Qua loa giải quyết bữa sáng xong, Cốc Vũ nhận được điện thoại của quản lý Hách Song Bằng, nói có thông báo, bảo cậu đến công ty một chuyến.

Khi Cốc Vũ tới nơi, bên cạnh Hách Song Bằng còn có một vị cấp cao trong công ty. Cốc Vũ đi đến chào hỏi, hai người đều khách khí đáp lại. Vị cấp cao kia thì còn đỡ, hai người là lần đầu gặp mặt, không rơi vào tình trạng quẫn bách như với Hách Song Bằng. Hách Song Bằng hiển nhiên là còn có chút ngượng ngùng, nói được hai câu liền im lặng, để cho vị cấp cao kia cùng Cốc Vũ bàn chuyện.”

“Bộ phim “Khuynh cái như cố” mà cậu đóng tháng trước đã qua cửa kiểm tra rồi.” Vị cấp cao cười chúc mừng Cốc Vũ, “Cũng thật không dễ dàng. Mấy năm qua phim cổ trang vẫn bị thẩm tra chặt chẽ, nhưng chúng ta cũng tính là may mắn, gần như không bị cắt bỏ cảnh nào cả. Nội dung tôi cũng đã xem qua, biểu hiện của cậu trong đó rất tốt, diễn xuất rất nổi bật.”

Vị cấp cao khen ngợi không ngừng, Cốc Vũ nhất thời chưa kịp tiêu hóa. “Khuynh cái như cố” là phim cổ trang cậu đóng năm ngoái, thủ vai một kiếm khách được nhân vật phản diện nuôi lớn, sau được phái đến phía nam một thân một mình nằm vùng khi mới có mười mấy tuổi. Sau đó vị kiếm khách trẻ tuổi chậm rãi được nam chính cảm hóa, cũng bắt đầu mơ ước một cuộc sống bình thường nhưng lại không cách nào quên được công ơn nuôi dưỡng của nhân vật phản diện. Hắn rất mâu thuẫn, cuối cùng thay nhân vật phản diện chịu tội, chết dưới lưỡi kiếm của chính mình. Đây là một câu chuyện thực sự bi đát, phần diễn của Cốc Vũ thật sự không ít, nhưng so sánh ra vị trí của cậu ở trong phim cả nam thứ cũng không bằng.

“Nếu đã qua thẩm tra thì sẽ bắt đầu tuyên truyền. Chúng tôi đã bàn bạc cùng đoàn làm phim bên kia, ấn định thời gian, có thông báo yêu cầu cậu tham gia quảng bá. Yên tâm, nếu đã đi thì sẽ không để cậu ở đó làm bình hoa không.” Vị cấp cao nói, “Chúng tôi bên này cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền, đây là mọi người cùng nhau đạt lợi ích thôi mà.”

Cốc Vũ hiểu ra, kế hoạch tuyên truyền của đoàn làm phim bên kia vốn không có mình, trên hợp đồng ban đầu cũng không có mấy khoản này. Đây hoàn toàn là công ty hỗ trợ cho cậu.

Cốc Vũ vội vàng đứng dậy cảm ơn. Cậu vẫn chưa từng đóng vai chính bao giờ, bình thường chỉ đóng quảng cáo, khi đóng phim thì đóng vai nam ba nam bốn, khi đi quảng bá đoàn làm phim cũng ít khi gọi cậu tới, mà dù có thì cũng chỉ là đi theo. Nếu như muốn xuất hiện nhiều thì vẫn phải phụ thuộc vào phim. Công ty chọn bộ phim mà mình có nhiều đất diễn để bắt đầu tuyên truyền, đây xem như là chăm sóc toàn diện rồi.

Vị cấp cao xua tay cười, “Công ty đã kí hợp đồng cùng cậu, tất nhiên sẽ mong muốn cậu phát triển tốt hơn. Được rồi, chi tiết cụ thể Hách Song Bằng sẽ nói với cậu, hình như là bắt đầu từ ngày mai đúng không? Cậu đi ghi một chương trình trước, đợi khi nào phim chiếu được một nửa thì sẽ phát, đến lúc đó chúng ta lại ăn theo quảng bá tiếp. Đến khi nổi tiếng rồi thì chuyện gì cũng sẽ đơn giản hơn.”

Cốc Vũ liên tục nói cảm ơn, “Cảm ơn công ty đã sắp xếp, tôi sẽ nỗ lực phối hợp quảng bá.”

Vị cấp cao cười với Hách Song Bằng, “Nói kĩ cho Cốc Vũ mấy chi tiết nhỏ. Cậu đã có kinh nghiệm rồi, ngày mai hãy tự đưa Cốc Vũ đi. Đã là nghệ sĩ của cậu thì cậu phải biết cách chăm sóc sao cho tốt.”

Vị cấp cao nói xong liền đi. Lúc này Hách Song Bằng cũng không câu nệ như trước nữa, nở nụ cười với Cốc Vũ, “Được rồi, chúng ta giờ bàn về mấy chi tiết gì đó nào.”

Chương trình Cốc Vũ sẽ tham gia sắp tới là một chương trình phỏng vấn. Chương trình này khá là hỗn tạp, có khi chỉ mời một nghệ sĩ hoặc ca sĩ tới, có khi lại mời cả đoàn phim đến, có điều phần lớn đều là vì mục đích tuyên truyền quảng bá.

“Cách nữ MC này khuấy động bầu không khí cũng không tệ. Chúng tôi đã nói với cô ấy sẽ để cậu nói nhiều một chút, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không để cậu chiếm mất hào quang của vai chính.” Hách Song Bằng nghĩ một lát rồi lại bổ sung, “Có điều, khi cô ấy hỏi đến mấy vấn đề logic kia thì thật sự là…”

Hách Song Bằng không nói thêm, nhưng Cốc Vũ đại khái vẫn hiểu ý tứ của anh ta, nói, “Anh yên tâm, mặc kệ đề tài có chuyển cứng nhắc đến mức nào tôi cũng sẽ không biểu hiện kinh ngạc và nghi hoặc ra ngoài, cái này tôi vẫn biết.”

Hách Song Bằng yên tâm, cười nói, “Vậy là được, bình thường nói linh tinh vẫn được, nhưng khi quay trực tiếp thể hiện ra thì sẽ không tốt, không nói tới sẽ đắc tội người khác, hiệu quả đạt được cũng không cao.”

Cốc Vũ gật đầu ý bảo hiểu rõ, Hách Song Bằng nghĩ một lát lại không yên lòng hỏi, “Cậu đóng phim này lâu chưa?”

Cốc Vũ trả lời, “Một năm rồi.”

Hách Song Bằng nói, “Vậy tối nay cậu xem lại kịch bản phim đi, đừng quên mất tình tiết và tên nhân vật mình diễn, đến lúc nói chuyện không nhớ ra lại lúng túng.”

Cốc Vũ nở nụ cười, đề nghị của Hách Song Bằng thực sự cũng rất có lý. Cậu đáp ứng, “Được, tối về tôi sẽ xem kỹ lại một lần.”

Hách Song Bằng nghĩ lại lại thấy có chút không đúng, sửa lời, “Sắp xếp cho tốt một chút, đừng để ảnh hưởng tới thời gian cậu ở cùng với Thẩm tổng.”

Cốc Vũ ngây ra, Hách Song Bằng lúc này mới nhận ra mình vừa nói cái gì, bầu không khí trong phòng nháy mắt thay đổi vô cùng vi diệu.

Cốc Vũ ho một tiếng, thẹn thùng nói, “Anh… Anh ấy đi công tác ở Thượng Hải rồi.”

Hách Song Bằng so với Cốc Vũ còn lúng túng hơn, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói, “A, là như vậy à…” Tiếp theo không còn việc gì nữa, Hách Song Bằng vội vã kết thúc bàn bạc với Cốc Vũ lại nhanh chóng đi mất.

Cốc Vũ yên lặng che mặt, cảm thấy mặt mũi mình đều đã mất hết.

Cũng may trong ngày không còn công việc gì nữa, hai người không cần phải tiếp xúc thêm, tới ngày thứ hai hai người cũng đã gần như bỏ quên chuyện này. Trong hậu trường Hách Song Bằng đưa kịch bản cho Cốc Vũ, chuyên gia trang điểm chính cho Cốc Vũ đang hóa trang cho cậu. Cốc Vũ nheo mắt lật kịch bản, Hách Song Bằng cười nói, “Đọc hay không cũng không có vấn đề gì, lúc đầu sẽ chỉ hỏi vai chính, chưa có cậu.”

Chuyên gia trang điểm của Cốc Vũ là người công ty sắp xếp, nghe xong lời này liền bất mãn nói, “Không phải chứ.”

Cốc Vũ nở nụ cười, “Không sao cả, đây là bình thường. Tối qua tôi đã tập một lần, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Mà đây cũng là quay trước, nếu trả lời không tốt thì nhiều nhất cũng chỉ bị cắt đi thôi, không sao cả.”

Hách Song Bằng khá vui mừng. Khi mới biết quan hệ của Thẩm Thời Thích và Cốc Vũ anh ta lo lắng một thời gian dài, chỉ sợ Cốc Vũ khó ở chung. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc với cậu rồi lại phát hiện Cốc Vũ kì thực rất tốt tính, nếu không phải đã sớm biết, anh ta thực sự sẽ không bao giờ nghĩ tới đây chính là vợ nhỏ mới cưới mà bên ngoài điên cuồng lùng sục của Thẩm Thời Thích.

Ngoài Hách Song Bằng, vẫn còn có người cũng đang nghĩ tới chuyện này.

Chuyên gia trang điểm đánh xong phần mắt, chuyển sang trang điểm phần khác cho Cốc Vũ, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, thuận miệng nói, “A, đây không phải là Thẩm tổng hay sao?”

Cốc Vũ giống như kẻ trộm bị tóm, lập tức thoát app, cười khan nói, “A, phải vậy không?”

Quan hệ của Cốc Vũ và Thẩm Thời Thích hiện tại chỉ có Hách Song Bằng cùng vài vị cấp cao trong công ty biết, chuyên gia trang điểm cũng không rõ chuyện, tay cô thoăn thoắt làm việc, vừa trang điểm vừa chậm rãi hỏi, “Đúng thế, Thẩm tổng đây là đi tới Thượng Hải công tác à…”

Trong lòng Cốc Vũ có quỷ, cậu tắt điện thoại đi, nở nụ cười, “Chắc là vậy đi.”

“Ai.” Chuyên gia trang điểm nhìn về phía Hách Song Bằng, đột nhiên nở nụ cười bát quái, “Anh biết không? Ông chủ lớn của chúng ta, Thẩm tổng, đã kết hôn tháng trước rồi.”

Hách Song Bằng, “……”

Chuyên gia trang điểm tròn mắt, không thể tin nói, “Đừng nói với tôi là anh không biết nhé! Trời ạ, Cốc Vũ biết không?”

Cốc Vũ trong lòng chỉ muốn đi tự tử cho xong, “Có… Có nghe qua…”

Chuyên gia trang điểm nở nụ cười quỷ bí, nhẹ giọng nói, “Tôi nghe nói, vợ nhỏ của ông chủ, chỉ vừa mới thành niên, mới mười tám thôi! Cậu biết không?”

Cốc Vũ siết chặt nắm tay, cố gắng để mình giữ được bề ngoài thản nhiên, “Hình như… là vậy.” Nội tâm Cốc Vũ khóc ròng, cậu thực sự không hiểu sao mọi người lại cứ nhằm vào tuổi của cậu mà nói. Cậu cũng chỉ nhỏ hơn Thẩm Thời Thích mười sáu tuổi thôi, cũng không tính… là nhiều lắm chứ? Hơn nữa, bề ngoài Thẩm Thời Thích trẻ hơn tuổi, nhìn qua chẳng khác gì mới ba mươi, chỉ là khí thế có chút mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn rất trẻ mà. Cốc Vũ tự thôi miên chính mình, bản thân cậu cũng không nhỏ hơn so với Thẩm thúc thúc nhiều lắm đâu.

“Đừng cúi đầu.” Chuyên gia trang điểm chỉnh lại đèn, hóng hớt nói, “Nha, tôi cũng thực sự không hiểu, mấy năm nay mấy đôi kết hôn cứ phải chênh nhau thật nhiều tuổi, nhỏ tuổi dễ thương lắm sao? Như thế thì tốt sao? Sao tôi không thấy thế?

Cốc Vũ ha ha cười gượng, “Nói như vậy, cũng tốt bình thường thôi……”

Hách Song Bằng há miệng, muốn nói lại không dám nói, cả người ngứa ngáy khó chịu, giống y như bị lên cơn nghiện vậy.

Chuyên gia trang điểm tán phấn trên mặt cho Cốc Vũ, tỏ ra vô cùng thần bí cười nói, “Cậu nói xem, ông chủ lớn cùng vợ nhỏ của anh ta hơn kém nhiều tuổi như vậy, ở trên giường liệu có hài hòa không? Thẩm tổng mới 34 tuổi, đàn ông tuổi này, chà chà… Vợ nhỏ của ông chủ liệu có khiến anh ta bị nghẹn không, ha ha ha, cậu nói đi…”

Ngón tay thon dài của Cốc Vũ cơ hồ muốn siết nát cái tay vịn ghế, kiềm chế vài giây mới nói, “Chị à, em… Em không nghĩ là…”

Chuyên gia trang điểm “A hi hi hi” nửa ngày, lắc đầu nói, “Xin lỗi xin lỗi, quên mất cậu còn nhỏ. Được rồi được rồi, không nói nữa. A, cậu… Sao mặt cậu đỏ thế này? Đừng nghịch nào, tôi vẫn chưa trang điểm xong đâu, cậu như vậy làm sao tôi làm việc được, cậu rốt cuộc là làm sao hả?”

Hách Song Bằng không ngừng kêu khổ, chỉ để lại một câu “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc” liền chạy. Cốc Vũ bị giữ ở trong phòng hóa trang, nội tâm tan nát, vô cùng căm thù cái tay của mình, tại sao phải đi xem tin tức làm gì a a a…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện