Nhất Diệp – Kim Cang Hỉ Xích! Nam Hoa thi triển kiếm pháp Đoạn Thiên với kiếm thế sắc bén nhắm vào Đại Trà.

Khi tất cả đều tưởng rằng phen này Đại Trà thua cuộc rồi thì bỗng dưng công kích ngưng lại, nàng ta không thể nào tiến tới gần Đại Trà được.

“Chuyện gì thế này?” Không hiểu sao Nam Hoa lại xuất hiện cảm giác như bị giam cầm, như có vô vàn sợi xích trói buộc tứ chi, khiến nàng ta chôn chân tại chỗ.

Dường như nàng ta cảm nhận được có mối liên kết nào đó giữa bản thân và những sợi xích hư vô mờ ảo kia.

Nam Hoa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi trạng thái kỳ dị này, tâm thế hưng phấn vừa rồi mất sạch, thay bằng cảm xúc bực bội. Nam Hoa có chút tức giận rồi.

Cái tên mập này chắc chắn sử dụng phù lục, nàng ta từng gặp qua Trần Minh Công, luyện trận sư trong Ngũ Kỳ Nhân, chỉ có trận pháp mới gây nên những chuyện vô lí vượt ngoài lẽ thường.

“Xem ra ta kỳ vọng nhiều rồi, khoản cách giữa linh Đồ và linh Sĩ sao có thể khỏa lấp bằng kiếm pháp được.”

“Nam Hoa sư muội đúng là trải qua lịch luyện, kiếm kỹ tăng cao nhưng cũng không thể nào đánh đổ bức tường kia được.”



Ánh mắt Đại Trà nhìn Nam Hoa như kẻ bề trên nhìn xuống, những tiếng xì xầm to nhỏ rơi vào tai Nam Hoa. Đám người kia không tham gia tranh đoạt truyền thừa, sao biết được sự tàn khốc trong đó. Vì để sống sót mà không tiếc vài lần mạo hiểm, tâm tình lúc nào cũng phòng bị nguy hiểm xung quanh.

Đám người đó chỉ chui nấp ở đây, có tư cách gì mà đàm luận. Cả tên trước mắt nữa, ỷ vào cảnh giới cao hơn, ỷ vào bản thân có tiền mua được phù lục đắt đỏ liền nhìn nàng ta bằng ánh mắt đó.

Nam Hoa cực kỳ chán ghét ánh mắt Đại Trà, nó khiến nàng ta nhớ đến ánh mắt lúc Thanh Liên nhìn mình chật vật, thất bại dưới chân. Ánh mắt lúc nào cũng ám ảnh tâm trí, khiến nàng ta muốn băm vằm, muốn chặt nó ra thành trăm mảnh, muốn đạp nó xuống bùn lầy.

“Dù cho ngươi sài bao nhiêu phù lục đi nữa cũng phải bại ở đây thôi.” Nam Hoa cảm giác được trói buộc đã lỏng ra, nàng ta bạo phát linh lực thoát khỏi trạng thái dị thường.

“Dường như ngươi không phục vì cách biệt cảnh giới nhỉ.” Đại Trà nhìn Nam Hoa, cười nói: “Nếu đã vậy bổn đại gia sẽ hạ cảnh giới xuống bằng ngươi.” Đại Trà vô cùng quyết đoán, vừa dứt lời hắn lập tức điều tiết dòng chảy linh lực, kinh mạch bên trong, rơi xuống linh Đồ cửu tinh.

Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục với Nam Hoa. Nàng ta nghiến răng, mình lại bị con heo mập này coi thường.

“Được lắm, ngươi sẽ phải trả giá vì dám coi thường ta.” Lời này đã khiến nàng ta trở nên phẫn nộ rồi. Nam Hoa phát động tấn công.

Đoạn Thiên Thiểm!

Từ lúc đạt được hắc liên này, Đại Trà đã một bước lên mây. Hắn có thể nhìn rõ đường kiếm xảo diệu của Đoạn Thiên kiếm pháp, lĩnh ngộ với võ học hiện tại còn mạnh hơn cả luyện khí nữa.

Nhị Diệp – Nộ Vực! Xung quanh Đại Trà tạo thành một vùng vô hình. Nam Hoa vừa bước vào, ánh mắt Đại Trà càng thêm đắc ý.

Đoạn Thiên Kình!

Đoạn Thiên Liên Kích!

Đoạn Thiên Tán!

...

Mỗi đòn xuất ra đều là tuyệt học mà Nam Hoa đã lĩnh hội từ chưởng môn Võ Cực Lạc, là kiếm kỹ nàng ta lấy làm tự hào. Năm năm lịch luyện qua đương đầu cùng bao nhiêu hiểm nguy trong truyền thừa khiến đường kiếm càng thêm sắc bén so với đồng trang lứa.

Những sư huynh tỉ muội hai, ba năm trước không thể so với Nam Hoa, thế nhưng...

Bát!

Đại Trà chỉ dùng tay đơn thuần gạt bỏ đường kiếm hoa mĩ, hắn cười nói: “Những kiếm thế tuy hoa mĩ mạnh mẽ thế nhưng người thực hiện nó là ngươi, một linh Đồ. Đúng là ngu ngốc khi sử dụng những đường kiếm vượt quá khả năng của bản thân.”

Giọng nói pha chút âm thanh khinh bỉ khiến Nam Hoa càng nóng mặt thêm. Kiếm thế đánh ra càng lúc càng dồn dập, vội vàng, lực đạo cũng loạn xạ hơn ban đầu.

“Tại sao, tại sao mỗi lần hắn đều có thể tránh được trong gang tấc? Hơn nữa khoảnh khắc kiếm của ta gần chạm vào tên béo dường như chậm đi. Chẳng lẽ đúng như hắn nói, chưa trở thành linh Sĩ, không thể phát huy hết kiếm kỹ.?”

Không, đến cả sư phụ cũng chưa từng chỉ dạy như vậy, rất có thể hắn chỉ thuận miệng bộc phát thôi...

Liên tục bị đối phương hóa giải những kiếm kỹ bản thân lấy làm tự hào khiến Nam Hoa không giữ nổi bình tĩnh mà suy nghĩ nữa, bởi vì nàng ta đã cảm nhận được kẻ trước mắt mình có thực lực thật sự, không phải là luyện khí sư đơn thuần.

Nam Hoa lui lại, vào thế rút kiếm để tung ra một đòn toàn lực, vận dụng bộ pháp Trường Sơn Du cùng Đoạn Thiên kỹ gia trì tốc độ, kiếm thế mang theo phẫn nộ sát phạt.

“Cảm xúc vẫn chưa đủ, xem ra tới lúc đổi mục tiêu rồi.” Đại Trà cũng xông lên, ánh mắt đối mặt với Nam Hoa mang theo mười phần tự tin. Những đòn thế cứ hiện lên trong đầu, hắn chỉ cần động một ý nghĩ, dòng linh lực lưu chuyển cộng hưởng với 300 huyệt đạo.

Nhị Diệp – Nộ Tâm Liên Chưởng!

Chưởng thứ nhất đánh ra phá vỡ kiếm thế của Nam Hoa, đánh bay thanh kiếm trong tay.

Chưởng thứ hai đánh tan linh khí hộ thuẫn, chưởng thứ ba trúng giữa tâm ngực... Chưởng thứ tư, thứ năm...

Dưới tràng liên chưởng bộc phát, Nam Hoa lại cảm nhận được có sợi liên kết nào đó giữa bản thân và chưởng pháp, đáng tiếc nàng ta không còn lực để suy nghĩ đến nữa rồi.

Chưởng cuối cùng xuất ra đánh bay Nam Hoa, làm toàn bộ ý thức nàng ta mất đi, rơi xuống võ đài trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.

Đại Lực, Lưu Triệt, hai bằng hữu của Nam Hoa đỡ lấy nàng ta, Đại Lực giận dữ nhìn Đại Trà: “Dám đánh bảo bối của chúng ta, ta sẽ đánh bại ngươi.”

Hắn bị Lưu Triệt ngăn lại, nói: “Đưa muội ấy đan dược trị thương đã.”

“Người chiến thắng là Đại Trà.” Hoa Đạt, chấp sự chấp chưởng lần khảo hạch này lên tiếng.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, hắn phải liên tục rửa mắt nhìn Đại Trà. Đây thật sự là vị sư đệ vô hại thường ngày đây sao, chỉ một tuần không gặp mà dường như có biến đổi lớn, giống như trở thành một người hoàn toàn khác.

Có điều luyện khí sư vẫn là luyện khí sư, có thể thắng Nam Hoa sư muội là do tu vi cách biệt quá lớn giữa linh Đồ và linh Sĩ, dẫu sao Đại Trà cũng là đệ tử sắp xuất sư. Vẫn còn đó những quái kiệt vẫn chưa xuất hiện, Đại Trà gặp phải chắn chắn thua cuộc.

Đại Trà bỗng phóng ra một đạo công kích, bay ra ngoài võ đài, đánh về phía rừng cây trước sự khó hiểu của tất cả những ai tại đây. Đạo công kích ấy đánh rơi một cành cây.

Đại Trà lẩm bẩm: “Kỳ quái, vừa rồi ta cảm nhận được tia nguy hiểm trong rừng.”

Âm thanh trên võ đài vọng lớn: “Thì ra những chiến linh sư lịch luyện trong truyền thừa chỉ có nhiêu đây bổn sự.”

Đại Trà cố ý lớn giọng để tất cả đệ tử gần đó đều nghe được.

“Ngươi nói cái gì?” Đại Lực, Lưu Triệt vừa đỡ lấy Nam Hoa ngất lịm đi liền nghe thấy một lời này. Ánh mắt bọn họ nhen nhóm nộ hỏa.

“Ta nói tất cả những đệ tử lịch luyện truyền thừa vừa qua đều kém cỏi như nhau, vì bảo toàn mạng sống mà ẩn núp, chui rủi chờ truyền thừa chi môn mở ra.” Lần này hắn nhấn mạnh từng chữ, không một ai ở khu vực này không nghe thấy cả.

“Tên béo đó... Hắn dám nói chúng ta là kẻ chết nhát...”

“Tên mập chết tiệt, có biết vì để thoát ra mà chúng ta đã mất những gì không?”

“Lúc nào cũng phải phòng bị, đêm ngủ không yên giấc, chỉ sơ sẩy một giây thôi là mất mạng...”

“Thậm chí tiền đồ đứt đoạn...”

“Hắn có tư cách gì mà khinh thường chúng ta...”

Một làn sóng phẫn nộ bên dưới nổ ra, những kẻ liều mình đến suýt mất cả mạng trong đó, những kẻ mất đi thân nhân bằng hữu, những kẻ bị phế bỏ tiền đồ... đang nhìn Đại Trà bằng ánh mắt căm phẫn.

Làn sóng phẫn nộ khiến Hoa Đạt có phần lo sợ rồi, hắn quay sang vội nói: “Này sư đệ, ngươi uống hơi nhiều thì phải, ngươi say rồi.” Hoa Đạt đang tìm bậc thang để leo xuống.

“Sư huynh à, ngươi đừng lo.” Đại Trà tự tin nói lớn: “Nếu lịch luyện truyền thừa mà chỉ có nhiêu đây bổn sự, ta dư sức chiến hết với tất cả các ngươi.”

Hoa Đạt: …

Thôi xong!

“Giết hắn...” Đại Lực, Lưu Triệt triệt để bùng nổ, xông lên.

“Hôm nay không đánh ngươi tàn phế, ta không mang họ Lý...”

“Cho hắn thấy đệ tử lịch luyện mạnh như thế nào...”

“Dám khinh thường chúng ta...”

“Heo mập, đánh chết ngươi.”

Đám đông ùn ùn xông lên võ đài như thùy triều, ngay cả người trầm ổn như Hoa Đạt cũng thấy kinh hãi, biết không thể ngăn được cơn sóng này, hắn vội chạy đi tìm các trưởng lão.

“Tiểu tử Đại Trà, tại sao lại lựa lúc ta chấp chính mà phát điên chứ?” Không nghĩ nhiều được, hắn phải sớm mời các trưởng lão đến ngăn bọn họ lại, không thì uy danh của mình mất sạch, quyền lợi gì đó đều không còn.

Cả biển người phẫn nộ kéo lên võ đài, Đại Trà không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí cười càng thêm tự tin: “Đúng rồi, phẫn nộ lên đi, như vậy ta mới có thể nhanh chóng trùng sinh.”

Bỗng nhiên Đại Trà có hơi khó hiểu với những lời vừa rồi của bản thân, rất nhanh suy nghĩ ấy bị đè ép, bị bỏ đi, chỉ còn tập trung vào đám đông phía trước.

Nhị Diệp – Nộ Vực!

Cả võ đài bị bao phủ bởi màn chắn vô hình.

Trên cành cây xa xa, một con bồ câu trắng vẫn đang tròn xoe mắt, quan sát hết thảy những gì xảy ra trên võ đài.

Sau khi rời khỏi Quang Huy tông, Thanh Liên trở lại cỗ kiệu của mình. Nàng ngồi trên đó quan sát trận pháp trong tay, thông qua trận pháp nhìn rõ từng tràng cảnh xảy ra trên võ đài.

Đại khái là Đại Trà lấy một địch trăm, hóa giải hết từng đợt công kích rơi vào người.

“Thiên giai công pháp.” Mức độ cộng hưởng với những huyệt đạo trên cơ thể linh sư bình thường không thể thấy được, trừ phi người tu luyện để lộ ra. Riêng Thanh Liên luyện tập Linh Nhãn của tiền bối Phạm Tu, thấy rõ ràng 300 huyệt đạo được khởi động tất cả.

Tuy nhiên công pháp này có gì đó rất cổ quái, Thanh Liên không nhìn ra cách hắn xuất chiêu, không thấy linh khí lưu chuyển, chỉ thấy Nam Hoa bị ảnh hưởng, điều này tương tự như dính phải trận pháp của luyện trận sư.

Một luyện khí sư chưa từng học qua trận pháp trước đó lại có bản lĩnh này...

“Chiếu theo những ghi chép tuần qua và trước đây, hắn là một linh sư bình thường đến mức không thể bình thường hơn, tính cách cũng có phần nhút nhát. Đại Trà lúc đó và Đại Trà hiện tại chẳng khác gì hai kẻ khác nhau.”

“Có thể thay đổi hoàn toàn nhân sinh của một người nhiều đến thế, cho người đó những bản lĩnh, kỹ năng trước giờ chưa từng có, hắc liên này... Tại sao lại có chút giống với Phong Linh?”

Chỉ khác biệt ở chỗ, Phong Linh không hề thay đổi tính cách, cảm xúc của nàng vẫn làm chủ đạo, còn đây đã gần như trở thành một người khác.

Còn quá nhiều thông tin khiếm khuyết về thứ này, tuy nhiên Thanh Liên chắc chắn một điều, thứ mà đám người Ngục Môn nhắm đến tuyệt không phải là vật tầm thường, mà vật tầm thường sẽ không hề dễ bắt.

Bằng chứng là vừa rồi nàng xuất bồ câu trắng đưa trận pháp giám sát lại gần đó thôi mà đã bị phát hiện rồi. Sự phòng bị, sự nhạy cảm này cũng quá sắc bén đi. Thanh Liên có cảm giác nếu ký chủ của nó là Đại Trà gặp nguy hiểm, không chừng nó liền chủ động rời bỏ. Lúc này cần phải cẩn thận hơn mới được, chưa có đủ thông tin về nó nàng sẽ không ra tay.

“Mất những bốn năm để khiến ngươi phải hiện thế rồi.” Nếu còn không xuất hiện, có lẽ nàng sẽ tiêu diệt đến gia tộc cuối cùng cũng nên.

Thanh Liên suy tư: “Vẫn chưa đến lúc mở cổng thành, ta muốn xem thử với binh lực ít ỏi đó, các ngươi lấy tự tin ở đâu để giết ta.”

Từ ngoài khung cửa sổ, một con bồ câu sà xuống, đậu trên tay Thanh Liên. Con bồ câu biến mất, để lại từng dòng thông tin dung nhập vào suy nghĩ của nàng.

“Hừm... Vậy ra lá bài chưa lật nằm ở đây sao...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện