Với đồ vật mà hai gã lão tổ Kiếm Nguyên hào phóng tặng cho, Lam cứ thế đơn giản tiếp nhận toàn bộ. Sau khi bất đắc dĩ phải tặng Kiếm Đồ, hai gã lão tổ Kiếm Nguyên đâu còn có mặt mũi nào mà đứng ở chỗ này nữa, cúi đầu chắp tay hành lễ về phía hòn đảo nhỏ rồi đều tự rút đi.

Lão giả áo đen cũng quyết định không đề cập đến sự tình trên đảo của chúng đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cùng hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư phụ thuộc nữa.

Hai đại Kiếm Tông giằng co náo loạn một hồi, chẳng khác nào một màn hài kịch kết thúc một cách sơ sài qua loa vậy. Linh Kiếm sư hai bên tự động rút về biên giới đóng quân của mình, phạm vi ba trăm dặm xung quanh Huyền Nguyệt đảo được cả hai Tông đồng thời liệt vào Cấm khu, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào.

Mà sau khi do thám biết được toàn bộ sự việc này Lam suýt chút nữa cười đến bay cả hồn phách. Hai Tông này thật đúng là hào phóng, không nói đến việc đưa tới hơn một ngàn tên dược nô miễn phí, còn tặng thêm hai tấm Kiếm Đồ Tam giai Hạ phẩm! Chỉ là thật đáng tiếc, đó không phải Kiếm Đồ Thổ hành, nếu không, nàng đã có thể thôn phệ, để bản thân mạnh hơn.

Huyền Nguyệt đảo khôi phục lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó, thời gian nhanh chóng trôi qua, thấm thoắt đã đến một năm sau. Hai đại Kiếm Tông bị thân phận của Mạc Vấn làm cho khẩn trương như vậy cũng đã dần bình tĩnh lại, thế nhưng lệnh cấm tại khu vực xung quanh Huyền Nguyệt đảo vẫn chưa được giải trừ, mà cuộc chiến giằng co phát sinh ở Huyền Nguyệt đảo một năm về trước cũng dần dần rơi vào quên lãng.

Động phủ của Mạc Vấn đã phủ đầy tro bụi, một cái xác khô héo đang ở tư thế ngồi khoanh chân bất động, đột nhiên trên huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu cái xác bắn ra một điểm huyết quang, sau đó càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành một đạo huyết sắc cầu vồng bắn thẳng xuyên qua thành động hình mái vòm. Một cỗ huyết kén khổng lồ chứa đầy huyết hồng bên trong chậm rãi lộ ra, cuối cùng lẳng lặng lơ lửng trên đỉnh đầu cái xác khô, những tia sinh khí từ bên trong huyết kén tràn ra mãnh liệt, ngày càng dày đặc, cuối cùng phủ kín toàn bộ động thất.

Huyết kén chậm rãi chuyển động, một lát sau rung lên dữ dội, một cỗ Huyết Nguyên tinh thuần từ bên trong huyết kén chảy ngược xuống phía dưới thây khô, tạo thành một vùng ánh sáng màu bạc rực rỡ.

Cái xác khô được bổ sung tinh nguyên chẳng khác nào vùng đất đai khô hạn lâu năm bất ngờ được tưới nước mưa vậy, sinh cơ bắt đầu chậm rãi hồi phục, huyết nhục khô héo lại một lần nữa bắt đầu sinh trưởng. Không đến một phút sau, thân thể khô héo một lần nữa hồng hào trở lại, làn da ngăm đen rắn rỏi dần dần căng tràn sức sống, từng kẽ hở nứt ra, để lộ ra bên trong những tia huyết nhục màu đỏ tươi, mà những tia huyết nhục này đang phân tách ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nảy ra những mầm thịt mới. Theo sự sinh trưởng của những mầm thịt kia, làn da non màu đen rạn nứt dần dần rụng ra, để lộ từng khối bắp thịt đầm đìa máu tươi, từng khối da thịt mới bắt đầu từ máu thịt phía dưới dài ra, cuối cùng bao phủ kín toàn thân thể.

Ở trong thạch thất, một Mạc Vấn hoàn toàn mới được hình thành. Chỉ là Mạc Vấn này tuy trong mình dồi dào sinh khí, nhưng cuối cùng cảm giác như vẫn còn thiếu một loại linh tính, vẫn ngồi bất động ở một chỗ, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, giống như một gốc cây cổ thụ vậy.

Đỉnh đầu huyết kén truyền Tinh Nguyên được một thời gian thì ngừng lại. Một lát sau, một tiếng nổ rất nhỏ từ bên trong huyết kén truyền ra, chỉ thấy bên trên xuất hiện một khe hở, một cánh tay từ trong vết nứt thò ra, túm lấy một bên huyết kén rồi dùng sức xé toạc ra. Huyết kén trực tiếp bị xé rách, cánh tay còn lại xuyên tiếp qua lỗ hổng lớn, tiếp đó một cơ thể xích lõa từ trong huyết kén đi ra, bước chậm từng bước một trên nền thạch thất.

Một khuôn mặt với mái tóc đen tuyền khẽ ngẩng lên, rõ ràng là một Mạc Vấn khác!

Mạc Vấn từ bên trong huyết kén đi ra hết đảo mắt liếc nhìn tứ chi của mình một cách tò mò đánh giá, lại duỗi hai tay ra nhéo nhéo toàn thân trên dưới, hệt như một sinh vật mới xuất hiện đang hiếu kì thưởng thức cơ thể mình vậy. Sau đó một lúc lâu, Mạc Vấn này mới thu hồi sự chú ý đang tập trung trên thân thể của chính mình, thở ra một ngụm trọc khí thật sâu.

Mạc Vấn nhìn về phía một “phân thân” khác của chính mình đang ngồi khoanh chân như một gốc cây cổ thụ, trầm ngâm một lát, đột nhiên một đạo kim quang từ trong đôi mắt hắn bắn ra, mãnh liệt chui vào mi tâm của Mạc Vấn đang ngồi khoanh chân kia.

Phân thân kia toàn thân rung lên, chậm rãi mở hai mắt, mà Mạc Vấn bước ra từ trong huyết kén kia giống như là đã mất đi linh hồn, hoàn toàn bất động, ánh mắt đờ đẫn vô hồn đứng ở đó.

Linh thức vừa quay trở vào bên trong bản tôn của chính mình, lập tức giống như thủy nhũ dung hòa cùng thân thể, nhanh chóng khống chế toàn bộ cơ thể đó. Mạc Vấn trước tiên là thoáng đảo mắt dò xét qua thân thể bản tôn của mình, ngoại trừ nguyên khí hao tổn nghiêm trọng thì cũng không có bất cứ vấn đề gì khác.

Mạc Vấn đặc biệt chú trọng kiểm tra phía dưới đan điền, khối đá vụn cổ quái kia vẫn còn, nằm ở sâu trong đan điền màu tím, yên lặng không nhúc nhích, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê.

“Hả?”

Lúc tìm được lỗ thủng ở Mệnh Nguyên, Mạc Vấn hơi nhíu mày lại, hắn chìm vào suy nghĩ. Bởi vì bản tôn Mệnh Tuyền đã biến mất, nói cách khác, giờ đây nó chỉ là một cái vỏ khiếu huyệt trống rỗng, bên trong chỉ có một nửa Tinh Nguyên Mạc Vấn vừa mới rót vào. Cũng có thể nói, bản tôn đã mất đi khả năng tái tạo sinh mệnh của Tinh Nguyên, chỉ làm tiêu hao Mệnh Nguyên mà Mạc Vấn đã tích trữ từ trong phân thân Huyết Thai rót vào mà thôi.

“Quả nhiên là vẫn biến mất.” Mạc Vấn khẽ thở dài một tiếng, muốn biến một người thành hai người quả nhiên không dễ dàng như vậy, Thượng Thiên cũng sẽ không cho phép loại hành động nghịch thiên này tồn tại. Song phân thân Huyết Thai đã thai nghén thành công, kế thừa toàn bộ thiên phú tu luyện của bản tôn, ngay cả Kiếm Mạch cũng đã thai nghén xong một cách hoàn hảo.

Lúc này, phân thân Huyết Thai giống như một người bình thường không có một khiếm khuyết hay dị tật bẩm sinh nào, phàm thể và huyết nhục cũng chưa được rèn luyện qua linh lực của Tàn Kiếm. Đồng thời cũng không chứa đựng chút tu vi nào trong cơ thể, đích thực là một khối ngọc thô hảo hạng chưa hề được gọt giũa.

“Cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi!” Mạc Vấn hít sâu một hơi, hai mắt bắn ra một vòng tinh quang.

“Lam.”

Một đạo tinh quang màu u lam hình vòng cung không biết từ đâu xuất hiện, chỉ thấy Lam xuất hiện ở trong thạch thất với bộ trang phục làm bằng lụa mỏng màu xanh da trời, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Ngươi thành công rồi hả?”

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.

Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng thoáng nhìn Mạc Vấn mà mặt đỏ lên, thở gắt một hơi, vội quay mặt đi nói: “Lưu manh, còn không mặc quần áo vào!”

Mạc Vấn lúc này mới phát hiện, cả mình và phân thân đều chưa mặc quần áo, có chút xấu hổ. Hắn lấy ra từ trong kiếm nang hai bộ quần áo, trước tiên cho bản tôn mặc vào, sau đó mới đưa ý thức quay trở về trong phân thân Huyết Thai thay đổi y phục.

Nhưng trong lòng Mạc Vấn có chút khó hiểu, theo lý thì Lam chỉ là một Khí Linh, căn bản không có ý thức về sinh lý hay giới tính, như thế nào lại có phản ứng khó chịu khi mình đứng trần truồng như vậy? Trước kia cũng chưa có thấy nàng như vậy mà? “Hả? Không đúng!”

Mạc Vấn đột nhiên phát hiện Lam bây giờ cùng quá khứ có sự khác biệt rất lớn. Tuy trước đây Lam biến hóa ra hình thể vô cùng chân thực, nhưng mặc kệ có thật thế nào cũng vẫn là Linh thể, dùng mắt thường cũng có thể phân biệt được. Nhưng hôm nay quan sát kĩ lại mới phát hiện, y phục này, làn da này, sợi tóc, lỗ chân lông, thậm chí cả hô hấp...

“Lam! Ngươi đã biến thành người rồi!” Mạc Vấn kinh ngạc thốt lên.

Lam nghe vậy mặt cắt không còn chút máu, gắt giọng: “Cái gì mà biến thành người hả? Khó nghe thế? Bổn cô nương chỉ là có được thân thể mà thôi.”

“Thân… thể? Thân thể của ngươi ở đâu ra? Khí Linh… có thể tu luyện ra thân thể sao?” Mạc Vấn lắp bắp.

“Khí Linh đương nhiên có thể tu luyện ra thân thể, chỉ cần đạt tới cảnh giới Tứ giai ngưng tụ Chân Hồn là có thể ngưng tụ ra thân thể đơn giản. Đương nhiên bổn cô nương hiện tại còn chưa đạt được đến cấp độ kia, chỉ là mượn ngoại vật tế luyện ra một thể xác, tạm thời dùng làm thân thể thôi.”

Mạc Vấn lúc này mới phát giác, khí tức trên người Lam có chút quen thuộc, trong lòng khẽ động, hắn trừng mắt nói: “Đây là râu Huyễn Tinh Loa Mẫu ta đưa cho ngươi!”

Lam đắc ý cười, khẽ vân vê hai bên góc áo, nàng trừng mắt nhìn Mạc Vấn: “Thấy thế nào? Dáng người không tệ phải không? Toàn bộ tỉ lệ đều là dựa theo thân hình Thu Nguyệt Ảnh mà tế luyện đấy, ngoại trừ khuôn mặt, trên dưới toàn thân chúng ta đều giống như đúc nha.”

Mạc Vấn khẽ ho khan một tiếng, đột nhiên hắn phát giác, Lam lạnh như băng trước kia giờ lại trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện