chúc mừng!”

“Được, anh chờ em về nhà.”

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Thời Trì đi vào phòng ngủ. Mạnh Hoa Nhiên cả ngày nay đã chơi mệt rồi, lúc này đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Nhìn gương mặt yên tĩnh của Mạnh Hoa Nhiên, hiển nhiên cậu không gặp ác mộng, Nghiêm Thời Trì cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, không nghĩ tới đã hơn một năm, anh… rất nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện