- "Ngươi rốt cuộc là muốn mang ta đi địa phương nào nha?"
Bảo Lạc bị Lam Thừa Vũ lôi kéo một trận liền không khỏi sinh khí.
Bảo Lạc cũng phải phỉ nhổ chính mình, thân mình nàng mới đi được vài bước, trên người liền toát ra không ít mệt mỏi, hai chân càng bắt đầu run lên.
Bảo Lạc cũng không dự đoán được sau một hồi đi học trở về khiến chính mình bị thương, thuận miệng nói một câu:
- "Vẫn luôn ở trong phòng thật sự là không thú vị chút nào"
Lam Thừa Vũ đã trực tiếp đi xuống mang theo nàng đi ra ngoài.
Bảo Lạc là thật sự đi không được, nhưng Lam Thừa Vũ rốt cuộc vẫn là một phen hảo ý.

Nếu giờ phút này nàng nói là không đi thì cũng không thích hợp.

Bảo Lạc cắn cắn môi dưới, thôi, cùng lắm thì hôm nay hồi tẩm điện sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.
Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc liếc mắt một cái, một đôi con ngươi tựa như ngôi sao sáng ngời mà ôn hòa:
- "Chờ tới nơi rồi ngươi sẽ biết.

Ta nếu là nói trước cho ngươi biết thì còn có cái ý tứ gì?"
Hắn ở trước mặt Bảo Lạc ngồi xổm xuống, vỗ vỗ chính mình, nói:
- "Đi lên, ta cõng ngươi."
Bảo Lạc giật mình, lầu bầu nói: "Ai muốn ngươi cõng ta?"

Bảo Lạc phát hiện từ sau khi Lam Thừa Vũ cứu nàng lúc bị ngã xuống ở bậc thang, hắn ở trước mặt nàng là càng ngày càng tùy ý, nói như vậy cũng đều nói được.
Tuy nói vương triều Đại Hạ tiếp xúc giữa nam và nữ không có ảnh hưởng gì lớn, mà Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ tuổi tác cũng không lớn.

Lúc này tuy rằng chung quanh cũng không có tôi tớ ở đây, nếu là làm người khác thấy được thì sẽ nghĩ như thế nào?
Bảo Lạc trên mặt phát hoảng, dưới chân vô lực, dựa vào một bên tường mới miễn cưỡng đứng vững.

Lam Thừa Vũ thấy nàng chậm chạp không có động tác liền đơn giản mà trực tiếp động thủ đem nàng còn đang bối rối cõng trên lưng:
- "Đừng cậy mạnh, hôm nay không có kiệu nhỏ để nâng ngươi, vẫn là ta cõng ngươi đi."
- "Yên tâm, chúng ta đây là đi tới một địa phương bình thường sẽ không có người tới đó.

Cho nên sẽ không có người nhìn thấy đâu."
Lam Thừa Vũ hướng Bảo Lạc ở trên người mình, nói.
Lam Thừa Vũ nhìn thực gầy, nhưng cánh tay lại thập phần hữu lực, có lẽ là do tập võ từ nhỏ, chẳng sợ cõng Bảo Lạc, bước chân cũng rất ổn định, vững chắc.
Bảo Lạc ghé vào trên lưng hắn nhìn phong cảnh chung quanh một chút, mạc danh kỳ diệu cảm thấy, người trước mặt mình hai vai tuy còn non nớt nhưng lại ngoài ý khiến người khác cảm thấy thực đáng tin cậy.
Vô luận là thương thế một lần từ trên bậc thang ngã xuống vẫn là lúc này đây, chỉ cần được hắn tiếp được liền không cần phải lo lắng.
Dù sao cũng đi không nổi, Bảo Lạc đơn giản đem cằm để ở trên vai Lam Thừa Vũ.
Sau đó, nàng cảm thấy người trước mặt tựa hồ có chút cứng đờ.
Chẳng lẽ, Lam Thừa Vũ là đang thẹn thùng? Xem hắn thoạt nhìn giống như da mặt rất dày nha, thật sự không giống như là một người sẽ thẹn thùng như vậy.
Bảo Lạc quay đầu đi muốn nhìn xem biểu tình trên mặt Lam Thừa Vũ, chung quy là do quá gần nên cái gì cũng thấy không rõ.

- "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là ngươi đang chuẩn bị mang ta đi lãnh cung?"
- "..

Nghĩ cái gì đâu không biết, ta như thế nào sẽ mang ngươi đi loại địa phương kia? Còn nữa, hậu cung là nơi nữ quyến tụ tập cũng không phải là nơi ta có thể tùy ý xuất nhập."
- "Ngươi cũng thật thích úp úp mở mở nha." Bảo Lạc bất mãn mà khẽ hừ một tiếng.
Nàng không có chú ý tới khi nàng quay đầu đi, một cái chớp mắt, thân mình Lam Thừa Vũ cứng đờ đến lợi hại hơn.

Người trên lưng hô hấp ấm áp, tất cả đều phun tới trên cổ hắn.
Đối với Lam Thừa Vũ mà nói, đây vãn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một nữ hài tử trừ bỏ muội muội nhà mình.

Nguyên tưởng rằng, muội muội Lam Sơ Nghiên của hắn nghịch ngợm luôn là ở trên lưng hắn đông cọ một chút, tây cọ một chút cũng càng thêm phiền lòng.

Ai ngờ, hiện tại thay đổi một người ngoan ngoãn, an tĩnh như Bảo Lạc, tình huống thế nhưng cũng không có điều chuyển biến tốt đẹp.
Lam Thừa Vũ không thể không tỉnh lại, điều này đến tột cùng là nguyên nhân gì, hay vẫn là nguyên nhân của người nào đó.
Mỗi khi đới diện với muội muội Lam Sơ Nghiên, Lam Thừa Vũ tâm tình thường xuyên là táo bạo, còn khi đối mặt với Bảo Lạc, tuy rằng xao động như cũ, nhưng cùng với Lam Sơ Nghiên là hai cảm giác khác nhau một trời một vực.
Suốt dọc đường đi, đối với Bảo Lạc mà nói chính là một trải nghiệm mới lạ, còn đối với Lam Thừa Vũ mà nói thì chính là gian nan.
Lam Thừa Vũ vẫn luôn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp như có như không ở trên vai chính mình, trên lưng bồi hồi giống như có một cái móng vuốt nhỏ không ngừng ở trong lòng hắn mà gãi gãi làm hắn rất khó có thể tập trung tinh lực làm những gì mình muốn.


Thời điểm đi đến một ngã rẽ, bởi vì thất thần, hắn còn suýt nữa đi nhầm đường.
Không biết qua bao lâu, Lam Thừa Vũ mới rốt cuộc ngừng lại: "Tới rồi."
Bảo Lạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy xung quanh đều là màu xanh non.

Loại xanh non cùng hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ ở trong hậu cung là hoàn toàn bất đồng, lộ ra một loại sinh khí bừng bừng.

Bảo Lạc nhận biết được rất nhiều hoa cỏ quý báu, nhưng trước mắt rất nhiều hoa cỏ mà nàng đều không biết tên, chỉ cảm thấy sinh mệnh của hoa cỏ này hẳn là cực kỳ tràn đầy, vô luận đem chúng trồng ở chỗ nào, chúng nó sợ là đều có thể ngoan cường mà tồn tại.
- "Trước đó vài ngày, ngươi ở trong cung điện đọc sách, đọc được một ít câu thơ sơn dã điền viên không phải tâm hướng tới những thứ đó, nói là muốn được nhìn thấy những rau dại đó trông như thế nào, không phải sao?"
Lam Thừa Vũ chỉ vào thực vật trước mặt hướng Bảo Lạc nói:
- "Ta nói với Hoàng Thượng ở trong không thể chỉ trồng những loại hoa cỏ quý báu, nên trồng thêm một số rau dại, đợi đến mùa thu hoạch thì có thể làm cho các tiểu chủ tử trong cung hiểu được cuộc sống dân dã, lại có thể làm cho bọn họ nhận thức được đồ vật, không đến mức đối với sinh hoạt bình thường của bá tánh hoàn toàn không hiểu biết một chút gì hết."
- "Hoàng Thượng đồng ý, sai người ở chỗ này trồng một chút rau củ thường thấy thu hoạch, còn từ dân gian mang theo một chút rau dại tiến vào."
- "Hiện giờ, vườn này còn không có những người khác tới xem qua đâu, ta muốn mang ngươi đến xem trước."
Bảo Lạc cúi đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nàng chỉ mới thuận miệng nói ra một câu, nguyên lai lại có người để ở trong lòng như vậy.

Bất luận là như thế nào, Lam Thừa Vũ đối đãi với nàng thật sự là không thể chê vào đâu được.
Thôi, cùng lắm thì ngày sau nàng cũng sẽ đối đãi với Lam Thừa Vũ cũng như người Lam gia tốt một chút đi.
Không nói Lam Thừa Vũ ngày thường đối với nàng chiếu cố, Lam Thừa Vũ cũng là ân nhân cứu mạng của nàng nữa.
Bảo Lạc trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
- "Phụ hoàng thật là sủng ngươi, ngươi bất quá chỉ thuận miệng nói ra một câu, phụ hoàng thế nhưng liền trực tiếp đáp ứng luôn rồi."
- "Đó là bởi vì ta đề nghị có đạo lý a."
Lam Thừa Vũ có nề nếp nói:

- "Nếu là đề nghị của ngươi có đạo lý, Hoàng Thượng tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt ngươi, lại nói tiếp, ta chưa từng thấy Hoàng Thượng cự tuyệt ngươi bao giờ a."
Bảo Lạc bĩu môi, đó là bởi vì nàng rất rõ ràng điểm mấu chốt của Chiêu Đức Đế ở đâu.
Có chút đồ vật nàng không tiện mở miệng, Chiêu Đức Đế liền sẽ tự động cho nàng, có chút đồ vật, chẳng sợ nàng quỳ gối trước mặt Chiêu Đức Đế cầu xin, Chiêu Đức Đế cũng sẽ không cho.
Đối với Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế luôn luôn chỉ có một tôn chỉ: Kim tôn ngọc quý dưỡng.

Trừ cái này ra cũng không khác cái gì, Chiêu Đức Đế nói là sủng Bảo Lạc nhất.

Nhưng trên thực tế, Bảo Lạc cảm thấy hắn còn sủng nàng không bằng Lam Thừa Vũ đâu.
- "Nơi này là rau dại đều có thể ăn, ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi một ít lại đây."
Vừa dứt lời, Lam Thừa Vũ liền bận rộn nhặt một ít rau dại.
Hắn tuy là con cháu thế gia, nhưng hiển nhiên, trong nhà hắn cũng không phải là một người được nuông chiều từ bé, ít nhất thì trước mắt xem ra hắn nhặt rau dại cũng tương đối thành thạo.
Lam Thừa Vũ một bên nhặt rau, một bên hướng về phía Bảo Lạc giương giọng nói:
- "Ta cùng muội muội có đôi khi chọc phụ thân sinh khí, thời điểm phụ thân phạt chúng ta không được ăn cơm chiều, chúng ta liền sẽ trộm đi lấy một ít rau dại mang về ăn cho đỡ đói.

Bất quá, thứ đồ kia không ăn được nhiều, ta ăn rất nhiều mà cũng không thấy no.

Có một hồi còn bị phụ thân phát hiện được liền đem chỗ rau dại ta cực khổ nấu xong đều tịch thu đi mất.."
- "Phải không? Vậy ngươi thật đúng là không may mắn rồi."
Bảo Lạc cười tươi mà nghe Lam Thừa Vũ nói về những điều đã từng trải qua, trong lòng cảm giác ấm áp.
Loại sinh hoạt đơn thuần này ở trong cung là chưa bao giờ sẽ có khả năng được trải qua..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện