Vài tên cung nữ bị áp giải tiến vào, nhìn những cung trang trên người các cung nữ đó liền có thể biết các nàng đều là cung nữ thô sử mà không phải những cung nữ ở bên người chủ tử có phẩm giai được trọng dụng.
Những cung nữ này ngày thường hiển nhiên rất ít có dịp được gặp mặt các vị phi tần có địa vị cao, thậm chí ngay cả chủ tử của mình là ai đều không nhận biết được đầy đủ.
Mới vừa bị mang tiến vào, cả một đám liền quỳ gối trước mặt Hứa hoàng hậu, run run rẩy rẩy nói:
- "Bọn nô tỳ thỉnh an các vị nương nương, thỉnh an các công chúa, thỉnh an nhóm Vương phi.."
Bảo Lạc chú ý tới thời điểm những người này xuất hiện, Lục công chúa Cơ Thường Nhạc sắc mặt hơi đổi, nhưng thực nhanh nàng lại rũ xuống con ngươi, đem cảm xúc chính mình che giấu đi.
Long Khánh trưởng công chúa vẫn luôn lưu ý đến từng cử chỉ, hành động của Lục công chúa, tự nhiên cũng thấy được ánh mắt chợt lóe mất tự nhiên rồi biến mất trên người Lục công chúa, trong lòng liền có chút hiểu rõ.
- "Thất hoàng muội, ngươi vô duyên vô cớ gọi nhiều nha hoàn thô sử lại đây như vậy là làm cái gì?"
Lục công chúa ra vẻ khó hiểu.
Bảo Lạc cười như không cười mà nhìn nàng một cái.
Cũng không biết Lục công chúa đến tột cùng là cái tâm thái gì, càng là chột dạ thì mặt ngoài liền càng phải giả bộ một bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện gì..
Hay là Lục công chúa cho rằng chỉ cần nàng không nhận tội thì nàng liền không có biện pháp?
Từ trước đến giờ Bảo Lạc ở trước mặt Lục công chúa không có lộ ra một mặt quá lợi hại kia là bởi vì Lục công chúa không trêu chọc đến nàng.
Hiện giờ, Lục công chúa chính mình làm chuyện châm ngòi ly gián làm hại người khác để người ta đến tận nơi tìm hung thủ, còn vọng tưởng để Bảo Lạc tới gánh tội thay.
Bảo Lạc sao lại để nàng ta lừa dối, vu oan giá họa cho mình được?
Thực nhanh, Bảo Lạc liền dời tầm mắt đi.
Cùng đối đầu với loại người như Lục công chúa này thì không cần phải nói nhiều, đây là một kẻ không thấy quan tài không đổ lệ mà.
Chỉ có đem chứng cứ phơi bày ra ở trước mặt nàng mới có thể khiến nàng không thể giảo biện được nữa.
- "Các ngươi có biết Long Khánh cô cô gọi các ngươi tới đây là vì chuyện gì hay không?"
Bảo Lạc trên cao mà nhìn xuống các cung nữ quỳ gối trước mặt, nàng từ nhỏ đã là một vị công chúa tôn quý nhất trong cung, trên người có một loại khí thế không giận mà uy.
- "Hồi, hồi bẩm công chúa, bọn nô tỳ..
Không biết.."
- "Nga? Không biết?"
Bảo Lạc nghiền ngẫm mà nhấm nuốt mấy chữ này, nói:
- "Vậy các ngươi cùng bổn cung giải thích một chút, những lời đồn trong cung gần đây..
của Bình Ninh tỷ tỷ cùng ngũ hoàng tỷ nói đến tột cùng là như thế nào truyền ra ngoài?"
- "Còn có, các ngươi ngày thường tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có một ít như vậy mà một đám lại như thế nào có thể tích cóp được nhiều bạc như thế, lại còn có thể nhờ người mang ra ngoài cung được? Các ngươi thật cho rằng các ngươi không nói thì bổn cung liền cái gì đều không tra được sao? Các ngươi đoán xem, các ngươi dám đem bổn cung ra giống như một ngốc tử mà chơi đùa, bổn cung có thể chịu đựng được các ngươi đến bao lâu đây?"
Nghe đến đó, Ngũ công chúa rốt cuộc nhịn không được mà hận đến cả bọn cung nữ này, hai mắt đỏ ngầu nhìn về các cung nữ phía dưới:
- "Những lời nói hỗn trướng đó nguyên lai là các ngươi truyền ra ngoài sao? Các ngươi thật là to gan, bổn cung sẽ không tha cho các ngươi!"
Không thẻ trách Ngũ công chúa sinh khí đến như vậy, thật sự là những lời nói đó truyền đi quá khó nghe, quả thực chính là miệng vết thương mãnh dẫm mà đâm vào Ngũ công chúa.
Cái gì mà Ngũ công chúa đã sớm bị thất sủng, hiện giờ ở trong lòng Chiêu Đức Đế, Ngũ công chúa so với Bình Ninh quận chúa là một người ngoài còn kém xa.
Cái gì mà Bình Ninh quận chúa sắp được gả cho đứa cháu mà Chiêu Đức Đế đắc ý nhất.
Ngày sau hôn phu của Ngũ công chúa sợ là không bằng một phần mười của Lam Thừa Vũ.
Ngày sau Ngũ công chúa thấy Bình Ninh quận chúa chỉ có cúi đầu khom lưng; cái gì mà Ngũ công chúa bộ dáng không so được với Bình Ninh quận chúa, khí độ không bằng Bình Ninh quận chúa.
So ra thì Bình Ninh quận chúa mới chân chính là hoàng gia công chúa..
Những lời này vừa nói ra, Ngũ công chúa có thể nhẫn nhịn được sao?
Đừng nói là hiện tại mà ngay cả thời điểm tính tình nàng tương đối ở trước kia cũng là nhịn không nổi.
Cho nên, Ngũ công chúa vì quá kích động mà ghen ghét, ra tay với Bình Ninh quận chúa.
Bình Ninh quận chúa có lẽ là cảm thấy không có đối thủ cạnh tranh, ở trước mặt Ngũ công chúa không bao giờ ôn hòa, phủ phục, khiêm cung giống như ngày xưa, mà ẩn ẩn có một chút ý tứ từ trên cao nhìn xuống.
Vì thế, khi nhìn gương mặt đắc ý dào dạt mỹ lệ kia của Bình Ninh quận chúa, Ngũ công chúa nhất thời không nhịn được nữa mới dùng cây trâm ở trên đầu mà hủy dung của Bình Ninh quận chúa.
Ngũ công chúa cũng không hối hận với những gì mình đã làm với Bình Ninh quận chúa, nhưng điều này không đại biểu rằng nàng vui khi bị người khác bày mưu tính kế như vậy.
Huống chi những người này cư nhiên lại dám bố trí nàng như vậy, quả thực là chán sống!
Bảo Lạc cùng Cơ Thanh Hàm, một người miệng lưỡi ôn hòa, trong giọng nói lại ẩn ẩn cất giấu nguy hiểm cùng huyết tinh, một người trong lòng tràn đầy lệ khí, hận không thể lập tức nhào lên tới đánh người.
Vô luận là người nào thì các nàng đều chịu không nổi, huống chi hiện giờ các nàng cùng ngồi trên một con ngựa? Lập tức những cung nữ kia liền đem sự tình trải qua một năm một mười mà nói ra:
- "..
Ngày ấy, chúng ta ở bên trong Ngự Hoa Viên phụng dưỡng hoa cỏ, không nghĩ tới là có vị tỷ tỷ xinh đẹp tới tìm chúng ta, ôn nhu mà cùng chúng ta nói chuyện.
Cuối cùng lại thỉnh chúng ta dùng trà cùng điểm tâm..
Bọn nô tỳ là cung nữ hạ đẳng nhất trong cung, nơi nào được ăn qua những điểm tâm ngọt mềm, uống qua trà thượng hạng như vậy? Lập tức liền đem vị tỷ tỷ kia trở thành Bồ Tát sống."
- "Sau đó, vị tỷ tỷ kia lại tới tìm chúng ta nói chuyện qua vài lần, biết nhà chúng ta gặp tai, thấy chúng ta trong túi không có tiền nên đều không thể mang tiền gửi về nhà, liền cấp cho chúng ta một cái chủ ý để cho chúng ta có chút tiền thưởng.."
Nói đến chỗ này, những cung nữ đó trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Bảo Lạc mặt vô biểu tình nói:
- "Người trong miệng các ngươi đưa ra cho các ngươi chủ ý chỉ sợ chính là nói ngũ hoàng tỷ, không phải mà là châm ngòi quan hệ giữa ngũ hoàng tỷ cùng Bình Ninh tỷ tỷ đi? Các ngươi chẳng lẽ không biết tùy ý nói sau lưng chủ tử chính là tử tội?"
Anh mắt nàng sắc bén lên, lạnh lùng nói:
- "Vì một chút bạc mà các ngươi chẳng lẽ đến cả mạng cũng đều từ bỏ?"
- "Là..
Là vị tỷ tỷ kia nói..
Trong cung có rất nhiều hạ nhân đều đối với Ngũ công chúa rất có phê bình kín đáo, chúng ta chỉ là đi theo nói bậy về Ngũ công chúa thì sẽ không bị phát hiện.."
Những cung nữ đó hiển nhiên là rất sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới, cư nhiên nhanh như vậy đã bị người ta tìm tới cửa.
- "Một đám tiện nhân! Bổn cung muốn đem các ngươi đánh chết!"
Ngũ công chúa nghe được, trong cơn giận dữ quát.
Bảo Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái:
- "Ngũ hoàng tỷ vẫn là đừng vội ra vẻ uy phong, hiện giờ đầu sỏ gây tội còn chưa có tìm ra đâu, hay là phải xử lý hết mấy cái nanh vuốt phía dưới thì ngũ hoàng tỷ liền thỏa mãn?"
Ngũ công chúa tức giận mà nhìn Bảo Lạc, chung quy không nói cái gì nữa.
Bảo Lạc vỗ vỗ tay, lại cho vài người bị mang lên điện.
Lục công chúa đồng tử co rụt lại:
- "Thất hoàng muội, ngươi đây là ý gì? Vì sao lại bắt cung nữ bên người ta? Ta biết là các ngươi một đám ngày thường thấy ta dễ khi dễ, đều dốc hết sức khi dễ ta.
Hiện giờ càng là trực tiếp đánh tới trước mặt ta.
Bắt người của ta liền cái nguyên do cũng đều không có.."
- "Lục hoàng tỷ vẫn là bớt chút sức lực đi, mặc kệ ngươi nói như thế nào, trắng đen còn chưa rõ đâu.
Ta bắt cung nữ bên người của ngươi đều có đạo lý của ta."
Bảo Lạc không khách khí mà đánh gãy Lục công chúa đang càn quấy, chỉ vào cung nữ bên người Lục công chúa hỏi các cung nữ thô sử:
- "Các ngươi nhìn kỹ xem người các ngươi gọi là tỷ tỷ ra chủ ý cho các ngươi chính là người này?"
- "Các ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ lại rồi mới nói.
Hiện giờ, các ngươi tùy ý nói sau lưng chủ tử đã là phạm vào tội lớn, nếu là lại làm trò trước mặt chủ tử mà nói dối thì tội càng thêm nặng hơn.
Bổn cung đã có thể tra ra các ngươi thì những chuyện khác chẳng lẽ bổn cung không thể tra ra được hay sao? Hiện giờ, bổn cung còn có thể tại nơi này hỏi các ngươi vài lời, bất quá là cho các ngươi có một cơ hội lấy công chuộc tội thôi! Nếu là các ngươi không biết điều, bổn cung liền đành phải xử lý chuyện này theo quốc pháp."
Nghe xong những lời này, những cung nữ sôi nổi như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cung nữ bên người của Lục công nhìn xem.
Nghe Bảo Lạc nói nếu là các nàng chỉ ra và xác nhận chính kẻ kia đưa ra cho các nàng chủ ý thì liền có cơ hội sống sót.
Một khi đã như vậy, ai lại muốn đi tìm chết đâu?
Đã từng các nàng có bao nhiêu cảm tạ nàng ta, hiện giờ, liền có bao nhiêu hận nàng.
Nàng ta không phải là tới muốn giúp các nàng, mà là muốn đem các nàng làm kẻ chết thay a!
- "Là nàng, chính là nàng!" Đột nhiên, một người cung nữ chỉ vào Diêu Hoàng bên người Lục công chúa.
- "Đúng vậy, không sai, chính là nàng xúi giục chúng ta tung ra lời đồn về Ngũ công chúa."
Bảo Lạc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diêu Hoàng:
- "Diêu Hoàng, ngươi có nhận tội hay không?"
Diêu Hoàng theo bản năng mà nhìn về phía Lục công chúa liếc mắt một cái, rồi sau đó mới nói:
- "Việc này không phải là do nô tỳ làm.
Nô tỳ biết công chúa muốn mau chóng tìm được kẻ đã tung ra lời đồn đại kia, nhưng công chúa không thể bởi vì mấy tên tiện tì ăn nói lung tung này mà oan uổng người vô tội a!"
Diêu Hoàng tự nghĩ mình không có lưu lại bất kỳ một chứng cứ gì, cho dù là có đi gặp mấy người kia cũng là lén lút, không để người khác phát hiện.
Những người này chỉ ra và xác nhận là nàng có chủ ý thì như thế nào? Đánh chết nàng cũng không nhận!
- "Ngươi có phải hay không cho rằng một khi ngươi không nhận tội, bổn cung liền không có biện pháp bắt ngươi cùng chủ tử sau lưng ngươi hay sao?"
Bảo Lạc nhìn ánh mắt của Diêu hoàng tựa như xem một vai hề nhảy nhót giống nhau.
Ánh mắt này làm Diêu hoàng trong lòng căng thẳng, mặc kệ Diêu hoàng nỗ lực an ủi chính mình Trường thọ công chúa chỉ là phô trương thanh thế, nhưng trên trán nàng không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, lại lừa mình, dối người.
- "Như thế nào, hay là thất hoàng muội chuẩn bị cực hình để cho nàng nhận tội?"
Lục công chúa lời nói như thường, nghe không ra ý gì, nhưng Bảo Lạc lại phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, so với cung nữ Diêu Hoàng không tốt hơn bao nhiêu.
- "Không cần.
Ta chỉ cần tra ra tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục hoàng tỷ còn dư lại nhiều hay ít liền biết việc này có phải hay không do Lục hoàng tỷ làm.
May mà Lục hoàng tỷ chi tiêu dùng nhiều, mỗi tháng tiền tiêu vặt dư lại không còn bao nhiêu, nếu không, chỉ sợ đến lúc tra còn không có dễ dàng như vậy đâu."
- "Nơi này tổng cộng có năm nha đầu, mỗi nha đầu được mười lượng bạc.
Nếu là Lục hoàng tỷ quả thực đem tiền tích cóp tiêu vặt hàng tháng thưởng cho các nàng, chỉ sợ hiện giờ trên người cũng không còn nhiều tiền đi? Xin hỏi Lục hoàng tỷ, hiện giờ tiền tiêu vặt hàng tháng còn dư lại nhiều hay ít?"
Hoàng tử, công chúa tiền tiêu hàng tháng cũng không tính là nhiều.
Giống như Bảo Lạc là công chúa được sủng ái thì còn tốt, thường xuyên có thể được Chiêu Đức Đế ban thưởng, trên phương diện tiền bạc chưa bao giờ túng thiếu.
Giống như Huệ phi cùng Lục hoàng tử cũng còn tốt, tuy chỉ được sủng ái ở mức độ thường thường, nhưng nhà mẹ đẻ Huệ phi giàu có, lúc trước Huệ phi mang tiến cung tiền bạc cùng trang sức liền không tính là thiếu.
Hiện giờ, nhà mẹ đẻ Huệ phi mỗi tháng sẽ đưa một ít tiền tiến cung, liền sợ Huệ phi ở trong cung tiền quay vòng còn không có công khai.
Nhưng nếu là Cơ Thường Nhạc là công chúa vô sủng, mẫu tộc lại thấp kém, vấn đề tiền bạc liền khổ sở.
Cơ Thường Nhạc trong người vốn là không dư dả, nếu là một lúc dùng nhiều tiền bạc như vậy chỉ sợ trong người giống như là lấy trứng chọi đá.
Lục công chúa nắm thật chặt lòng bàn tay chính mình:
- "Ngươi cũng nói, ta mỗi tháng liền dùng nhiều bạc, chỉ là thưởng cho hạ nhân liền phải tốn không ít bạc.
Hơn nữa ngày lễ ngày tết còn muốn ở trước mặt trưởng bối đều phải có biểu hiện hiếu tâm, ngẫu nhiên còn phải cho đặt mua cho chính mình chút trang sức..
Dư không được nhiều cũng thực là chuyện bình thường đi?"
- "Lục hoàng tỷ có dám hay không đem sổ sách mang tới đây cho chúng ta nhìn xem?"
- "Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đang êm đẹp, người vì cái gì mà ép ta mang số sách ra cho ngươi xem?"
- "Ai bảo cung nữ bên người Lục hoàng tỷ bị chỉ ra và xác nhận đưa ra chủ ý này đâu? Lục hoàng tỷ không dám lấy sổ sách mang đến để đến từ chứng trong sạch, không phải là trong lòng có quỷ đi?".
Những cung nữ này ngày thường hiển nhiên rất ít có dịp được gặp mặt các vị phi tần có địa vị cao, thậm chí ngay cả chủ tử của mình là ai đều không nhận biết được đầy đủ.
Mới vừa bị mang tiến vào, cả một đám liền quỳ gối trước mặt Hứa hoàng hậu, run run rẩy rẩy nói:
- "Bọn nô tỳ thỉnh an các vị nương nương, thỉnh an các công chúa, thỉnh an nhóm Vương phi.."
Bảo Lạc chú ý tới thời điểm những người này xuất hiện, Lục công chúa Cơ Thường Nhạc sắc mặt hơi đổi, nhưng thực nhanh nàng lại rũ xuống con ngươi, đem cảm xúc chính mình che giấu đi.
Long Khánh trưởng công chúa vẫn luôn lưu ý đến từng cử chỉ, hành động của Lục công chúa, tự nhiên cũng thấy được ánh mắt chợt lóe mất tự nhiên rồi biến mất trên người Lục công chúa, trong lòng liền có chút hiểu rõ.
- "Thất hoàng muội, ngươi vô duyên vô cớ gọi nhiều nha hoàn thô sử lại đây như vậy là làm cái gì?"
Lục công chúa ra vẻ khó hiểu.
Bảo Lạc cười như không cười mà nhìn nàng một cái.
Cũng không biết Lục công chúa đến tột cùng là cái tâm thái gì, càng là chột dạ thì mặt ngoài liền càng phải giả bộ một bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện gì..
Hay là Lục công chúa cho rằng chỉ cần nàng không nhận tội thì nàng liền không có biện pháp?
Từ trước đến giờ Bảo Lạc ở trước mặt Lục công chúa không có lộ ra một mặt quá lợi hại kia là bởi vì Lục công chúa không trêu chọc đến nàng.
Hiện giờ, Lục công chúa chính mình làm chuyện châm ngòi ly gián làm hại người khác để người ta đến tận nơi tìm hung thủ, còn vọng tưởng để Bảo Lạc tới gánh tội thay.
Bảo Lạc sao lại để nàng ta lừa dối, vu oan giá họa cho mình được?
Thực nhanh, Bảo Lạc liền dời tầm mắt đi.
Cùng đối đầu với loại người như Lục công chúa này thì không cần phải nói nhiều, đây là một kẻ không thấy quan tài không đổ lệ mà.
Chỉ có đem chứng cứ phơi bày ra ở trước mặt nàng mới có thể khiến nàng không thể giảo biện được nữa.
- "Các ngươi có biết Long Khánh cô cô gọi các ngươi tới đây là vì chuyện gì hay không?"
Bảo Lạc trên cao mà nhìn xuống các cung nữ quỳ gối trước mặt, nàng từ nhỏ đã là một vị công chúa tôn quý nhất trong cung, trên người có một loại khí thế không giận mà uy.
- "Hồi, hồi bẩm công chúa, bọn nô tỳ..
Không biết.."
- "Nga? Không biết?"
Bảo Lạc nghiền ngẫm mà nhấm nuốt mấy chữ này, nói:
- "Vậy các ngươi cùng bổn cung giải thích một chút, những lời đồn trong cung gần đây..
của Bình Ninh tỷ tỷ cùng ngũ hoàng tỷ nói đến tột cùng là như thế nào truyền ra ngoài?"
- "Còn có, các ngươi ngày thường tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có một ít như vậy mà một đám lại như thế nào có thể tích cóp được nhiều bạc như thế, lại còn có thể nhờ người mang ra ngoài cung được? Các ngươi thật cho rằng các ngươi không nói thì bổn cung liền cái gì đều không tra được sao? Các ngươi đoán xem, các ngươi dám đem bổn cung ra giống như một ngốc tử mà chơi đùa, bổn cung có thể chịu đựng được các ngươi đến bao lâu đây?"
Nghe đến đó, Ngũ công chúa rốt cuộc nhịn không được mà hận đến cả bọn cung nữ này, hai mắt đỏ ngầu nhìn về các cung nữ phía dưới:
- "Những lời nói hỗn trướng đó nguyên lai là các ngươi truyền ra ngoài sao? Các ngươi thật là to gan, bổn cung sẽ không tha cho các ngươi!"
Không thẻ trách Ngũ công chúa sinh khí đến như vậy, thật sự là những lời nói đó truyền đi quá khó nghe, quả thực chính là miệng vết thương mãnh dẫm mà đâm vào Ngũ công chúa.
Cái gì mà Ngũ công chúa đã sớm bị thất sủng, hiện giờ ở trong lòng Chiêu Đức Đế, Ngũ công chúa so với Bình Ninh quận chúa là một người ngoài còn kém xa.
Cái gì mà Bình Ninh quận chúa sắp được gả cho đứa cháu mà Chiêu Đức Đế đắc ý nhất.
Ngày sau hôn phu của Ngũ công chúa sợ là không bằng một phần mười của Lam Thừa Vũ.
Ngày sau Ngũ công chúa thấy Bình Ninh quận chúa chỉ có cúi đầu khom lưng; cái gì mà Ngũ công chúa bộ dáng không so được với Bình Ninh quận chúa, khí độ không bằng Bình Ninh quận chúa.
So ra thì Bình Ninh quận chúa mới chân chính là hoàng gia công chúa..
Những lời này vừa nói ra, Ngũ công chúa có thể nhẫn nhịn được sao?
Đừng nói là hiện tại mà ngay cả thời điểm tính tình nàng tương đối ở trước kia cũng là nhịn không nổi.
Cho nên, Ngũ công chúa vì quá kích động mà ghen ghét, ra tay với Bình Ninh quận chúa.
Bình Ninh quận chúa có lẽ là cảm thấy không có đối thủ cạnh tranh, ở trước mặt Ngũ công chúa không bao giờ ôn hòa, phủ phục, khiêm cung giống như ngày xưa, mà ẩn ẩn có một chút ý tứ từ trên cao nhìn xuống.
Vì thế, khi nhìn gương mặt đắc ý dào dạt mỹ lệ kia của Bình Ninh quận chúa, Ngũ công chúa nhất thời không nhịn được nữa mới dùng cây trâm ở trên đầu mà hủy dung của Bình Ninh quận chúa.
Ngũ công chúa cũng không hối hận với những gì mình đã làm với Bình Ninh quận chúa, nhưng điều này không đại biểu rằng nàng vui khi bị người khác bày mưu tính kế như vậy.
Huống chi những người này cư nhiên lại dám bố trí nàng như vậy, quả thực là chán sống!
Bảo Lạc cùng Cơ Thanh Hàm, một người miệng lưỡi ôn hòa, trong giọng nói lại ẩn ẩn cất giấu nguy hiểm cùng huyết tinh, một người trong lòng tràn đầy lệ khí, hận không thể lập tức nhào lên tới đánh người.
Vô luận là người nào thì các nàng đều chịu không nổi, huống chi hiện giờ các nàng cùng ngồi trên một con ngựa? Lập tức những cung nữ kia liền đem sự tình trải qua một năm một mười mà nói ra:
- "..
Ngày ấy, chúng ta ở bên trong Ngự Hoa Viên phụng dưỡng hoa cỏ, không nghĩ tới là có vị tỷ tỷ xinh đẹp tới tìm chúng ta, ôn nhu mà cùng chúng ta nói chuyện.
Cuối cùng lại thỉnh chúng ta dùng trà cùng điểm tâm..
Bọn nô tỳ là cung nữ hạ đẳng nhất trong cung, nơi nào được ăn qua những điểm tâm ngọt mềm, uống qua trà thượng hạng như vậy? Lập tức liền đem vị tỷ tỷ kia trở thành Bồ Tát sống."
- "Sau đó, vị tỷ tỷ kia lại tới tìm chúng ta nói chuyện qua vài lần, biết nhà chúng ta gặp tai, thấy chúng ta trong túi không có tiền nên đều không thể mang tiền gửi về nhà, liền cấp cho chúng ta một cái chủ ý để cho chúng ta có chút tiền thưởng.."
Nói đến chỗ này, những cung nữ đó trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Bảo Lạc mặt vô biểu tình nói:
- "Người trong miệng các ngươi đưa ra cho các ngươi chủ ý chỉ sợ chính là nói ngũ hoàng tỷ, không phải mà là châm ngòi quan hệ giữa ngũ hoàng tỷ cùng Bình Ninh tỷ tỷ đi? Các ngươi chẳng lẽ không biết tùy ý nói sau lưng chủ tử chính là tử tội?"
Anh mắt nàng sắc bén lên, lạnh lùng nói:
- "Vì một chút bạc mà các ngươi chẳng lẽ đến cả mạng cũng đều từ bỏ?"
- "Là..
Là vị tỷ tỷ kia nói..
Trong cung có rất nhiều hạ nhân đều đối với Ngũ công chúa rất có phê bình kín đáo, chúng ta chỉ là đi theo nói bậy về Ngũ công chúa thì sẽ không bị phát hiện.."
Những cung nữ đó hiển nhiên là rất sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới, cư nhiên nhanh như vậy đã bị người ta tìm tới cửa.
- "Một đám tiện nhân! Bổn cung muốn đem các ngươi đánh chết!"
Ngũ công chúa nghe được, trong cơn giận dữ quát.
Bảo Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái:
- "Ngũ hoàng tỷ vẫn là đừng vội ra vẻ uy phong, hiện giờ đầu sỏ gây tội còn chưa có tìm ra đâu, hay là phải xử lý hết mấy cái nanh vuốt phía dưới thì ngũ hoàng tỷ liền thỏa mãn?"
Ngũ công chúa tức giận mà nhìn Bảo Lạc, chung quy không nói cái gì nữa.
Bảo Lạc vỗ vỗ tay, lại cho vài người bị mang lên điện.
Lục công chúa đồng tử co rụt lại:
- "Thất hoàng muội, ngươi đây là ý gì? Vì sao lại bắt cung nữ bên người ta? Ta biết là các ngươi một đám ngày thường thấy ta dễ khi dễ, đều dốc hết sức khi dễ ta.
Hiện giờ càng là trực tiếp đánh tới trước mặt ta.
Bắt người của ta liền cái nguyên do cũng đều không có.."
- "Lục hoàng tỷ vẫn là bớt chút sức lực đi, mặc kệ ngươi nói như thế nào, trắng đen còn chưa rõ đâu.
Ta bắt cung nữ bên người của ngươi đều có đạo lý của ta."
Bảo Lạc không khách khí mà đánh gãy Lục công chúa đang càn quấy, chỉ vào cung nữ bên người Lục công chúa hỏi các cung nữ thô sử:
- "Các ngươi nhìn kỹ xem người các ngươi gọi là tỷ tỷ ra chủ ý cho các ngươi chính là người này?"
- "Các ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ lại rồi mới nói.
Hiện giờ, các ngươi tùy ý nói sau lưng chủ tử đã là phạm vào tội lớn, nếu là lại làm trò trước mặt chủ tử mà nói dối thì tội càng thêm nặng hơn.
Bổn cung đã có thể tra ra các ngươi thì những chuyện khác chẳng lẽ bổn cung không thể tra ra được hay sao? Hiện giờ, bổn cung còn có thể tại nơi này hỏi các ngươi vài lời, bất quá là cho các ngươi có một cơ hội lấy công chuộc tội thôi! Nếu là các ngươi không biết điều, bổn cung liền đành phải xử lý chuyện này theo quốc pháp."
Nghe xong những lời này, những cung nữ sôi nổi như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cung nữ bên người của Lục công nhìn xem.
Nghe Bảo Lạc nói nếu là các nàng chỉ ra và xác nhận chính kẻ kia đưa ra cho các nàng chủ ý thì liền có cơ hội sống sót.
Một khi đã như vậy, ai lại muốn đi tìm chết đâu?
Đã từng các nàng có bao nhiêu cảm tạ nàng ta, hiện giờ, liền có bao nhiêu hận nàng.
Nàng ta không phải là tới muốn giúp các nàng, mà là muốn đem các nàng làm kẻ chết thay a!
- "Là nàng, chính là nàng!" Đột nhiên, một người cung nữ chỉ vào Diêu Hoàng bên người Lục công chúa.
- "Đúng vậy, không sai, chính là nàng xúi giục chúng ta tung ra lời đồn về Ngũ công chúa."
Bảo Lạc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diêu Hoàng:
- "Diêu Hoàng, ngươi có nhận tội hay không?"
Diêu Hoàng theo bản năng mà nhìn về phía Lục công chúa liếc mắt một cái, rồi sau đó mới nói:
- "Việc này không phải là do nô tỳ làm.
Nô tỳ biết công chúa muốn mau chóng tìm được kẻ đã tung ra lời đồn đại kia, nhưng công chúa không thể bởi vì mấy tên tiện tì ăn nói lung tung này mà oan uổng người vô tội a!"
Diêu Hoàng tự nghĩ mình không có lưu lại bất kỳ một chứng cứ gì, cho dù là có đi gặp mấy người kia cũng là lén lút, không để người khác phát hiện.
Những người này chỉ ra và xác nhận là nàng có chủ ý thì như thế nào? Đánh chết nàng cũng không nhận!
- "Ngươi có phải hay không cho rằng một khi ngươi không nhận tội, bổn cung liền không có biện pháp bắt ngươi cùng chủ tử sau lưng ngươi hay sao?"
Bảo Lạc nhìn ánh mắt của Diêu hoàng tựa như xem một vai hề nhảy nhót giống nhau.
Ánh mắt này làm Diêu hoàng trong lòng căng thẳng, mặc kệ Diêu hoàng nỗ lực an ủi chính mình Trường thọ công chúa chỉ là phô trương thanh thế, nhưng trên trán nàng không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, lại lừa mình, dối người.
- "Như thế nào, hay là thất hoàng muội chuẩn bị cực hình để cho nàng nhận tội?"
Lục công chúa lời nói như thường, nghe không ra ý gì, nhưng Bảo Lạc lại phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, so với cung nữ Diêu Hoàng không tốt hơn bao nhiêu.
- "Không cần.
Ta chỉ cần tra ra tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục hoàng tỷ còn dư lại nhiều hay ít liền biết việc này có phải hay không do Lục hoàng tỷ làm.
May mà Lục hoàng tỷ chi tiêu dùng nhiều, mỗi tháng tiền tiêu vặt dư lại không còn bao nhiêu, nếu không, chỉ sợ đến lúc tra còn không có dễ dàng như vậy đâu."
- "Nơi này tổng cộng có năm nha đầu, mỗi nha đầu được mười lượng bạc.
Nếu là Lục hoàng tỷ quả thực đem tiền tích cóp tiêu vặt hàng tháng thưởng cho các nàng, chỉ sợ hiện giờ trên người cũng không còn nhiều tiền đi? Xin hỏi Lục hoàng tỷ, hiện giờ tiền tiêu vặt hàng tháng còn dư lại nhiều hay ít?"
Hoàng tử, công chúa tiền tiêu hàng tháng cũng không tính là nhiều.
Giống như Bảo Lạc là công chúa được sủng ái thì còn tốt, thường xuyên có thể được Chiêu Đức Đế ban thưởng, trên phương diện tiền bạc chưa bao giờ túng thiếu.
Giống như Huệ phi cùng Lục hoàng tử cũng còn tốt, tuy chỉ được sủng ái ở mức độ thường thường, nhưng nhà mẹ đẻ Huệ phi giàu có, lúc trước Huệ phi mang tiến cung tiền bạc cùng trang sức liền không tính là thiếu.
Hiện giờ, nhà mẹ đẻ Huệ phi mỗi tháng sẽ đưa một ít tiền tiến cung, liền sợ Huệ phi ở trong cung tiền quay vòng còn không có công khai.
Nhưng nếu là Cơ Thường Nhạc là công chúa vô sủng, mẫu tộc lại thấp kém, vấn đề tiền bạc liền khổ sở.
Cơ Thường Nhạc trong người vốn là không dư dả, nếu là một lúc dùng nhiều tiền bạc như vậy chỉ sợ trong người giống như là lấy trứng chọi đá.
Lục công chúa nắm thật chặt lòng bàn tay chính mình:
- "Ngươi cũng nói, ta mỗi tháng liền dùng nhiều bạc, chỉ là thưởng cho hạ nhân liền phải tốn không ít bạc.
Hơn nữa ngày lễ ngày tết còn muốn ở trước mặt trưởng bối đều phải có biểu hiện hiếu tâm, ngẫu nhiên còn phải cho đặt mua cho chính mình chút trang sức..
Dư không được nhiều cũng thực là chuyện bình thường đi?"
- "Lục hoàng tỷ có dám hay không đem sổ sách mang tới đây cho chúng ta nhìn xem?"
- "Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đang êm đẹp, người vì cái gì mà ép ta mang số sách ra cho ngươi xem?"
- "Ai bảo cung nữ bên người Lục hoàng tỷ bị chỉ ra và xác nhận đưa ra chủ ý này đâu? Lục hoàng tỷ không dám lấy sổ sách mang đến để đến từ chứng trong sạch, không phải là trong lòng có quỷ đi?".
Danh sách chương