Nghe Tưởng Bạch Miên giải thích, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần dần dần có cảm giác như đột nhiên tỉnh ngộ.

Kỳ thật có rất nhiều dấu hiệu điềm báo mà bọn họ đều phát hiện, chỉ là không suy nghĩ sâu.

Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:

"Không phải chứ? Chẳng phải anh hẳn là sớm đoán được kế hoạch này có vấn đề sao? Lúc tôi không nói lời nào, dùng động tác ám chỉ anh ngậm miếng lương khô trong miệng chống chọi "Cõi Ngạ Quỷ", không phải anh lĩnh ngộ rất nhanh hay sao? Từ chuyện quan trọng như vậy, tôi không phát ra âm thanh nào, mà lúc bàn bạc phương án trước đó, tôi thậm chí nói to chứ không hề hạ nhỏ giọng lại, là có thể nhận ra điều khác thường rồi chứ, thậm chí còn có thể trực tiếp đoán được những gì nói lúc đó chưa chắc đã là những điều thật sự phải làm."

Thương Kiến Diệu không nhớ lại mà nói thẳng luôn:

"Lúc đó tôi tưởng cô sợ dùng âm thanh để dặn dò thì sẽ khiến tôi thường xuyên nhớ tới nội dung tương ứng, khó tránh né được "Tha Tâm Thông" của Tịnh Pháp. Dù sao chúng ta không biết phạm vi có hiệu quả của năng lực này là bao nhiêu.

Mà chuyển thành động tác và hình ảnh, còn cả quá trình giải mã, cho dù Tịnh Pháp có thể nhìn thấy hình ảnh đó trong lòng tôi, cũng chưa chắc có thể hiểu được hàm ý thực sự trong đó là gì."

"... Anh nghĩ phức tạp quá." Tưởng Bạch Miên đưa ra đánh giá.

Bạch Thần thì đồng ý với Thương Kiến Diệu:

"Tôi cũng cho rằng lúc ấy cô không nói thành lời là dựa trên sự hiểu biết về kẻ thức tỉnh. Tuy rằng tới bây giờ tôi còn chưa nghe nói thảo luận năng lực của kẻ thức tỉnh, thảo luận cách đối phó gã thì sẽ khiến gã "nghe" thấy, nhưng không thể loại trừ khả năng này. Về mặt này, tôi không hiểu biết nhiều bằng các thế lực lớn."

"Cô nghĩ còn phức tạp hơn cả anh ta." Tưởng Bạch Miên cười một tiếng, cả ngợi bản thân: "Chẳng lẽ những gì tôi thể hiện đúng là không chút sơ hở hay sao?"

"Tôi chỉ không ngờ cô sẽ lừa chúng tôi, chứ không hề suy xét theo hướng đó." Thương Kiến Diệu lập tức đáp lại.

Bạch Thần gật đầu tỏ vẻ cùng ý kiến.

Tưởng Bạch Miên lại nhìn xung quanh một lượt, cười chuyển chủ đề:

"Cho nên mới nói ra ngoài huấn luyện thực địa sẽ khiến các người nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm, bồi dưỡng được sự ăn ý lẫn nhau.

Tóm lại, bất kể tôi có đưa ra quyết định gì thì mọi người đều phải tin tôi, tôi tuyệt đối không chơi các người đâu. Đi thôi đi thôi, tới hội hợp với Long Duyệt Hồng nào."

"Vâng." Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, và cũng học hỏi được không ít từ trong đó.

Tưởng Bạch Miên lại nhìn phương hướng thầy tu máy móc Tịnh Pháp chạy trốn, thở dài thườn thượt:

"Tiếc quá, không phá hủy được khung máy của Tịnh Pháp, lấy được con chip sinh học bên trong.

Kỹ thuật trong đó hẳn là rất đáng để nghiên cứu, có thể giúp công ty phá giải được nhiều cửa ải khó khăn. Vả lại, quá nửa là Giáo Đoàn Tăng Lữ có đôi chút hiểu biết về nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt, "Người bất tử" chính là một trong những hạng mục quan trọn trước khi thế giới cũ bị hủy diệt mà, có thể kế thừa phần di sản này thì sẽ không đơn giản đâu."

Nói tới dây, không chờ Thương Kiến Diệu nhắc nhở, Tưởng Bạch Miên đã chủ động lắc đầu nói:

"Ha ha, đây đều là tưởng tượng tốt đẹp của riêng thôi mà thôi. Kỳ thật phá hủy được cơ thể người máy của Tịnh Pháp, tôi lại không dám lấy con chip sinh học của gã. Mang theo con chip sinh học chứa đựng ý thức của gã bên người chẳng khác nào tự sát. Thế này cũng tốt, thế này cũng tốt."

Cô lập tức quay đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Đi thôi."

Thương Kiến Diệu nhìn dấu vết bánh xe, im lặng xoay người lại rồi ngồi xổm xuống.

"Rất chu đáo à nha, không làm cho bọn tôi tự mình chạy bộ, tôi thì không theo kịp thiết bị bộ xương ngoài đâu." Tưởng Bạch Miên hài lòng gật đầu, ngồi một bên ba lô năng lượng, nhường một nửa cho Bạch Thần.

Chờ khi hai người ngồi xong, bám lấy khung xương kim loại ở bả vai, Thương Kiến Diệu đứng thẳng dậy, bắt đầu sải bước, trong tiếng kim loại cọ xát rất nhỏ, lần theo dấu vết bánh xe.

Hắn không chạy hết tốc độ nên tiếng bịch bịch bịch không lớn cho lắm.

Chờ chừng mười lăm phút sau, Thương Kiến Diệu rời khỏi khu rừng thưa, đi tới một vùng hoang dã màu nâu đen.

Nơi đây toàn đá tảng và cỏ dại, đất có vẻ cứng hơn trước, vết xe tuy nông nhưng khá nhiều, khiến người ta khó phân biệt.

Nhờ "Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp", Thương Kiến Diệu thấy được con xe Jeep ở rất xa.

Một bên nó lún vào trong một bãi bùn to bằng ao nước, toàn bộ thân xe nghiêng hẳn sang một bên, có khả năng chìm xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng có hai sợi dây thừng nối nó với một con xe việt dã màu xám có ngoại hình khá cuồng dã.

Động cơ con xe việt dã này vang lên ù ù, ý định kéo xe Jeep ra khỏi vũng bùn.

Long Duyệt Hồng bồng súng trường đứng bên cạnh xe, đang trò chuyện vui vẻ với một nam một nữ.

"Thế nào? Nhìn thấy xe chưa? Tôi cảm ứng được bên kia có không ít người." Tưởng Bạch Miên đè lên bả vai thiết bị bộ xương ngoài, rướn cổ lên, nhìn về nơi xa xa chỗ Long Duyệt Hồng đang ở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện