Hai ngày sau, như Mạnh Hoa Nhiên mong muốn, cậu rốt cục cũng được ra khỏi căn biệt thự này.

Bên cạnh cậu ngoại trừ Nghiêm Thời Trì cũng không có những người khác cho nên tâm trạng Mạnh Hoa Nhiên không tồi, trong miệng khẽ hát, còn chủ động nắm tay Nghiêm Thời Trì.

Nghiêm Thời Trì sớm đã sắp xếp xong lịch trình ngày hôm nay, suốt cả đoạn đường đều đi theo Mạnh Hoa Nhiên. Buổi sáng hai người cùng nhau ăn cơm rồi đi dạo phố, xong đi xem phim.

Mạnh Hoa Nhiên hôm nay tính tình trẻ con, la hét muốn xem phim hoạt hình. Nghiêm Thời Trì hiểu cậu, đã sớm mua vé.

Ngồi trong rạp chiếu phim, nhìn người thiếu niên ôn nhu như gió xuân cùng con mèo mập mạp mũm mĩm, rõ ràng là một bộ phim ấm áp chữa lành nhưng trong hốc mắt Mạnh Hoa Nhiên lại chứa đầy nước mắt.

Nghiêm Thời Trì thấy vậy vội vàng lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho cậu, không ngờ Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên nói: “Em… Em nhớ ra rồi!”

Nghiêm Thời Trì vừa nghe, động tác trong tay dừng lại.

Mạnh Hoa Nhiên chỉ người thiếu niên ôn như trong màn ảnh, lại nói: “Em nhớ ra rồi, tên cậu ta là Natsume*, trước đây em rất thích xem bộ phim hoạt hình này.”

*Đây là bộ anime tên Natsume’s Book of Friend (tên tiếng việt là Hữu Nhân Sổ) của Nhật Bản. Truyện kể về thiếu niên Natsume có thể nhìn thấy ma quỷ. Trong một lần tình cờ cậu tìm được Hữu Nhân Sổ – quyển sổ có thể sai khiến ma quỷ từ người bà của mình để lại. Cậu được bảo vệ bởi một yêu quái hùng mạnh tên Madara dưới hình dạng một con mèo may mắn của Nhật.Phim/truyện nhẹ nhàng và đầy ý nghĩa xoay quanh mối quan hệ giữa người và yêu.

Editor: Mình đã đọc qua bộ truyện này, cá nhân mình thấy truyện rất hay và mèo mập Madara cũng rất dễ thương!!!



Ngọn lửa hi vọng vừa được thắp lên đã bị dập tắt, Nghiêm Thời Trì cười nhạt: “Đúng, em trước đây rất thích xem cái này.”

“Nghiêm Thời Trì, vậy chứng mất trí nhớ của em rất nhanh sẽ hết?”

“Ừa, Nhiên Nhiên, em rất nhanh sẽ nhớ lại người chồng này.”

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong liền xấu hổ, cậu không trả lời, quay lại tiếp tục xem phim.

Buổi chiều, Nghiêm Thời Trì mang Mạnh Hoa Nhiên đến khu vui chơi.

Mạnh Hoa Nhiên không sợ tối cũng không sợ ma quỷ gì, cậu một mặt bình tĩnh đi hết căn nhà ma, còn chào hỏi với các nhân viên đóng vai ma, cũng muốn thử quần áo họ đang mặc.

Có vài trò chơi, Mạnh Hoa Nhiên chỉ dám đưa mắt nhìn, không dám chơi, chẳng hạn như cáp treo và tàu lượn siêu tốc.

Thầm nghĩ muốn chơi nhưng hai chân Mạnh Hoa Nhiên không tự chủ được lùi về sau, cậu biết mình bị chứng sợ độ cao.

Đúng là như vậy, dù là thiên tài thì cũng phải có nhược điểm, Mạnh Hoa Nhiên từ nhỏ đã sợ độ cao.

Nghiêm Thời Trì nhớ lại quá khứ, hắn trước đây cũng không biết nỗi sợ này của Mạnh Hoa Nhiên cho đến khoảng hơn hai năm trước, lúc hắn mời Mạnh Hoa Nhiên cùng ngồi khinh khí cầu.

Khi đó, Mạnh Hoa Nhiên tuổi trẻ tài cao rất được coi trọng, vừa hai mươi mấy tuổi đã tiếp quản toàn bộ chuyện công ty, trở thành giám đốc điều hành.

Cậu lần đầu tiên ngồi khinh khí cầu, tuy trong lòng thấp thỏm, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, biểu tình nghiêm túc trước sau như một.

Ba Nghiêm Thời Trì liên tục bị đau dạ dày, sau đó lựa chọn về hưu cho nên Nghiêm Thời Trì vào năm đó thuận lợi tiếp quản sự nghiệp, nhờ vậy mới có cơ hội đứng ra cùng Mạnh Hoa Nhiên nói chuyện hợp tác.

Khinh khí cầu càng lên càng cao, gió cũng từ từ thổi mạnh, khinh khí cầu đột nhiên nghiêng qua làm sắc mặt Mạnh Hoa Nhiên biến đổi.

Nghiêm Thời Trì vội vàng đỡ cậu, Mạnh Hoa Nhiên định nói cám ơn, chưa kịp lên tiếng đã bị Nghiêm Thời Trì hôn lên hai má.

“Nghiêm tổng, xin ngài tự trọng.” Mạnh Hoa Nhiên lạnh lùng lườm hắn một cái.

Nghiêm Thời Trì lại cười hỏi: “Mạnh tổng, chắc cậu bận rộn quá nên quên mất hôm nay là ngày gì?”

“Là ngày chúng ta nói chuyện hợp tác.”

Mạnh Hoa Nhiên nhàn nhạt nói, Nghiêm Thời Trì lại lắc đầu, không phản đối: “Không chỉ  như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, Nhiên Nhiên.”

Mạnh Hoa Nhiên: “…”

Đã mấy năm không gặp, không biết có phải do người kia đi Anh quốc học hay không, nói chung da mặt càng ngày càng dày.

Sau khi cùng Nghiêm Thời Trì nói chuyện mấy cậu, bệnh sợ độ cao của Mạnh Hoa Nhiên cũng giảm bớt. Nếu kêu cậu một mình ngồi trên cáp trên hay khinh khí cầu, cậu nhất định rất sợ, nhưng chỉ cần có Nghiêm Thời Trì ở bên cạnh thì cũng không có vấn đề gì.

Vì giúp Mạnh Hoa Nhiên một lần nữa tìm về ký ức, biện pháp gì Nghiêm Thời Trì cũng nguyện ý thử một lần.

Nghiêm Thời Trì nói với Mạnh Hoa Nhiên muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, vì vậy hắn bịt mắt Mạnh Hoa Nhiên lại, sau đó nắm tay cậu, dẫn cậu ngồi lên khinh khí cầu.

Mạnh Hoa Nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không rõ ràng mình đang đứng ở đâu, tay cậu đổ đầy mồ hôi, khẩn trương khó giải thích được.

Không ngờ một giây sau, một nụ hôn ấm áp rơi xuống, rơi trên đôi môi cậu.

Theo khinh khí cầu chậm rãi lên cao, Nghiêm Thời Trì ôm chặt Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng nâng sau gáy của cậu, càng hôn càng sâu.

Hô hấp của hai người đan xen vào nhau, nụ hôn này vừa lâu vừa nồng nhiệt, cho đến khi khinh khí cầu vững vàng dừng giữa không trung, hắn mới cam lòng rời ra.

Ngực Mạnh Hoa Nhiên không ngừng chập trùng thở hổn hển, mở mắt ra nhìn xuống, nhất thời hoảng hốt.

Nhưng lúc này Nghiêm Thời Trì nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại, bốn mắt nhìn nhau: “Nhiên Nhiên, bảo bối, em chỉ cần nhìn anh là được rồi, cái gì cũng không được nhìn, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Nghe vậy, trong lòng Mạnh Hoa Nhiên càng thêm đau xót, cậu nhìn thẳng vào hai mắt Nghiêm Thời Trì, bất tri bất giác rơi lệ…

Nước mắt theo gò má chảy xuống, cả người Mạnh Hoa Nhiên cũng từ từ hoảng hốt, trong miệng không ngừng nỉ non: “Nghiêm tổng, Nghiêm Thời Trì, em… Xin lỗi, xin lỗi…”

Nghiêm Thời Trì trong nháy mắt trợn to hai mắt, ngữ khí cũng kích động: “Nhiên Nhiên, Hoa Nhiên! Em vừa nãy không phải…”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Mạnh Hoa Nhiên chỉ rưng rưng lặp lại, sau đó mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

Nghiêm Thời Trì mười tám tuổi đi Anh du học, trước khi đi, hắn lần đầu tiên gọi “Nhiên Nhiên” một cách thân mật, hứa hẹn cùng Mạnh Hoa Nhiên gặp lại nhau ở Anh quốc.

Hắn mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm, luôn mong chờ được nhìn thấy Mạnh hoa Nhiên sớm một chút nhưng Mạnh Hoa Nhiên lại không đến.

Mạnh Hoa Nhiên giống như biến mất khỏi thế giới này, Nghiêm Thời Trì hoàn toàn không tìm được cậu, hai người cũng triệt để cắt đứt liên lạc.

Năm năm sau, Nghiêm Thời Trì về nước, tại một buổi tiệc sinh nhật của một vị lãnh đạo cấp cao, hắn gặp lại Mạnh Hoa Nhiên.

Mạnh Hoa Nhiên mai danh ẩn tích năm năm, đứng bên cạnh cậu là Trịnh tổng

Nghiêm Thời Trì tiến lên thăm hỏi mới biết được Mạnh Hoa Nhiên đã trở thành con trai nuôi của người kia. Cậu giống như không quen biết Nghiêm Thời Trì, vừa mở miệng đã lễ phép xa cách một tiếng “Nghiêm tổng.”

Sau đó Nghiêm Thời Trì âm thầm tìm tới Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên lại nói: “Xin lỗi.”

Hai người đã lâu không gặp, cậu không một câu an ủi, không một câu “Đã lâu không gặp”, chỉ có câu “Xin lỗi”.

Mạnh Hoa Nhiên ngất xỉu ở khu vui chơi, Nghiêm Thời Trì hoang mang không thôi, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.

Cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, thân thể tạm thời không có gì đáng ngại, tinh thần cũng khôi phục. Nhớ lại phản ứng của mình trên khinh khí cầu, Mạnh Hoa Nhiên cũng không thể nói được nguyên nhân, cậu xoa xoa huyệt thái dương: “Nghiêm Thời Trì, trong quá khứ em có hứa hẹn gì với anh không? Em có phải là không làm theo?”

Nghiêm Thời Trì ngẩn người: “…”

“Xin lỗi, em thất hứa.”

Nghiêm Thời Trì cười lắc đầu, sờ mặt Mạnh Hoa Nhiên: “Không phải ‘Thất hứa’, Nhiên Nhiên, em chỉ đi chậm một chút, trên con đường này, em vất vả rồi.”

Anh chưa bao giờ bỏ lỡ duyên phận cũng như người mình yêu, chỉ sợ là đến quá trễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện