Khoảng giữa trưa, A Tú chạy trở về. Nhìn bộ mặt uể oải của thị cũng đủ biết kết quả rồi.
"Sư huynh, Oánh sư tỷ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của sư môn, ta tìm không thấy tỷ ấy”. Nước mắt của A Tú chực trào ra, có lẽ thấy mình vô dụng làm liên lụy đến sư huynh nên trong lòng thị cảm thấy vô cùng khổ sở.
Mạc Vấn quay đầu lại nhìn thị, trong ánh mắt lạnh như băng có thêm một tia hiền hòa: "Không sao, thân thể của ta đã khôi phục nên không cần thiết phải ở lại đây dưỡng thương nữa. Giờ phút này con người nhu thuận hiền lành như A Tú lại tỏ ra cố chấp hiếm thấy, thị bảo: "Đây là động phủ của sư tỷ Tiểu Nguyệt nên không thể để cho người khác đến chiếm được."
Mạc Vấn chăm chú nhìn thị. A Tú chẳng biết sai ở chỗ nào bèn bối rối cúi đầu xuống. Mạc Vấn nhẹ nhàng hỏi: Ngươi muốn thủ hộ ngọn núi này sao? A Tú ngẩng đầu lên, cắn nhẹ môi dưới và gật đầu.
Ánh mắt Mạc Vấn thoáng lộ nét mơ màng. "Đúng vậy đồ vật của Nguyệt Ảnh sao có thể để cho người khác tự tiện ..."
"Sư huynh, để chiều nay ta đi tìm mấy vị hảo hữu của Nguyệt sư tỷ. Bọn họ. . . hẳn là bọn họ sẽ hỗ trợ."
"Không cần, A Tú" Mạc Vấn nhíu mày nói: " Đồ đạc của mình thì chính mình phải bảo vệ. Nếu không, dù giữ được cũng không có ý nghĩa gì ". Khuôn mặt A Tú như đưa đám nói "Sư huynh, thực lực của ta quá yếu nên không đánh lại được bọn chúng."
"Cũng chỉ là hiện thời chưa đánh được bọn chúng chứ sau bảy ngày nữa ai có thể khẳng định đây?" Mạc Vấn lầm bầm như nói cùng A Tú, lại giống như tự nói với mình.
"Sư huynh, người nói gì? Hiện giờ ta không đánh lại bọn chúng thì bảy ngày sau làm sao có thể đánh thắng được." A Tú bắt đâu hoài nghi có phải não bộ của sư huynh bị ảnh hưởng do thụ thương quá nặng không?
Mạc vấn cười thản nhiên: "A Tú, ngươi có muốn đánh bại bọn chúng không?"
"Tất nhiên là ta muốn rồi. Chỉ là..." A Tú bỏ lửng câu sau, thị biết rõ đó là điều không thể.
"Chỉ cần ngươi muốn là sẽ được."
Bàn tay phải của Mạc Vấn đột nhiên từ trong ống áo vươn ra, nó trắng nõn giống như của phụ nữ, tiếp đó một đầu ngón tay điểm vào đan điền của A Tú.
A Tú không hề phòng bị, thị chỉ cảm thấy bên trong đan điền tê dần, một luồng sức mạnh tràn vào tách toàn bộ kiếm khí Thanh Linh mà thị mất nhiều năm khổ tu ra và xóa sạch khỏi đan điền.
"Ah..." A Tú than nhẹ một tiếng, công lực toàn thân tiêu tán khiến cơ thể thị mềm nhủn ngã xuống mặt đất.
"Sư, sư huynh. Người, người tại sao phải..." A Tú nhìn Mạc Vấn đầy vẻ khó tin, lúc này thị vô cùng sợ hãi và bất lực. Bản thân thị không hiểu vì sao sư huynh đột nhiên ra tay phế bỏ tu vi kiếm khí của mình. Tại sao sư huynh lại làm vậy?
Mạc Vấn rùn xuống, bàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu A Tú phát ra một luồng sinh lực hùng hậu, ôn hòa rót vào trong khiến thân thể thị, chữa trị những di chứng từ quá trình tán công.
"Thể chất của ngươi là thuộc tính Thủy thiên về chất hàn, tuy có thể tu luyện kiếm khí Mộc hành nhưng dù sao nó cũng không phù hợp. Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng hai mươi năm sau vẫn chưa thể làm Kiếm Mạch ngưng tụ." Mạc Vấn rút tay về đồng thời đứng thẳng dậy.
Trong chốc lát A Tú liền cảm giác lực lượng công phu trên người hoàn toàn khôi phục, hơn nữa tinh lực so với trước dường như càng thêm dồi dào, cả cơ thể tràn đầy lực lượng. Xem ra sư huy không làm hại mình, nỗi sợ hãi của A Tú dần dần biến mất nên vội vàng đứng lên.
"Ta cho ngươi thêm một bộ Kiếm Quyết Thủy hành, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ ba thức đầu của nó thì đảm bảo từ Kiếm Mạch trở xuống không người nào là đối thủ của ngươi." Đôi mắt Mạc Vấn nhìn A Tú đột nhiên trở nên thâm thúy vô cùng, từng lớp hư ảnh ở sâu trong con ngươi hiện lên.
Vẻ mặt A Tú chấn động, ánh mắt của Mạc Vấn đã hoàn toàn thu hút thị, khiến tinh thần đắm cua thị chìm đắm vào trong đôi mắt ấy. Tiếp theo một quyển sách huyền ảo chứa khẩu quyết Kiếm Quyết xuất hiện trong tinh thần thị, đúng là tâm pháp quy tắc chung kèm theo ba thức đầu của Kiếm Quyết Đại Vân Vũ.
Quá trình này chỉ kéo dài vài nhịp thở, A Tú nhanh chóng thoát ra khỏi không gian tinh thần của Mạc Vấn. Thị choáng váng một lúc thật lâu, rồi sau đó mới dần hiểu rõ những tin tức kia. Sau khi tỉnh táo, thị cực kỳ sợ hãi thốt lên: " Sư huynh! Người, đây là?"

"Đây là Đại Vân Vũ Kiếm quyết, ta thu được ở chỗ một vị tiền bối đã qua đời. Với tu vi của ta bây giờ đã không còn thích hợp để tu luyện nữa, hy vọng ngươi sẽ không để cho bộ Kiếm quyết này bị mai một." Mạc Vấn thản nhiên nói.
"Sư huynh..." A Tú không biết mình nên nói cái gì, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Vui mừng là sư huynh tin tưởng, truyền thụ cho mình bộ Kiếm quyết quan trọng này, lo lắng là vì thị thật sự không có lòng tin đối với thiên phú tu luyện của mình, sợ làm sư huynh thất vọng.
"Ngươi đã có trụ cột Dưỡng Kiếm ngũ giai, cho nên sẽ không có khó khăn lớn nào khi tăng tiến tu vi Đại Vân Vũ Kiếm quyết trước tầng thứ năm."
"Là như vậy sư huynh, cho dù bảy ngày sau ta khôi phục đến Dưỡng Kiếm ngũ giai cũng không có cách nào đánh thắng bọn chúng."
Mạc Vấn bèn đưa cho hai bình ngọc, A Tú ngây ngốc nhận lấy.
"Ở đây có một lọ Dưỡng Khí Đan và một lọ Dịch Kinh Đan. Ngươi chia ra mà dùng, lấy nước hòa tan từng viên, dùng luân phiên mười lần liên tục thì bảy ngày sau chắc chắn sẽ cô đọng kiếm khí. Còn nữa, thanh Linh Kiếm hệ Mộc ban đầu của ngươi đã không dùng được rồi. Đây là một thanh linh kiếm nhất giai thượng phẩm Thủy hành, ta đã phong ấn thêm một lần, ngươi hãy cầm lấy mà dùng."
Một thanh linh kiếm đen tuyền tỏa ra dao động thủy linh nhàn nhạt cắm ở trước mặt A Tú.
"Ngươi hãy tận dụng thời gian tu luyện ngay từ bây giờ, trước bữa tối không được làm phiền ta."
Âm thanh còn vang vọng bên tai mà bóng dáng Mạc Vấn đã biến mất đằng sau cánh cửa.
Cái đầu nhỏ bé của A Tú vẫn còn có chút hỗn loạn, sau một phút ngây ngốc mới hiểu rõ mọi chuyện vừa diễn ra. Trong lòng càng thêm kinh ngạc và cảm phục.
"Đan điền của sư huynh đã bị phá, làm sao có thể trợ giúp chính mình đột phá tu vi? Nhưng đan điền của mình không bị tổn thương chút nào. Chỉ có Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ mới có thể làm được điều này mà?"
Vị sư huynh xấu xí trước mắt nàng bỗng dưng trở nên cực kỳ thần bí. A Tú siết chặt bàn tay nói: "Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư huynh!"
Mạc Vấn lấy ra Dưỡng Khí Đan và Dịch Kinh Đan. Thật ra chỉ là một loại linh đan nhất gia hạ phẩm, là loại đan dược Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ thường dùng. Loại đầu tiên có tác dụng tăng tốc độ tu luyện kiếm khí cho Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm kỳ, loại thứ hai là rèn luyện độ cứng cỏi và tăng dung lượng của kinh mạch. Loại đan dược này hiệu quả có hạn đối với Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ , sử dụng lâu dài mới có hiệu quả rõ ràng. Nhưng đối với Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm kỳ đó lại là linh đan thần dược vô cùng trân quý, hơn nữa không phải Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm kỳ nào cũng có thể chịu đươc tác dụng của đan dược. Vì vậy Mạc Vấn mới bảo A Tú hòa tan với nước rồi lần lượt sử dụng dần.
Linh Dục Kiếm Tông chính là hạng đại tông, đám đệ tử ký danh không có tư cách nhận Linh Đan nhất giai mà chỉ có những người thiên tư nổi bật trác tuyệt mới được ban cho. Những Linh Đan Nhất Giai chưa được khu trừ chỉ là phế đan thì mới đưa cho đám ký danh đệ tử này dùng.
Những thứ phế đan này toàn là tạp chất, hiệu lực không bằng một phần mười thành phẩm. Có thể nói sử dụng mười viên phế đan cũng không thể bằng sử dụng một viên thành phẩm.

Với thực lực của A Tú chỉ được xếp vào hạng đệ tử ký danh, cứ mười ngày được phát một viên phế đan Dưỡng Khí Đan, một tháng giỏi lắm là nhận được một viên phế đan Dịch Kinh Đan, còn phần lớn là bị cắt xén, tới tay chỉ còn lại ba phần.

Nếu như A Tú được dùng Dưỡng Khí Đan và Dịch Kinh Đan chính phẩm phụ trợ tu luyện, thêm vào đó là căn cơ và tư chất thì trong vòng bảy ngày muốn khôi phục tu vi với tiến thêm một bước thậm chí là hai bước cũng không phải là không thể.

Trong bảy ngày này, Mạc Vấn cứ ở một mình trong phòng chữa trị từng phần thân thể. Đầu tiên là cánh tay, sau đó là hai chân và thân hình...

Phá hư thân thể của mình một lần nữa để cho nó tái sinh, quá trình này đau đớn đến khó mà tưởng tượng được. Nhưng giờ đây đối với Mạc Vấn mà nói, nó không mảy may làm rung chuyển thần kinh thép của hắn.
Bảy ngày sau, ngoại trừ bộ mặt ra, cả người Mạc Vấn đều đã được chữa trị. Mà A Tú chỉ tập trung vào việc tu luyện Đại Vân Vũ Kiếm Quyết nên không phát giác cơ thể bên trong y phục của sư huynh xấu xí đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngày thứ tám, Mạc Vấn vẫn dốc lòng chữa trị trong phòng mà không ra mặt. Đối với hắn, việc đánh nhau với vài tên thiếu niên cấp độ Dưỡng Kiếm cũng chẳng khác gì chơi đùa với tiểu hài tử. Hắn chẳng có tâm tình để lãng phí thời gian vào việc này.
Bên ngoài căn nhà gỗ, A Tú nhìn bốn tên thiếu niên một cách hồi hộp.
Sắc mặt Khổng Tuấn Hùng bất thiện, y gằn giọng mắng một câu: "Đồ đàn bà ngu ngốc!"
Sau đó y hung tợn trừng mắt với A Tú mà rằng: "Chung Tú Nhi, đây là ngươi muốn bức ta ra tay thật sao?"
Bị Khổng Tuấn Hùng hăm dọa, A Tú giật mình bối rối, nói lắp ba lắp bắp: "Khổng Tuấn Hùng! Ta, ta không thể để núi Tiểu Nam cho ngươi. Ngươi, ngươi đi đi. Ta không muốn đánh với ngươi."
"Đánh với ta hả?" Khổng Tuấn Hùng hơi ngạc nhiên: "Chung Tú Nhi, ngươi còn muốn động thủ với chúng ta nữa hả?"
"Ta, ta thật sự không muốn đánh, ta không thể khống chế nổi uy lực của Kiếm thức, ta sợ sẽ làm các ngươi bị thương." A Tú vội vàng giải thích, giọng điệu của nàng rất thành khẩn.
Nghe nói thế, ba tên thiếu niên kia bỗng cười ha ha. Đối với thực lực của Chung Tú Nhi, bọn chúng đã hiểu quá rõ từ lâu. Thị nhiều nhất chỉ là Dưỡng Kiếm ngũ giai, sợ rằng đôi tay còn chưa bao giờ dính máu. Trong khi bọn chúng, yếu nhất cũng đã là Dưỡng Kiếm lục giai. Hơn nữa chúng đã từng săn giết qua yêu thú Khai Khiếu trên núi. Đối phó với một cô gái như Chung Tú Nhi, không cần xuất kiếm, chỉ cần phóng thích một tia sát khí, cũng đủ cho cô bé này toàn thân như nhũn ra đến kiếm cũng không cầm nổi nữa rồi.
"Khổng sư huynh, tiểu nha đầu này muốn chơi, chúng ta cùng chơi đùa với thị một chút. Sư huynh yên tâm, tuyệt đối không động đến một sợi lông của thị." Một gã gầy nhom hăng hái nói.
Khổng Tuấn Hùng nhíu mày, hắn biết rõ tính tình của Chung Tú Nhi, ngoài mềm trong cứng. Nhìn bên ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng khi đã quyết chuyện gì thì thị còn bướng bỉnh hơn so với người khác. Xem ra không để cho nha đầu kia ăn chút đau khổ thì chỉ sợ thị sẽ không chịu lùi bước.
Y gật nhẹ và bảo: "Cẩn thận một chút, đừng làm ả bị thương. Bằng không thì khó mà khai báo với chấp sự trưởng lão”
"Ngài đứng đó xem là được rồi!"
Thiếu niên gầy ốm quá đỗi vui mừng, gã vừa nói vừa bước vào trong sân.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười không có ý tốt của gã, trong lòng A Tú có chút sợ hãi, chân nàng không tự chủ được lùi lại một bước.
Thiếu niên gầy ốm càng thêm vui vẻ, giả bộ lảo đảo tiến tới. Gã rút thanh kiếm sau lưng ra, múa một vòng rồi nói:"A Tú sư muội, sư ca nhường ngươi ra tay trước đó."
Hàm răng A Tú cắn nhẹ vào môi dưới một cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng. Thị thật sự không muốn đánh nhau với bọn chúng. Tuy thị vẫn hơi giận do thường ngày chúng hay bắt nạt mình nhưng dù sao cũng không làm mình bị tổn thương gì.
"A Tú sư muội, cuối cùng thì ngươi có đánh hay không? Nếu như không đánh vậy thì hãy tránh sang một bên. Chúng ta sẽ ném cái tên rác rưởi kia ra sau núi Tiểu Nam." Thiếu niên gầy ốm khoa chân múa tay suốt một buổi nhưng cô bé trước mắt lại không có phản ứng gì. Gã cảm thấy buồn bực.

Nhắc tới vị sư huynh xấu xí này, sự do dự trong lòng A Tú đã biến mất. Thị muốn bảo vệ núi Tiểu Nam, bảo vệ sư huynh!
Nghĩ tới đây, A Tú rút thanh linh kiếm đeo sau lưng ra. Linh kiếm này tên Thanh Tuyền, nó nhanh chóng phát ra dao động linh lực làm lòng người sợ hãi. Toàn bộ đỉnh núi Tiểu Nam lập tức bao phủ một cảm giác mát mẻ.
Trong lòng bốn tên thiếu niên trở nên chấn động, Khổng Tuấn Hùng cau mày nói:"Dao động của Linh khí thuộc tính Thủy hả? Chung Tú Linh, ngươi chuyển sang tu luyện Kiếm Quyết hệ Thủy từ lúc nào? Còn thanh kiếm này của người từ đâu mà có? Ta nhìn thế nào cũng không phải Trúc Linh kiếm."
Thấy A Tú không trả lời, gã thiếu niên gầy yếu hét lên: " Lo lắng cái thuộc tính làm gì, chỉ sau bảy ngày mà một nha đầu có thể biến thành cao thủ tuyệt thế hay sao? Ta sẽ đuổi ả đi."
Thiếu niên gầy ốm chém một kiếm về phía A Tú, mũi kiếm phát ra kiếm quang chừng ba tấc. Trong lòng A Tú cực kỳ khẩn trương khi bị thiếu niên gầy ốm tấn công. Thị nhắm mắt chém bừa ra một kiếm.
Thức thứ nhất của Đại Vân Vũ Kiếm Quyết, Phong Sinh Thủy Khởi!
Một đạo kiếm ảnh mờ nhạt mang theo hơi nước xé rách không khí. Xuyên thẳng qua gã thiếu niên gầy còm, tàn lực còn đủ sức cắt vào một gốc cây cổ thụ vài chục trượng. Sau đó, thân cây lắc lư, rồi một tiếng ầm vang nện trên mặt đất.
Khổng Tuấn Hùng và hai gã thiếu niên kia đều ngây dại. Riêng gã gầy còm có cảm giác như con đường tử vong bày ra ngay trước mặt. Gã thoáng đờ ra, dưới chân bỗng lành lạnh. Gã mở to mắt nhìn qua A Tú, như là gặp quỷ vậy .
Cuối cùng A Tú thét lên một tiếng, làm bốn gã thiếu niên đang thất thần sực tỉnh lại.
"Kiếm khí Hóa Hình! Dưỡng Kiếm thất giai!" Hai mắt Khổng Tuấn Hùng trợn lên, hung hăng trừng mắt A Tú, như muốn ăn tươi nuốt sống : "Chung Tú Nhi! Không ngờ ngươi che dấu sâu như vậy!"
A Tú phải thúc giục kiếm quyết nên khí tức Dưỡng Kiếm thất giai hoàn toàn phóng thích ra. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủn, không những thị đã hoàn toàn khôi phục tu vi, mà còn phá vỡ bình cảnh, đột phá tu vi. Một kiếm này, kiếm khí Hóa Hình đạt tới Dưỡng Kiếm tầng bảy! Một mặt là thị có nền tảng hùng hậu nên đột ngột thăng tiến mạnh. Mặt khác cũng thấy rõ tư chất tu luyện của thị.
A Tú vô thanh vô tức đạt tới Dưỡng Kiếm thất giai. Sự thật này làm cho Khổng Tuấn Hùng không cách nào tiếp nhận nổi. Thuở nhỏ y được gọi là thiên tài thế mà hiện giờ lại bị môt thiếu nữ mười sáu tuổi vượt tu vi. Càng đáng hận hơn khi chính y đã từ hôn với thiếu nữ này! Bị nữ nhân của mình vượt qua, chỉ sợ không có nam nhân nào chấp nhận được.
A Tú khẽ liếc qua, đỏ mặt nói: "Thực xin lỗi, ta, ta không phải cố ý..."
Gặp A Tú không để ý đến mình, Khổng Tuấn Hùng càng phẫn nộ hơn. Nữ nhân này vậy mà không thèm để ý đến mình ? Một khi đàn ông đã sinh ra tâm lý đố kỵ trong lòng thì sẽ dữ dội hơn phụ nữ nhiều lần, bởi vì bọn họ thường bị cảm xúc chi phối.
"Chung Tú Nhi! Tiếp một kiếm của ta!"
Khổng Tuấn Hùng đánh thẳng về phía A Tú, muốn một kiếm dứt điểm. Hiện tại, y chỉ có thể đánh bại A Tú để lấy lại tự tôn của nam nhân.
A Tú vốn đang tránh ánh mắt bất nhã của tên thiếu niên gầy nhom kia nên không ngờ Khổng Tuấn Hùng đột nhiên ra tay. Khi thị cảm thấy áp lực kiếm thế thì cuống quít tay chân. Lúc này kiếm quang của Khổng Tuấn Hùng đã chỉ còn cách đầu thị chưa tới ba thước!
Ngơ ngác nhìn kiếm quang chém xuống, A Tú ngẩn ra. Muốn chết phải không?
Trong căn nhà gỗ có một tiếng than nhẹ, sau đó là một tiếng thét sắc nhọn vang lên. Một bóng đen nhỏ từ của sổ ngôi nhà gỗ bắn ra như tia chớp va chạm với linh kiếm của Khổng Tuấn Hùng.
Bốp!
Khổng Tuấn Hùng đang bay giữa không trung thì như bị điện giật. Thanh linh kiếm bị gãy thành hai khúc rơi xuống đất, thêm vào đó là những mảnh vụn bằng sứ màu xám trắng.
"Ô!" Khổng Tuấn Hùng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hổ khẩu toạch ra, máu tươi nhỏ xuống, nửa đoạn kiếm gãy cũng không cầm được. Nguyên bản là một gã to cao khôi ngô, lúc này khuôn mặt héo hon như con mèo bệnh.
Một thanh âm từ bên trong căn nhà gỗ vọng ra: "Các ngươi đi đi, về nói cho người của các ngươi biết, muốn cướp đoạt núi Tiểu Nam thì tự mình tới mà lấy."
Khổng Tuấn Hùng bị thương đã tái mặt, nghe xong câu này sắc mặt lại càng trắng bệch. Y giương cặp mắt sợ hãi nhìn ngôi nhà, linh giác y không cảm ứng được khí tức trong đó.

Tim của bốn tên thiếu niên như bay đi đâu mất, chúng hoảng sợ bất an. Tới lúc này bọn chúng vẫn chưa biết đến vị cao thủ kinh khủng nào trên núi Tiểu Nam có thể tùy ý đánh gãy Trúc linh kiếm! Mặc dù vị cao thủ còn chưa lộ diện nhưng câu nói kia đã đánh tan tâm lý cầu may của chúng. Hóa ra, chuyện gì đối phương cũng biết.
Trong một trang viện trên Tiểu Hiên phong.
Sắc mặt Ô Minh âm trầm nhìn bốn gã thiếu niên phủ phục trước mặt mình: "Hắn nói vậy thật hả?"
Khổng Tuấn Hùng cúi rạp cái thân hình to lớn, mồ hôi ròng ròng trên trán cũng không dám lau đi: "Vâng, dạ, hắn nói đúng như vậy ..."
"Hừ!" Ô Minh cười lạnh một tiếng: "Rất tốt, ta muốn nhìn xem kẻ nào lại dám lớn mật đứng ra làm chủ cho bọn chúng. Không cần phải ngày mai, bây giờ ta sẽ đi gặp chúng."
Trên núi Tiểu Nam , A Tú lặng lẽ đứng cạnh căn nhà gỗ nhỏ. Lúc này thị còn đang vui sướng vì đã bảo hộ thành công núi Tiểu Nam thì một luồng linh áp đáng sợ đột ngột phủ xuống người.
"Ngươi chính là kiếm thị* của Thu Nguyệt Ảnh hả?" Ô Minh chắp tay ra sau lưng, lẳng lặng nhìn A Tú đứng trước căn nhà gỗ.
*kiếm thị: người hầu hạ, tùy tùng của Linh Kiếm Sư
A Tú không biết người này xuất hiện từ lúc nào, nhưng linh áp như núi cao phát trên người đối phương hẳn là vượt qua cấp Dưỡng kiếm rồi.
"Sư. . . sư huynh, ta là. . . ngài tìm ta có chuyện gì?" A Tú ngước cặp mắt sợ hãi nhìn người sư huynh xa lạ.
"Ta là Ô Minh, ngoại môn đệ tử Tiểu Hiên Phong. Có lẽ ngươi đã nghe nói về ta rồi"
“A ! Là sư huynh Ô Minh ! Đệ tử ký danh Chung Tú Nhi bái kiến sư huynh Ô Minh ." A Tú cuống quít hành lễ.
Tiểu Hiên Phong có hơn một ngàn đệ tử ngoại môn, dù cho A Tú có trí nhớ thiên tài cũng không thể nhớ kỹ tên từng người nhưng cái tên Ô Minh thì lại khác. Y không chỉ là ngoại môn đệ tử Tiểu Hiên Phong mà còn là cháu trai của một trong ba vị trưởng lão chấp pháp ngoại môn. Cái này đối với đệ tử nội môn hay trưởng lão nội môn thì cũng chẳng tính là gì, nhưng đối với những đệ tử ký danh, thậm chí đệ tử ngoại thì đã là nhân vật bậc cao. Có thể có quan hệ với họ chính là cải thiện tiền đồ sau này.
Ô minh khẽ hừ một tiếng, đối với thái độ khiêm tốn sợ hãi của A Tú rất hài lòng. Nha đầu này lớn lên cũng không tệ, có lẽ chờ mình tấn chức đệ tử nội môn sẽ bắt thị làm tùy tùng. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là suy nghĩ, y đến đây còn có việc khác
“Chung Tú Nhi đúng không?” Bây giờ, ta đang đến chỗ xung yếu của Kiếm Mạch trung kỳ, cần một chỗ linh khí dồi dào, chỗ này của ngươi không tệ, ta rất hài lòng, bây giờ lập tức dọn dẹp đi rồi tìm nơi khác trong vườn Thanh Diệp mà ở.
“Cái gì?” Quả thực A Tú không tin lỗ tai của mình, thị khiếp sợ nhìn Ô Minh. Thị không ngờ được Ô Minh sư huynh, thân là đệ tử ngoại môn mà lại hành động như Khổng Tuấn Hùng làm ra cái việc này.
"Sao hả? Còn muốn ta nhắc lại lần thứ hai sao?" Ô Minh sắc mặt trầm xuống.
“Ô. . . Ô sư huynh, nơi này là động phủ của sư tỷ Tiểu Nguyệt, ngài không thể làm như vậy!” A Tú hoảng hốt nói.
Ô Minh không kiên nhẫn phất tay một cái: “Ta làm như thế nào không đến lượt nô tài như ngươi lên tiếng! Chỗ Thu Nguyệt Ảnh ta sẽ đi giải thích, ngươi chỉ cần theo lệnh mà làm việc!”
A Tú lúc này không biết phải xử lý việc này ra sao, nếu như mấy người Khổng Tuấn Hùng thị còn có lòng tin đi tranh giành nhưng đối mặt với vị sư huynh Ô Minh này thị hoàn toàn không có tư cách tranh cãi. Nói về thực lực, quyền lực, bối cảnh, bất kể là điều gì thì thị cũng không có khả năng chống lại vị sư huynh này.
Két --
Đột nhiên từ trong ngôi nhà gỗ đơn bạc, một người mặc áo bào xanh đen của đệ tử ký danh đẩy cừa đi ra.
Đồng tử Ô Minh hơi co lại, mà A Tú lại kinh ngạc kêu lên một tiếng như chứng kiến chuyện đáng sợ nhất, sợ hãi lùi lại phía sau, nói năng lộn xộn : "Ngươi? Ngươi là ai? Ngươi sao lại ở trong phòng? Sư huynh của ta đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện