Trời tờ mờ sáng, những người dân bên ngoài thành Thăng Long bắt đầu kỳ sinh hoạt cho ngày mới.
Phía đông thành Thăng Long, một lão thợ săn nọ mang theo vật dụng, cung nỏ giáo mác, từ từ tiến vào rừng Hoan Châu.
Đi lâu như vậy rồi, lão không thấy yêu thú nhỏ nào. Lão lật bản đồ ra, mỗi thợ săn lên rừng đều có một tấm bản đồ, đánh dấu đàn yêu thú nguy hiểm để tránh né.
“Kỳ quái, tuần trước đến đây là đám thỏ đã xuất hiện rồi, tại sao lại không có mống nào.”
Đột nhiên lão giẫm phải thứ gì đó, cúi xuống cầm lên xem thử: “Đây là... Xương thỏ.” Một bóng đen bao trùm lên lão, lúc quay đầu thì đối diện với cái miệng lớn.
Khà... khà... à...
Những con Giao to lớn nhảy nhót khắp cành cây, đôi mắt đỏ hoe hướng về thành Thăng Long.
…
Phía bắc thành Thăng Long, một con sông vắt ngang qua núi đồi, trên bờ là những táng cây to lớn, trên thân chi chít vết cào.
Gồ... ồ...
Đây là địa bàn hoạt động của đám Hỏa Hùng to lớn. Con sông này là nơi lưu tới của chúng mỗi khi khát nước.
Có con gấu trưởng thành đang tiến lại gần bờ sông uống nước, bỗng bản năng mách bảo có nguy hiểm dưới sống, đáng tiếc nó đã chậm.
Ào... ào... ào...
Một sinh vật cao to hơn một trượng nhảy lên nuốt chửng cả con gấu. Kéo theo đó là cả trăm con khác ngoi lên khỏi mặt nước.
Gồ... ồ...
Nhìn thấy đám Giang Thiềm khổng lồ, đám gấu sợ hãi chạy trốn, vứt bỏ cả lãnh địa của mình.
Ộp... ộp...
Đám cóc với ánh mắt đỏ hoe không tiêu cự đồng loạt tiến về thành Thăng Long...
Trấn Văn Lang, Bạch phủ...
Bạch Phong Vĩ, gia chủ Bạch gia đang ngồi uống trà, nhìn thấy một bóng đen đi vào, ông vội đứng dậy bước tới gần người ấy.
“Như Hoa, sao nàng lại ra đây.” Đỡ lấy tay phu nhân mình, đắt đến ghế ngồi, vừa khiển trách: “Nàng đang mang thai, đi lại không tốt cho đứa nhỏ. Muốn tìm ta có thể bảo người đến truyền lời mà.”
“Đứa bé này chỉ mới đến, không ảnh hưởng việc đi lại của ta. Ngồi trong phòng ta cũng buồn chán.” Bạch Như Hoa đã ngoài tuổi ba mươi nhưng bảo dưỡng nhan sắc tỉ mỉ, dù mang thai nhưng dung mạo không phai đi, đôi má hồng nhuận, làn da trắng đào chọc nam nhân ngứa ngáy.
Bạch Phong Vĩ ôm lấy phu nhân mình, cẩn thận đặt tay lên bụng, nói: “Nàng không phải chỉ đến đây nói lời này thôi sao?”
“Tất nhiên là không, ta muốn hỏi chàng liệu Bạch gia chúng ta có thể trở về thành không? Bên ngoài này, dù chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc, có người túc trực bảo hộ nhưng dù sao đất tổ Bạch gia vẫn là bên trong thành.” Bạch Như Hoa nói.
Bạch Phong Vĩ trầm tư một giây, nói: “Quả thật ta cũng có ý muốn thương thảo với phụ thân để Bạch gia chúng ta trở về. Thành có đại trận bảo hộ, an toàn hơn so với bên ngoài. Kể từ năm đó, chúng ta luôn phải dè chừng phòng bị xung quanh, không có lấy một giây yên bình.”
Bạch Như Hoa gật đầu, nói: “Con gái chúng ta đạt được truyền thừa của quân Vương, có được sự bảo hộ của cao tầng thành Thăng Long. Nếu được bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng, không chừng con bé sẽ là người kế vị của Vương. Công lao này, cũng xem như trả lại tội năm xưa đi.”
Nói tới đây, khuôn mặt Bạch Như Hoa trầm xuống.
“Lại nghĩ về chuyện đó nữa hả.” Bạch Phong Vĩ rót cho phu nhân chén trà.
“Ta thực muốn biết con bé có sống tốt không... Với tính tình của tỉ tỉ, liệu có đối xử tệ không. Hơn mười năm nay, ta chưa hề có một lời hỏi thăm, ta cảm thấy mình thật vô tâm quá...” Dường như khi mang thai, tâm trạng bà trở nên đa sầu đa cảm hơn.
Lúc mắt rưng rưng sắp khóc thì tiếng nữ nhi bên ngoài vọng vào: “Phụ thân, mẫu thân...”
Nhìn thấy nữ nhi của mình bước bào, Bạch như Hoa không nghĩ nhiều mà ôm chầm lấy.
“Ách, mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì ạ?” Bạch Phong Vân khó hiểu, nhìn qua phụ thân.
“Cứ để nàng ấy ôm con một lúc đi.” Trong giọng nói pha chút đau lòng, đau lòng vì thê tử.
Vài giây sau, khi đã bình tâm lại, Bạch Như Hoa ngước đầu lên, tay mềm mại sờ vào mặt, lẩm nhẩm: “Có lẽ con bé cũng lớn như vậy rồi.”
“Mẫu thân à, người thật kỳ lạ đấy.” Bạch Phong Vân cảm nhận được tâm trạng mẫu thân mình có gì đó mẫn cảm, nàng cứ để bà ôm như thế.
Bạch Phong Vân quay đầu sang phụ thân, nói: “Phụ thân, có chuyện quan trọng rồi. Có một đợt thú triều quy mô không thể đo lường được tấn công từ khắp nơi.”
“Nhưng bọn chúng kỳ lạ lắm, lại không tấn công trấn chúng ta.”
“Mau, dẫn ta đi, thú triều to hay nhỏ cũng không thể xem thường.”
Bạch Phong Vĩ cùng Bạch Phong Vân chạy đến đầu ngõ, tiếng chân dậm càng lúc càng lớn. Ở đầu ngõ đã có một người đứng đó.
“Nhị đệ, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Phong Vĩ vội hỏi.
“Đại ca, huynh đến nhìn xem.” Bạch Minh chỉ tay về phía trước. Bạch Phong Vĩ nhìn đến thì kinh khạc: “Đây là...”
Cả một đàn yêu thú khổng lồ liên tục tấn công cổng thành, chúng bước qua trấn Văn Lang này như thể không nhìn thấy bọn họ, trong mắt chỉ có mỗi thành Thăng Long.
“Đám Mộc Nghê trong thú triều năm xưa, nay bọn chúng đồng loạt trùng kích linh Sĩ, trở thành Cuồng Nghê.”
“Còn có Ngũ Sắc Thử, Giang Thiềm... Yêu thú không thể nào đồng loạt thế này được, giống như bị ai đó điều khiển.” Bạch Minh suy tư.
“Có kẻ muốn tấn công thành Thăng Long sao? Có trận pháp của Trần đại sư, công kích vô ích.” Bạch Như Hoa đến sau, nói. Bà được Bạch Phong Vĩ nắm lấy tay.
“Không, Trần đại sư ra đi, trận pháp chỉ còn cái vỏ rỗng, nếu không đám yêu thú còn chẳng chạm được vào cổng thành.” Bạch Phong Vân nói.
“Vân nhi nói không sai. Đại ca, chưa biết mục đích kẻ phía sau muốn gì, chúng ta chỉ nên trung lập đứng nhìn.” Bỗng Bạch Minh nhìn thấy biểu hiện của Bạch Phong Vĩ: “Đại ca?”
“Nhị đệ, ngươi nói ta thích lo chuyện bao đồng cũng được, nơi đó... Là nơi chúng ta lớn lên, bằng hữu, cố nhân vẫn còn lưu lại đó, còn có dân chúng trong thành.” Bạch Phong Vĩ hơi siếc chặt nắm đấm.
“Ta không thể đứng ngoài làm ngơ được.”
Nghe Bạch Phong Vĩ bộc bạch, cả ba người thở ra một hơi nhẹ.
“Đại ca à, trong thành chẳng phải còn chưởng môn Quang Huy tông, Võ tiền bối trấn thủ sao? Huống chi với quy mô thú triều bậc này, huy động lực lượng toàn tộc cũng khó mà giết ra.” Bạch Minh hơi trầm giọng: “Huống hồ, huynh hãy nhìn sau lưng mình đi.”
“Tẩu tẩu đang mang thai, Vân nhi, Bạch gia... Huynh muốn hi sinh vô ích rồi để tất cả ở lại khóc thương cho mình sao?” Bạch Minh chất vấn.
“Ta... Ta...” Bạch Phong Vĩ bối rối.
“Phụ thân/ Phu quân” Bạch Phong Vân cùng Bạch Như Hoa ôm lấy hai cánh tay to lớn của Bạch Phong Vĩ.
“Người/ Chàng có chuyện gì, chúng ta biết phải dựa vào ai đây?”
Nhìn thấy thê tử và nữ nhi mình như thế, sự xốc nổi tức thời của ông tan đi, thở dài một hơi: “Được rồi, ta sẽ không ngu ngốc đi vào đó. Được chưa, nhưng...”
“Nếu thành Thăng Long cần tương trợ, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Được.” Bạch Phong Vân nháy mắt với Bạch Minh một cái, khiến hắn phải giơ ngón cái 'làm tốt lắm'.
“Này Phong Vân, phụ thân ngươi thật là trẻ con, đã từng này tuổi rồi mà còn không phân rõ nặng nhẹ.” Một bóng đen xuất hiện, đậu trên vai Bạch Phong Vân. Bóng đen này chỉ có mình nàng thấy.
Bạch Phong Vân nhìn phụ thân mình bằng ánh mắt đầy tự hào, kiêu hãnh: “Tâm niệm của phụ thân, gia gia, các thúc bá luôn mong một ngày trở về thành mà. Nơi đó chính là quê hương đất tổ của Bạch gia mà.”
“Với tính khí hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lại thêm việc cố hương xảy ra chuyện sao người có thể bình tĩnh được.”
Bóng đen ngồi suy tư, chợt nói: “Này Phong Vân, ta nghĩ rằng mình đã lí giải được công pháp của lão già Trần Bá Tiên rồi. Sớm thôi ngươi có thể dùng nó thăng lên linh Sĩ nhị tinh.”
...
Cách quốc thổ Đại Việt trăm dặm về phía tây...
Một tòa cung điện âm u ngụ trên biển xương trắng, tử khí bốc lên chục dặm. Nơi đây, cỏ cây không mọc được.
“A...”
“A... Giết ta đi...”
“Cho ta được thống khoái...”
“A...”
Vô số tiếng kêu gào thảm thiết vọng khắp cung điện.
Trong phòng, có hàng chục, hàng trăm cái lồng giam cầm binh sĩ, trên người họ là binh phục của Cổ Loa, Thăng Long, Cửu Chân, thành Hồ... Họ là binh sĩ Đại Việt.
Họ phải chịu đựng vô số trận pháp xuyên thấu qua xương thịt, máu mủ đầm đìa, nhìn không ra người không ra quỷ.
Người thì cánh tay đỏ ngầu, người thì hai chân hóa thành cây, người thì thân thể hóa đá, người thì mọc hai đầu, mọc ra cặp cánh, cái đuôi... Nói chung bọn họ bị biến dạng đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, thống khổ cùng cực.
“Bệ hạ thứ tội, vẫn không thu hoạch được gì.” Một lão già khom lưng, cung kính với bóng đen đang ngồi trên long tọa.
Xung quanh kẻ đó là mùi huyết tinh nặc nồng, nặng nề khiến người ta phải sởn gai óc. Khí tức mạnh mẽ, linh lực cuồng cuộng vô tận, chấn nhiếp thiên hạ, là một tôn Hoàng.
Vũ Điệu Hoàng Hoàn Huyền, tôn Hoàng của Tấn quốc.
“Đã chín nghìn năm rồi, thậm chí đây còn là lứa linh sư Đại Việt tư chất không tồi, nhưng vẫn không có ai xảy ra phản ứng.” Lão già nói.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng năm đó có kẻ giả truyền ý chỉ của tiên Hoàng, khiến chúng ta hao phí tài nguyên, tinh lực vào tìm kiếm một thứ không có thật.” Lão già hơi bất mãn nói.
Trong phòng vẫn là một mảng tĩnh lặng, lão già lôi từ đâu ra một chồng văn thư: “Bệ hạ, tiền tuyến nơi Vĩnh Sơ Vương trấn thủ, truyền về tin tức. Chúng ta đã hoàn thành rải xong các chú ngữ.”
“Đúng như dự liệu, Vĩnh Sơ Vương vẫn không nỡ trả giá đại giới, gửi quân sâu vào trong đất Thăng Long. Kế hoạch ban đầu không thành không ảnh hưởng đại cục, phương án dự phòng đã hoàn thành, Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân bằng cách nào đó đã ở tại bên trong thành Thăng Long, tổng thể mà nói thì trận pháp đã hoàn thành.”
Lão già đọc xong báo cáo, xung quanh lại trở về tĩnh lặng, ngoài tiếng rên rỉ đau đớn của các tù binh.
Vị Hoàng đang chìm trong tĩnh lặng, mãi một lúc sau mới cất tiếng: “Thứ đó, có thật.”
Trên tay hắn hiện ra đồ đằng chứa đựng những chú ngữ mang hơi thở từ thời đại rất xa xưa, các chú ngữ va chạm, sắp xếp tạo ra những hình ảnh mơ hồ.
“Cố sự tiên Hoàng chép rằng thiên hạ đại chiến mười vạn năm trước, bao nhiêu bí mật chôn vùi, có rất nhiều chuyện ngay cả các đời tiên Hoàng trước kia cũng không biết đến, giống như là chưa từng xuất hiện.”
“Trong đó có một cố sự kể rằng quân Vương Đại Việt, chủ nhân ngũ linh Thiên Long Lý Thường Kiệt đã ra tay phong ấn toàn bộ thông linh chi hồn của tất cả tộc nhân vào cấm địa.”
“Dòng chảy lịch sử, bao nhiêu thời đại qua đi, vết tích của cấm địa ấy đã bị lãng quên, tưởng chừng như biến mất thì...”
“Cho đến ba mươi năm trước, một dấu hiệu đã được tìm thấy.”
Keng! “A...” Một tù binh không biết lấy sức mạnh ở đâu, vùng vẫy làm xê dịch các cấm chú giam cầm.
“Thú vị, có thể sử dụng ý chí của mình để đối kháng với trận pháp của ngươi.” Vị tôn Hoàng nhìn binh sĩ mặc binh phục Thăng Long một cách hứng thú.
“Là lão thần thất trách.” Lão già vừa định ra tay thì Hoàn Huyền ngăn cản.
“Vừa hay ta đang nhàm chán, hắn có thể làm thứ tiêu khiển.” Lời nói sau cùng có bao nhiêu biến thái cùng khát máu làm lão già phải nuốt nước bọt, cố gắn trấn định suy nghĩ, cũng mặc niệm cho tên binh sĩ kia.
Binh sĩ Thăng Long mơ mơ màng màng, lúc thần trí tỉnh lại thì hắn đã bị bao vây bởi hàng chục, hàng trăm con Dạ Khuyển Nanh Giao. Dưới mặt đất, nơi hắn đang đứng là vô số hộp sọ trắng bệch, trong tay là một thanh kiếm được mài sắc.
Gào...
Dạ Khuyển Nanh Giao phát động tấn công.
“Đừng... Đừng qua đây...” Hắn vung kiếm, liên tục phóng thích lôi điện, sử dụng cả bộ pháp Trường Sơn Du để di chuyển né tránh.
Gào...
Số lượng quá đông, thêm thể chất Đồng Tâm trời sinh khiến cho những công kích bị vô hiệu.
“Có ai không... Cứu tôi với...”
Gào... Gào...
“A...”
Chưa đầy nửa nén nhang, vị binh sĩ trẻ tuổi đã chết dưới nanh vuốt yêu thú, thân thể bị xâu xé.
Tấn Triều Lục Thức – Lân Uy Soi Rọi!
Ánh sáng mờ ảo bao vây nơi binh sĩ xấu số bỏ mạng, huyễn hóa thành kỳ lân trắng nhạt, từ thân thể ấy, một chùm chú ngữ trỗi dậy.
“Đây là...” Lão già tò mò khó hiểu.
“Bộ pháp đỉnh lưu của Quang Huy tông thành Thăng Long, Trường Sơn Du.” Hoàn Huyền nói thêm: “Là một công pháp tốt, thích hợp để cho mọi linh sư sử dụng.”
“Nhân giai công pháp.” Lão già lập tức nhận ra cấu trúc đơn giản từ nó.
“Phẩm cấp không quan trọng, quan trọng là ẩn bên trong nó, trận pháp phong ấn. Kết cấu tưởng chừng đơn giản mà lại phức tạp, chỉ có nhãn quang của chân Hoàng mới có thể nhìn thấy huyền cơ.”
“Một trận pháp đơn lẻ sẽ chẳng là gì, nhưng giống như đám Dạ Khuyển Nanh Giao kia, chúng tản ra những liên kết mơ hồ với những người luyện nó, tạo ra cấm vực phong bế hình ảnh trong tâm trí, khiến bọn họ mơ hồ không thể tiết lộ ra vài việc.”
Đột nhiên Hoàn Huyền cười lên một tiếng thoáng khoái.
“Một vạn năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy nó, cấm khu chi địa, Ngũ Hành Sơn. Ha ha, bổn Hoàng thậm chí là kẻ đầu tiên...”
Lão giả tuy không biết đó là gì, thứ gì lại có thể khiến một tôn Hoàng thiên tính nóng nảy chịu nhẫn nại tìm kiếm trong vô vọng hơn vạn năm.
Linh lực theo cảm xúc của Hoàn Huyền bộc phát, hủy diệt toàn bộ cung điện, cỏ cây đất đai xung quanh biến thành bình địa, đám tù nhân bị nghiền nát dưới linh uy của Hoàng.
Mỗi khi cảm xúc Hoàn Huyền thay đổi mãnh liệt, xung qunh phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Lão già đã chứng kiến điều này hơn vạn lần rồi, tự động thoái lui đi.
“Tự cổ chí kim, thiên định Hoàng chính là linh sư chí tôn thiên hạ, nhưng sẽ sớm thôi, sau khi bổn Hoàng nắm được Ngũ Hành Sơn, giải khai phong ấn thông linh, đạp đổ thiên định này...”
“Mở ra đại lộ cuối cùng của linh sư...”
“Cảnh giới tối thượng...”
Phía đông thành Thăng Long, một lão thợ săn nọ mang theo vật dụng, cung nỏ giáo mác, từ từ tiến vào rừng Hoan Châu.
Đi lâu như vậy rồi, lão không thấy yêu thú nhỏ nào. Lão lật bản đồ ra, mỗi thợ săn lên rừng đều có một tấm bản đồ, đánh dấu đàn yêu thú nguy hiểm để tránh né.
“Kỳ quái, tuần trước đến đây là đám thỏ đã xuất hiện rồi, tại sao lại không có mống nào.”
Đột nhiên lão giẫm phải thứ gì đó, cúi xuống cầm lên xem thử: “Đây là... Xương thỏ.” Một bóng đen bao trùm lên lão, lúc quay đầu thì đối diện với cái miệng lớn.
Khà... khà... à...
Những con Giao to lớn nhảy nhót khắp cành cây, đôi mắt đỏ hoe hướng về thành Thăng Long.
…
Phía bắc thành Thăng Long, một con sông vắt ngang qua núi đồi, trên bờ là những táng cây to lớn, trên thân chi chít vết cào.
Gồ... ồ...
Đây là địa bàn hoạt động của đám Hỏa Hùng to lớn. Con sông này là nơi lưu tới của chúng mỗi khi khát nước.
Có con gấu trưởng thành đang tiến lại gần bờ sông uống nước, bỗng bản năng mách bảo có nguy hiểm dưới sống, đáng tiếc nó đã chậm.
Ào... ào... ào...
Một sinh vật cao to hơn một trượng nhảy lên nuốt chửng cả con gấu. Kéo theo đó là cả trăm con khác ngoi lên khỏi mặt nước.
Gồ... ồ...
Nhìn thấy đám Giang Thiềm khổng lồ, đám gấu sợ hãi chạy trốn, vứt bỏ cả lãnh địa của mình.
Ộp... ộp...
Đám cóc với ánh mắt đỏ hoe không tiêu cự đồng loạt tiến về thành Thăng Long...
Trấn Văn Lang, Bạch phủ...
Bạch Phong Vĩ, gia chủ Bạch gia đang ngồi uống trà, nhìn thấy một bóng đen đi vào, ông vội đứng dậy bước tới gần người ấy.
“Như Hoa, sao nàng lại ra đây.” Đỡ lấy tay phu nhân mình, đắt đến ghế ngồi, vừa khiển trách: “Nàng đang mang thai, đi lại không tốt cho đứa nhỏ. Muốn tìm ta có thể bảo người đến truyền lời mà.”
“Đứa bé này chỉ mới đến, không ảnh hưởng việc đi lại của ta. Ngồi trong phòng ta cũng buồn chán.” Bạch Như Hoa đã ngoài tuổi ba mươi nhưng bảo dưỡng nhan sắc tỉ mỉ, dù mang thai nhưng dung mạo không phai đi, đôi má hồng nhuận, làn da trắng đào chọc nam nhân ngứa ngáy.
Bạch Phong Vĩ ôm lấy phu nhân mình, cẩn thận đặt tay lên bụng, nói: “Nàng không phải chỉ đến đây nói lời này thôi sao?”
“Tất nhiên là không, ta muốn hỏi chàng liệu Bạch gia chúng ta có thể trở về thành không? Bên ngoài này, dù chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc, có người túc trực bảo hộ nhưng dù sao đất tổ Bạch gia vẫn là bên trong thành.” Bạch Như Hoa nói.
Bạch Phong Vĩ trầm tư một giây, nói: “Quả thật ta cũng có ý muốn thương thảo với phụ thân để Bạch gia chúng ta trở về. Thành có đại trận bảo hộ, an toàn hơn so với bên ngoài. Kể từ năm đó, chúng ta luôn phải dè chừng phòng bị xung quanh, không có lấy một giây yên bình.”
Bạch Như Hoa gật đầu, nói: “Con gái chúng ta đạt được truyền thừa của quân Vương, có được sự bảo hộ của cao tầng thành Thăng Long. Nếu được bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng, không chừng con bé sẽ là người kế vị của Vương. Công lao này, cũng xem như trả lại tội năm xưa đi.”
Nói tới đây, khuôn mặt Bạch Như Hoa trầm xuống.
“Lại nghĩ về chuyện đó nữa hả.” Bạch Phong Vĩ rót cho phu nhân chén trà.
“Ta thực muốn biết con bé có sống tốt không... Với tính tình của tỉ tỉ, liệu có đối xử tệ không. Hơn mười năm nay, ta chưa hề có một lời hỏi thăm, ta cảm thấy mình thật vô tâm quá...” Dường như khi mang thai, tâm trạng bà trở nên đa sầu đa cảm hơn.
Lúc mắt rưng rưng sắp khóc thì tiếng nữ nhi bên ngoài vọng vào: “Phụ thân, mẫu thân...”
Nhìn thấy nữ nhi của mình bước bào, Bạch như Hoa không nghĩ nhiều mà ôm chầm lấy.
“Ách, mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì ạ?” Bạch Phong Vân khó hiểu, nhìn qua phụ thân.
“Cứ để nàng ấy ôm con một lúc đi.” Trong giọng nói pha chút đau lòng, đau lòng vì thê tử.
Vài giây sau, khi đã bình tâm lại, Bạch Như Hoa ngước đầu lên, tay mềm mại sờ vào mặt, lẩm nhẩm: “Có lẽ con bé cũng lớn như vậy rồi.”
“Mẫu thân à, người thật kỳ lạ đấy.” Bạch Phong Vân cảm nhận được tâm trạng mẫu thân mình có gì đó mẫn cảm, nàng cứ để bà ôm như thế.
Bạch Phong Vân quay đầu sang phụ thân, nói: “Phụ thân, có chuyện quan trọng rồi. Có một đợt thú triều quy mô không thể đo lường được tấn công từ khắp nơi.”
“Nhưng bọn chúng kỳ lạ lắm, lại không tấn công trấn chúng ta.”
“Mau, dẫn ta đi, thú triều to hay nhỏ cũng không thể xem thường.”
Bạch Phong Vĩ cùng Bạch Phong Vân chạy đến đầu ngõ, tiếng chân dậm càng lúc càng lớn. Ở đầu ngõ đã có một người đứng đó.
“Nhị đệ, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Phong Vĩ vội hỏi.
“Đại ca, huynh đến nhìn xem.” Bạch Minh chỉ tay về phía trước. Bạch Phong Vĩ nhìn đến thì kinh khạc: “Đây là...”
Cả một đàn yêu thú khổng lồ liên tục tấn công cổng thành, chúng bước qua trấn Văn Lang này như thể không nhìn thấy bọn họ, trong mắt chỉ có mỗi thành Thăng Long.
“Đám Mộc Nghê trong thú triều năm xưa, nay bọn chúng đồng loạt trùng kích linh Sĩ, trở thành Cuồng Nghê.”
“Còn có Ngũ Sắc Thử, Giang Thiềm... Yêu thú không thể nào đồng loạt thế này được, giống như bị ai đó điều khiển.” Bạch Minh suy tư.
“Có kẻ muốn tấn công thành Thăng Long sao? Có trận pháp của Trần đại sư, công kích vô ích.” Bạch Như Hoa đến sau, nói. Bà được Bạch Phong Vĩ nắm lấy tay.
“Không, Trần đại sư ra đi, trận pháp chỉ còn cái vỏ rỗng, nếu không đám yêu thú còn chẳng chạm được vào cổng thành.” Bạch Phong Vân nói.
“Vân nhi nói không sai. Đại ca, chưa biết mục đích kẻ phía sau muốn gì, chúng ta chỉ nên trung lập đứng nhìn.” Bỗng Bạch Minh nhìn thấy biểu hiện của Bạch Phong Vĩ: “Đại ca?”
“Nhị đệ, ngươi nói ta thích lo chuyện bao đồng cũng được, nơi đó... Là nơi chúng ta lớn lên, bằng hữu, cố nhân vẫn còn lưu lại đó, còn có dân chúng trong thành.” Bạch Phong Vĩ hơi siếc chặt nắm đấm.
“Ta không thể đứng ngoài làm ngơ được.”
Nghe Bạch Phong Vĩ bộc bạch, cả ba người thở ra một hơi nhẹ.
“Đại ca à, trong thành chẳng phải còn chưởng môn Quang Huy tông, Võ tiền bối trấn thủ sao? Huống chi với quy mô thú triều bậc này, huy động lực lượng toàn tộc cũng khó mà giết ra.” Bạch Minh hơi trầm giọng: “Huống hồ, huynh hãy nhìn sau lưng mình đi.”
“Tẩu tẩu đang mang thai, Vân nhi, Bạch gia... Huynh muốn hi sinh vô ích rồi để tất cả ở lại khóc thương cho mình sao?” Bạch Minh chất vấn.
“Ta... Ta...” Bạch Phong Vĩ bối rối.
“Phụ thân/ Phu quân” Bạch Phong Vân cùng Bạch Như Hoa ôm lấy hai cánh tay to lớn của Bạch Phong Vĩ.
“Người/ Chàng có chuyện gì, chúng ta biết phải dựa vào ai đây?”
Nhìn thấy thê tử và nữ nhi mình như thế, sự xốc nổi tức thời của ông tan đi, thở dài một hơi: “Được rồi, ta sẽ không ngu ngốc đi vào đó. Được chưa, nhưng...”
“Nếu thành Thăng Long cần tương trợ, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Được.” Bạch Phong Vân nháy mắt với Bạch Minh một cái, khiến hắn phải giơ ngón cái 'làm tốt lắm'.
“Này Phong Vân, phụ thân ngươi thật là trẻ con, đã từng này tuổi rồi mà còn không phân rõ nặng nhẹ.” Một bóng đen xuất hiện, đậu trên vai Bạch Phong Vân. Bóng đen này chỉ có mình nàng thấy.
Bạch Phong Vân nhìn phụ thân mình bằng ánh mắt đầy tự hào, kiêu hãnh: “Tâm niệm của phụ thân, gia gia, các thúc bá luôn mong một ngày trở về thành mà. Nơi đó chính là quê hương đất tổ của Bạch gia mà.”
“Với tính khí hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lại thêm việc cố hương xảy ra chuyện sao người có thể bình tĩnh được.”
Bóng đen ngồi suy tư, chợt nói: “Này Phong Vân, ta nghĩ rằng mình đã lí giải được công pháp của lão già Trần Bá Tiên rồi. Sớm thôi ngươi có thể dùng nó thăng lên linh Sĩ nhị tinh.”
...
Cách quốc thổ Đại Việt trăm dặm về phía tây...
Một tòa cung điện âm u ngụ trên biển xương trắng, tử khí bốc lên chục dặm. Nơi đây, cỏ cây không mọc được.
“A...”
“A... Giết ta đi...”
“Cho ta được thống khoái...”
“A...”
Vô số tiếng kêu gào thảm thiết vọng khắp cung điện.
Trong phòng, có hàng chục, hàng trăm cái lồng giam cầm binh sĩ, trên người họ là binh phục của Cổ Loa, Thăng Long, Cửu Chân, thành Hồ... Họ là binh sĩ Đại Việt.
Họ phải chịu đựng vô số trận pháp xuyên thấu qua xương thịt, máu mủ đầm đìa, nhìn không ra người không ra quỷ.
Người thì cánh tay đỏ ngầu, người thì hai chân hóa thành cây, người thì thân thể hóa đá, người thì mọc hai đầu, mọc ra cặp cánh, cái đuôi... Nói chung bọn họ bị biến dạng đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, thống khổ cùng cực.
“Bệ hạ thứ tội, vẫn không thu hoạch được gì.” Một lão già khom lưng, cung kính với bóng đen đang ngồi trên long tọa.
Xung quanh kẻ đó là mùi huyết tinh nặc nồng, nặng nề khiến người ta phải sởn gai óc. Khí tức mạnh mẽ, linh lực cuồng cuộng vô tận, chấn nhiếp thiên hạ, là một tôn Hoàng.
Vũ Điệu Hoàng Hoàn Huyền, tôn Hoàng của Tấn quốc.
“Đã chín nghìn năm rồi, thậm chí đây còn là lứa linh sư Đại Việt tư chất không tồi, nhưng vẫn không có ai xảy ra phản ứng.” Lão già nói.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng năm đó có kẻ giả truyền ý chỉ của tiên Hoàng, khiến chúng ta hao phí tài nguyên, tinh lực vào tìm kiếm một thứ không có thật.” Lão già hơi bất mãn nói.
Trong phòng vẫn là một mảng tĩnh lặng, lão già lôi từ đâu ra một chồng văn thư: “Bệ hạ, tiền tuyến nơi Vĩnh Sơ Vương trấn thủ, truyền về tin tức. Chúng ta đã hoàn thành rải xong các chú ngữ.”
“Đúng như dự liệu, Vĩnh Sơ Vương vẫn không nỡ trả giá đại giới, gửi quân sâu vào trong đất Thăng Long. Kế hoạch ban đầu không thành không ảnh hưởng đại cục, phương án dự phòng đã hoàn thành, Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân bằng cách nào đó đã ở tại bên trong thành Thăng Long, tổng thể mà nói thì trận pháp đã hoàn thành.”
Lão già đọc xong báo cáo, xung quanh lại trở về tĩnh lặng, ngoài tiếng rên rỉ đau đớn của các tù binh.
Vị Hoàng đang chìm trong tĩnh lặng, mãi một lúc sau mới cất tiếng: “Thứ đó, có thật.”
Trên tay hắn hiện ra đồ đằng chứa đựng những chú ngữ mang hơi thở từ thời đại rất xa xưa, các chú ngữ va chạm, sắp xếp tạo ra những hình ảnh mơ hồ.
“Cố sự tiên Hoàng chép rằng thiên hạ đại chiến mười vạn năm trước, bao nhiêu bí mật chôn vùi, có rất nhiều chuyện ngay cả các đời tiên Hoàng trước kia cũng không biết đến, giống như là chưa từng xuất hiện.”
“Trong đó có một cố sự kể rằng quân Vương Đại Việt, chủ nhân ngũ linh Thiên Long Lý Thường Kiệt đã ra tay phong ấn toàn bộ thông linh chi hồn của tất cả tộc nhân vào cấm địa.”
“Dòng chảy lịch sử, bao nhiêu thời đại qua đi, vết tích của cấm địa ấy đã bị lãng quên, tưởng chừng như biến mất thì...”
“Cho đến ba mươi năm trước, một dấu hiệu đã được tìm thấy.”
Keng! “A...” Một tù binh không biết lấy sức mạnh ở đâu, vùng vẫy làm xê dịch các cấm chú giam cầm.
“Thú vị, có thể sử dụng ý chí của mình để đối kháng với trận pháp của ngươi.” Vị tôn Hoàng nhìn binh sĩ mặc binh phục Thăng Long một cách hứng thú.
“Là lão thần thất trách.” Lão già vừa định ra tay thì Hoàn Huyền ngăn cản.
“Vừa hay ta đang nhàm chán, hắn có thể làm thứ tiêu khiển.” Lời nói sau cùng có bao nhiêu biến thái cùng khát máu làm lão già phải nuốt nước bọt, cố gắn trấn định suy nghĩ, cũng mặc niệm cho tên binh sĩ kia.
Binh sĩ Thăng Long mơ mơ màng màng, lúc thần trí tỉnh lại thì hắn đã bị bao vây bởi hàng chục, hàng trăm con Dạ Khuyển Nanh Giao. Dưới mặt đất, nơi hắn đang đứng là vô số hộp sọ trắng bệch, trong tay là một thanh kiếm được mài sắc.
Gào...
Dạ Khuyển Nanh Giao phát động tấn công.
“Đừng... Đừng qua đây...” Hắn vung kiếm, liên tục phóng thích lôi điện, sử dụng cả bộ pháp Trường Sơn Du để di chuyển né tránh.
Gào...
Số lượng quá đông, thêm thể chất Đồng Tâm trời sinh khiến cho những công kích bị vô hiệu.
“Có ai không... Cứu tôi với...”
Gào... Gào...
“A...”
Chưa đầy nửa nén nhang, vị binh sĩ trẻ tuổi đã chết dưới nanh vuốt yêu thú, thân thể bị xâu xé.
Tấn Triều Lục Thức – Lân Uy Soi Rọi!
Ánh sáng mờ ảo bao vây nơi binh sĩ xấu số bỏ mạng, huyễn hóa thành kỳ lân trắng nhạt, từ thân thể ấy, một chùm chú ngữ trỗi dậy.
“Đây là...” Lão già tò mò khó hiểu.
“Bộ pháp đỉnh lưu của Quang Huy tông thành Thăng Long, Trường Sơn Du.” Hoàn Huyền nói thêm: “Là một công pháp tốt, thích hợp để cho mọi linh sư sử dụng.”
“Nhân giai công pháp.” Lão già lập tức nhận ra cấu trúc đơn giản từ nó.
“Phẩm cấp không quan trọng, quan trọng là ẩn bên trong nó, trận pháp phong ấn. Kết cấu tưởng chừng đơn giản mà lại phức tạp, chỉ có nhãn quang của chân Hoàng mới có thể nhìn thấy huyền cơ.”
“Một trận pháp đơn lẻ sẽ chẳng là gì, nhưng giống như đám Dạ Khuyển Nanh Giao kia, chúng tản ra những liên kết mơ hồ với những người luyện nó, tạo ra cấm vực phong bế hình ảnh trong tâm trí, khiến bọn họ mơ hồ không thể tiết lộ ra vài việc.”
Đột nhiên Hoàn Huyền cười lên một tiếng thoáng khoái.
“Một vạn năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy nó, cấm khu chi địa, Ngũ Hành Sơn. Ha ha, bổn Hoàng thậm chí là kẻ đầu tiên...”
Lão giả tuy không biết đó là gì, thứ gì lại có thể khiến một tôn Hoàng thiên tính nóng nảy chịu nhẫn nại tìm kiếm trong vô vọng hơn vạn năm.
Linh lực theo cảm xúc của Hoàn Huyền bộc phát, hủy diệt toàn bộ cung điện, cỏ cây đất đai xung quanh biến thành bình địa, đám tù nhân bị nghiền nát dưới linh uy của Hoàng.
Mỗi khi cảm xúc Hoàn Huyền thay đổi mãnh liệt, xung qunh phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Lão già đã chứng kiến điều này hơn vạn lần rồi, tự động thoái lui đi.
“Tự cổ chí kim, thiên định Hoàng chính là linh sư chí tôn thiên hạ, nhưng sẽ sớm thôi, sau khi bổn Hoàng nắm được Ngũ Hành Sơn, giải khai phong ấn thông linh, đạp đổ thiên định này...”
“Mở ra đại lộ cuối cùng của linh sư...”
“Cảnh giới tối thượng...”
Danh sách chương