Đệ tử Quang Huy tông xuất trận, cùng binh sĩ thành Thăng Long đối kháng thú triều. Bọn chúng bắt đầu làm loạn, kéo các trấn xung quanh thành vào trận chiến này.

Cuộc chiến kéo dài cho đến tối muộn, tuy bọn yêu thú bị đẩy lui khỏi thành nhưng chúng vẫn chực chờ bên ngoài, thời thời khắc khắc nhìn chằm vào trong...

Những thị trấn bên ngoài thiệt hại không nhỏ, nhưng so với hư hại trong thành thì chẳng đáng là bao. Toàn bộ công trình, nhà cửa, quán xá gần khu vực cổng thành đều bị phá hủy nặng nề.

Xung quanh là đống đổ nát, gạch đá vươn vãi trên đất, lẩn trong đó còn có thân thể người xấu số...

“Đa tạ Bạch huynh tương trợ.” Vị chỉ huy đoàn binh trấn giữ phía nam cảm tạ Bạch Phong Vĩ. Hắn có quen biết với Bạch gia chủ, cả hai đã từng học cùng một lão sư.

“Chu Thanh, ngươi không cần cảm kích, dù sao ta cũng xuất thân từ thành mà.” Bạch Phong Vĩ sờ mũi cười.

“Chu thúc, chúng ta giúp ngươi giết hơn bảy mươi con Mộc Nghê, thiệt hại cũng thật nhiều. Ta muốn phần thưởng.” Bạch Phong Vân ở đâu chui ra, hào hứng nói.

“Cái con bé này, làm việc nghĩa ai lại cần báo đáp...” Bạch Phong Vĩ muốn kéo nữ nhi mình lại thì Chu Thanh cười nói: “Ha ha, không để tiểu thư phải chịu thiệt.”

“Mỗi một mạng Mộc Nghê quy đổi ra một Công Huân, các ngươi có thể tới kia để đổi.” Chu Thanh chỉ chỉ về gian nhà đang bị đám đông vây quanh kia. “Có điều, vì các ngươi chỉ được phép đi lại trong khu vực này, chưa có sự cho phép của Vương, không thể vào sâu bên trong.”

“Phong Vân, nơi này thú vị lắm...” Tạ Sùng Hy, thiên tài kiếm đạo, một trong Ngũ Kỳ Nhân trấn Văn Lang, đến kéo nàng đi.

“Bạch tiểu thư, còn có Ngũ Kỳ Nhân này... Thiên hạ bây giờ đúng là của người trẻ tung hoành rồi.” Chu chỉ huy đã chứng kiến bản lĩnh của Ngũ Kỳ Nhân, ai cũng là nhân trung chi long. Bây giờ hắn mới hiểu rõ năm đứa trẻ này được gọi như vậy không phải vì ngầu, vì cái tên đẹp hoặc do trẻ con nghĩ ra, thực lực bọn họ thật xứng với danh xưng ấy.

“Bạch huynh, nữ nhi ngươi đạt được truyền thừa của quân Vương, nói không chừng bệ hạ trở về sẽ xóa bỏ tội của Bạch gia năm đó, các ngươi có thể trở về thành rồi.”

“Ha ha, con bé là bảo bối của Bạch gia ta mà.” Bạch Phong Vĩ nói với vẻ mặt đầy tự hào cùng kiêu hãnh, ông thắc mắc: “Chu chỉ huy, Công Huân này là thứ gì thế?”

“Là một món đồ do Dương gia nghĩ ra, rất hữu ích, giải thích cũng dài lắm.” Chu Thanh và Bạch gia chủ cùng hàn thuyên với nhau.

Những ai tham gia đối chiến với thú triều, đều được ghi chép lại, bao gồm giết yêu thú, chữa thương binh sĩ... Họ sẽ được nhận một phần Công Huân xứng đáng.

“Ta muốn mười viên tinh thạch hạ phẩm...”

“Cho ta năm viên...”

“Ta muốn mua một phần hỏa linh đan...”

“Ở đây có binh khí nhị phẩm không...”

“Trời, họ còn đem cả công pháp, đan phương ra bán nữa...”



“Vậy ra đây là nội thành, không khác hình ảnh ta tưởng tượng.” Ma vật đậu trên vai Bạch Phong Vân cảm khái.

“Hửm, ta tưởng ngươi có khả năng đi xuyên tường, sớm đã nhìn thấy nội thành rồi?” Bạch Phong Vân truyền âm mật nên người ngoài không thể nghe thấy trò chuyện.

Ma vật khoanh tay: “Có trận pháp của lão già kia ở đây, sao ta có thể xâm nhập vào thành được.” Nó rùng mình, nhớ lại cảm giác bị phản phệ khi cố gắng xuyên qua tường năm đó. Đây không phải là thế giới kia, ở đây ma vật như nó chẳng là gì cả.

Ánh lửa phập phùng dưới bầu trời đêm, cùng dòng người đông đảo, các quân y chữa trị cho thương binh, một vài người dân tình nguyện đứng ra nấu cơm cảm tạ với những binh sĩ thủ thành...

“Nơi này thật nhộn nhịp...” Nguyễn Bá Tĩnh, luyện đan sư thiên tài của Ngũ Kỳ Nhân: “Có điều đan dược tầm thường quá, bổn đại gia ta không có hứng.”

“Ừm, ta có Dạ Long Kiếm pháp của Dạ Trạch Vương rồi, không cần để ý đến những thứ này...” Tạ Sùng Hy xem một chút cũng mất hứng. Nàng ta nhìn khắp thành Thăng Long.

Mai Nghị cầm một thanh đao lên, dò xét: “Tư chất của mấy thanh đao này cũng thấp, nếu cần chúng ta có thể nhờ Chí Nam đại ca luyện chế.”

“Ở chỗ tạp nham này, cũng chẳng có thứ ta cần.” Trần Minh Công vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Việc Trần gia của hắn chết trong lang triều năm năm trước đã gây cho hắn đả kích không nhỏ, khiến tâm tính vốn trầm của hắn nay lại trầm hơn, ngoài Ngũ Kỳ Nhân ra, hắn không giao du với bất cứ ai khác.

“Ta muốn mua thứ kia.” Một đệ tử Quang Huy tông to con chỉ chỉ về phía một quyển trục trận pháp, hắn đổi bằng Công Huân.

“Ý, Đại Lực, không ngờ ngươi ở đây...” Nguyễn Bá Tĩnh vỗ vỗ vai.

“Bá Tĩnh, là ngươi...” Trong thời gian năm năm trong truyền thừa, hai người này vừa gặp đã thân, cùng nhau nói chuyện về đồ ăn thức uống đến quên cả trời đất.

“Ngươi mua trận pháp làm gì?” Nguyễn Bá Tĩnh thắc mắc. Đại Lực tu luyện quyền pháp, đáng lẽ phải mua ít võ kỹ quyền đạo mới đúng.

“Mấy bộ quyền pháp ở đây còn không bằng Thiết Hình Ngưu Quyền của Quang Huy tông, ta mua làm gì chứ?” Đại Lực cầm được trận pháp, nói: “Ta cũng không biết phải tiêu Công Huân vào đâu, nên mua đại thứ này.”

Hắn vừa nhỏ máu lên thì một giọng nói quen thuộc vang bên tai...

“Con bò mập, ngươi cũng tới đây?” Tạ Sùng Hy đi tới.

“Nấm lùn, đợi bổn đại gia luyện Thiết Hình Ngưu Quyền đến tầng hai, ta sẽ đập gãy kiếm ngươi.” Đại Lực tự tin giơ nắm đấm.

“Con bò mập, ngươi lại dám gọi ta... Ta phải chém ngươi...” Tạ Sùng Hy nổi giận, rút cả kiếm ra.

“Ai sợ ai...” Đại Lực đã tụ sẵn linh lực quanh hai nắm đấm.

Tạ Sùng Hy là linh sư hỏa hệ, còn Đại Lực là linh sư mộc hệ. Hai người chạm trán không ít khi còn ở trong truyền thừa, lần nào nàng ta cũng là người chiến thắng tuy nhiên Đại Lực chưa từng bỏ cuộc, nếu có cơ hội hắn lập tức khiêu chiến.

Hai người chẳng khác gì oan gia, cứ gặp là đánh, mặc dù ai cũng biết kết quả.

Dạ Long Kiếm Pháp – Dạ Đột!

Hỏa nguyên tố huyễn hóa thành hỏa long, theo đường kiếm xung trận...

Tưởng như hỏa kiếm sẽ nuốt chửng mộc quyền như mọi lần thì...

Thiết Hình Ngưu Quyền – Quyền Triệt!

Không phải mộc, mà là thủy lưu huyễn hóa thành thủy ngưu, bao bọc nắm đấm đánh tan đi kiếm khí trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ngũ Kỳ Nhân, đặc biệt là Trần Minh Công.

“Không thể nào, ngươi là mộc sư mà...” Tạ Sùng Hy lui lại, né tránh dư âm bắn vào người.

Đến cả Đại Lực cũng kinh ngạc, hắn cảm nhận rất rõ đạo thủy lưu này là tới từ bản thân. Nhưng rõ ràng hắn là mộc sư mà, sao có thể làm thế? “Ma vật, chuyện này là sao?” Bạch Phong Vân tò mò hỏi bóng đen đậu trên vai.

“Hắn vừa kích hoạt cái trận pháp kia, ta đoán có liên quan tới chuyện này.” Ma vật cũng hơi kinh ngạc, nó chưa từng thấy qua trận pháp có khả năng hoán đổi cả nguyên tố, tuy nhiên đây là thế giới của linh sư, của những điều phi lý so với nơi kia, cái gì cũng có thể xảy ra.

“Ta có thể mượn trận pháp ngươi mới mua không?” Trần Minh Công hỏi.

Đại Lực gãi gãi đầu, đưa trong vô thức.

Trần Minh Công là linh sư phong hệ, hắn đặt tay lên, kích hoạt trận pháp. Ngọn gió trên tay bốc lửa, sau đó lôi quang hiện, rồi là thủy lưu...

“Quả thật nó có thể chuyển đổi nguyên tố...” Nguyễn Bá Tĩnh hớn hở, vội chạy lại chỗ bán hỏi mua. Hắn quay lại với vẻ mặt ủ rũ: “Chỉ có một trận pháp duy nhất thôi, Đại Lực, ngươi thật may mắn.”

Trần Minh Công quan sát một hồi, nói với Bạch Phong Vân bằng giọng điệu hứng thú: “Phong Vân, người có thể luyện ra trận pháp này chính là đại sư luyện trận. Kết cấu gần nửa vạn chú ngữ, cực kỳ phức tạp, với trình độ hiện tại của ta không thể kết hợp chúng hoàn mỹ như thế được.”

“Hơn nữa chuyển đổi không hề có tác dụng phụ, không biết kẻ chế ra trận pháp này là ai.” Ánh mắt Trần Minh Công hiện lên vẻ khâm phục cùng ngưỡng mộ, hắn thật sự muốn biết ai là kẻ đã luyện chế trận pháp này.

Bên ngoài, đám yêu thú mắt đỏ hoe vẫn đang nhìn chằm vào thành, cả một ngày công thành mà có vẻ như số lượng không hề giảm, vẫn cuồng cuộng như thủy triều.

Chúng đứng yên bất động, chực chờ mệnh lệnh. Có một bóng đen lướt qua, đạp gió đến chỗ Chu Thanh và Bạch Phong Vĩ.

“Sư phụ...” Chu Thanh, Bạch Phong Vĩ đồng thanh nói.

Trước mặt bọn họ là nhị trưởng lão Quang Huy tông Tiêu Vân Thường. Lão híp mắt lại, ánh mắt ghét bỏ nhìn Bạch gia chủ: “Vũ Phong Vĩ, ngươi vẫn chưa chết ngoài kia sao?”

“Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử sống rất tốt.” Bạch Phong Vĩ cười xuề xòa, ông không để tâm lời nói cay độc.

Nhị trưởng lão hừ lạnh: “Ta không có đứa đệ tử vứt bỏ cả tiền đồ, uy nghiêm, hạ mình đi ở rể.”

Lại một giọng nói khác vang lên: “Ha, Tiêu Vân Thường, lão bất tử nhà ông ra đây góp vui sao?” Vương Huyền Minh, tông chủ Huyền Minh tông, hiện là lão sư của Viện Chiến Tranh đang bước tới. Lão mặc quân phục rộng, càng tô lên tứ chi gầy gò.

Nhị trưởng lão rút đao, chĩa về phía Huyền Minh tông chủ: “Dụ dỗ đệ tử phái ta đoạn tuyệt tông môn, ta phải lấy cái mạng già của ngươi.”

Linh lực của linh Sĩ thập tinh tản phát ra, đè nén khiến Chu Thanh lẫn Bạch Phong Vĩ khó thở, riêng lão nhân Vương Huyền Minh vẫn bình chân như vại.

“Ha ha... Bao nhiêu năm rồi, không ngờ lão bất tử nhà ông vẫn còn giữ chuyện này trong lòng.” Vương Huyền Minh đã quá quen với lời đe dọa này, nhìn sang Bạch Phong Vĩ, ẩn ý cười.

“Thu đao lại đi, chúng ta có đại sự cần giải quyết.”

“Hừ.” Tiêu Vân Thường hừ lạnh nhưng tay vẫn tra đao vào vỏ.

“Tin tức thu được từ bốn phòng tuyến cùng với khảo sát, có thể thấy thú triều lần này không phải ngẫu nhiên, có kẻ đứng đằng sau, âm mưu phá hoại thành.” Vương Huyền Minh nghiêm túc nói.

“Vâng, đệ tử ở ngoài trấn Văn Lang, quan sát rất kỹ, bọn chúng ưu tiên nhắm vào thành, những thị trấn nhỏ xung quanh kia chịu rất ít tổn thất.” Bạch Phong Vĩ nói.

Chu Thanh bẩm báo: “Trong chiến đấu, đám yêu thú này đều ít nhiều tập trung tấn công các binh sĩ linh sư. Đệ tử có suy đoán nhỏ, rằng kẻ phía sau muốn triệt tiêu linh sư thành Thăng Long...”

Chu Thanh dừng lại hai giây, hắn lại nói: “Rất có thể... Bọn chúng là linh sư ngoại vực.”

Bầu không khí giữa bốn người bỗng nhiên ngưng trọng, đặc biệt là nhị trưởng lão.

“Hừ, tông chủ bế quan không lâu, sâu bọ đã nhịn không được, muốn ra tay rồi sao. Có Quang Huy tông ở đây rồi, ta thật sự muốn biết bọn chúng công thành bằng cách nào.” Vương Huyền Minh vuốt râu cười khà.

“Quang Huy tông không phải bất bại, các ngươi vẫn nên đề cao cảnh giác.” Tiêu Vân Thường trầm giọng: “Nửa ngày quan sát, ta không hề cảm nhận được linh lực nhân loại từ thú triều. Theo lí mà nói với khoản cách này bọn yêu thú đã sớm thoát khỏi khống chế.”

“Kẻ sử dụng ngự thú chi thuật này, không hề tầm thường. Tốt nhất hạn chế đi xa phạm vi năm dặm thành Thăng Long lúc này.” Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của lão, bọn họ không còn vui vẻ khi phòng thủ thành công đợt thú triều này.

Bầu trời trên đỉnh đầu Thăng Long tối đen, che khuất cả ánh trăng, các vì sao trên trời. Gió đêm lạnh lẽo thổi phà vào vùng đất này...

Ở bên ngoài thành Thăng Long, bìa rừng Hoan Châu...

Vù... vù... ù...

Một dòng sông yên ả bỗng nhiên gợn sóng, những bóng đen đang đứng trên bờ, chờ đợi điều gì đó. Bọn họ là đệ tử Ngục Môn.

Sau một hồi chờ đợi, lão giả trong đó mất kiên nhẫn: “Lưu đoàn trưởng, ngươi chắc chắn nơi đây từng xảy ra tà tai? Bổn tọa thậm chí còn không nhìn thấy bất kỳ vết tích tà lực hiện hữu.”

“Thưa tam trưởng lão, tổ điều tra đã khám xét ba tuần nay, chắc chắn đây là nơi xuất hiện tà lực mới nhất.” Thời gian đã qua quá lâu, nhưng trong tay là trận pháp tra xét tông chủ luyện chế, khả năng có sai xót là vô cùng thấp.

Từ mặt sông, những bóng đen bay vụt lên, đứng trước mặt lão giả, chắp tay cung kính: “Tam trưởng lão, là thật, thật sự có một vết nứt không gian ở sâu bên dưới sông.”

“Bổn tọa sẽ đích thân nghiệm chứng.” Lão ta bay xuống nước, linh lực hộ thể khiến nước không thể nhiễm vào người.

Tốc độ vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc tử quang từ từ hiện ra trước mắt lão.

“Xung quanh không có bất cứ bảo hộ nào, nơi này vẫn chưa bị ai phát hiện.”

Ngục Môn Tam Thổ – Long Uy Bất Hủ!

Linh lực bao bọc xung quanh hiển hóa thành thổ long, long uy tản ra bảo vệ lão, ngăn chặn biến cố vết nứt không gian này gây ra.

Vụt...

Tam trưởng lão xuyên qua khe nứt không gian, bên kia không gian là một dòng sông khác, lão lướt về phía ánh trăng.

Vù... ù... ù...

Đặt chân lên bờ, gió đêm se lạnh thoáng qua người, xung quanh là cánh rừng đêm tối. Xuyên qua cánh rừng, lão đã thấy nơi đó.

Ngũ Hành Sơn sừng sững giữa rừng cây bạt ngàn, cội nguồn của Quang Huy tông.

“Thật không ngờ, đời này của bổn tọa lại có thể đặt chân đến thánh địa của thành Thăng Long. Đúng như tình báo, nơi này vẫn còn tồn tại tạo nghệ của Trần Lĩnh, ở lại lâu có lẽ cảnh giới Tướng lĩnh của ta phải trở lại linh Sĩ mất.”

Tam trưởng lão vừa nhìn đến ngọn núi sừng sững liền cảm nhận một cỗ lực lượng dị thường, chỉ một giây thoáng qua, cảm giác này liền biến mất. Lão cũng không để tâm trong lòng.

Lão bắt đầu bị trận pháp trong không gian này áp chế lực lượng, linh lực trong người từ từ hạ thấp nhanh đến chóng mặt.

“Không có thần thức của Tướng lĩnh phát ra, thật sự Võ Cực Lạc đã bế quan sao?” Tam trưởng lão từ từ thả ra thần thức, chỉ nhìn thấy một đoạn linh lực yếu ớt trên một trong năm ngọn núi kia và một đám linh sư học đồ.

Gú... gú... gú... gú...

Tiếng con cú mèo kêu làm lão giật mình, nó vừa định bay đi thì bị cột đá sắc nhọn đâm chết.

“Công thành từ nơi này, sẽ gây nên chấn động chưa từng có, với từng này sinh mạng, đủ để Hắc Liên thức tỉnh... Dù sao cũng phải bẩm báo với tông chủ.”

Trước khi đi, lão không quên hủy thi con cú mèo.

Những hành động lén lút trong đêm vẫn đang diễn ra trong lòng Thăng Long.

Trung tâm thành Thăng Long...

Một toán Mộc Nghê nữa vừa bị Chí Nam thiêu rụi.

“Quái, trời đã tối mà đám yêu này vẫn còn chưa hết sao.” Tóc tai Chí Nam rối bù, hắn đã không giữ được bình tĩnh, gặp con Mộc Nghê nào hắn liền cho nó hôi phi yên diệt luôn.

“Cứu...” Tiêng kêu cứu lại vang lên.

“Cứu...” Lại một tiếng kêu ở nơi khác.

“A... lão tử không đội trời chúng với các ngươi.” Chí Nam nghiến răng, triệt để phát hỏa rồi. Thật xui cho con Mộc Nghê nào gặp hắn lúc này.

Thanh Liên ngồi trên tòa nhà, cách Chí Nam mấy con phố, giữa trời đêm, nàng lấy sáo ra ngân nga. Một người thổi sáo, một người đánh quái, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

“Giết chết ngươi...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện