Hờ... ờ...

Hờ... ờ...

Những tiếng thở dốc nặng nề, mang âm thanh mệt mỏi, suy kiệt của Mộc Trung Nhân, tựa như ngọn nến với ánh lửa nhỏ bập bùng treo trước đầu gió lớn, tưởng như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Mùi dược liệu bốc lên nồng nặc đến nỗi Thanh Liên phải bỏ ngũ quan Phong Linh xuống. Dưới đôi mắt bình thường, nàng cảm nhận được dòng chảy linh lực yếu ớt trong người Mộc Trung Nhân. Sinh mệnh của ông... sắp đến hồi kết rồi.

“Ngươi vẫn chưa... Tấn thăng Tướng lĩnh sao?” Mộc Trung Nhân yếu ớt hỏi.

Năm năm trước Thanh Liên nói cho ông biết mình đang tu luyện bí thuật của Trần Lĩnh, khiến người ngoài không thể nhìn thấu tu vi được, ngay cả quân Vương cũng chỉ thấy dòng linh lực trong người Thanh Liên là thuộc về linh Đồ nhất tinh nhưng thực chất tu vi chân thực lại là linh Sĩ thất tinh.

Năm năm nay, rõ ràng ông đã thấy nàng thăng tiến cảnh giới kia rất nhanh, thế nhưng những năm gần đây tốc độ bắt đầu chậm dần, càng đến gần Tướng lĩnh, tốc độ thăng tiến như giọt nước chảy vào dòng đại dương.

Thanh Liên từ từ lại gần ông, ngồi xuống trước mặt, trên tay nàng là tà hỏa, nó đang hấp thu lấy luồng đạo khí vô hình từ Mộc Trung Nhân.

“Phù... Chỉ là một tia linh niệm của Triệu Khuôn Dận thôi mà có thể gây ra nguyền rủa khoét sâu vào tận linh hồn ta.” Mộc Trung Nhân nói.

Năm năm trước vì sự kiện yêu xà Lệ Kình, đại trận hộ quốc xuất hiện lỗ hổng, để cho Triệu Hoàng Triệu Khuôn Dận thừa dịp nhìn vào Đại Việt, hắn tiện tay đả thương ngũ Vương.

Bọn họ chỉ cho rằng đó là đòn thăm dò bản lĩnh tầm thường, tất cả đã buông xuống phòng bị, dù chỉ vài giây ngắn ngủi lúc đó, cả năm Vương đều trúng nguyền rủa của hắn.

Nguyền rủa này không lập tức phát động, nó hòa vào dòng linh lực trong cơ thể. Khi chiến tranh xảy đến, năm Vương phải ra trấn giữ tiền tuyến, liên tục giao tranh với các quân Vương ngoại vực, nguyền rủa qua đó đã ngầm khởi động.

Nó khiến linh lực hoàn toàn khảm vào bên trong Vương, không thể thực hiện thuật pháp ức chế linh lực, chuyển giao nó cho Vương thế hệ tiếp theo.

Thanh Liên đã phát hiện ra mình có thể dùng tà lực bào mòn nguyền rủa này, nhưng tác động của nó lại quá yếu, ước chừng nàng phải trở thành Tướng lĩnh, tà lực thăng tiến mới có thể áp chế nó được.

Với sự chững lại của tinh thần lực, với tốc độ sinh mệnh lụi tàn của Mộc Trung Nhân... đây thật sự là tin không hề tốt chút nào.

Chiến loạn xảy ra, đối mặt với sự tấn công của các đại quốc bên ngoài, mỗi Vương đều nắm giữ Ngũ Linh, chính là bức tường hi vọng của Đại Việt. Vương còn, Ngũ Linh bất diệt, Đại Việt vẫn còn cơ hội đối chiến với chư quốc hùng mạnh như thời đại ngũ Vương khai quốc xa xưa. Mang theo tâm niệm ấy mà các linh sư trên tiền tuyến vẫn chiến đấu tới bây giờ.

Nếu sinh mệnh Mộc Trung Nhân chấm dứt, không có tân Vương xuất thế, Thanh Liên sợ rằng niềm tin ấy sẽ sụp đổ, linh sư buông đi chiến ý. Ngày đó, Thăng Long vực này chính là nơi đầu tiên bị chư quốc hủy diệt.

“Lần này thế gia nào?” Mộc Trung Nhân hỏi. Trong âm thanh mang dư vị đắng chát. Vì để Thanh Liên thăng lên Tướng lĩnh mà không thể không cho phép Thanh Liên ra tay đồ sát những gia tộc trong thành, vốn là những người mà Mộc Trung Nhân bảo vệ.

“Là Vũ gia.” Thanh Liên nói.

“Vũ gia...” Vậy là những thế gia trung lưu kia đã trở thành cát bụi, Thanh Liên đã bắt đầu khai đao với cao tầng thành Thăng Long rồi.

“Không cần đau buồn.” Nhìn vẻ u sầu của Mộc Trung Nhân, Thanh Liên nói: “Vũ gia đã trở thành tay sai của Tấn Hoàng rồi.”

Nghe thế, khuôn mặt ông càng trở nên buồn bã, bản thân ông cùng những linh sư kia ngày đêm trấn thủ tiền tuyến, chưa từng có ý bỏ chạy. Thế nhưng hậu phương đây, nơi ông bảo vệ, tâm đã lay động rồi.

“Sinh mệnh của ta... Chỉ có thể cầm cự thêm một năm nữa. Cái chết của ta lúc đó sẽ gây nên dị tượng, chư quốc sẽ công phá nơi này.” Giọng nói có chút ngậm ngùi.

“Hầy... Số mệnh, số mệnh trêu ngươi...” Trước chiến tranh, bọn họ mất đi luyện trận sư giỏi nhất, ông lại trúng nguyền rủa, chiến tranh năm năm bào mòn ngân khố. Mộc Trung Nhân cảm nhận được bàn tay của thời đại đang từng bước bóp nghẹt Thăng Long, bóp nghẹt quốc thổ Đại Việt.

Mộc Trung Nhân nuốt một viên đan dược vào miệng, lại tính toán một hồi, nói: “Nếu nửa năm nữa ngươi còn không thành Tướng lĩnh, hãy gửi thư cho sư phụ ta, nhắn người mang quân giải tỏa áp lực cho Đan Vương, thỉnh hắn tới dùng lửa của hắn để thiêu thi thể ta.”

Linh lực quân Vương chảy trong người cộng thêm việc ông sở hữu linh căn thổ hệ thuộc hàng thiên giai khiến cho nhục thân cường hãng như thiên địa, chỉ có thể bị hủy bởi lôi kiếp lúc thành Vương, nghi thức tạ thế bình thường và ngọn lửa của Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên.

Tình thế này chỉ còn một lựa chọn duy nhất là dùng ngọn lửa của Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên...

Bỗng nhiên ánh mắt nàng xẹt qua từng tia dị thường. Là trùng hợp thôi sao? “Phụ Vương, ta có một thắc mắc cần ngài giải đáp.”

“Ồ, ngươi mà cũng có lúc thắc mắc sao?” Mộc Trung Nhân có hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, Thanh Liên là đệ tử của Trần Lĩnh, không có thứ gì là không biết cả.

Thanh Liên lấy ra quyển trục ra, trên đó là ti tỉ các chú ngữ nàng tập hợp thành một pháp quyết trước mặt Mộc Trung Nhân. Nàng giải thích: “Ta chế tạo một bộ công pháp dùng để tôi luyện tinh thần, các chú ngữ liên kết hợp lí, rất chặt chẽ. Thế nhưng khi sử dụng công pháp này lại không khởi động được.”

Ánh mắt Mộc Trung Nhân xẹt qua kinh ngạc, nhưng nhớ lại Thanh Liên chính là đệ tử của Trần Lĩnh thì lại chuyển sang khâm phục. Đúng là đệ tử của đệ nhất luyện trận sư.

Ông cầm lấy bản công pháp, miệng đọc chú ngữ để khởi động. Sau vài giây tiếp theo vẫn chưa có gì xảy ra. Mộc Trung Nhân suy tư vài giây, nói ra suy nghĩ của mình: “Các chú ngữ ở vị trí không sai biệt, là pháp quyết đã hoàn chỉnh.”

“Khụ... Khụ... Khụ...” Mộc Trung Nhân ho sặc sụa, nhìn Thanh Liên, nói: “Nhưng nó lại không hợp với ta.”

“Ngươi xây dựng công pháp này dựa trên sinh mệnh, kẻ gần đất xa trời như ta không thể khởi động nó. Muốn khởi động nó phải là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, thọ nguyên còn dồi dào.”

Mộc Trung Nhân vừa dứt lời, cả không gian như lặng đi, tiếng thở tưởng như vọng khắp căn phòng.

Mộc Trung Nhân nhìn thắng vào Thanh Liên, âm thanh có chút lo lắng: “Này, thọ nguyên của ngươi...”

“Không có gì, ta chưa từng sử dụng nó...” Thanh Liên lập tức lắc đầu. Sau đó nàng báo cáo lại những tình báo đã thu thập, những chuyện liên quan đến công huân và các cuộc đổ bộ lên Thăng Long vực của chư quốc...

Hơn một canh giờ sau, Thanh Liên mới bước ra khỏi phòng, bên ngoài gã nam đệ tử kia đã đi đâu đó rồi, trước mặt là một khoản sân trống trải với tiếng lá cây xào xào xạc xạc...

“Thọ nguyên của ta sao...” Thanh Liên đứng dưới ánh mặt trời, để những cơn gió nhẹ trên đỉnh núi lướt qua bản thân.

Từng tia nắng chiếu xen kẽ qua lọn tóc, Thanh Liên nhìn bàn tay mình: “Là do tà lực, hay là... Phong Linh?”

Nàng cần phải kiểm chứng thực hư của công pháp này. Nếu là hư, không có gì để bàn cả, nàng lại tiếp tục nghiên cứu. Nếu là thật...

“Chậc, thế sự vô thường...”

Thanh Liên bước lên lưng bạch điểu, bay vụt lên bầu trời. Mây trắng trùng trùng điệp điệp phả hơi ấm trước mắt, Thanh Liên đã chìm trong dòng suy diễn, nàng lẩm nhẩm: “Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên... Vẫn chưa phải lúc để lật mặt với Vương, tốt nhất cứ duy trì như thế đi.”

“Trước mắt, phải giải quyết hắc liên đã.” Thanh Liên nhìn vào trận pháp trinh sát trong tay mình, trong đó là ảnh chiếu của một người. Là Đại Trà mập mạp. Năm năm trước Vương tra khảo Đao Quỷ Ly Quân của Ngục Môn đã thu được tình báo về thứ này, là một loại chí bảo. Sư phụ nàng từng đề cập tới hắc liên này cho Vương biết nên ông lập tức tin ngay, có điều cách thức bắt được nó có phần khó khăn, chỉ xuất hiện khi cảm xúc của một người bùng nổ đến nhất định.

“Ngục Môn không tiếc bại lộ việc nắm giữ nhiều công pháp thiên giai của Hoàng như thế, thậm chí còn ẩn nhẫn xây dựng mưu đồ đưa sư phụ vào chỗ chết, nói rõ hắc liên này cực kỳ quan trọng với chúng.”

Thanh Liên nhìn vào trận pháp trong tay, ánh mắt có hơi chần chừ, rất nhanh liền bị nàng áp đi. Lẩm bẩm: “Thật tốt nếu hắn không phải bằng hữu của huynh, Chí Nam.”

...

Ở phía sau Ngũ Hành Sơn, cách mộ địa Quang Huy tông là một khu đất trống vắng, cỏ thưa được cắt tỉa sạch sẽ, võ đài được xây dựng rộng lớn, nơi đây là nơi tổ chức các cuộc khảo hạch quan trọng của các đệ tử Quang Huy tông.

Chiến tranh xảy ra, từ tông môn nhỏ lẻ cho tới đại tông môn như Quang Huy tông, dù có tiếng là phóng khoáng đều đối mặt với việc đệ tử suy giảm bởi vì lí do tinh thạch. Toàn tông buộc phải thắt chặt chi tiêu, tuyển chọn những đứa trẻ có thiên phú tốt nhất để thu làm môn hạ.

Bên cạnh đó, Quang Huy tông còn tăng thêm các cuộc so tài mỗi tuần khiến cạnh tranh càng trở nên khốc liệt nên võ đài kia dù thưa thớt đệ tử so với những năm trước nhưng chất lượng lại vượt trội hơn vài phần.

“Ây...” Đại Trà bị Nam Hoa đánh cho suýt rơi xuống võ đài.

Ở bên dưới võ đài, tiếng xì xầm to nhỏ: “Đại Trà không biết ăn bao nhiêu đan dược mà đột phá linh Sĩ nhị tinh.”

“Dù chưởng môn không hạn chế người tham gia tranh tài nhưng thực sự một kẻ luyện khí sư như hắn có thể đến được đến đây đúng là có bản lĩnh.”

“Hứ, bản lĩnh gì, một thân tu vi đều nhờ đan dược, may mắn gặp phải đối thủ yếu mới có chuỗi thắng này.”

“Võ mèo cào của hắn có thể thắng bọn họ, nhưng đụng phải thiên kiêu như Nam Hoa, đệ tử chưởng môn thì coi như xong rồi.”

“Phải, Nam Hoa còn trải qua lịch luyện truyền thừa, Đại Trà phải dừng chân ở đây rồi.”

Bên dưới ồn ào cũng không ảnh hưởng tới chiến đấu trên võ đài.

Các đệ tử bên dưới không trực tiếp tham chiến nên không nhìn rõ thực hư, nàng ta đã phải dùng toàn lực mới có thể ép được Đại Trà đến mức này, nhìn Đại Trà chật vật vậy nhưng cảm giác lại quá mức thong dong.

Bản thân tuy chưa thể so được với đám quái vật ngũ kỳ nhân, thiên kiêu kia nhưng đối đầu với một luyện khí sư, nàng ta nắm chắc phần thắng, vì nàng ta là đệ tử của chưởng môn, lại trải qua lịch luyện năm năm trong truyền thừa, đối mặt bao nhiêu nguy hiểm.

Vì thế Đại Trà có tu vi linh Sĩ nhị tinh nhưng bản thân là luyện khí sư nhưng quanh năm chỉ co núp trong thành, Nam Hoa cho rằng hắn thắng được chỉ là nhờ linh lực của linh Sĩ vượt trội thôi.

“Đoạn Thiên – Tuyệt Cốt Trảm.” Chỉ một đòn nữa, nàng ta sẽ đánh bại được Đại Trà, trong lồng ngực trở nên hưng phấn, đường kiếm đánh ra càng mạnh mẽ.

Kiếm thế xuất ra cực mạnh, linh lực vượt qua đỉnh linh Đồ cửu tinh, đã là chuẩn linh Sĩ.

Đại Trà nhìn kiếm thế mãnh liệt không hề sợ hãi, vẫn bình chân như vại. Môi hắn vẽ một nụ cười.

Nhất Diệp – Kim Cang Hỉ Xích!

Bang...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện