Ở khu vực cằm nơi không bị mũ giáp kim loại kia che phủ, miệng hắn hơi há, lộ ra hình ảnh bên trong:
Một miếng lương khô bị nước bọt ngâm tới mức nở phồng lên, nhét kín hơn nửa khoang miệng.
Thương Kiến Diệu không ngừng nhai nuốt miếng lương khô này, dùng nó để làm dịu cơn đói khát mà hắn tự nhận.
Điều này khiến hai tay hắn không có lập tức rút lại để tìm đồ ăn!
Trước khi rời khỏi xe Jeep, hắn dùng lý do ăn cơm nhét một mảnh lương khô vào miệng, nhưng không hề nuốt xuống, chính là để khi bị "Cõi Ngạ Quỷ" ảnh hưởng thì có thể tranh thủ được một hai giây!
Bắt lấy cơ hội mà chỉ giây lát sẽ vụt lướt qua này, Thương Kiến Diệu vừa điên cuồng nhai nuốt lương khô trong miệng, cũng nở một nụ cười méo mó, vừa bóp cò.
Trong tiếng điện xẹt xẹt, một viên đạn được bọc trong hồ quang màu trắng bạc dùng tốc độ siêu cao khó mà miêu tả được nhanh chóng lướt qua khoảng cách hai mươi mét, bắn thẳng vào kim loại màu đen trước ngực Tịnh Pháp.
Hai tiếng đùng và keng gần như đồng thời vang lên, trước người Tịnh Pháp xuất hiện một vết lõm to bằng nắm đấm nhìn thấy rõ.
Ở chỗ lõm đó, kim loại màu đen kia vỡ ra và rơi xuống, để lộ những đường dẫn và linh kiện được giấu bên dưới.
Xung quanh là những vết nứt lan tràn ra hệt như một tấm mạng nhện.
Kèm theo vết thương đó là động năng của vũ khí điện từ thổi bay Tịnh Pháp ra ngoài, làm cho gã hệt như một con diều bị đứt dây.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên trên cây đã buông khẩu súng lựu đạn xuống, sau đó kéo cánh tay trái, ném ra một cây nẹp kim loại được quấn quanh bởi vô số điện quang màu trắng bạc.
Keng!
Cây nẹp kim loại hệt như con rồng sấm sét đâm thẳng vào vết lõm trước ngực Tịnh Pháp, đánh gã từ trên không trung "cắm" thẳng xuống đất.
Trong tiếng bùm, từng tia hồ quang hệt như vô số cánh hoa nở rộ, thuận theo linh kiện và đường dẫn ở vết lõm mà nở rộ trong cơ thể Tịnh Pháp.
Cơ thể vị thầy tu máy móc này cứng ngắc, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt dần tối xuống, hệt như đã biến thành một tảng đá.
Hiệu quả của "Cõi Ngạ Quỷ" bao phủ xung quanh cũng biến mất theo.
Thương Kiến Diệu thấy thế, vội vàng đổi vị trí, dùng vũ khí điện từ chỉ thẳng vào đầu Tịnh Pháp.
Hắn còn chưa kịp nhắm xong thì ánh sáng đỏ lại sáng bừng lên trong mắt Tịnh Pháp.
Cơ thể được cấu tạo nên từ khung xương toàn kim loại của gã đột nhiên nhảy vọt lên, mang theo cây nẹp kim loại và điện lưu màu trắng bạch vẫn còn đang xè xè nhảy tới phương xa.
Sau đó, vị thầy tu máy móc này liên tục đổi hướng, cắm đầu chạy như điên.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên mới lại bồng khẩu súng lựu đạn kia lên.
Cô nói to, khó nén được sự thất vọng trong giọng nói:
"Quả nhiên gã có bộ hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị!"
Thương Kiến Diệu vốn định đáp lại tổ trưởng, nhưng trong cổ họng và miệng đầy những "hài cốt" của miếng lương khô, làm cho hắn nghẹn tới mức mắt trợn trắng, hoàn toàn không thể nói được.
Trái lại Bạch Thần, không hề nhét cả thanh năng lượng vào miệng, sau khi nuốt phần còn lại xong, cô cất cao giọng hỏi:
"Muốn đuổi theo không?"
Cô đang hỏi thay Thương Kiến Diệu.
Tưởng Bạch Miên nhìn hướng nơi bóng dáng Tịnh Pháp biến mất, lắc đầu nói:
"Không kịp rồi, vả lại lần này gã chỉ muốn chạy trốn, nên sẽ nhanh hơn cả thiết bị bộ xương ngoài."
Dứt lời, cô nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây, đi tới chỗ Bạch Thần và Thương Kiến Diệu, an ủi:
"Nhưng cũng không sao, gã đã bị chúng ta làm cho bị thương nặng. mà hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị chắc chắn chỉ còn chắc năng cơ bản, không thì cơ bản là không làm được.
Nói đơn giản, trước khi Tịnh Pháp sửa chữa xong cho bản thân, gã không có khả năng tiếp tục truy lùng chúng ta. Hiện tại gã hẳn là cũng không cách nào dùng hệ thống vũ khí với hệ thống nghe lén nữa."
Bạch Thần thở phào một hơi:
"Vậy chúng ta có đủ thời gian thoát khỏi phạm vi truy tìm của gã rồi."
Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã nuốt xong miếng lương khô trong miệng, buột miệng hỏi:
"Tổ trưởng, sao cô lại ở đây? Không phải tới nhà ga Nguyệt Lỗ hội hợp sao? Xe Jeep đâu rồi?"
Tưởng Bạch Miên nghe thì cười một tiếng:
"Phương án đó là lừa hai người đấy."
Cô cười tới mức mắt cong cong:
"Không lừa các người thì làm sao lừa được Tịnh Pháp chứ?"
"..." Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lập tức có chút ngơ ngác.
Tưởng Bạch Miên bồng súng lựu đạn, nhìn quanh một lượt rồi nói:
"Từ việc Tịnh Pháp có thể ở lò cao của nhà máy thép "cảm ứng" được giọng của phụ nữ ở cửa chính, tôi đã nghi ngờ hệ thống nghe lén của gã còn mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Về điều này, sau đó, ở vài mặt thì còn thể hiện tới một mức độ nhất định, để cho tôi lại càng hoài nghi.
Ví dụ như làm sao gã dám chạy vòng quanh, bày ra tư thế tiêu hao trường kỳ, ngộ nhỡ chúng không chỉ có một cục pin dự phòng thì sao? Hay như lần đầu tiên gã tập kích chúng ta, tại sao lại chọn vị trí ghế lái phụ mà không phải là ghế lái càng quan trọng hơn? Gã đâu có quen biết chúng ta, làm sao biết được tôi là tổ trưởng, là người có uy hiếp nhất về ngoài mặt? Tôi và Bạch Thần đều thương lượng qua trước nếu Tịnh Pháp đột kích ghế lái thì nên làm gì: Tôi vừa giơ khẩu súng lựu đạn, cô ấy sẽ cúi người xuống, làm cho lựu đạn bay qua khu vực điều khiển, ra ngoài cửa sổ, bắn lên mục tiếu. Kết quả là không thể tạo ra được công dụng như ý muốn.
Có hoài nghi đó, tôi mới cố ý dẫn dắt cho các anh thảo luận, tạo ra một kế hoạch hội hợp ở nhà ga Nguyệt Lỗ, xem liệu Tịnh Pháp có mắc mưu hay không. Kỳ thật, cho dù gã không "nghe" thấy, không mắc mưu, thông qua những gì các người thể hiện, sớm muộn gì gã cũng phát hiện ra mục đích của hai người là kéo dài thời gian, là làm cho xe Jeep có thời gian rời khỏi phạm vi truy tìm của gã.
Cho nên, sau khi liên tục đổi hướng ở chỗ này rồi, tôi nhanh chóng dừng xe lại, núp trên cây cách đó không xa, cũng khiến Long Duyệt Hồng tiếp tục lái xe đi tiếp, dặn anh ta chạy được mười phút thì dừng lại chờ chúng ta."
Một miếng lương khô bị nước bọt ngâm tới mức nở phồng lên, nhét kín hơn nửa khoang miệng.
Thương Kiến Diệu không ngừng nhai nuốt miếng lương khô này, dùng nó để làm dịu cơn đói khát mà hắn tự nhận.
Điều này khiến hai tay hắn không có lập tức rút lại để tìm đồ ăn!
Trước khi rời khỏi xe Jeep, hắn dùng lý do ăn cơm nhét một mảnh lương khô vào miệng, nhưng không hề nuốt xuống, chính là để khi bị "Cõi Ngạ Quỷ" ảnh hưởng thì có thể tranh thủ được một hai giây!
Bắt lấy cơ hội mà chỉ giây lát sẽ vụt lướt qua này, Thương Kiến Diệu vừa điên cuồng nhai nuốt lương khô trong miệng, cũng nở một nụ cười méo mó, vừa bóp cò.
Trong tiếng điện xẹt xẹt, một viên đạn được bọc trong hồ quang màu trắng bạc dùng tốc độ siêu cao khó mà miêu tả được nhanh chóng lướt qua khoảng cách hai mươi mét, bắn thẳng vào kim loại màu đen trước ngực Tịnh Pháp.
Hai tiếng đùng và keng gần như đồng thời vang lên, trước người Tịnh Pháp xuất hiện một vết lõm to bằng nắm đấm nhìn thấy rõ.
Ở chỗ lõm đó, kim loại màu đen kia vỡ ra và rơi xuống, để lộ những đường dẫn và linh kiện được giấu bên dưới.
Xung quanh là những vết nứt lan tràn ra hệt như một tấm mạng nhện.
Kèm theo vết thương đó là động năng của vũ khí điện từ thổi bay Tịnh Pháp ra ngoài, làm cho gã hệt như một con diều bị đứt dây.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên trên cây đã buông khẩu súng lựu đạn xuống, sau đó kéo cánh tay trái, ném ra một cây nẹp kim loại được quấn quanh bởi vô số điện quang màu trắng bạc.
Keng!
Cây nẹp kim loại hệt như con rồng sấm sét đâm thẳng vào vết lõm trước ngực Tịnh Pháp, đánh gã từ trên không trung "cắm" thẳng xuống đất.
Trong tiếng bùm, từng tia hồ quang hệt như vô số cánh hoa nở rộ, thuận theo linh kiện và đường dẫn ở vết lõm mà nở rộ trong cơ thể Tịnh Pháp.
Cơ thể vị thầy tu máy móc này cứng ngắc, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt dần tối xuống, hệt như đã biến thành một tảng đá.
Hiệu quả của "Cõi Ngạ Quỷ" bao phủ xung quanh cũng biến mất theo.
Thương Kiến Diệu thấy thế, vội vàng đổi vị trí, dùng vũ khí điện từ chỉ thẳng vào đầu Tịnh Pháp.
Hắn còn chưa kịp nhắm xong thì ánh sáng đỏ lại sáng bừng lên trong mắt Tịnh Pháp.
Cơ thể được cấu tạo nên từ khung xương toàn kim loại của gã đột nhiên nhảy vọt lên, mang theo cây nẹp kim loại và điện lưu màu trắng bạch vẫn còn đang xè xè nhảy tới phương xa.
Sau đó, vị thầy tu máy móc này liên tục đổi hướng, cắm đầu chạy như điên.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên mới lại bồng khẩu súng lựu đạn kia lên.
Cô nói to, khó nén được sự thất vọng trong giọng nói:
"Quả nhiên gã có bộ hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị!"
Thương Kiến Diệu vốn định đáp lại tổ trưởng, nhưng trong cổ họng và miệng đầy những "hài cốt" của miếng lương khô, làm cho hắn nghẹn tới mức mắt trợn trắng, hoàn toàn không thể nói được.
Trái lại Bạch Thần, không hề nhét cả thanh năng lượng vào miệng, sau khi nuốt phần còn lại xong, cô cất cao giọng hỏi:
"Muốn đuổi theo không?"
Cô đang hỏi thay Thương Kiến Diệu.
Tưởng Bạch Miên nhìn hướng nơi bóng dáng Tịnh Pháp biến mất, lắc đầu nói:
"Không kịp rồi, vả lại lần này gã chỉ muốn chạy trốn, nên sẽ nhanh hơn cả thiết bị bộ xương ngoài."
Dứt lời, cô nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây, đi tới chỗ Bạch Thần và Thương Kiến Diệu, an ủi:
"Nhưng cũng không sao, gã đã bị chúng ta làm cho bị thương nặng. mà hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị chắc chắn chỉ còn chắc năng cơ bản, không thì cơ bản là không làm được.
Nói đơn giản, trước khi Tịnh Pháp sửa chữa xong cho bản thân, gã không có khả năng tiếp tục truy lùng chúng ta. Hiện tại gã hẳn là cũng không cách nào dùng hệ thống vũ khí với hệ thống nghe lén nữa."
Bạch Thần thở phào một hơi:
"Vậy chúng ta có đủ thời gian thoát khỏi phạm vi truy tìm của gã rồi."
Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã nuốt xong miếng lương khô trong miệng, buột miệng hỏi:
"Tổ trưởng, sao cô lại ở đây? Không phải tới nhà ga Nguyệt Lỗ hội hợp sao? Xe Jeep đâu rồi?"
Tưởng Bạch Miên nghe thì cười một tiếng:
"Phương án đó là lừa hai người đấy."
Cô cười tới mức mắt cong cong:
"Không lừa các người thì làm sao lừa được Tịnh Pháp chứ?"
"..." Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lập tức có chút ngơ ngác.
Tưởng Bạch Miên bồng súng lựu đạn, nhìn quanh một lượt rồi nói:
"Từ việc Tịnh Pháp có thể ở lò cao của nhà máy thép "cảm ứng" được giọng của phụ nữ ở cửa chính, tôi đã nghi ngờ hệ thống nghe lén của gã còn mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Về điều này, sau đó, ở vài mặt thì còn thể hiện tới một mức độ nhất định, để cho tôi lại càng hoài nghi.
Ví dụ như làm sao gã dám chạy vòng quanh, bày ra tư thế tiêu hao trường kỳ, ngộ nhỡ chúng không chỉ có một cục pin dự phòng thì sao? Hay như lần đầu tiên gã tập kích chúng ta, tại sao lại chọn vị trí ghế lái phụ mà không phải là ghế lái càng quan trọng hơn? Gã đâu có quen biết chúng ta, làm sao biết được tôi là tổ trưởng, là người có uy hiếp nhất về ngoài mặt? Tôi và Bạch Thần đều thương lượng qua trước nếu Tịnh Pháp đột kích ghế lái thì nên làm gì: Tôi vừa giơ khẩu súng lựu đạn, cô ấy sẽ cúi người xuống, làm cho lựu đạn bay qua khu vực điều khiển, ra ngoài cửa sổ, bắn lên mục tiếu. Kết quả là không thể tạo ra được công dụng như ý muốn.
Có hoài nghi đó, tôi mới cố ý dẫn dắt cho các anh thảo luận, tạo ra một kế hoạch hội hợp ở nhà ga Nguyệt Lỗ, xem liệu Tịnh Pháp có mắc mưu hay không. Kỳ thật, cho dù gã không "nghe" thấy, không mắc mưu, thông qua những gì các người thể hiện, sớm muộn gì gã cũng phát hiện ra mục đích của hai người là kéo dài thời gian, là làm cho xe Jeep có thời gian rời khỏi phạm vi truy tìm của gã.
Cho nên, sau khi liên tục đổi hướng ở chỗ này rồi, tôi nhanh chóng dừng xe lại, núp trên cây cách đó không xa, cũng khiến Long Duyệt Hồng tiếp tục lái xe đi tiếp, dặn anh ta chạy được mười phút thì dừng lại chờ chúng ta."
Danh sách chương