“Lam Hóa Vân, bổn tọa cần thanh lý môn hộ mà ngươi lại ngăn cản ta là có ý gì?” Lão giả áo đen chất vấn.
Trung niên nhân mặt trắng tuấn tú mỉm cười: “An huynh bớt giận, huynh thanh lý môn hộ thì tiểu đệ đương nhiên không có ngăn trở. Có điều ở đây là trong phạm vi Thủy Vân Kiếm Tông do đó ta nghĩ An huynh nếu có thanh lý môn hộ thì cũng không nên làm ở Huyền Nguyệt đảo này chứ hả?”
Lão giả áo đen tức giận hừ một tiếng: “Huyền Nguyệt đảo là phạm vi của Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi, vậy Tông môn các ngươi giam giữ đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta là có ý gì? Hôm nay nếu ngươi không cho lão phu một câu giải thích hợp lý thì đừng trách tại sao lão phu nổi giận!”
Nét mặt Lam Hóa Vân lộ chút ngạc nhiên: “Giam giữ đệ tử quý Tông? Huynh dựa vào đâu mà nói vậy?”
Lão giả áo đen giận tím mặt: “Họ Lam, cảnh tượng trước mắt dưới kia đã rõ mồn một, chẳng lẽ ngươi còn muốn phủ nhận sao?”
Lam Hóa Vân vội vàng lắc đầu giải thích: “An huynh đã hiểu lầm rồi! Ý của tiểu đệ là Huyền Nguyệt đảo đã được tặng cho một vị khách khanh của bổn Tông, cho nên nói thực tình thì đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông, vì vậy chuyện xảy ra trên đảo này bản Tông cũng không rõ ràng cho lắm.”
Lão giả áo đen giận quá hóa cười: “Ha ha, được lắm, nếu Huyền Nguyệt đảo đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi nữa, vậy bây giờ bổn tọa cho dù có hủy diệt cái hòn đảo này đi chăng nữa thì cũng không có dính líu gì đến Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi!”
Nói xong lão lập tức chỉ vào Kiếm Đồ trên đỉnh đầu, hắc thủy bên dưới bắt đầu rục rịch chuyển động.
Bên cạnh đó, Lam Hóa Vân cũng thúc dục Kiếm Đồ và ngăn cản ở trước hắc thủy kia.
“Lam Hóa Vân! Ngươi lại làm cái trò gì nữa đây hả? Định thách thức tính kiên nhẫn của bổn tọa sao?” Lão giả áo đen cười lạnh.
Lam Hóa Vân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười chầm chậm nói: “An huynh, tuy rằng Huyền Nguyệt đảo đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông nữa nhưng mà nó vẫn còn là một phần của quần đảo Thủy Vân, An huynh làm như vậy dường như hơi có chút vượt quá giới hạn rồi.”
“Tốt! Rất tốt! Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi chiếm toàn bộ lý lẽ, vậy bổn tọa chỉ còn cách dùng thực lực rồi!” Lão giả áo đen cũng không thèm tranh luận với Lam Hóa Vân nữa mà quyết đoán ra tay.
Kiếm Đồ Hắc Thủy rung động, Hắc Thủy cuồn cuộn mạnh mẽ phá tan sự ngăn cản của Lam Thủy, lao thẳng xuống Huyền Nguyệt đảo.
Sắc mặt Lam Hóa Vân thay đổi: “An huynh không nên xúc động, ngươi có biết người trên đảo là ai không?”
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của Lam Hóa Vân, lão giả áo đen lộ vẻ thỏa mãn cười lạnh nói: “Bổn tọa cần phải biết hắn là ai sao! Dám làm nhục đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta thì chỉ có một kết quả đó là chết!”
Lam Hóa Vân nhíu mày: “Tốt lắm, nếu An huynh không muốn nghe ta nói nữa, vậy mai này có hối hận thì cũng đừng trách tiểu đệ không có nhắc nhở.”
“Bổn tọa chưa hề biết hối hận là gì!” Hắc y lão giả cười lạnh đưa tay xuống, Hắc Thủy liền cuồn cuộn rơi xuống hòn đảo bên dưới.
Trên Huyền Nguyệt đảo, nét mặt của hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư đều lộ vẻ hoảng sợ nhìn Hắc Thủy đầy trời giống như Cửu Thiên Ngân Hà đang trút nước xuống.
Đúng lúc này, vốn mây mù trên đảo nhỏ đã bị quét sạch lại lần nữa hiện ra rồi bốc lên với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tạo thành một cái vòng nước trong suốt bao phủ cả tòa Huyền Nguyệt đảo vào trong. Dưới sức mạnh của Hắc Thủy đang càn quét làm cho nó nổi lên những gợn nước đầy trời, nhưng đồng thời cũng đã chặn hoàn toàn sự tấn công của Kiếm Đồ Hắc Thủy.
Đồng tử Lam Hóa Vân co rụt lại, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân!”
Lão giả áo đen giống như là phát hiện được một chuyện lạ, cười lớn: “Ha ha, Lam Hóa Vân, đây là người Thiên Phong đảo mà các ngươi đề cập đến sao? Từ lúc nào mà các ngươi đã trở nên hào phóng như vậy, có thể tặng cả kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân cho người ta?”
Ánh mắt Lam Hóa Vân không ngừng lóe lên đồng thời trong lòng cũng nổi lên sóng gió ngập trời. Kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân là tuyệt học trấn Tông của bọn hắn, chỉ có đệ tử hạch tâm tu luyện Thủy Vân Quyết mới có thể được truyền thụ kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân bản đầy đủ. Có thể nắm giữ bộ trận pháp này và đồng thời hoàn toàn phát huy uy lực của nó thì cả Thủy Vân Kiếm Tông cũng chỉ có không quá năm người! Đây là đã tính luôn hai vị lão tổ Kiếm Nguyên rồi! Thậm chí chính hắn cũng không được truyền thụ! Vậy thì tại sao một cái kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân nguyên vẹn lại có thể xuất hiện ở đây? Hà Bác Đạt cùng đám đệ tử Thủy Vân Kiếm Tông ở bên ngoài hơn mười dặm cũng hoảng sợ thất sắc.
“Mạc Vấn này cuối cùng là ai? Tại sao có thể nắm giữ kiếm trận bí truyền của bổn Tông, lẽ nào là do vị lão tổ Thủy Vân nào đó truyền ra ngoài hay sao? Điều đó không có khả năng a, sự tình lớn như vậy hoàn toàn là không thể nào. Chắc chắn là không thể có vị lão tổ Kiếm Nguyên nào đã từng truyền kiếm trận này ra ngoài.”
Lão giả áo đen cười ha ha, do âm thanh rất mềm mại cho nên khi nghe được lại có cảm giác hiểm độc: “Lam Hóa Vân! Giờ thì ngươi cũng chỉ còn nước nuốt hận mà thôi, hãy xem bổn tọa phá kiếm trận Thủy Vân của các ngươi đây!”
Lão giả áo đen mạnh mẽ rót Kiếm Nguyên vào Kiếm Đồ Hắc Thủy rồi toàn lực đánh lên tấm chắn Thủy Vân trên đảo nhỏ. Lão dường như đã nhận ra rằng kiếm trận Thủy Vân bên dưới không có người thúc dục, chỉ là tự động phòng ngự trước công kích mà thôi. Nếu như có một tên tu luyện Thủy Vân Kiếm Quyết thúc dục thì có lẽ lão còn có chút không biết làm như thế nào, nhưng hiện giờ muốn phá trận cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Kiếm Đồ Hắc Thủy đã được bản thân lão tế luyện đến Tam giai Hạ phẩm, kết hợp với Hắc Thủy Kiếm Quyết của lão thì có thể dễ dàng phát huy uy lực đến mức tận cùng. Cho dù là cường giả Kiếm Nguyên trung kỳ đỉnh phong thì lão cũng có lực để liều mạng, huống hồ phía dưới chỉ là kiếm trận Tam giai Hạ phẩm không có người chủ trì, đúng là không cần phải để ý.
Hắc Nguyên Thủy mạnh mẽ co rút lại cuối cùng lộ ra bảy chuôi kiếm khí màu đen, mỗi một chuôi đều phát ra linh tức Tam giai Hạ phẩm. Thân của bảy chuôi Hắc Thủy kiếm chấn động và bắt đầu tấn công vòng bảo hộ do Tam Chuyển Thủy Vân tạo thành.
Không quá nửa khắc, vòng bảo hộ Thủy Vân nổ lớn vỡ ra, bảy chuôi kiếm khí đột nhiên biến thành Nguyên Thủy đầy trời rồi lấy thế vạn quân cuốn lên trên đảo.
Một tầng hào quang màu nhũ vàng đột nhiên hiện ra trên đảo nhỏ, lập tức bao phủ cả hòn đảo, bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí đâm vào trong đó giống như sa vào đầm lầy, nửa bước khó đi.
Lão giả áo đen hoảng sợ: “Kiếm trận Thổ hành!”
Trong Ngũ Hành thì Thổ khắc Thủy vốn là Thiên đạo, lão giả áo đen lập tức cảm giác liên hệ của mình với bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí bắt đầu yếu đi trên phạm vi lớn, có khuynh hướng bị Linh Nguyên Thổ hành lấn áp. Lão không khỏi vội vàng thúc dục Kiếm Đồ muốn thu hồi lại.
Nhưng từ trong hư không hiện ra tầng tầng lực hút màu u lam, một vòng tiếp một vòng bao vây lấy bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí rồi giam cầm ở trên không khiến chúng không thể di động chút nào nữa.
Lão giả áo đen hoàn toàn hoảng sợ, kinh hoàng kêu lên: “Là cao nhân phương nào?”
Không có bất kỳ ai trả lời mà chỉ có từng đạo từ quang lóe lên, kéo bảy chuôi kiếm khí rơi về phía đảo nhỏ.
“Đây là kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên! Lam Hóa Vân! Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi dám cấu kết Nguyên Cực Kiếm Tông đánh lén bổn tọa! Ngươi thực sự muốn khai chiến với Thương Lan Kiếm Tông sao?” Vẻ mặt lão giả áo đen cực kỳ phẫn nộ quay sang Lam Hóa Vân quát.
Lam Hóa Vân lộ vẻ ngạc nhiên nói: “An huynh nói gì vậy? Tiểu đệ làm gì có cấu kết với Nguyên Cực Kiếm Tông! Cái gì mà đánh lén ngươi? Làm gì có chuyện đó!”
“Ngươi còn không chịu nhận?” Lão giả áo đen cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng bổn tọa không có Kiếm Đồ Hắc Thủy thì dễ bắt nạt! Muốn lấy mạng bổn tọa thì Lam Hóa Vân ngươi còn chưa đủ tư cách! Còn mai phục gì nữa thì cứ sử dụng hết đi!”
Lam Hóa Vân ngơ ngác một chút sau đó gã không khỏi lắc đầu cười khổ. Lần này bọn hắn bố trí ở Huyền Nguyệt đảo là nhằm vào Thương Lan Kiếm Tông, thế nhưng biến cố trên đảo nhỏ đã thử thách thần kinh của vị lão quái sống hơn sáu trăm tuổi này quá mức rồi.
“An huynh bình tĩnh một chút, chớ có nóng vội. Sự việc trên Huyền Nguyệt đảo tiểu đệ thực sự là không biết chút gì, càng không biết chuyện kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân cũng như kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên.”
“Không biết rõ tình hình? Đó là khách khanh của Kiếm Tông các ngươi! Ngươi nghĩ mắt ta mờ sao?” Lão giả áo đen căn bản không tin, lão hoàn toàn cho rằng lần bố trí này của Thủy Vân Kiếm Tông là nhằm vào mình. Nguyên lực toàn thân chấn động dường như để chuẩn bị chỉ cần hơi có chút biến cố lập tức đánh nhau chết sống.
“An huynh bớt giận bởi vì việc này tiểu đệ cũng rất nghi ngờ, hay là để tiểu đệ mời vị khách khanh này ra đối chất một lần thì chúng ta đều có thể biết rõ ràng sự thật.” Lam Hóa Vân nói.
Lão giả áo đen bùi ngùi cười lạnh: “Cũng được, bổn tọa chờ ngươi đối chất.”
Thấy lão giả áo đen có ý không tin, Lam Hóa Vân lắc đầu rồi cũng không nói gì thêm, ánh mắt nghiêm túc nhìn tiểu đảo bên dưới. Ban đầu chuyện này vốn là hy vọng tính kế với Thương Lan Kiếm Tông một chút để kéo Thiên Phong đảo vào, nhưng không ngờ rằng sư tình lại vượt ngoài sức tưởng tượng như thế. Thậm chí ngay cả nguyên bản kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân của bổn Tông cũng xuất hiện! Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng cho nên gã nhất định phải tìm hiểu đến tận cùng, Thủy Vân Kiếm Quyết là gốc rễ lập nên Tông phái vì vậy không thể cho phép có chút sơ sót.
“Vị tiểu hữu bên dưới, bổn tọa là Thái Thượng trưởng lão thứ tư của Thủy Vân Kiếm Tông Lam Hóa Vân. Không biết tiểu hữu có thể đi ra gặp mặt được không? Ngươi yên tâm, có bổn tọa ở đây có thể cam đoan cho sự an toàn của ngươi.” Lam Hóa Vân cất cao giọng nói.
Trên đảo nhỏ vẫn yên tĩnh không có chút tiếng động, Lam Hóa Vân cũng không nổi giận, lại nói tiếp một lần.
Lúc này, sau một lúc lâu thì truyền ra một giọng nữ ngọt ngào êm tai: “Thiếu chủ đang bế quan không tiện gặp khách, các ngươi về đi.”
“Thiếu chủ?”
Sắc mặt Lam Hóa Vân và lão giả áo đen đồng thời biểu lộ một chút nghi hoặc liếc nhau, cả hai đều nhận ra vẻ sợ hãi ở trên mặt của đối phương. Âm thanh vừa rồi là do linh thức phát ra, từ đó cũng phóng ra dao động tinh thần tuyệt đối không kém hơn chút nào so với hai vị lão tổ Kiếm Nguyên bọn hắn! Nói cách khác chủ nhân của thanh âm vừa rồi ít nhất cũng là Kiếm Nguyên sơ kỳ! Một tên Kiếm Nguyên lại có thể gọi hắn là Thiếu chủ?
Hai tên lão tổ Kiếm Nguyên đều hơi chấn động. Lão giả áo đen thì còn đỡ một chút, bởi vì còn có thể nghi ngờ là Thủy Vân Kiếm Tông cố ý làm ra vẻ huyền bí, nhưng Lam Hóa Vân thì lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Cẩn thận suy xét, Thủy Vân Kiếm Tông bọn hắn đối với lai lịch của tên trẻ tuổi Mạc Vấn kia cũng không có thật sự rõ ràng, chỉ là nghe nói hắn đến từ Thiên Phong đảo mà cũng không hề cho người đi kiểm tra thật giả thế nào. Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia đến từ “Thiên Diễn đảo”, một tầng cao hơn!
Đúng vậy! Cũng chỉ có Thiên Diễn đảo mới có thực lực xem cường giả Kiếm Nguyên cảnh như người hộ vệ a! Lam Hóa Vân càng nghĩ càng sợ hãi, nếu như Mạc Vấn thực sự là đến từ chỗ kia thì coi như hiện tại Thủy Vân Kiếm Tông bọn hắn đã tự lấy đá đập vào chân mình rồi! Kết quả chắc chắn là đứt gân gãy xương!
Lão giả áo đen nãy giờ luôn chú ý đến biểu cảm của Lam Hóa Vân thì hai mắt sáng ngời, trong lòng hơi có dự đoán, sau đó lại ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Trên trán Lam Hóa Vân không khỏi đổ mồ hôi lạnh, chuyện này đối với gã thân là lão tổ Kiếm Nguyên cũng đã thật lâu rồi không có xảy ra. Sau khi nuốt một ngụm nước miếng thì cúi đầu về phía tiểu đảo: “Là tại hạ quấy rầy, nếu quý Thiếu chủ xuất quan thỉnh chuyển lời đến quý Thiếu chủ rằng Thủy Vân Kiếm Tông Lam Hóa Vân từng đến bái kiến. Nếu có thời gian thì mời Thiếu chủ đến Thủy Vân đảo một chuyến, Thủy Vân Kiếm Tông chúng ta nhất định tiếp đón long trọng.”
Lão giả áo đen khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay sang tiểu đảo nói: “Lão phu Thương Lan Kiếm Tông An Thiên Nhai, hôm nay vì không biết Thiếu chủ nên đã phạm chút lỗi lầm nhưng kính xin cô nương thứ lỗi, tấm Kiếm Đồ Hắc Thủy này nếu như cô nương cảm thấy thích thì cứ việc lấy đi a.”
Lão giả áo đen nói xong liền dứt khoát thu hồi Kiếm Đồ Hắc Thủy rồi ném về phía đảo nhỏ, một đạo lực hút từ trong đảo nhỏ lộ ra, không chút khách khí quấn lấy Kiếm Đồ thu lại.
Khóe mắt lão giả áo đen thoáng run rẩy vài cái nhưng lập tức lại làm như không có gì, sau đó lão nhìn qua phía Lam Hóa Vân một cách khiêu khích. Khuôn mặt của Lam Hóa Vân trở nên rất khó coi, nhưng cũng chỉ còn cách đau lòng đem Kiếm Đồ Thiên Lan của mình dâng hiến mà thôi.
Trung niên nhân mặt trắng tuấn tú mỉm cười: “An huynh bớt giận, huynh thanh lý môn hộ thì tiểu đệ đương nhiên không có ngăn trở. Có điều ở đây là trong phạm vi Thủy Vân Kiếm Tông do đó ta nghĩ An huynh nếu có thanh lý môn hộ thì cũng không nên làm ở Huyền Nguyệt đảo này chứ hả?”
Lão giả áo đen tức giận hừ một tiếng: “Huyền Nguyệt đảo là phạm vi của Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi, vậy Tông môn các ngươi giam giữ đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta là có ý gì? Hôm nay nếu ngươi không cho lão phu một câu giải thích hợp lý thì đừng trách tại sao lão phu nổi giận!”
Nét mặt Lam Hóa Vân lộ chút ngạc nhiên: “Giam giữ đệ tử quý Tông? Huynh dựa vào đâu mà nói vậy?”
Lão giả áo đen giận tím mặt: “Họ Lam, cảnh tượng trước mắt dưới kia đã rõ mồn một, chẳng lẽ ngươi còn muốn phủ nhận sao?”
Lam Hóa Vân vội vàng lắc đầu giải thích: “An huynh đã hiểu lầm rồi! Ý của tiểu đệ là Huyền Nguyệt đảo đã được tặng cho một vị khách khanh của bổn Tông, cho nên nói thực tình thì đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông, vì vậy chuyện xảy ra trên đảo này bản Tông cũng không rõ ràng cho lắm.”
Lão giả áo đen giận quá hóa cười: “Ha ha, được lắm, nếu Huyền Nguyệt đảo đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi nữa, vậy bây giờ bổn tọa cho dù có hủy diệt cái hòn đảo này đi chăng nữa thì cũng không có dính líu gì đến Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi!”
Nói xong lão lập tức chỉ vào Kiếm Đồ trên đỉnh đầu, hắc thủy bên dưới bắt đầu rục rịch chuyển động.
Bên cạnh đó, Lam Hóa Vân cũng thúc dục Kiếm Đồ và ngăn cản ở trước hắc thủy kia.
“Lam Hóa Vân! Ngươi lại làm cái trò gì nữa đây hả? Định thách thức tính kiên nhẫn của bổn tọa sao?” Lão giả áo đen cười lạnh.
Lam Hóa Vân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười chầm chậm nói: “An huynh, tuy rằng Huyền Nguyệt đảo đã không còn thuộc về Thủy Vân Kiếm Tông nữa nhưng mà nó vẫn còn là một phần của quần đảo Thủy Vân, An huynh làm như vậy dường như hơi có chút vượt quá giới hạn rồi.”
“Tốt! Rất tốt! Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi chiếm toàn bộ lý lẽ, vậy bổn tọa chỉ còn cách dùng thực lực rồi!” Lão giả áo đen cũng không thèm tranh luận với Lam Hóa Vân nữa mà quyết đoán ra tay.
Kiếm Đồ Hắc Thủy rung động, Hắc Thủy cuồn cuộn mạnh mẽ phá tan sự ngăn cản của Lam Thủy, lao thẳng xuống Huyền Nguyệt đảo.
Sắc mặt Lam Hóa Vân thay đổi: “An huynh không nên xúc động, ngươi có biết người trên đảo là ai không?”
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của Lam Hóa Vân, lão giả áo đen lộ vẻ thỏa mãn cười lạnh nói: “Bổn tọa cần phải biết hắn là ai sao! Dám làm nhục đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta thì chỉ có một kết quả đó là chết!”
Lam Hóa Vân nhíu mày: “Tốt lắm, nếu An huynh không muốn nghe ta nói nữa, vậy mai này có hối hận thì cũng đừng trách tiểu đệ không có nhắc nhở.”
“Bổn tọa chưa hề biết hối hận là gì!” Hắc y lão giả cười lạnh đưa tay xuống, Hắc Thủy liền cuồn cuộn rơi xuống hòn đảo bên dưới.
Trên Huyền Nguyệt đảo, nét mặt của hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư đều lộ vẻ hoảng sợ nhìn Hắc Thủy đầy trời giống như Cửu Thiên Ngân Hà đang trút nước xuống.
Đúng lúc này, vốn mây mù trên đảo nhỏ đã bị quét sạch lại lần nữa hiện ra rồi bốc lên với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tạo thành một cái vòng nước trong suốt bao phủ cả tòa Huyền Nguyệt đảo vào trong. Dưới sức mạnh của Hắc Thủy đang càn quét làm cho nó nổi lên những gợn nước đầy trời, nhưng đồng thời cũng đã chặn hoàn toàn sự tấn công của Kiếm Đồ Hắc Thủy.
Đồng tử Lam Hóa Vân co rụt lại, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân!”
Lão giả áo đen giống như là phát hiện được một chuyện lạ, cười lớn: “Ha ha, Lam Hóa Vân, đây là người Thiên Phong đảo mà các ngươi đề cập đến sao? Từ lúc nào mà các ngươi đã trở nên hào phóng như vậy, có thể tặng cả kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân cho người ta?”
Ánh mắt Lam Hóa Vân không ngừng lóe lên đồng thời trong lòng cũng nổi lên sóng gió ngập trời. Kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân là tuyệt học trấn Tông của bọn hắn, chỉ có đệ tử hạch tâm tu luyện Thủy Vân Quyết mới có thể được truyền thụ kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân bản đầy đủ. Có thể nắm giữ bộ trận pháp này và đồng thời hoàn toàn phát huy uy lực của nó thì cả Thủy Vân Kiếm Tông cũng chỉ có không quá năm người! Đây là đã tính luôn hai vị lão tổ Kiếm Nguyên rồi! Thậm chí chính hắn cũng không được truyền thụ! Vậy thì tại sao một cái kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân nguyên vẹn lại có thể xuất hiện ở đây? Hà Bác Đạt cùng đám đệ tử Thủy Vân Kiếm Tông ở bên ngoài hơn mười dặm cũng hoảng sợ thất sắc.
“Mạc Vấn này cuối cùng là ai? Tại sao có thể nắm giữ kiếm trận bí truyền của bổn Tông, lẽ nào là do vị lão tổ Thủy Vân nào đó truyền ra ngoài hay sao? Điều đó không có khả năng a, sự tình lớn như vậy hoàn toàn là không thể nào. Chắc chắn là không thể có vị lão tổ Kiếm Nguyên nào đã từng truyền kiếm trận này ra ngoài.”
Lão giả áo đen cười ha ha, do âm thanh rất mềm mại cho nên khi nghe được lại có cảm giác hiểm độc: “Lam Hóa Vân! Giờ thì ngươi cũng chỉ còn nước nuốt hận mà thôi, hãy xem bổn tọa phá kiếm trận Thủy Vân của các ngươi đây!”
Lão giả áo đen mạnh mẽ rót Kiếm Nguyên vào Kiếm Đồ Hắc Thủy rồi toàn lực đánh lên tấm chắn Thủy Vân trên đảo nhỏ. Lão dường như đã nhận ra rằng kiếm trận Thủy Vân bên dưới không có người thúc dục, chỉ là tự động phòng ngự trước công kích mà thôi. Nếu như có một tên tu luyện Thủy Vân Kiếm Quyết thúc dục thì có lẽ lão còn có chút không biết làm như thế nào, nhưng hiện giờ muốn phá trận cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Kiếm Đồ Hắc Thủy đã được bản thân lão tế luyện đến Tam giai Hạ phẩm, kết hợp với Hắc Thủy Kiếm Quyết của lão thì có thể dễ dàng phát huy uy lực đến mức tận cùng. Cho dù là cường giả Kiếm Nguyên trung kỳ đỉnh phong thì lão cũng có lực để liều mạng, huống hồ phía dưới chỉ là kiếm trận Tam giai Hạ phẩm không có người chủ trì, đúng là không cần phải để ý.
Hắc Nguyên Thủy mạnh mẽ co rút lại cuối cùng lộ ra bảy chuôi kiếm khí màu đen, mỗi một chuôi đều phát ra linh tức Tam giai Hạ phẩm. Thân của bảy chuôi Hắc Thủy kiếm chấn động và bắt đầu tấn công vòng bảo hộ do Tam Chuyển Thủy Vân tạo thành.
Không quá nửa khắc, vòng bảo hộ Thủy Vân nổ lớn vỡ ra, bảy chuôi kiếm khí đột nhiên biến thành Nguyên Thủy đầy trời rồi lấy thế vạn quân cuốn lên trên đảo.
Một tầng hào quang màu nhũ vàng đột nhiên hiện ra trên đảo nhỏ, lập tức bao phủ cả hòn đảo, bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí đâm vào trong đó giống như sa vào đầm lầy, nửa bước khó đi.
Lão giả áo đen hoảng sợ: “Kiếm trận Thổ hành!”
Trong Ngũ Hành thì Thổ khắc Thủy vốn là Thiên đạo, lão giả áo đen lập tức cảm giác liên hệ của mình với bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí bắt đầu yếu đi trên phạm vi lớn, có khuynh hướng bị Linh Nguyên Thổ hành lấn áp. Lão không khỏi vội vàng thúc dục Kiếm Đồ muốn thu hồi lại.
Nhưng từ trong hư không hiện ra tầng tầng lực hút màu u lam, một vòng tiếp một vòng bao vây lấy bảy chuôi Hắc Thủy kiếm khí rồi giam cầm ở trên không khiến chúng không thể di động chút nào nữa.
Lão giả áo đen hoàn toàn hoảng sợ, kinh hoàng kêu lên: “Là cao nhân phương nào?”
Không có bất kỳ ai trả lời mà chỉ có từng đạo từ quang lóe lên, kéo bảy chuôi kiếm khí rơi về phía đảo nhỏ.
“Đây là kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên! Lam Hóa Vân! Thủy Vân Kiếm Tông các ngươi dám cấu kết Nguyên Cực Kiếm Tông đánh lén bổn tọa! Ngươi thực sự muốn khai chiến với Thương Lan Kiếm Tông sao?” Vẻ mặt lão giả áo đen cực kỳ phẫn nộ quay sang Lam Hóa Vân quát.
Lam Hóa Vân lộ vẻ ngạc nhiên nói: “An huynh nói gì vậy? Tiểu đệ làm gì có cấu kết với Nguyên Cực Kiếm Tông! Cái gì mà đánh lén ngươi? Làm gì có chuyện đó!”
“Ngươi còn không chịu nhận?” Lão giả áo đen cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng bổn tọa không có Kiếm Đồ Hắc Thủy thì dễ bắt nạt! Muốn lấy mạng bổn tọa thì Lam Hóa Vân ngươi còn chưa đủ tư cách! Còn mai phục gì nữa thì cứ sử dụng hết đi!”
Lam Hóa Vân ngơ ngác một chút sau đó gã không khỏi lắc đầu cười khổ. Lần này bọn hắn bố trí ở Huyền Nguyệt đảo là nhằm vào Thương Lan Kiếm Tông, thế nhưng biến cố trên đảo nhỏ đã thử thách thần kinh của vị lão quái sống hơn sáu trăm tuổi này quá mức rồi.
“An huynh bình tĩnh một chút, chớ có nóng vội. Sự việc trên Huyền Nguyệt đảo tiểu đệ thực sự là không biết chút gì, càng không biết chuyện kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân cũng như kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên.”
“Không biết rõ tình hình? Đó là khách khanh của Kiếm Tông các ngươi! Ngươi nghĩ mắt ta mờ sao?” Lão giả áo đen căn bản không tin, lão hoàn toàn cho rằng lần bố trí này của Thủy Vân Kiếm Tông là nhằm vào mình. Nguyên lực toàn thân chấn động dường như để chuẩn bị chỉ cần hơi có chút biến cố lập tức đánh nhau chết sống.
“An huynh bớt giận bởi vì việc này tiểu đệ cũng rất nghi ngờ, hay là để tiểu đệ mời vị khách khanh này ra đối chất một lần thì chúng ta đều có thể biết rõ ràng sự thật.” Lam Hóa Vân nói.
Lão giả áo đen bùi ngùi cười lạnh: “Cũng được, bổn tọa chờ ngươi đối chất.”
Thấy lão giả áo đen có ý không tin, Lam Hóa Vân lắc đầu rồi cũng không nói gì thêm, ánh mắt nghiêm túc nhìn tiểu đảo bên dưới. Ban đầu chuyện này vốn là hy vọng tính kế với Thương Lan Kiếm Tông một chút để kéo Thiên Phong đảo vào, nhưng không ngờ rằng sư tình lại vượt ngoài sức tưởng tượng như thế. Thậm chí ngay cả nguyên bản kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân của bổn Tông cũng xuất hiện! Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng cho nên gã nhất định phải tìm hiểu đến tận cùng, Thủy Vân Kiếm Quyết là gốc rễ lập nên Tông phái vì vậy không thể cho phép có chút sơ sót.
“Vị tiểu hữu bên dưới, bổn tọa là Thái Thượng trưởng lão thứ tư của Thủy Vân Kiếm Tông Lam Hóa Vân. Không biết tiểu hữu có thể đi ra gặp mặt được không? Ngươi yên tâm, có bổn tọa ở đây có thể cam đoan cho sự an toàn của ngươi.” Lam Hóa Vân cất cao giọng nói.
Trên đảo nhỏ vẫn yên tĩnh không có chút tiếng động, Lam Hóa Vân cũng không nổi giận, lại nói tiếp một lần.
Lúc này, sau một lúc lâu thì truyền ra một giọng nữ ngọt ngào êm tai: “Thiếu chủ đang bế quan không tiện gặp khách, các ngươi về đi.”
“Thiếu chủ?”
Sắc mặt Lam Hóa Vân và lão giả áo đen đồng thời biểu lộ một chút nghi hoặc liếc nhau, cả hai đều nhận ra vẻ sợ hãi ở trên mặt của đối phương. Âm thanh vừa rồi là do linh thức phát ra, từ đó cũng phóng ra dao động tinh thần tuyệt đối không kém hơn chút nào so với hai vị lão tổ Kiếm Nguyên bọn hắn! Nói cách khác chủ nhân của thanh âm vừa rồi ít nhất cũng là Kiếm Nguyên sơ kỳ! Một tên Kiếm Nguyên lại có thể gọi hắn là Thiếu chủ?
Hai tên lão tổ Kiếm Nguyên đều hơi chấn động. Lão giả áo đen thì còn đỡ một chút, bởi vì còn có thể nghi ngờ là Thủy Vân Kiếm Tông cố ý làm ra vẻ huyền bí, nhưng Lam Hóa Vân thì lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Cẩn thận suy xét, Thủy Vân Kiếm Tông bọn hắn đối với lai lịch của tên trẻ tuổi Mạc Vấn kia cũng không có thật sự rõ ràng, chỉ là nghe nói hắn đến từ Thiên Phong đảo mà cũng không hề cho người đi kiểm tra thật giả thế nào. Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia đến từ “Thiên Diễn đảo”, một tầng cao hơn!
Đúng vậy! Cũng chỉ có Thiên Diễn đảo mới có thực lực xem cường giả Kiếm Nguyên cảnh như người hộ vệ a! Lam Hóa Vân càng nghĩ càng sợ hãi, nếu như Mạc Vấn thực sự là đến từ chỗ kia thì coi như hiện tại Thủy Vân Kiếm Tông bọn hắn đã tự lấy đá đập vào chân mình rồi! Kết quả chắc chắn là đứt gân gãy xương!
Lão giả áo đen nãy giờ luôn chú ý đến biểu cảm của Lam Hóa Vân thì hai mắt sáng ngời, trong lòng hơi có dự đoán, sau đó lại ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Trên trán Lam Hóa Vân không khỏi đổ mồ hôi lạnh, chuyện này đối với gã thân là lão tổ Kiếm Nguyên cũng đã thật lâu rồi không có xảy ra. Sau khi nuốt một ngụm nước miếng thì cúi đầu về phía tiểu đảo: “Là tại hạ quấy rầy, nếu quý Thiếu chủ xuất quan thỉnh chuyển lời đến quý Thiếu chủ rằng Thủy Vân Kiếm Tông Lam Hóa Vân từng đến bái kiến. Nếu có thời gian thì mời Thiếu chủ đến Thủy Vân đảo một chuyến, Thủy Vân Kiếm Tông chúng ta nhất định tiếp đón long trọng.”
Lão giả áo đen khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay sang tiểu đảo nói: “Lão phu Thương Lan Kiếm Tông An Thiên Nhai, hôm nay vì không biết Thiếu chủ nên đã phạm chút lỗi lầm nhưng kính xin cô nương thứ lỗi, tấm Kiếm Đồ Hắc Thủy này nếu như cô nương cảm thấy thích thì cứ việc lấy đi a.”
Lão giả áo đen nói xong liền dứt khoát thu hồi Kiếm Đồ Hắc Thủy rồi ném về phía đảo nhỏ, một đạo lực hút từ trong đảo nhỏ lộ ra, không chút khách khí quấn lấy Kiếm Đồ thu lại.
Khóe mắt lão giả áo đen thoáng run rẩy vài cái nhưng lập tức lại làm như không có gì, sau đó lão nhìn qua phía Lam Hóa Vân một cách khiêu khích. Khuôn mặt của Lam Hóa Vân trở nên rất khó coi, nhưng cũng chỉ còn cách đau lòng đem Kiếm Đồ Thiên Lan của mình dâng hiến mà thôi.
Danh sách chương