“Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?”

“Một năm, một tháng, mười ngày.” Lam nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp.

“Đã hơn một năm rồi sao?” Mạc Vấn thở dài. Bản thân là Linh Kiếm sư không thể không đối mặt với sự thật, rằng đó chính là thời gian đã không thể tính toán bằng ngày nữa rồi, thời gian trong mắt bọn họ không hề tồn tại.

“Tiếp tục thôi!”

Lam khẽ gật đầu, không gian đột nhiên chấn động, một tấm Tinh Hà đồ màu xanh da trời xuất hiện bên trong thạch thất, tinh quang lập loè. Từ đó toả ra năm ánh sáng màu sắc khác nhau, tựa như một đầu rồng năm màu không ngừng phiêu dật. Một luồng linh khí nồng đậm tràn ngập không gian, từng vệt Linh phù Kiếm ấn hiện lên trên bốn vách tường. Tất cả linh khí đều bị giữ trong đó, không có cách nào phân tán được.

Nhưng chỉ một lát sau, toàn bộ thạch thất đều hoá thành linh huyệt linh mạch, khiến cho mỗi khi hô hấp đều cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm.

“Đây là ta tinh luyện bộ phận Linh Nguyên tinh túy nhất trong hơn mười linh mạch Nhất Nhị giai, nó có thể so sánh với Linh Nguyên của một linh mạch Nhị giai Thượng phẩm.” Lam đắc ý nói như muốn tranh công.

“Đa tạ!” Mạc vấn gật nhẹ.

“Hì hì, không cần, không cần... Nhưng nếu ngươi đã cảm tạ, vậy chi bằng hãy ôm ta một cái được không?” Lam nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự khẩn trương.

“...” Mạc Vấn.

Mạc Vấn trầm ngâm một lát, rồi hắn vẫn đi tới phía trước, duỗi hai tay ra ôm Lam vào lồng ngực.

Lam dựa đầu trên vai Mạc Vấn, hai mắt khép hờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ say mê hạnh phúc, khẽ nói: “Đây là cảm giác làm người sao? Rất tốt, thực sự rất tốt...”

Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ từ khi sinh ra, Lam ngày ngày ở trong Đầm Lầy Mê Vụ. Mỗi khi gặp phải Linh Kiếm sư, họ không đánh thì cũng là muốn cướp đi kiếm khí Kiếm Đồ của nàng. Suốt hơn một ngàn năm, nhân sinh chìm trong u ám. Chỉ sợ nếu đổi lại làm người bình thường thì tâm hồn nàng đã sớm bị bóp méo, bản tính hồn nhiên có thể duy trì được hay không cũng khó nói được.

Chứng kiến lần đầu tiên Lam bộc lộ ra sự cô độc và bất lực, trong lòng Mạc Vấn bỗng cảm thấy thương hại, hắn không tự chủ được mà đưa tay xoa đầu nàng. Nhưng khi tay hắn còn chưa chạm đến tóc nàng thì Lam đã gạt ra rồi đẩy cửa ra ngoài, nét mặt nghiêm túc, sửa sang lại y phục.

“Được rồi, bản cô nương cũng đã biết cảm giác làm người là như thế nào, ngươi tiếp tục bế quan đi! Đúng rồi, ta cũng đã giúp ngươi bắt một đám Linh Kiếm sư hải ngoại, hiện đang ở trên đảo trồng thuốc. Nếu muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi bọn chúng, còn hai tấm Kiếm Đồ này là do lão tổ Kiếm Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông và Thủy Vân Kiếm Tông để lại. Không cần phải cảm kích ta, tuy nhiên ta vẫn cảm thấy khâm phục bản thân mình.”

Lam vung tay ném hai tấm Kiếm Đồ đang niêm phong bên trong ra, nàng biến thành từ hoàn, cùng với Kiếm Đồ Địa Từ Trọng Nguyên biến mất trong thạch thất.

Mạc Vấn vẫn giữ nguyên tư thế, một tay vẫn còn giơ trên không trung, im lặng nhìn ra chỗ Lam vừa đứng, thực sự càng ngày hắn càng không hiểu nổi tâm ý của Khí Linh này nữa.

Thò tay cầm lấy hai tấm Kiếm Đồ, quan sát một lát, Mạc Vấn bỗng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bởi vì hai tấm Kiếm Đồ này rõ ràng là Kiếm Đồ Tam giai Hạ phẩm hàng thật giá thật! Hai tấm Kiếm Đồ bán thành phẩm chuẩn Tam giai lúc trước hắn có hoàn toàn không thể so sánh với hai tấm này được.

Trong thời gian mình bế quan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Mạc Vấn ngạc nhiên không hiểu.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu Kiếm Đồ, Mạc Vấn liền thu cả hai lại.

Bên trong thạch thất, Mạc Vấn nhìn mấy chục miếng ngọc giản trước mắt rồi lâm vào trầm tư. Những miếng ngọc này có chứa tất cả tâm pháp Kiếm quyết của hơn ba mươi Linh Kiếm sư có tu vi mạnh nhất từ Trúc Cơ cho đến cảnh giới Kiếm Mạch, thậm chí là cả cảnh giới Kiếm Cương trong hơn một nghìn Linh Kiếm sư bị nhốt trên đảo. Hơn một nghìn Linh Kiếm sư này giờ đã tĩnh tâm, nguyện ở trên đảo xới đất trồng thuốc, hai vị lão tổ Kiếm Nguyên đành phải nuốt cục tức, không cam tâm mà rút lui, còn có thể làm gì được nữa? Vì vậy, Mạc Vấn đã cho ba mươi người mạnh nhất trong số Linh Kiếm sư này tự nguyện viết ra tâm pháp Kiếm quyết tu luyện cả đời của mình. Còn về phần lệnh cấm của Tông môn, đi gặp quỷ đi! Lão tử bị các ngươi coi như vô hình, còn muốn quản chúng ta sao? “Bản chất của Kiếm là sắt thường, vì được cầm lên mà thông linh, vì tâm mà động, vì máu mà sống, vì không còn ý niệm mà chết. Phù hợp hình thần, một tay giữ lấy tất cả, luyện tâm dưỡng kiếm, thu lấy khí hỗn nguyên của trời đất, tôi kiếm hoá linh, tàng kinh luyện mạch, kiếm và người hoà làm một, linh hồn tương hợp, lặp lại tuần hoàn, sinh sinh bất tức, ba đạo tinh khí tụ hợp đan điền...”

Mạc Vấn lẩm nhẩm tâm pháp vô danh ngày đó, chỉ ngắn hơn trăm chữ nên niệm xong rất nhanh, hắn liên tiếp hộc ra một bụm trọc khí.

Thì ra cuốn tâm pháp này là quy tắc chung của Kiếm quyết Linh Kiếm sư Trúc Cơ hải ngoại, mỗi một Linh Kiếm sư khi bắt đầu đều phải tu luyện tâm pháp Dưỡng Kiếm có tên Luyện Tâm Dưỡng Kiếm Quyết, tác dụng cơ bản không phải là để tu luyện kiếm khí mà là nuôi dưỡng Kiếm Linh của Linh kiếm. Lấy thân phận Linh Kiếm sư khiến cho tác dụng của đan điền và Linh kiếm trở nên uy lực vô cùng. Kiếm khí tu luyện của nó cũng không phải là Kiếm Khí Hỗn Độn, chỉ là kiếm khí mang thuộc tính Thuần Nguyên, tính chất ôn hoà nhưng đặc biệt tinh thuần. Rất phù hợp để đặt nền móng tu luyện cho Linh Kiếm sư, khi Linh Kiếm Sư đạt tới tầng Dưỡng Kiếm thứ tư thì kinh mạch vững vàng, sau khi chuyển tu sẽ đạt được Kiếm quyết có thuộc tính. Cuốn tâm pháp này cũng chỉ có tác dụng giúp Linh Kiếm sư dựng dưỡng.

Mạc Vấn từng dùng cuốn tâm pháp này luyện tới tầng Dưỡng Kiếm thứ chín, sắp đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, nguyên nhân chính là do trên người hắn có Tiên Thiên Kiếm Mạch cùng với kiếm thể đặc thù. Nếu đổi lại là một Linh Kiếm sư bình thường, cho dù là Linh thể Tiên Thiên cũng không thể chỉ trong vài năm mà đạt tới trình độ này. Vì trên đời không tồn tại loại thể chất không thuộc tính. Nếu tu luyện loại Kiếm quyết không phù hợp với thể chất của bản thân thì tâm sức bỏ ra chỉ như muối bỏ bể.

Chỉ là tuy lực phá hoại của kiếm khí Thuần Nguyên không lớn nhưng phẩm chất tinh thuần, phẩm chất cao hơn tất cả những loại kiếm khí thuộc tính khác, còn có thể huy động kiếm thức Kiếm quyết mọi thuộc tính, hơn nữa còn có thể tùy ý chuyển hoá thành kiếm khí thuộc tính khác. Về điểm này, Mạc Vấn đã đích thân trải nghiệm, trước đây hắn đã từng dùng kiếm khí Thuần Nguyên kết hợp với vài loại kiếm khí thuộc tính khác trong đan điền. Tuy nhiên, cuối cùng lực lượng Ngũ Hành hợp lại quá mạnh mẽ, vượt quá khả năng áp chế của kiếm khí Thuần Nguyên.

“Muốn tu luyện toàn bộ Ngũ Hành, xem ra trước tiên phải tu luyện Luyện Tâm Dưỡng Kiếm Quyết đã.”

Mạc Vấn thầm nghĩ. Phân thân Huyết Thai của hắn mặc dù không có kế thừa kiếm thể, nhưng lại kế thừa được năng lực dung nạp linh lực mọi thuộc tính của kiếm thể. Có thể nói Huyết Thai kiếm thể của hắn không thuộc thể chất Thuần Nguyên, lại thêm Kiếm Mạch Tiên Thiên, Luyện Tâm Dưỡng Kiếm Quyết quả là phù hợp với hắn.

Cẩn thận tính toán, cuối cùng Mạc Vấn cũng đưa ra quyết định. Đó là gửi linh thức trong phân thân Huyết Thai. Mạc Vấn lấy trong kiếm nang ra một đống đồ, theo thứ tự đặt chúng lên phía trước.

Giơ tay cầm lấy chiếc hộp ngọc, mở ra thì thấy bên trong có một loại quả màu đỏ hình dáng giống như một đứa trẻ, quả nhiên là trái Nhân Nguyên Quả còn sót lại.

Cầm trái Nhân Nguyên Quả, Mạc Vấn nuốt xuống, quả màu máu hoá thành một loại tinh khí thuần khiết chảy theo tứ chi bách hài. Mạc Vấn nhắm mắt, trong lỗ chân lông trên cơ thể tràn ra một thứ sương mù màu đỏ, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Hôm sau, màn sương mù tan đi, hình ảnh Mạc Vấn dần hiện ra, cơ thể dơ bẩn nhưng cũng không nhiều lắm. Phân thân Huyết Thai của hắn vốn do tinh luyện tinh hoa bổn tôn mà bổn nguyên thai nghén thành, không dám nói thuần túy nhất thiên hạ nhưng cũng có thể nói là vướng ít tạp chất nhất.

Nếu người bình thường dùng Nhân Nguyên Quả hoặc Nhân Nguyên đan hẳn phải mất bảy ngày bảy đêm hấp thụ dược lực, sau đó lại phải ngồi trên đất ba ngày đêm để loại bỏ tạp chất. Bản thân Mạc Vấn lại hoàn thành chỉ trong một ngày, quả là trước nay chưa từng có.

Sử dụng Mệnh Nguyên chân hoả đốt cháy toàn bộ tạp chất trên thân, cơ thể Mạc Vấn phảng phất một mùi hương thơm ngát.

Mạc Vấn nhìn qua cơ thể, im lặng, thân thể non mịn này hoàn toàn có thể so sánh với da thịt của trẻ con hay nữ nhi. Nhưng cũng không có cách nào, bởi đây chính là tạp chất trong cơ thể, là trạng thái của Linh Kiếm sư thuộc cảnh giới Kiếm Nguyên. Chỉ những người có tu vi cao thâm, linh tức đáng sợ thì hiện tượng kì quái này sẽ không xảy ra rõ ràng như vậy.

Hiện tại có thể nói Mạc Vấn đã đạt được thể chất của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh. Từ Dưỡng Kiếm đến Kiếm Nguyên cảnh, cơ thể dường như không tồn tại bình cảnh.

“Bây giờ bắt đầu tu luyện!”

Mạc Vấn lại mở hộp ngọc, lấy ra một bình ngọc rồi dốc lấy một viên thuốc, trực tiếp nuốt xuống, ngồi đối diện với bản tôn, dùng kiếm thể bản tôn làm Linh kiếm, bắt đầu tu luyện.

Nhờ vào sự hỗ trợ của các loại đan dược tu vi mà tu vi kiếm khí của Mạc Vấn tiến bộ nhanh đến mức đáng sợ.

Một tháng sau, kiếm khí Thuần Nguyên đạt tầng ba, bắt đầu tiến đến tầng bốn.

Hai tháng sau, kiếm khí Thuần Nguyên tiến vào tầng thứ sáu.

Ba tháng sau, kiếm khí Thuần Nguyên tiến vào tầng bảy. Sáu tháng sau, Dưỡng Kiếm đạt tầng tám, chín tháng sau thì đột phá tầng cao nhất - tầng chín.

Sau này, Mạc Vấn bắt đầu tu luyện Kiếm quyết Ngũ Hành. Có kiếm khí Thuần Nguyên làm nền tảng, tốc độ tu luyện Kiếm quyết lại càng tăng vọt.

Ba tháng, Kiếm quyết Đại Chu Thiên đạt tầng chín.

Lại ba tháng nữa, Kiếm quyết Phần Thiên đột phá tầng chín.

Ba tháng sau, Kiếm quyết Tích Thiên đạt cửu đỉnh.

Tiếp tục ba tháng, Kiếm quyết Trường Thanh đạt đỉnh cao tu luyện.

“Phù! Tứ Hành kiếm khí Kim, Mộc, Thủy, Hoả đã tu luyện xong. Giờ chỉ cần tu thêm Kiếm quyết Thổ Hành là được.”

Tuy Mạc Vấn đã tu luyện Kiếm quyết Đại Chu Thiên, Phần Thiên, Tích Thiên và Trường Thanh đến cảnh giới nhất lưu, nhưng lại không có Kiếm quyết tương xứng với Thổ Hành. Trước đây hắn đã từng cưỡng ép nhận lấy Nguyên Từ kiếm khí sinh ra từ linh lực của Lam. Nhưng dù sao cũng không phải là hệ thống Kiếm quyết, không phải là cách lâu dài. Biện pháp tốt nhất là tìm được một bộ Kiếm quyết Thổ hành cùng cấp bậc với bốn loại Kiếm quyết kia, như vậy thì kiếm khí Ngũ Hành mới cân đối, hoàn mỹ.

“Lam.” Mạc Vấn khẽ gọi, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng hắn biết Lam vẫn dõi theo mình.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trong trẻo truyền vào: “Có chuyện gì?”

“Hãy mang một tên đệ tử Thương Lan Kiếm Tông có tu vi cao nhất tới đây.”

“Hừ! Đã biết sai bảo rồi cơ đấy!” Lam bất mãn nói, nhưng vẫn làm theo.

Mạc Vấn đứng dậy, ra khỏi thạch thất, một đạo từ quang chợt loé lên trước mắt, từ đó có một người rơi xuống, ngã phịch trên đất.

Cửu trưởng lão của Thương Lan Kiếm Tông không hề chú ý hình tượng, bò như rùa trên mặt đất, trông đáng thương như một bà lão tám mươi, thiếu chút nữa thì ngã.

“Thân phận của ngươi là gì?”

Không đợi Cửu trưởng lão đáng giá tình huống xung quanh, giọng nói lãnh đạm của một thanh niên chợt truyền đến tai gã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện