*kiếm tỳ: nô tỳ luyện kiếm. Một cách nói chế giễu.

A Tú đứng ở bên ngoài canh nhà gỗ, cặp mắt chăm chăm nhìn vào cửa phòng, một cái chớp mắt cũng không dám chớp. Thị lo lắng quá mà siết chặt hai bàn tay vào nhau tới mức mồ hôi đầm đìa. Từ trong phòng vang lên những tiếng nghe trong phòng truyền ra từng tiếng buồn bực nặng nề, cùng với tiếng chảy của loại chất lỏng nào đó bắn tung toé, A Tú càng khẩn trương hơn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cũng có chút trắng bệch.
“Sư huynh sẽ không vì vẻ ngoài xấu xí lại đâm ra tự hại đến tính mạng chính mình đấy chứ?"
Trong lòng A Tú cảm thấy lo lắng, thị chăm sóc vị sư huynh xấu xí này trong ba năm qua nên nảy sinh những tình cảm thân thương ấm áp.
Thị là người đế quốc Tử Vân , lên mười tuổi thị bị gia tộc đưa đến nơi này và trở thành một đệ tử ký danh bình thường trên tiểu Hiên phong Linh Dục Kiếm Tông. Ở nơi xa lạ này mọi thứ đều không thân thuộc, tất cả phải dựa vào nỗ lực bản thân mình là chính. Tính tình của thị mềm yếu, luôn bị các sư huynh sư tỷ trong bang phái bắt nạt, danh sách cấp mỗi tháng linh thạch, Linh Đan dùng cho việc tu luyện chưa bao giờ được nhận đủ, không phải là danh sách cấp bị chấp sự đệ tử bỏ túi riêng mà là bị các sư huynh sư tỷ trong bang phái đua nhau vơ vét làm của riêng.
Cứ như vậy mà đã trôi qua ba năm, tu vị của thị cũng chỉ xấp xỉ đạt đến Dưỡng Kiếm ngũ giai, nếu như không phải lúc trước gia tộc bỏ ra số tiền lớn mời Kiếm Mạch cao thủ vì thị đã thông kinh mạch, mỗi ngày lại hao tốn Linh Dược bồi bổ nên thân thế căn cốt không quá tệ thì đoán chừng không thể đột phá được tứ giai.
Sự tình chỉ thay đổi khi thị xuất hiện ở Tiểu Hiên Phong. Chuyện này có liên quan đến bốn năm về trước, khi đó thị đang bị những sư huynh, sư tỷ cùng lứa khi dễ, đột nhiên có một đại tỷ xinh đẹp xuất hiện trước mặt thị, chỉ phất tay vài cái là các sư huynh liền ngã lăn ra đất, Sau đó vị tỷ tỷ đó đi tới trước mặt thị hỏi thị có nguyện ý đi theo hay không. A Tú không chút do dự liền đáp ứng, vì vậy thị đã trở thành kiếm thị của đệ tử nội môn Thu Nguyệt Ảnh của Tiểu Hiên Phong. Thế nhưng thị không phải chăm nom cho Tiểu Nguyệt sự tỷ mà là một người mà thị gọi là sư huynh xấu xí.
Lúc mới đầu thị không dám nhìn vị sư huynh xấu xí này, nhìn bề ngoài thì thật là sợ, thị cũng không nhớ rõ lần đầu tiên pha thuốc cho vị sư huynh này tắm là khi nào, nhưng đêm đó thị thật sự là gặp ác mộng, nhưng sự việc cùng dần dần trở nên quen thuộc với thị, thậm chí những lúc rảnh rỗi thị có thể kể ra được trên người của vị sư huynh có sẹo gì, có bao nhiêu sẹo, cái nào mới, cái nào cũ.

Ba năm trôi qua, hằng ngày thị vẫn sống chung, vẫn nhìn con người ấy, mặc dù người này không biết nói chuyện, nhưng sâu trong tiềm thức thị đã coi Mạc Vấn là thân nhân. Bởi vậy thị rất là lo lắng vị sư huynh xấu xí sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng những gì Mạc Vấn dặn dò thị không thể không nghe theo, nên chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài lo lắng mà thôi.
Mặt trời sắp lặn về phía tây, cửa căn nhà gỗ vẫn đóng chặt, những âm thanh trầm đục phát ra đã ngừng hẳn, sau hai canh giờ trôi qua căn nhà vẫn tĩnh lặng.
"Hắc hắc, đây không phải là kiếm tỳ*, A Tú sư muội đây sao, chậc..chậc. Vài ngày không gặp đã thấy lớn và hấp dẫn thế này. Quả nhiên phong thủy tốt mà. Nơi ở của đệ tử nội môn, linh khi nồng đậm có khác so với ngoại môn đệ tử sinh sống ở nơi hoang dã bên ngoài mà.
*kiếm tỳ: nô tỳ luyện kiếm. Một cách nói chế giễu.
Một âm thanh kinh ngạc từ phía sau vang lên, A Tú lấy làm kinh hãi, xoay người lại nhìn xem. Chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện vài cái thân ảnh xiêu vẹo, những người này ăn mặc giống như A Tú, quần áo màu xanh đậm, phía sau có đeo một thanh Thanh Linh Kiếm, theo linh áp từ thanh kiếm phát ra thì chúng là linh kiếm tuyệt phẩm ở tục giới, chỉ cần những người này có thể đột phá Dưỡng kiếm cửu giai, ngưng tụ thành Kiếm Mạch, thì linh kiếm trở thành nhất giai là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Tuổi của bốn gã thiếu niên này chỉ xấp xỉ với A Tú. Đứa lớn nhất khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhưng khí tức thì mạnh hơn A Tú rất nhiều. Đứa yếu nhất là linh kiếm sư lục giai mà gã cầm đầu là linh kiếm sư thất giai. Tư chất như thế ở nước Triệu đã là nhất đẳng nhưng ở Linh Dục Kiếm Tông chưa là gì cả, thân phận cũng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi. Tất cả đệ tử ngoại môn đều là đệ tử ký danh.
Gặp phải bốn tên thiếu niên này, sắc mặt A Tú trở nên tái nhợt, ở sâu trong mắt hiện lên vẻ bất an, sợ hãi.

" Các ngươi sao lại ở đây? Ai cho phép các ngươi tới đây? Không biết nơi này là động phủ của Tiểu Nguyệt sư tỷ sao? A Tú cố trấn định quát lớn, nhưng giọng nói của thị cho thấy thị đang sợ hãi
Bốn gã thiếu niên tiến tới gần. Thiếu niên cầm đầu có dáng người cao lớn dị thường. Y cao khoảng sáu bộ, nhìn A Tú với vẻ măt đầy giễu cợt:" Cô bé, giờ này còn đưa sư tỷ Tiệu Nguyệt ra dọa bọn ta sao? Cô ta ở đâu rồi? Hãy gọi ra gặp bọn ta đi.
A Tú tức giận mắng mỏ: "Khổng Tú Hùng! Ngươi cũng dám ăn nói lỗ mãng về sư tỷ Tiểu Nguyệt sao? Không sợ sau khi sư tỷ Tiểu Nguyệt xuất quan tìm ngươi hỏi tội sao?"
"Ô ô, theo một chủ nhân tốt nên tính tình cũng mạnh mẽ lên không ít nhỉ?" Trên mặt Khổng Tú Hùng không có chút gì cho thấy là đang sợ hãi mà ngược lại vẻ châm chọc càng thêm rõ ràng: "Nói thật cho ngươi biết, vị sư tỷ Tiểu Nguyệt của ngươi đến bảo vệ bản thân còn khó khăn nữa là... Sư huynh La Ngọc Tiêu trên núi Yên Hà coi trọng ả, muốn đưa ả vào phòng. Chính vì ả ta cự tuyệt không được nên mới trốn vào động Thất Tình bế quan. Hừ.. hừ.. ả cho rằng làm như vậy là có thể tránh được hay sao? Nữ nhân mà sư huynh Ngọc Tiêu vừa ý thì chưa từng có ai thoát được. Đến lúc ả đi ra cũng sẽ trở thành nữ nhân của sư huynh Ngọc Tiêu thôi. Trừ khi ả trốn trong động Thất Tình cả đời không ra!"
"Không! Sẽ không phải là như vậy!" Khuôn mặt A Tú đỏ bừng lên vì tức giận. Nhưng thị đấu võ mồn thế nào cũng không lại với những tên thiếu niên lưu manh này.
Bốn tên thiếu niên chạy tới khoảng đất trống trước căn nhà gỗ. Tên thiếu niên cầm đầu khoanh tay nhìn xuống. Chung Tú Nhi so với y thấp hơn một cái đầu, y nói: "Chung Tú Nhi, nể tình ta và ngươi là người trong một châu phủ, cho nên ta mới ở đây khuyên bảo ngươi, cảnh cáo ngươi một câu: Lập tức rời xa núi Tiểu Nam, mấy đại gia đây muốn qua đêm ở nơi này tối nay."
Toàn thân A Tú run lên vì giận dữ: "Khổng Tú Hùng! Ngươi không nên quá phận! Nơi này là động phủ của sư tỷ Tiểu Nguyệt. Có chứng nhận của Điện Tư Lý, ngươi cũng dám chiếm đoạt sao?"
"Hừ!" Khổng Tuấn Hùng khinh thường, từ trong mũi hừ một tiếng: "Xưa nay người tài giỏi mới có thể đoạt được những gì tốt đẹp nhất. Huống hồ gì linh địa tu luyện bậc này, lại bị ngươi và cái tên quái dị sống dở chết dở kia chiếm cứ. Thật sự là lãng phí của trời. Ta cho ngươi thời gian bảy ngày để rời khỏi nơi đây, nếu không thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác."

“ Khổng sư huynh, còn về phần phế vật kia đuổi đi là được, con nha đầu này thì không cần phải đi đâu cả, lão gia đây vừa vặn thiếu một người hầu hạ trên giường”. Phía sau một gã gầy giơ xương xấu xí cất tiếng cười quái dị nói.
Hai gã thiếu niên ở phía trước sau khi nghe xong cũng cười quái dị phụ hoạ theo. ánh mắt thèm thuồng không kiêng nể gì nhìn lên bộ ngực đầy dặn phập phồng sau lớp áo mỏng manh.
Dưới cái nhìn của những cặp mắt phóng đãng ấy, A Tú bị doạ lùi lại một bước, một tay theo phản xạ che phần ngực của mình lại.
Đang lúc ba tên yêu râu xanh thiếu niên trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh bất lương, trên mặt nở một nụ cười dâm đãng, suýt xoa không ngừng thì có một bàn tay to như quạt hương bồ đập vào đầu gã thiếu niên xấu xí. Lực đạo mãnh liệt thiếu chút nữa làm thiếu niên kia ngất đi.
“ Đồ láo toét ! Con mẹ ngươi thèm gái đến phát điên rồi phải không?. Thật là không kiềm chế nổi thì trên núi còn đầy yêu thú cái đấy, tự tìm một con mà thỏa mãn đi! Nha đâu kia tuy bộ ngực hấp dẫn, nhưng mà gầy như que củi. Thiếu gia ta nhìn thật là chướng mắt, nhưng dù gì đi nữa thì ả cũng đã có hôn ước với ta ! Các người muốn nữ nhân của lão tử, muốn lão tử đội nón xanh sao?”
Khổng Tuấn Hùng chửi ầm lên. Hai gã còn lại mỗi đứa bị một tát. Lực đạo không đánh chết nhưng làm cho ba đứa ôm đầu, nước mắt tuôn rơi nhưng không đứa nào dám cãi lại mà chỉ oán thầm trong lòng: thì ra ngươi chỉ thích thứ đàn bà thô kệch, đúng là có con mắt thưởng thức khác người. Vợ ngươi xinh đẹp lồ lộ như vậy mà không muốn thì để bọn tao chứ lại. Vẫn còn muốn bo bo giữ làm của riêng là ý gì đây ?
"Khổng Tuấn Hùng, ngươi im miệng ngay cho ta, ai là nữ nhân của ngươi?" A Tú vừa xấu hổ lại vừa giận, Khổng Tuấn Hùng nói những lời thô tục làm thị giận đến mức có thể tìm một cái lỗ để chui vào. Đúng là thị đã từng có hôn ước với Khổng Tuấn Hùng, nhưng đó là chuyện của thế tục. Hiện tại cả hai đều gia nhập tiên môn nên sự tình cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng chuyện đáng giận là tên Khổng Tuấn Hùng này từ nhỏ dáng người đã cao lớn, lại sớm phát dục, nên thẩm mỹ của y vốn có vấn đề trầm trọng, trong mắt y những thiếu nữ có vóc dáng như A Tú là rất xấu, phải nói cực kì xấu! Thật ra thì so với các thiếu nữ khác A Tú không hề thấp, nàng cao gần một mét bảy, nhưng so với chiều cao một mét chín của Khổng Tuấn Hùng thì thua xa.
Khổng Tùng Hùng liếc thị rồi cao giọng:” Chung Tú Nhi, thời gian bảy ngày là đủ cho ngươi tìm được một nơi khác rồi, bảy ngày sau bọn ta sẽ quay lại, hi vọng khi đó ngươi đừng để bọn ta thấy tên phế vật kia nữa”.
“Đứng lại! các ngươi đứng lại cho ta!”
Chung Tú Nhi dậm chân, nhìn bốn tên thiếu niên khuất bóng phía sau con đường dẫn vào núi, một sự tực nghẹn dâng trào khiến nàng khụy xuống, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên.

Két……
Tiến ma sát từ trục cửa gỗ đằng sau vang lên. Chung Tú Nhi như thỏ con bị giật mình, cuống quít đứng lên, hai tay nhanh chóng lau nước mắt mới quay người lại. Thị cúi đầu lắp bắp hỏi:” Sư, sư huynh, huynh vừa ra à?”
Mạc vấn khẽ gật đầu, gương mặt xấu xí không biểu lộ gì, nói một cách thản nhiên:” Ta đói bụng rồi, nấu nhiều hơn mọi ngày”
Nhìn thân ảnh của Mạc Vấn lui vào phòng, Chung Tú Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thở dài u oán, rầu rĩ đi làm cơm tối.
Lúc này không khí bữa cơm tối có chút nặng nề, Chung tú Nhi chỉ lo cúi đầu bới cơm, không để ý đến sư huynh đang nói không ngừng, cũng vì như vậy nên nàng không để ý đến phần cánh tay phải của Mạc Vấn bị lộ ra ngoài đã không còn đầy những vết sẹo mà đã biến thành trắng nõn bóng loáng, phần da thịt đó còn non mịn hơn so với con gái, nếu không phải xương tay có phần lớn hơn, thì người ta đã tưởng đây là một cánh tay của con gái rồi.
Khi buổi cơm tối gần xong, Chung Tú Nhi mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn nói:”Sư huynh, huynh không cần phải lo lắng, mai muội sẽ đi tìm Oánh sư tỷ, tỷ ấy cũng là ngoại môn đệ tử của Tiểu Hiên Phong, nên nàng nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta”.
Mạc Vấn buông đũa, tay phải tự nhiên rút về phía trong tay áo, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ đối diện, chợt nở một nụ cười nhẹ, tuy nhiên cái cười kia phối hợp với gương mặt hắn trông càng thêm dữ tợn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chung Tú Nhi vấn an với hắn xong liền xuống núi, Mạc Vấn không ngăn cản, chờ sau khi thị đi rồi hắn cũng không rèn luyện thân thể ngay lập tức, mà đứng trên đỉnh Tiểu Sơn cao nhất. Hắn nhìn sương trắng bốc lên từ lòng núi, tựa như một pho tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện