Gào...

Một người một rồng bay thẳng lên trời xanh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mờ, xuyên qua những tầng huyền ảo hư hư thật thật.

Mỗi tầng trời, vương miện trên đầu người đàn ông hiện lên rõ rệt, cả cơ thể được vầng sáng gột rửa, ngày càng dung hòa vào thiên địa.

Những bàn tay khổng lồ từ vực sâu bóng tối, tia sét từ cửu thiên quang minh giáng xuống, phá nát toàn bộ quang cảnh này, tất cả chỉ còn là bóng tối.

“Sư phụ...”

“Sư phụ...”

Tôn Kỳ thấy lão sư hắn trào máu từ miệng, vội dùng linh lực điều tức.

“Ưm... Ưm...” Tôn Vũ rên rỉ, miệng không thể kêu thành tiếng, ngay cả suy nghĩ truyền âm cũng bị lực lượng vô hình phong tỏa. Cơ thể cũng trở nên nặng nề.

Ánh mắt lão nặng trĩu, không chống đỡ nổi mà sắp khép lại. Trong một giây thanh tỉnh, lão đẩy Tôn Kỳ ra, cắn nát cả mười đầu ngón tay mình, máu lan ra đất lạnh.

“Sư phụ...” Tôn Kỳ muốn ngăn cản, nhưng nhớ lại những bài dạy, lão sư đây là đang vẽ lại thiên dụ. “Thiên cơ bất khả lộ, rất có thể ký ức của người về phần thiên dụ này sẽ bị xóa, người muốn liều mạng tiết lộ cho ta.”

Tôn Kỳ cũng nhanh chóng lấy giấy bút ra, vẽ tín trận. Vì nội tâm hoang mang, thêm cảm giác nặng nề nên ngay từ trận pháp đầu hắn đã vẽ sai. Tôn Kỳ xé nhanh trang giấy, và lại sai, vẽ lại lần nữa lần nữa cho đến khi thành công.

Tôn Vũ lê cánh tay nặng nề, vẽ từng đường nét trên đất. Mỗi đường nét khiến đôi mắt càng nặng trĩu, cơ thể như chịu thái sơn nghiền nát nhưng lão không dừng lại. Có cái gì đó thôi thúc, mách bảo đây chính là mấu chốt của việc cực kỳ trọng yếu, không phải bây giờ, không phải thời điểm hiện tại, nhưng chính là tương lai.

Đầu óc càng nặng nề, Tôn Vũ càng mạnh mẽ chống đỡ.

Một nén hương trôi qua, lão gục ngã trên mặt đất.

“Sư phụ.” Tôn Kỳ vội vàng đỡ lão sư dậy.

Hơi thở vẫn còn nhưng suy yếu vô cùng, khuôn mặt Tôn Vũ như già đi vài tuổi.

Hình vẽ trước mặt Tôn Kỳ trông giống như chiếc vương miệng, bị một vệt máu đỏ trượt dài kẻ ngang qua.

Lúc Tôn Kỳ xem xong, cũng là lúc hình vẽ trên đất tan biến vào hư vô.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, tín trận của Tôn Kỳ thành, hắn đã thu được phần thiên dụ này.

“Chuyện lão sư bị thương không thể để ai biết được.” Hắn dựng Tôn Vũ dậy, để lão nhập thiền, dùng linh lực của bản thân dẫn động linh lực Tướng lĩnh, để linh lực tự chữa lành từ bên trong.

Hắn lôi ra cả đống phù lục bảo mệnh mà lão sư đã vẽ cho, dán xung quanh phòng, một tầng kết giới nhàn nhạt hình thành.

Hắn thi lễ rồi rời đi.

“Sư phụ, người hãy tịnh dưỡng tốt, việc ở thành Thăng Long đệ tử sẽ không làm nhục giáo dưỡng của người.”



Thành Tam Giang, phủ thành chủ lúc này tràn ngập những tiếng rên rỉ ái muội.

Trong phòng, có hai mỹ nhân đang lõa thể trên giường, kiệt sức vì trận hoan ái vừa rồi, y phục quăng khắp nơi.

Kẻ đã gây ra cảnh tượng này, Vương Nghiệt Ma, chủ nhân hiện tại của thành Tam Giang, hắn thỏa mãn khoác áo da thú lên người sau khi hành sự xong.

Hắn vừa ra khỏi phòng thì một luồng hắc khí âm u xuất hiện trước mặt.

“Khè khè, Nghiệt Ma lão huynh, đã lâu lắm rồi lưỡi liềm của ta chưa được ăn no đấy.” Một gã gầy nhom, thè chiếc lưỡi dài liếm quanh hai cái lưỡi liềm.

“Nghiệt Ma, thú triều đã tập kích thành Thăng Long, thành Tam Giang ta là thân gia tốt, không thể thấy chết không cứu được. Khà khà...” Một lão nhân lùn tay phì phèo tẩu thuốc, trên mặt mang vết sẹo dài cắt qua mắt, giọng nói có phần châm chọc.

“Ta vừa luyện được một bí kỹ, nếu Võ Cực Lạc có bất ngờ xuất quan lão phu cũng có tự tin đánh với bà ta vài chiêu.”

“Hừm, lão già lại bốc phét rồi, quên mất kẻ nào gây ra vết sẹo cho lão đến nỗi không dám đặt chân đến thành Thăng Long nữa sao.” Một giọng nói phía sau đi tới: “Một kiếm duy nhất cũng không đỡ được, huống gì là vài chiêu.”

Gừ...

Một con gấu lớn cõng theo một linh sư trong hình hài một đứa trẻ, sau lưng lại thêm hai nhân vật. Cả sáu tên phát ra khí tức của Tướng lĩnh trung kỳ, còn có thêm dư vị của tử vong, chết chóc.

“Ha ha, các huynh đệ đã có mặt, lần này Phong Châu tông chúng ta sẽ được lấp đầy cái dạ dày này.”

Vương Nghiệt Ma cùng năm Tướng lĩnh mở cửa, bên ngoài binh sĩ đông đảo, lên đến hơn một nghìn. Kẻ nào kẻ náy đều phát ra khí tức khát máu, sẵn sàng xé xác bất cứ con mồi nào.

Cuộc hành quân rầm rộ khiến cho những kẻ yếu bóng vía trong thành phải chạy tìm chỗ núp, những cánh cửa trong nhà đóng toang lại.



Dưới bầu trời đêm, những ánh lửa bên dưới hành quân rầm rộ...

Tiếng người thét, tiếng roi thúc ngựa...

Một đạo quân lớn đang hướng về phía thành Thăng Long, là binh sĩ tới từ thành Hoàng Giang. Trong đoàn binh, có một cỗ kiệu có ấn tượng khác biệt nhất.

Viêm Oa, tông chủ Dạ Viêm Tông, cũng là chủ nhân thành Hoàng Giang cao cao tại thượng.

Bỗng hắn phát hiện ra dị động bất thường hướng tây. Viêm Oa nhảy khỏi kiệu, tung quyền tới chỗ dị động.

Dạ Hỏa Ngưu Quyền! Hỏa linh lực ẩn hiện tử sắc, huyễn hóa thành hỏa ngưu đánh về phía rừng cây phía trước.

Ngục Môn Tam Thổ – Long Ngâm Tản Loạn!

Một âm thanh lớn tựa như rồng ngâm, khiến toàn bộ hỏa ngưu bị phân tán ra.

“Viêm Oa, ngươi có ý gì?” Lão nhân tức giận chất vấn.

“Là tam gia, thứ tội.” Viêm Oa định tấn công tiếp thì nhận ra người tới là tam trưởng lão Ngục Môn. Kẻ này hắn từng giao thủ qua, động tay nữa cũng không có chỗ tốt gì.

“Mục tiêu của Dạ Viêm không phải thành Thăng Long.” Tam trưởng lão lấy một quyển trục ra, đưa cho Viêm Oa.

Viêm Oa mở ra đọc, hắn bị bất ngờ với những gì viết bên trên. Sau một hồi bàn luận, toàn bộ binh đoàn rẽ qua hướng khác.

Thân thể to lớn của hắn nằm dựa trên nhuyễn tháp, vừa cầm quyển trục vừa cười.

“Quang Huy tông sao, thú vị... Có huyết thệ của lão ở đây, không lo bọn chúng bội ước.”



Gào...

Con Mộc Nghê rên lên một tiếng, bị Chí Nam giẫm nát đầu. Hắn không chỉ giẫm một phát, hắn muốn giẫm đến mức sọ của nó chỉ còn là cát bụi.

“Không nghe thấy tiếng cứu nữa.” Đánh Mộc Nghê nguyên ngày, hắn cũng quên mất ý định ban đầu của mình là gặp Đại Trà luôn rồi.

Chí Nam vừa thở phào nhẹ nhõm thì...

“Cứu tôi với, có ai không.” Giọng nói trẻ trung của thiếu nữ phát ra từ hướng nam, làm Chí Nam nổi gân xanh.

“Hừ, sống chết có số, bổn đại gia tận lực rồi.” Chí Nam không muốn đoái hoài mà bước đi. Kỳ lạ thay, chân hắn không đặt xuống nổi.

“Cứu... Hức...”

“Lần cuối, là lần cuối...” Hắn phải xem xem con Mộc Nghê nào xui xẻo, muốn gặp hắn ngay lúc này.

Cách nơi này mấy căn nhà, một thiếu nữ với đôi chân đầy thương tích, trước mặt cô nương ấy là hai kẻ mặc binh phục thành Thăng Long.

“Tiểu cô nương, chúng ta vừa cứu nàng khỏi đám Mộc Nghê đấy, ta chỉ muốn cùng nàng trò chuyện một chút.” Tên binh sĩ cao lớn nhìn thấy dung mạo thiếu nữ càng thêm nóng trong người.

“Khà khà, nếu ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không bạc đãi nàng.” Đoạn đường này đã không có ai qua lại rồi, tên béo này đã không nhịn được, sắp gần hơn tới cô nương kia.”

“Đừng... Đừng qua đây...” Thấy cái mặt béo tới gần, cô nương kia càng khóc to hơn, tay không tự chủ vả 'bốp' một cái lên mặt hắn.

“Tiện nhân, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.” Tên béo trực tiếp cởi áo của hắn ra: “Ta vốn không muốn dùng linh lực.” Cả hai vốn là linh sư bậc linh Đồ, cũng đủ đối phó với một phàm nhân rồi.

Cô nương kia chỉ là phàm nhân chân yếu tay mềm, bị linh lực trói tay, chỉ có thể khóc nấc.

Xẹt...

Tên binh sĩ béo xé toạc áo ngoài, để lộ cái yếm hồng bên trong. Làn da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Nước mắt thiếu nữ chảy xuống như mưa, trong ánh mắt mang theo tuyệt vọng, không cam lòng.

Dáng vẻ này như kích thích thú tính trong người bọn chúng, tên cao lớn kia cũng cởi áo, lúc chúng định ra tay thì một bóng người đổ về phía này, che đi ánh đèn lồng.

Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề...

“Ai?” Cả hai ngước đầu lên thì thấy một thiếu niên mặc lam y nhiễm đỏ máu.

“Binh phục của thành Thăng Long, bị các ngươi vấy bẩn rồi.” Chí Nam cất lời. Trong âm thanh châm biếm pha lẫn ý cười, lại có chút gì đó lạnh lẽo, ẩn hiện sát ý.

“Tiểu tử, bớt lo chuyện bao đồng đi.” Bị cắt ngang nhã hứng, tên béo kia nghiến răng, tay vừa tụ linh lực thì trước mặt hắn là cái đầu quạt.

Vũ Lâm Phiến Kỹ – Huyết Hỏa Đoạn Cốt!

Máu thịt trong người hắn nóng bừng lên với tốc độ cực nhanh, thiêu rụi toàn bộ thân thể tên béo.

“A...” Tên béo hét lên thảm thiết, cả cơ thể hắn bị đốt thành tro đen.

“Ngươi...” Tên cao lớn kia xuất một quyền vào bụng Chí Nam.

Răng rắc... Xương tay gãy nát. Gã ta cảm giác cả bàn tay mình vừa đấm vào đĩnh sắt nặng.

“Là linh Sĩ...” Gã hoảng hồn, lui lại rồi chạy đi. Bỗng gã cảm nhận được bên trong mình nóng dần lên.

“A...” Tiếng hét thảm thiết vang lên, kết thúc một cuộc đời.

Chí Nam hừ lạnh, quay sang cô nương kia.

“Hức... Hức...” Cô nương này vẫn còn sợ hãi cảm giác vừa rồi, càng sợ hãi thiếu niên trước mắt. Một tay che thân, một tay nắm lấy đất đá.

Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một cái áo ngoài, khoác lên cho cô nương, lạnh lùng cất giọng: “Tỉ hãy đến võ quán đầu phố, nơi đó tỉ sẽ an toàn.” Hắn không quên để lại một trận pháp phòng hộ trên áo.

Tuy nhận thấy ánh mắt Chí Nam không có bất cứ tạp niệm gì với mình, nàng ta vẫn khó khăn mở miệng: “Cảm... Cảm ơn...”

Chí Nam rời đi, hắn không quên giẫm nát cái xác đen ngòm kia. Hắn có hơi quay đầu, nhìn đến tòa nhà cao kia.

“Sao ta có cảm giác nơi đó vừa có ai đứng nhỉ?”

Bất tri bất giác Chí Nam đã đi tới phòng tuyến cổng thành phía nam. Trước mặt hắn là những thương binh đang được chữa trị, quân y bận rộn khắp nơi.

Binh sĩ của Viện Chiến Tranh toán thì phân phát đồ ăn, toán thì đang cùng nhau vây lấy nơi trao đổi công huân. Hắn còn thấy người ta lập cả bảng thứ hạng săn giết yêu thú.

“Ta giết được tận mười con đấy...”

“Ta thì sáu con nhưng là yêu thú nửa bước linh Sĩ...”

“Mười công huân đổi được một viên tinh thạch, ta có thể thăng cấp rồi...”

Những binh sĩ là linh sư thì chọn đổi công huân lấy tinh thạch, vũ khí, công pháp võ kỹ...

“Một công huân thế mà có thể đổi một túi gạo này...”

“Nếu ta có thể giết một con yêu thú thì có thể đổi được cả một bao rồi.”

“Họ còn bán cả thịt cho chúng ta nữa...”

Những binh lính xuất thân phàm nhân rất để tâm tới lương thực. Chiến tranh năm năm qua, giá cả tinh thạch leo thang, họ thường xuyên trải qua cơn đói, công huân này chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.

“Đồ ăn tới rồi đây.” Một linh sư binh sĩ đưa thức ăn tới, là một nồi lẩu chế biến từ thịt của Mộc Nghê.

“Chỉ huy, cho ta một bát...”

“Ta muốn gặm cái chân...”

“Ta nữa...”

Cả ngày chiến đấu, nhìn thấy thức ăn liền như sói đói. Trong viện ăn cũng rất khắt khe, không có nhiều như này.

Vị chỉ huy tuy là linh sư, nhưng hắn lại không có vẻ gì là xa cách với đám binh sĩ phàm nhân kia, thậm chí còn tự mình múc đồ ăn cho bọn họ nữa.

Việc này Chí Nam đứng ngoài nhìn thấy hết, hắn có vài phần kinh ngạc. Trong nhận thức của hắn, linh sư luôn là bộ dạng cao thượng, cao phàm nhân thấp kém bằng nửa con mắt. Chính vì thế hắn mới cố gắng nhường nào trong quá khứ, để không bị người đời coi thường, khinh rẻ hắn và người thân bên cạnh.

Nhìn bọn họ có thể dung hòa, trò chuyện vui vẻ cùng nhau, hắn thấy thật là khó tin.

“Hửm, là Ngũ Kỳ Nhân, bọn họ cũng ở đây sao?” Trước khi biết được nội tình của Thanh Liên, quả thật bọn họ những người ưu tú nhất trong mắt hắn.

Nhưng khi so sánh bây giờ, Thanh Liên ở một tầm cao hoàn toàn khác biệt.

Chí Nam nhìn tinh thần lực lưu chuyển trong lòng bàn tay mình. Chưa đầy một tháng qua, hắn đã luyện được một thân bản lĩnh mà ngay cả năm năm qua, bản thân có cố gắng thế nào cũng không chạm tới nổi.

Lúc này, hắn cảm thấy cực kỳ tự tin, tự tin vào chính bản thân mình, tự tin có thể làm mọi thứ mà không cần phải dựa vào ai cả.

“Bản lĩnh của công chúa, thật sự quá sâu.” Chí Nam có cảm giác rất mơ hồ, rằng dù đám thế gia kia có hợp lực nổi dậy, nàng ấy có thể một tay đánh tan cả bạo loạn.

“Muốn kéo công chúa xuống, có lẽ phải nhờ tới Ngũ Kỳ Nhân một phen.”

Chí Nam thấy cổng thành đã bị phá, trong một khoảnh khắc hắn bỏ lại mọi toang tính sau lưng, Chí Nam lẻn vào gian hàng đổi công huân, mua một bó nhang rồi xông thẳng ra ngoài thành. Hắn vận dụng cả Trường Sơn Du lẫn Vũ Lâm võ kỹ qua mắt đám binh sĩ canh gác.

Chí Nam chạy nhanh về hướng trấn Văn Lang, từng dòng ký ức hiện lên trong đầu, từng khoảnh khắc vui vẻ, tuổi thơ êm đềm. Hắn đã ở trước y quán Từ Tâm.

Trời tuy đã tối, nhưng hắn vẫn nhìn rõ ràng bảng hiệu ở trên.

Chí Nam run tay, chạm đến cánh cửa gỗ cũ kỹ kia. Tiếng 'cót két cót két' bật ra, cánh cửa bị đẩy vào trong.

Bên trong là bụi, mạng nhện bám đầy các ngõ ngách. Chí Nam lấy tay quẹt đám bụi bám trên bàn thờ, hắn lấy tay chùi từng khung ảnh, chùi đến cái cuối cùng là của Phạm phu nhân, mẫu thân thân sinh của hắn.

“Mẫu thân, mấy đứa... Ta trở về rồi.” Hắn ngắm nhìn chân dung của mẫu thân mình, của đám trẻ năm đó. Chí Nam đốt lửa, nhang cháy lên, hắn cắm nhang xuống lư hương trước bài vị.

Cả gian phòng thoang thoảng hương nhang, thật lạnh lẽo cô tịch, nơi vốn là nhà, là chốn trở về lại xa lạ đến thế. Chí Nam cảm giác bản thân giống như lữ khách qua đường.

Hắn lại nhớ lại hình ảnh đêm đó, ánh mắt đó, còn cả những chuyện xảy ra trong truyền thừa... Những hình ảnh đó bỗng chốc bị mùi hương của cơm lấn át, âm thanh của tiếng sáo trong đêm, những buổi luyện tập... khiến Chí Nam nghiến răng đấm mạnh một phát vào cột nhà.

Đã có những khoảnh khắc làm hắn dao động, mỗi lần đều là nhờ hình ảnh mẫu thân và mấy đứa trẻ kéo hắn tỉnh táo lại, để bản thân không trầm mê trong đó.

“Đã đến bước này rồi...” Nàng biến mất, có lẽ hắn sẽ không phải ám ảnh với những kỷ niệm này nữa. Còn bản thân sau đó có ra sao, hắn cũng không muốn biết nữa.

Ba tuần qua, Chí Nam liên tục hoạt động khắp nơi, bỏ ra không ít vũ khí tứ phẩm chính hắn luyện chế cho các thế gia, giả mạo Thiên giai công pháp, lợi dụng trận pháp bòn rút tinh thạch của bọn họ, đẩy toàn bộ ánh nhìn về công chúa...

Chí Nam cũng ngăn cản đám thế gia kia vọng động muốn tấn công phủ công chúa sớm. Hắn muốn tập hợp những con sóng nhỏ, tạo ra một con sóng đủ lớn, một lần ập xuống là phải quét tan tất cả.

Cho tới hôm nay, thú triều xảy ra, khắp nơi đang gồng mình chống lũ, sẽ là cơ hội tuyệt vời nhất.

“Phan gia đã có động thái đầu tiên rồi, kế đến sẽ là Trương gia, Vân gia rồi Đàm gia...” Mỗi lần được Phan Minh Nguyệt mời đến Phan gia, hắn đều lưu lại một tín trận, thấy rõ bước đi của binh sĩ Phan gia.

“Để tránh phát sinh biến số, ta nên trở về thành rồi.”

Tại Phan gia lúc này, gia binh của họ bắt đầu di chuyển rồi.

“Minh Nguyệt đâu rồi?” Phan Long Thành hỏi.

“Bẩm phụ thân, con bé vẫn còn ở phía bắc.” Phan Chí Bình trả lời.

“Mau gọi con bé về đi.” Phan Long Thành vuốt bộ râu già, nhìn gia binh.

Một bóng đen xuất hiện, là Vương Hậu. Nhìn gia binh hành quân, bà thở dài: “Phụ thân, phải đi đến bước này sao?” Lúc này đánh vào phủ công chúa, Dương gia sẽ tới viện trợ. Hai đại tộc đánh nhau, có thể kéo đến loạn lạc trong thành, rất có thể xuất hiện những kẻ đục nước béo cò.

Theo sau bà là Mộc Anh Kiệt, hắn vẫn giữ vẻ tiêu sái như thường ngày, rất dửng dưng với tất cả.

“Tất cả việc ta làm là vì Phan gia.” Bên ngoài thành bị thú triều vây công, không có lối thoát, nếu bắt được công chúa, ép nàng ta giao ra mắt trận của trận pháp hộ thành, giải trừ phong bế, Phan Vân có thể điều động truyền tống trận đưa Phan gia rời đi.

Ầm... ầm...

Lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm.

Ầm...

Những cơn gió đêm thổi qua thành Thăng Long, hạt mưa lạnh bắt đầu rơi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện