Mọi thứ có vẻ quỷ dị và đáng sợ, phải biết rằng sư vương long chiến lực vô cùng, cự nhiên cứ như vậy vô thanh vô thức biến mất, phảng phất giống như không kịp giãy dụa.
Ba bộ xương khô như là tâm sinh cảm ứng, lạc ấn hoa sen trên trán giống như hỏa diễm hừng hực xuất thần quang, chúng nó cảnh giác quét đến bốn phía, chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Kha Kha càng là trực tiếp nhảy lên trên đầu của Tần Nghiễm Vương, thân thể tuyết trắng như ngọc thấu phát ra từng trận ánh mờ, một đôi mắt to sáng sủa nhấp nháy nhìn chằm chằm vào thánh sơn.
Một cổ khí vô cùng tức tà dị từ thánh sơn tràn ngập ra, bao phủ về hướng rừng rậm nguyên thủy vô tận, thánh sơn càng trở nên hư vô mờ ảo, mặc dù là điểm đứng ở trên cao, mặc dù trăng sáng treo giữa bầu trời, thánh sơn sừng sững phía trước cũng trở nên mông lung, phảng phất như bị màn sương đặc bao phủ không tan.
Thánh sơn thấu phát ra khí tức khiến người ta cảm giác phi thường khó chịu, phảng phất như thân xác trôi nổi khắp chốn âm u, khiến người có cảm giác sống lưng lạnh toát.
Lông trên người của Kha Kha đều dựng lên, "Sưu" một tiếng phóng về phía trước, mục tiêu dĩ nhiên là thánh sơn kinh khủng phía trước. Tiêu thần vội vàng đuổi theo, ba bộ xương khô đối mặt nhìn nhau, cũng theo xuống. Thế nhưng tốc độ của Kha Kha thật sự quá nhanh, Tiêu Thần trong lúc nhất thời cũng khó có thể đuổi theo.
Bất quá hoàn hảo, Kha Kha ngừng lại tại dưới chân thánh sơn, Tiêu Thần một tay ôm lấy "Tiểu tuyết cầu" lông xù này, hiếm khi thấy được nó không có dương nanh múa vuốt, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn thánh sơn trước mặt.
Bảy tám tấm thạch bi to lớn, cao đến năm sáu mươi thước, đứng sừng sững tại chân núi, phiến bóng mờ lớn in trên mặt đất, âm trầm kinh khủng đến cực điểm. Không khí trầm lặng của cự bi có khắc đầy hình vẽ hung long, bàn tay quỷ thần, điêu khắc vô cùng sinh động, bạo long, sư vương long, kiếm long, lôi long. . . . . . Đều xuất hiện!
Đến chân núi, cũng không cần đổi vị trí, tại từng điểm đều có thể thấy mây mù khóa chặt thánh sơn. Đến nơi đây rồi, Tiêu Thần không kìm được đi về phía trước, tuy rằng biết rõ có thể vô cùng nguy hiểm, thế nhưng dục vọng muốn tìm hiểu thứ không biết khiến hắn không tự chủ được mà động cước bộ.
"Đi tới hai mươi thước ta sẽ trở về." Hắn nhắc nhở chính mình như vậy, hắn phi thường muốn biết vì sao sư vương long tại trong sát na đã vô thanh vô tức, hắn muốn nhìn một chút thánh sơn rốt cuộc có bí mật gì.
Một thước, hai thước. . . . . . Mười thước. . . . . .
Tiêu thần liên tục đi tới hai mươi thước rồi, vẫn như cũ không có chuyện gì phát sinh, đương nhiên cự ly hai mươi thước đối với thánh sơn mà nói, chỉ so với chân núi thôi cũng không tính là bao nhiêu.
Thánh sơn căn bản không có bất luận cây cối gì, chỉnh thể là một màu đỏ đen, như là bị máu loãng ngấm dần. Cách không xa về phía trước xuất hiện một tòa thần bí to lớn mà cổ xưa đứng sừng sững ở nơi đó, cung điện tràn ngập sự tang thương của năm tháng, khiến người ta cảm giác vô cùng lâu đời.
Đồng thời, bởi sự yên tĩnh như chết của thánh sơn, cùng với một cổ uy nghiêm đáng sợ không nói nên lời, khiến cho cung điện to lớn kia có vẻ có chút tà dị.
Hai mươi thước, hai mươi lăm thước. . . . . . Ba mươi thước!
Tiêu thần đã bị sự hấp dẫn sâu sắc chiếm trụ mà quên giới tuyến hai mươi thước của mình, hắn cực kỳ muốn tiến vào trong cung điện cổ xưa tùy thời có thể sụp xuống kia để nhìn một cái.
Ngay khi cự ly còn cách cung điện to lớn kia hai mươi thước thì Tiêu Thần bỗng cảm giác như bước vào trong vực sâu vạn trượng, ánh trăng xung quanh trong sát na biến mất, tĩnh mịch trong nháy mắt bao phủ hắn, hắn cảm giác lún xuống địa ngục!
Bất quá chỉ nháy mắt ngắn ngủi, trong bóng tối vô tận đột nhiên bộc phát ra một cổ ánh sáng xán lạn, Tiêu Thần bị bao vây trong quang huy rực rỡ, sau đó liên tục bị kéo về khu vực có ánh sáng.
Tiêu thần cảm giác sống lưng đổ mồ hôi lạnh, trong nhát mắt hắn quay về trên thánh sơn đầy ánh trăng, mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Hắn phát hiên thân thể vẫn như cũ được bao phủ trong quang huy lờ mờ, mà phía sau hắn không xa, Kha Kha ngồi ở trên đầu Tần Quảng Vương, đang huy động thú trảo nhỏ, dùng thần quang bao vây lấy hắn, đem hắn kéo lại.
Là Kha Kha cứu hắn!
Liên tục lui ra phía sau năm sáu thước, Tiêu Thần đi tới bên cạnh ba bộ xương khô cùng với Kha Kha, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, vì sao đột nhiên lại cảm giác như bước vào vực sâu vạn trượng chứ?
"Kha Kha lúc nãy các ngươi nhìn thấy gì?"
Kha Kha tại trên đầu Tần Quảng Vương một bộ hình dáng dương nanh múa vuốt, dường như đang mêu tả cái gì. Tiêu Thần nhìn mà như lọt vào sương mù, không rõ nguyên do.
"Ta thử nhìn lần nữa xem, nếu như phát sinh cái gì, Kha Kha cần phải mau tay nhanh mắt a." Tiêu thần tuy rằng cảm giác ở đây uy nghiêm đáng sợ vô cùng, thế nhưng cũng không có cảm giác cực độ sợ hãi. Hắn lần thứ hai tiến về phía trước, bất quá lúc này tại chỗ vừa nãy, cũng không có phát sinh điều gì. Kha Kha cũng hiếu kỳ chạy tới, ở tại chỗ vừa nhảy vừa la, kết quả không có bất luận ngoài ý muốn gì xuất hiện.
Tiêu thần lần thứ hai thử đi tới thăm dò cung điện cổ xưa ở phía trước cách đó không xa, lúc này sau khi đi tới mười thước hắn đột nhiên cảm giác sởn gai ốc, ngay trong sát na đó hắn lại như bước vào trong vực sâu vạn trượng, sự vắng vẻ có chút đáng sợ, không có một tia sáng, hắn đang lún xuống địa ngục tràn ngập khí tức tử vong!
Bất quá, thần quang như trước một bước đã đem hắn bao phủ, Tiêu Thần lại một lần nữa được Kha Kha kéo trở về dưới ánh trăng.
Tiêu thần mồ hôi lạnh chảy ra, sống lưng có chút phát lạnh, hắn cảm giác mới vừa rồi tựa hồ thực sự đã đi một vòng địa ngục. Hắn không dám tiếp tục thử nữa, chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng nhìn thoáng qua cung điện cổ xưa gần trong gang tấc, rồi nhanh chóng rời đi.
"Đi, nơi này quá tà dị rồi, chúng ta không thể lại ngu ngốc đi tiếp nữa." Tiêu thần quyết đoán rút đi.
Cung điện cổ xưa dưới chân núi thánh sơn không nhiều lắm, bắt đầu từ giữa sườn núi mới dần dần tăng lên rõ rệt, nếu như mỗi một tòa cung điện gần đó đều tà dị và đáng sợ như vậy, thì thánh sơn này thật sự là một nơi chẳng tốt lành gì!
Khí tức uy nghiêm đáng sợ tràn ngập vùng phụ cận thánh sơn, bọn Tiêu Thần đã tới chân núi, Kha Kha tuy rằng đối với tòa cự sơn này tràn ngập cảm giác khác thường, thế nhưng nó hiếm khi an tĩnh như vậy, không hề thử xông lên một phen.
Ở phía sau, một tiếng rồng rống xuyên phá tận trời đột nhiên bạo phát ra, cây rừng cuồn loạn lay động! Trong sự vắng vẻ không có gì sánh được, đột nhiên vang lên tiếng long khiếu đinh tai nhức óc, thật sự có chút dọa người, Tiêu Thần vội vàng bịt lỗ tai, tránh cho màng nhĩ vỡ tan. Hắn quay đầu lại xem, chỉ thấy sư vương long biến mất tại thánh sơn lại xuất hiện rồi!
Ngay phụ cận phiến cung điện lúc nãy từ trống rỗng xuất hiện, nó toàn thân ánh kim chói lọi, trực tiếp từ nơi đó chạy xuống, thân thể khổng lồ hơn năm mươi thước như một tòa núi nhỏ, rơi xuống chân núi khiến mặt đất nứt toác từng cái khe thật lớn.
Sư vương long có chút uể oải không chịu nổi, không dừng lại tại chỗ, mạnh mẽ khởi động khí tức hung thần thảm liệt không gì sánh được, kéo theo một trận cuồng phong máu tanh, chạy ra khỏi phiến núi đá này làm mặt đất rung động kịch liệt không thôi.
Kha Kha tựa hồ phi thường bất mãn với tiếng kêu của sư vương long, như là một tiểu thú vương phi thường ảo não, quay bóng lưng về sư vương long phát ra từng trận gầm nhẹ, thậm chí muốn ẩn xuống mà thoát ra đuổi theo.
Điều này khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc không thôi, cái tiểu lơ mơ này thật là kỳ lạ, dưới long uy cường đại của sư vương long đều không để ý, nếu là thú loại đã sớm nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên đất rồi, cho dù long tộc mất đi thần thông cũng là hoàng tộc trong thú loại, huống chi sư vương long là một chi trong vương hệ Long tộc chứ!