Thành Thăng Long, sau hơn ba trăm năm sừng sững yên bình, nay bất ngờ bị yêu thú tập kích.

Phía đông, một đám Giao hung hãn húc vào tường thành, một đám thì nhao nhao chồng lên đầu nhau để leo lên tường thành.

Hỏa cầu, thủy lưu, phong tập... Các binh sĩ trên tường thành liên tục công kích để đẩy lui chúng.

“Quái... Yêu thú gì thế này, tại sao lại đông như vậy?”

“Là Giao... Ta có đọc qua trong sách.”

“Không thể nào, yêu thú chỉ có ở Cổ Loa, sao lại xuất hiện ở thành chúng ta?”

Đám binh sĩ liên tục công kích cũng không làm đám yêu thú này chậm nhịp, thậm chí chúng tràn lên ngày càng đông.



Phía bắc thành Thăng Long, đám Giang Thiềm khổng lồ nhảy lên tường thành, làm rối loạn tuyến phòng ngự của binh sĩ. Các binh sĩ dù là linh Sĩ được huấn luyện bài bản cũng khó lòng chặn được sức mạnh của yêu thú.

Ộp... ộp... ộp...

Một vài binh sĩ đã mất mạng trong miệng đám Giang Thiềm, dàn binh bị đẩy lui, từ từ nhảy khỏi tường thành. Giang Thiềm cứ thế tràn vào thành.



Phía nam thành Thăng Long...

Gào... gào...

“Chết tiệt, đám nghê này da dày quá, công kích của ta không xuyên nổi.”

Các binh sĩ trên thành liên tục công kích đám Mộc Nghê bên dưới.

Rầm... ầm... ầm...

Cổng thành liên tục bị chúng húc bên dưới, rung lắc dữ dội.

“Cứ thế này thành sẽ bị phá mất.” Một binh sĩ lo sợ, phóng lực càng mạnh hơn.

“Ngươi sợ cái gì, thành chúng ta còn có sự chống đỡ của đại trận Trần đại sư để lại, sao dễ dàng bị đánh đổ.” Binh sĩ khác an ủi.

Hắn vừa dứt lời, chỉ vài giây sau đó, một tiếng động lớn vang lên.

Ầm...

Tòa thành ba trăm năm vinh quang, ba trăm năm sừng sững nơi vùng đất trung tâm Thăng Long vực đã bị đốn hạ.

Toàn bộ cổng thành phía nam bị đám Mộc Nghê húc nát trước sự ngạc nhiên của tất cả. Các binh sĩ đứng ở trên thành rớt xuống như mưa. Kẻ thì rớt giữa vòng vây yêu thú, kẻ thì bị giẫm đạp...

“Khốn nạn...” Vị chỉ huy tuyến này chửi đổng lên khi bị rơi xuống từ trên cao. Khói bụi, đất đá mù mịt khắp nơi.

Được huấn luyện bài bản, hắn lập tức đứng dậy, cầm kiếm: “Các huynh đệ, ngăn cản đám yêu thú này, không để chúng vào trong.”

Các binh sĩ bị thương khắp nơi vẫn sẵn sàng đứng lên dàn hàng trước đám Mộc Nghê.

...

Cổng tây thành Thăng Long...

Chít... chít... ít...

Ầm... ầm... ầm...

Đám ngũ Sắc Địa Thử xông lên từng con một, chúng lấy thân tự bạo, kích phát ra uy lực mạnh nhất để công thành.

“Đám chuột này đông quá, chỉ huy, sợ rằng chúng ta không thể cầm cự thêm nữa rồi.” Binh sĩ lo lắng nói.

Bọn họ liên tục xuất ra linh lực, chém giết đám chuột bên dưới ngăn chúng phá thành. Nhưng bọn chúng chẳng quan tâm đến cái chết mà lấy mạng tự bạo. Dù chỉ là linh Đồ yêu thú nhưng đến cả trăm, cả nghìn con, không khỏi tạo thành tổn thương lớn cho cổng thành.

“Không thể ở lạ cổng thành nữa. Ngươi đi di tản dân chúng bên dưới, chúng ta sẽ đón chúng dưới chân thành.” Chỉ huy tuyến này ra quyết định quyết đoán.

Hắn viết một phong thư gửi cho một con lam ưng...

“Hi vọng Quang Huy tông sẽ ra tay giúp đỡ.” Hắn nhận được tin hiểm từ cả ba cổng kia, binh lực trong thành chỉ chừng này, không có viện binh.

Viện binh hắn nghĩ ra được chỉ có nhờ Quang Huy tông ra tay.

“Từ lúc nào bọn yêu thú lại tấn công có tổ chức thế này?” Dù là kẻ ngu ngốc thế nào cũng chỉ ra câu trả lời.

Có kẻ chủ mưu công thành.



Ngoài Quang Huy tông, các tông môn lớn nhỏ trong thành đã cùng nhau gia nhập Viện Chiến Tranh. Các trưởng lão thuộc các tông môn trở thành lão sư, họ được phép truyền dạy bản lĩnh của mình lại cho chúng đệ tử, để không làm đứt đoạn truyền thừa của phái mình.

Phía tây viện là nơi nghỉ ngơi của các đệ tử, gồm cả linh sư lẫn phàm nhân...

Có một người vẫn còn đang say giấc mặc cho trời đã sáng, là Minh Thanh Vĩ, một đệ tử Huyền Minh tông. Như bao đệ tử khác, hắn đã đi theo tông môn của mình mà gia nhập Viện Chiến Tranh.

Quang cảnh trong mơ lờ mờ, có hai đứa bé đang nô đùa, một trai một gái. Trang phục của bé gái nhìn vào cao quý, trang nghiêm không phải dân thường có thể so được, còn đứa bé trai thì rất đỗi bình dị.

Đứa bé trai nhút nhát bị bé gái bắt nạt, sai vặt, bị làm vật cưỡi... Nhưng nhìn chung không khí khá hài hòa, không có vẻ gì ủy khuất...

Quang cảnh lờ mờ thay đổi, một bóng đen mờ ảo đứng trước mặt nữ hài kia, dắt tay bé trai nói cười gì đó...

Quang cảnh lại thay đổi, không phải là nơi nguy nga thì là núi non trùng điệp... hai người bọn họ từ từ lớn lên bên nhau, cùng nhau nắm tay, tựa vào lòng nhau, ngọt ngào nhưng đôi lúc cũng có cãi vã...

Quang cảnh lại thay đổi, bọn họ đứng ở một ngọn đồi xa lạ, nam nhân kia nhìn về đất trời, nữ nhân nhìn về nam nhân. Nước mắt nàng chảy dài trên đôi má.

“Trần Cảnh... Ngươi có từng... Yêu ta không?” Âm thanh nức nở thê lương.

Vù... ù... ù... Gió quá lớn, át đi tiếng nói giữa hai người.

Một lúc sau, nữ nhân quay đầu, gạt lệ, mệt mỏi rời đi. Lọn tóc nhỏ theo cơn gió dậu lên vai người nam nhân, hắn đã quay lại, nhìn theo bóng lưng nàng, cứ nhìn mãi nhìn mãi, cho tới khi biến mất.

Nam nhân sờ lên ngực mình, hơi hởi pha chút đượm buồn.

“Xin lỗi... Kiếp này... Là ta nợ nàng.”

Tất cả mộng cảnh trong thoáng chốc tan biến, Thanh Vĩ bật dậy khỏi giường, trán lấm tấm mồ hôi, những tia nắng sớm luồng qua cửa sổ rọi vào...

“Lại là giấc mơ đó...” Thanh Vĩ nhìn bàn tay ướt nhẹp của mình: “Chân thực đến mức tưởng như ta đã trải qua.”

“Nữ nhân đó là ai... Còn nam nhân đó nữa... Khung cảnh hư hư thực thực, không thể nhìn rõ diện mạo họ.”

Ong... ong... ong...

Tiếng chuông lớn vọng từ bên ngoài vào.

“Là chuông kêu gọi tập hợp, hơn nữa còn rung ba lần, có chuyện lớn rồi.” Minh Thanh Vĩ vội vàng lấy binh phục mặc vào, nhanh chóng ra sảnh lớn tập hợp.

Hắn vừa mở cửa liền thấy đám đồng học cũng đang gấp rút chạy ra ngoài, tuy gấp rút nhưng khung cảnh lại rất trật tự, như thể đã luyện tập qua vô số lần.

“Thanh Vĩ sư huynh.” Giọng nói của nữ tử vang bên tai.

“Vân Khê sư muội, đi thôi.” Minh Thanh Vĩ chào xã giao, sau đó chạy ra ngoài.

Vân Khê theo phía sau, trong lòng có phần hơi khó chịu. Từ lúc Huyền Minh tông chủ, phụ thân nàng ta giải tán Huyền Minh tông, đầu nhập vào Viện Chiến Tranh này, nàng ta đã không còn là đóa hoa người người ngưỡng vọng nữa.

Thanh Vĩ sư huynh nàng ta biết lại giống như đám người Vân gia, khi trở về thăm gia tộc, bọn họ cũng nhìn bằng ánh mắt khác.

“Hừm, ở nơi này, tất cả đều bắt đầu từ con số không, một nữ nhân không có chống lưng, không có thiên tư trác tuyệt, không mang lại bất cứ lợi ích gì cho tiền đồ của ta.” Minh Thanh Vĩ hừ lạnh trong lòng: “Ta còn muốn lấy lòng nàng ta làm gì nữa.”

Minh Thanh Vĩ tiếp cận Vân Khê cũng vì cái ghế của chưởng môn Huyền Minh tông, vô số tài nguyên tu hành trong đó sẽ là của hắn. Đáng tiếc kế hoạch đổ vỡ, cũng còn may mắn vì thiên phú tu hành tốt, tài nguyên nhận được ở nơi này không cao như lúc ở tông môn nhưng cũng đủ thỏa mãn tạm thời dạ dày hắn.

Minh Thanh Vĩ đã ra tới đại quảng trường, là sân cỏ rộng lớn. Giữa sân là một khúc gỗ, trên khúc là một người. Là chưởng môn của Phù tông, trên người lão găm cả chục lưỡi kiếm, đao, thương... tan nát cả người thành huyết nhục.

Cao tầng Viện Chiến Tranh phát hiện lão ta chấp chứa linh sư ngoại vực, bị quy vào tội phản quốc, bị hành hình và treo ở đó như một bài học dành cho các học viên.

Mỗi lần đám binh sĩ học đồ nhìn thấy thi thể này liền sinh ra một loại kính sợ, tự nhắc nhở bản thân rằng đây chính là hình phạt cho kẻ phản bội tổ quốc.

Các lão sư đã mặc binh phục đầy đủ, đứng đợi sẵn trên bục cao.

“Thưa phụ thân, nữ nhi đã đến.” Vân Khê định tiến lại thưa lễ thì bị ánh mắt Huyền Minh ngăn cản: “Vào hàng đi.”

Mặc dù lão thương yêu Vân Khê nhưng tuyệt nhiên sẽ không nuông chiều nàng ta đến vô pháp. Bước vào nơi này, tất cả đều như nhau, đều là binh sĩ của thành Thăng Long.

Tuy Vân Khê có hơi ủy khuất nhưng không dám bày tỏ ở đây, đành đi vào hàng ngũ, Thanh Vĩ đã có mặt từ trước.

“Các ngươi nghe rõ đây, thành Thăng Long chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.” Huyền Minh vừa dứt lời, tất cả đều im lặng, bầu không khí có phần ngưng trọng.

“Chúng ta bị thú triều vây công, các cổng thành đã bị xâm nhập, yêu thú tràn vào tàn sát dân chúng. Ta không có thời gian nhiều lời nữa, những gì các ngươi khổ luyện mấy tháng qua, trước mắt có lẽ là một bài khảo hạch.”

“Binh sĩ tầng nào thì có cách chiến đấu của tầng đó. Linh sư thì dùng binh lực chặn yêu thú, phàm nhân thì lo hậu cần, đi tản dân chúng với cứu trợ những ai bị bỏ lại.”

“Rõ chưa.”

“Rõ...” Chúng binh đồng thanh. Qua mấy tháng khổ luyện cùng các lão sư, họ được nghe kể qua trận pháp hộ thành của Đại sư Trần Lĩnh không có ai duy trì, đã mất đi bảo hộ. Chỉ cần một vài tiếng gió lọt ra ngoài, có thể thành Thăng long sẽ bị nhắm tới.

Họ chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như thế.

Cánh cổng lớn của Viện Chiến Tranh từ từ mở ra, các binh sĩ xuất phát.



Chí Nam đứng trên nóc nhà, tu luyện tinh thần khiến nhãn quan của hắn đột phá, từ nơi này có thể thấy hai cổng thành phía ngoài xa kia đã sụp đổ, rất nhiều yêu thú tràn vào, khung cảnh hỗn loạn...

“Thú triều sao... Xem ra trận pháp hộ thành của Trần sư bá đã mất đi tác dụng rồi.” Hắn cảm thấy thế sự bắt đầu rung chuyển, đồng thời lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Chí Nam vừa di chuyển trên các mái nhà, hướng tới cổng phía nam, vừa ngẫm nghĩ.

Trong một giây thoáng qua, hình ảnh đêm đó hiện về.

“Nhớ rồi, là đêm đó...” Một tờ ghi chép trên bàn của Thanh Liên bị hắn nhìn thấy.

Gào...

“Ai đó cứu tôi với.” Một phụ nhân ở bên dưới kêu gào. Chân bà bị kẹt trong đống đất đá, trước mặt là đám Mộc Nghê đông đảo.

“Hổ Viêm...”

“Bạch Phong...”

Mấy đạo công kích bắn tới, là binh sĩ canh phòng đã có mặt. Chỉ huy của toán binh ra lệnh: “Mau đưa vị phu nhân này rời khỏi đây.”

Phụ nhân được binh sĩ cứu đi, các binh sĩ ở lại dàn trận, ngăn cản đám Mộc Nghê. Công kích của bọn họ chỉ làm xước chút da lông bên ngoài.

“Khỉ thật, da dày quá.”

“Cố gắng cầm cự, ta đã yêu cầu chi viện từ Quang Huy tông rồi.” Chỉ huy trấn an.

Bỗng nhiên ánh sáng chú ngữ xuất hiện mờ ảo, các công kích đi qua trận pháp như được gia trì thêm, mạnh mẽ đánh lui Mộc Nghê.

“Chỉ huy, ngài vừa dùng đòn gì thế?” Binh sĩ kinh ngạc.

“Ta... Không biết nữa.” Kỳ quái, bản thân mạnh như vậy từ lúc nào.

Trận pháp đã vô hình, không thể nhìn thấy bởi họ.

“Yêu thú đông quá.” Chí Nam kinh hãi một phen: “Bản thân ta có thể thi triển trận pháp gia trì liên tục, nhưng linh lực của họ sẽ không đủ để đối phó với chúng.”

Rầm rập... Rầm rập...

Tiếng bước chân rầm rộ từ từ tiến lại đây, Chí Nam quay đầu lại, có một toán binh sĩ đang hành quân tới đây, hắn thấy trong đoàn binh ấy bằng hữu của mình, Văn Linh.

“Viện Chiến Tranh... Công chúa... Khung cảnh điên cuồng này, là âm mưu của ngài sao? Nhưng để làm gì chứ?” Chí Nam nhíu mi.

Rầm...

Tòa tửu lâu lớn bị Mộc Nghê tông đổ, sắp ngã đè lên người một cụ bà thì các binh sĩ kịp thời có mặt, cứu bà cụ, phá hủy công trình. Binh sĩ Viện Chiến Tranh xuất hiện, toán thì chiến đấu đẩy lui yêu thú, toán thì ra sức cứu trợ, di tản người dân khỏi nơi nguy hiểm này.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn...

“Công chúa... Ngài đúng là kẻ điên.” Nhìn khung cảnh trước mắt, không hiểu sao Chí Nam lại nở một nụ cười trái với tính cách của hắn, một nụ cười như đứa trẻ vừa khám phá ra trò chơi kỳ thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện