Vù... ù... ù...
Ầm... ầm...
Gió đêm lạnh lẽo ẩm ướt thổi băng qua thành Thăng Long, tiếng sấm rền vang, lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm...
Rào... ào... ào...
Mưa bắt đầu nặng hạt, bao trùm lên tất cả. Ánh mắt của đám yêu thú lượn lờ bên ngoài thành trừng đỏ, bọn chúng lại bắt đầu hành động rồi.
Đàm gia...
Đàm Tinh Xảo vừa thoát khỏi trạng thái thiền định, linh lực nội hàm đã tăng lên một bậc. Lão từ từ mở mắt ra, nhìn những viên tinh thạch lưa thưa trước mặt.
“Hừ, chừng này tinh thạch chỉ đủ để lão phu thăng lên linh Sĩ bát tinh.” Âm thanh có chút tiếc nuối, tiếc nuối cho chỗ tinh thạch quý giá kia. Lão không hề thất vọng, bởi thiên phú tu hành, linh căn của bản thân quá kém, đi đến bước này hoàn toàn là dựa vào tài nguyên gia tộc.
Lão nhớ lại ánh mắt đêm hôm qua của Dương Minh Hão, nghiến răng: “Lão già đó, đã biết cái gì rồi... Khoan đã.”
“Kẻ biết được bí mật của Đàm gia ta chỉ có con chuột nhắt Phan Chí Nam kia, hắn được Vô Ưu công chúa cứu ra, có lẽ đã nói những gì không nên nói rồi.” Đàm Tinh Xảo suy diễn.
“Nếu lão ta muốn biết gì phải thông qua công chúa... Xem ra bọn chúng là cùng một thuyền.” Ánh mắt lão ta sáng lên: “Ta còn tự hỏi chỗ dựa nào đã cho nàng ta ngang ngược như thế, diệt Đàm gia ta thì có ích lợi gì. Hóa ra tất cả mưu đồ tới từ lão già Dương Minh Hão kia.”
“Không diệt chúng sớm, kẻ chết sẽ là Đàm gia ta.” Nhưng đánh bại họ bằng cách nào đây? Trong tay Dương gia là toàn bộ binh lực của thành Thăng Long, trong khi Đàm gia vốn là đan dược thế gia, mới chuyển cơ đồ sang luyện khí, chênh lệch như trời và đất.
Lão rất muốn nổi lên, nhưng lại không biết phải bám víu vào cơ sở nào.
Lúc Đàm Tinh Xảo còn đang đau đầu thì...
Một bóng đen xuất hiện, nhận ra đó là ám vệ của mình, lão thu lại cảnh giác. Ám vệ bẩm báo: “Bẩm đại nhân, Phan gia đã động binh.”
“Động binh, với ai? Dương gia sao?” Đàm Tinh Xảo kinh ngạc. “Tiếng gió phong phanh thế mà là thật. Phan gia thật sự nuôi binh muốn động thủ với Dương gia.” Xem ra lão già ấy đã không nhịn nổi chèn ép rồi, Phan Minh Nguyệt này chỉ là cái cớ.
“Không phải, bọn họ muốn tập kích phủ đệ của Vô Ưu công chúa...” Dừng một chút, hắn nói: “Với toàn bộ binh lực hiện tại của Phan gia.”
“Tại sao không phải là Dương gia?” Đàm Tinh Xảo khó hiểu, suy tư một hồi: “Lão cáo già ấy không có khả năng hồ đồ như thế, chuyện này có lẽ đã có tính toán qua.” Có ẩn tình gì mà lão chưa biết đây? “Đại nhân, thứ cho thuộc hạ có lời muốn nói.” Hắc y nhân mở miệng.
“Nói đi.”
“Mọi phỏng đoán mơ hồ về thế lực đứng sau công chúa như Dương gia, Trần gia, Lê gia... Tại sao chưa ai từng có suy nghĩ ngược lại, rằng kẻ nắm quyền chân chính vẫn luôn ở trước mắt mọi người?”
Hắn vừa dứt lời, tim Đàm Tinh Xảo đập thịch một nhịp.
Phải rồi, tại sao ta lại chưa từng nghĩ đến điều này chứ? Nhưng chuyện này cùng chuyện đánh vào phủ công chúa có liên quan gì với nhau?
“Đại nhân, có lẽ ngài không biết một cố sự, năm đó Hồ Vương Lý Văn Bưu bằng cách nào thành Vương.”
“Sao lão phu có thể không biết việc này, nó từng một thời chấn động cả Đại Việt.” Bỗng nhiên lão vỡ lẽ.
Có vài tiếng gió truyền ra từ Long Đỗ Sơn, rằng thọ nguyên của bệ hạ đã gần đi đến đoạn kết, đã bắt đầu ức chế linh lực, truyền vị cho tân Vương.
“Trong lứa nhi tử, nhi nữ của ông, Mộc Anh Kiệt là người có khả năng nhất, hắn còn sắp trùng kích Tướng lĩnh. Tuy nhiên nếu xét sâu xa hơn, hắn lại là người bị loại đầu tiên, bởi vì mẫu tộc Phan gia đã gây nên lỗi lầm không thể tha thứ với bệ hạ, mưu sát Vương Hậu tiền nhiệm.” Hắc y nhân phân tích.
“Dựa theo sự bảo vệ nghiêm ngặt đối với Vô Ưu công chúa, có thể xác định nàng ta mới chính là người được bệ hạ lựa chọn. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất cho sự hoành hành ngang ngược của nàng ta.”
Nghe hắn nói, Đàm Tinh Xảo cũng đã đoán xong những việc sau đó: “Phan gia sẽ trở thành vật tế. Lão già Phan Long Thành đó có lẽ đã nghe được tiếng gió đâu đó, mới động binh.”
Hắc y nhân lại nói: “Đại nhân, đây là con đường sống để Đàm gia ta bấu víu vào. Nếu cùng với Phan gia giết ra một đường, không chừng chúng ta có thể thoái lui khỏi thành. Nếu Phan gia thất bại, sớm muộn gì chúng ta cũng bị diệt tộc.”
Hắc y nhân phân tích cực kỳ có lý, làm lão rơi vào trầm tư. Ván này đánh cược rất lớn. Theo tình báo lão có thì gia binh của Đàm gia lẫn Phan gia hiện tại, kết hợp chút đan dược tích lũy của toàn tộc đấu với binh sĩ chính quy một phen, phần thắng chỉ có hai mươi phần trăm.
“Đại nhân, ngài quên sao, Phan gia còn lôi kéo cả những thế gia khác vào. Cho người thả ra tin tức Thiên giai công pháp đang ở trong tay công chúa.”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Đàm Tinh Xảo.
“Ha ha, may mà ngươi nhắc nhở, vốn Phan đã kéo thêm mấy cái đệm lưng rồi. Ta không thể không theo ván này rồi, huống chi phần thắng cao như vậy, nếu có thể chen một tay vào mỏ tinh thạch, Đàm gia có thể bù trừ được thiệt hại, thậm chí còn phát quang hơn trước.”
“Triệu tập các trưởng lão tới đại sảnh, đem toàn bộ gia binh gọi tới, bảo Chí Bình mở kho dược, lấy tất cả đan dược trong phủ ra.” Đàm Tinh Xảo phất tay ra lệnh.
“Vâng, đại nhân.” Ánh mắt hắc y nhân lóe lên tử quang mờ nhạt, miệng vẽ một đường cong.
…
Vân gia...
Một đám thanh thiếu nien đang luyện võ trong sảnh...
“Vân Triết, ngươi cảm thấy đoạn công pháp này thế nào?” Vân gia chủ Vân Thường chọn một thanh niên trong đó ra hỏi. Tên này là thuộc hạ có năng lực nhất trong đám.
“Bẩm gia chủ đại nhân, khí mạch của thuộc hạ trở nên thông thoáng vô cùng, lực đạo đánh ra tăng hơn ba phần, thậm chí đan điền còn tự uẩn dưỡng, sinh ra nhị đan.” Vân Triết phấn khích nói.
Tay phải hắn là hỏa nguyên tố, tay trái hắn tế ra thủy châu thanh thuần, khiến cho cả đám trưởng lão Vân gia, Vân Thường lẫn đám thanh niên kia kinh ngạc.
“Gia chủ, linh căn của ta chỉ là loại nhị phẩm, đan điền cũng tương tự. Thế nhưng nhị đan này,phẩm cấp thậm chí còn cao hơn.” Hắn tự đưa tay cho Vân Thường kiểm tra.
Lão rót linh lực vào người, dò xét một phen: “Quả thật có hai đan điền, cái sau mới hình thành không lâu, có sự non nớt nhưng phẩm cấp thể hiện ra mạnh hơn so với đồ cũ kia.”
“Triết sư huynh đã làm chủ được công pháp đó rồi sao?”
“Nếu có thể tu luyện tới nơi, ta cũng có thể mở thêm đan điền như huynh ấy...”
Đám trưởng lão không khỏi thèm thuồng.
“Sinh ra nhị đan sao? Ta không nhìn lầm...”
“Thật sự là nhị đan...” Cả đám trưởng lão ai cũng đi nhìn một lần, muốn tận mắt thấy sự thần kỳ này.
“Ta chỉ có linh căn tam phẩm, cả đời tu hành chỉ dừng ở linh Sĩ thất tinh. Nếu có công pháp này có thể mở ra đan điền tố chất mạnh hơn, có thể vượt qua cả linh Sĩ thập tinh... Thậm chí là...” Nhị trưởng lão kéo dài âm thanh.
Ai cũng hiểu phía sau câu nói đó là gì, tim đập thịch, tay chân có phần hơi run.
Tướng lĩnh, bọn họ có cơ hội đặt chân vào cảnh giới này, bá chủ của cả một phương.
Vân Thường lẩm bẩm: “Chỉ là tàn quyển, thế mà đã phát ra tiềm năng bậc này, tưởng tượng nếu trong tay ta có Thiên giai công pháp bản hoàn chỉnh, con đường tu hành sẽ rộng mở đến nhường nào.”
Lúc đó Vân gia của lão có thể bước ngang ở Thăng Long này, không phải sợ các đại gia tộc chèn ép, thậm chí họ còn phải thần phục Vân gia.
Một lúc sau thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi, lão già Vân Thường trở về thư phòng của mình, vừa đặt mông ngồi xuống ghế không lâu thì một giọng nói vọng ra.
“Thiên giai công pháp không làm Vân gia chủ thất vọng chứ?”
Vân Thường quay đầu, nhìn về hướng cửa sổ bên trái. Một thiếu niên đã ngồi ở đó, trước cơn mưa.
Mái tóc đen dài rũ xuống ướt nhẹp, che đi một phần dung mạo anh tuấn của hắn, y phục nhiễm máu và nước mưa hòa lẫn tạo nên mùi rất khó chịu.
“Phạm công tử, ha ha, mọi thứ đều tốt đẹp. Đây đúng là Thiên giai công pháp rồi, dù chỉ là tàn khuyết.” Xem ra lão đã nghi thần nghi quỷ quá nhiều, căn bản từ đầu người ta đã có ý định hợp tác rồi.
“Dám hỏi công tử ghé thăm lúc này, hẳn là có chuyện gì đó rồi, nếu là về thú triều bọn ta có thể ra một phần sức.” Vân gia có được đan dược của Đan Vương, có vũ khí tứ phẩm của thiên tài trước mắt, lại nắm trong tay cả Thiên giai công pháp tuyệt luân, đã chiếm được không ít chỗ tốt.
“Phan gia đã hành động, gia đinh đang trên đường tấn công phủ đệ của Vô Ưu công chúa.” Chí Nam nhếch khóe môi: “Trương gia, Triệu gia, Ngô gia cũng không ngồi yên sau bước chân đầu tiên của Phan gia.”
Chí Nam hừ lạnh trong lòng. Để lừa lão già này, hắn đã tốn không ít đồ trong tay, lão già đa nghi thối tha.
“Hả, là ngay lúc này sao? Lẽ nào chuyện dạ tiệc hôm qua đã kích thích lão già đó ra tay rồi?” Lão Vân Thường thuộc phe cánh của Phan gia, sao có thể không hiểu rõ lão già Phan Long Thành kia.
“Nếu việc quá nguy hiểm hoặc không có bất kỳ lợi ích gì, lão già ấy sẽ không hành động.” Vân Thường ngẫm nghĩ. Lợi ích lớn ấy chính là bản công pháp hoàn chỉnh này.
“Đối mặt với binh lực của thành Thăng Long với gia binh của Phan gia, có lẽ lão già ấy đã có con bài tẩy nào đó.” Vân Thường híp mắt nhìn Chí Nam. Ngay cả Đan Vương ở xa tận chân trời kia cũng muốn vươn tay đến đây, đủ để thấy được Thiên giai công pháp này lợi hại ra sao.
“Nghĩ lại thì, Phạm công tử, Thiên giai công pháp quan trọng như thế, công tử đưa cho chúng ta bản tàn khuyết không sợ 'vị đó' trách phạt sao?” Vân Thường hỏi, bởi lão vẫn còn chỗ nào đó rất mù mịt, bản thân lại không thể suy diễn ra.
“Nếu Vân gia chủ nghi hoặc, ta sẵn sàng giải đáp.” Chí Nam cười lạnh, lão già này lại là người tiếp theo hỏi câu này, giống đám gia chủ thế gia kia.
“Bản tàn khuyết của Thiên giai công pháp cũng coi như là Địa giai công pháp, luyện nó cũng sẽ khiến linh sư mở ra chân trời mới, mang đến cơ hội trùng kích Tướng lĩnh. Nhưng xa hơn vẫn thua kém Thiên giai hàng thật giá thật.”
Chí Nam giải thích: “Nếu đánh bại được Vô Ưu công chúa, thu được tài nguyên tu hành, chẳng phải Vân gia các ngươi sẽ có một cơ hội trùng kích Tướng lĩnh sao? Dùng một bản Địa giai công pháp đổi lấy quan hệ của một Tướng lĩnh tương lai, cái giá này đã được 'vị đó' ngầm chấp thuận.”
Lời Chí Nam nói ra vô cùng trơn tru, bởi tối nay hắn đã nói qua nhiều lần rồi, lời tự xuất ra theo phản xạ.
Vân Thường vuốt râu, suy diễn lời Chí Nam: “Nếu tiểu tử này muốn giở trò, vậy đã động tay chân vào công pháp và đan dược trước rồi. Thậm chí không tiếc bỏ ra cả đống vũ khí tứ phẩm kia. Xem ra bọn họ thật sự muốn hợp tác.”
Tâm tư Vân Thường như lân lân trên mây. Đánh hạ công chúa, thu lấy tài nguyên, đoạt lấy cơ hội trùng kích Tướng lĩnh, thậm chí còn được cả Đan Vương trọng dụng. Quả thật có quá nhiều chỗ tốt.
“Thiên giai công pháp đã bị Đan Vương nhắm đến, Vân gia cũng không thể đụng vào. Tiểu tử này đã nhắc nhở, đưa đến nhiều tài nguyên như vậy ta cũng nên biết đủ mà hợp tác.”
Vân Thường suy nghĩ thấu đáo, liền nở nụ cười khách khí: “Ha ha, có thể làm việc cho Đan Vương, là phúc phận của Vân gia ta. Phạm công tử, lão phu sẽ lập tức xuất binh.”
Chí Nam cũng cúi người đáp lễ: “Ta chờ tin tốt của Vân gia.”
Lúc Chí Nam rời đi, lão mới cười lớn: “Khà khà, cơ hội trùng kích Tướng lĩnh, bá chủ một phương, lại còn có tầng quan hệ với Đan Vương. Tổ tiên có mắt, phù hộ đời này của Vân gia ta, ha ha ha ha.”
Ở bên ngoài cửa sổ, Chí Nam cười lạnh: “Mưu kế lôi kéo dễ dàng nhất, vẫn là lợi ích. Có đủ chỗ tốt thì sẵn sàng không để ý tới mạng rồi.” Không uổng công hắn bỏ thời gian ở chỗ các thế gia ba tuần này, quả ngọt đã kết trái rồi.
“Tỵ Thủy Trận.” Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, chắn đi cơn mưa nặng hạt trên đầu.
Một giây sau đó, cả người Chí Nam đã khô ráo, vết máu cũng được làm sạch sẽ như chưa từng bị bẩn qua. Hắn lấy một quyển trục ra, nhìn từng dòng chữ mà suy tư.
“Tinh thần lực của công chúa mạnh hơn ta rất nhiều, nàng ấy còn là nhất mạch đơn truyền đệ tử của Trần sư bá. Ta phải dựa vào hỗn loạn để tạo ra trận pháp phong bế tinh thần, tránh bị phát hiện.”
Chí Nam cất quyển trục, phe phẩy chiếc quạt giấy, ung dung bước đi trong đêm mưa.
Vô Ưu phủ...
Thanh Liên đứng trước mặt Lưu Nghị, lúc này là một cái xác vô hồn.
“Trồng tà chủng, ta phải không ngừng cung cấp tinh thần lực nếu muốn duy trì khống chế. Trở thành Tướng lĩnh còn đặt thêm cả bản tâm vào đó, tiêu hao càng nhiều.” Nàng đã tìm thấy nguyên nhân làm bản thân suy kiệt từ lúc trùng kích Tướng lĩnh rồi.
Thanh Liên vừa ngẫm nghĩ vừa ghi chép vào một quyển trục.
“Xem ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tiếp tục trồng tà chủng rồi.”
Thanh Liên nhìn tên linh sư ngoại vực trước mắt. Lưu Nghị đã không chịu nổi xâm thực của tà chủng, toàn bộ ý thức của hắn đã bị phá nát rồi. Không có ký ức, không có ý thức, hắn đã thành một người hoàn toàn khác rồi, nói đúng hơn là một con rối.
“Vì là linh sư ngoại vực, dù ta trùng kích Tướng lĩnh cũng không làm cảnh giới của hắn tăng theo.”
Trở thành Tướng lĩnh, nàng càng hiểu rõ ràng hơn về sự lợi hại của đại trận hộ quốc. Linh lực Tướng lĩnh chất chứa ý niệm của bản tâm, lại có thể bị áp chế. Cho dù có hạ cảnh giới xuống linh Sĩ, linh lực vẫn còn ý niệm nàng sẽ không thể nào đánh bại họ được.
Có bao nhiêu bản lĩnh cũng không thể thi triển ra. Bọn họ không phải bại trong tay nàng, mà là đại trận hộ quốc.
Bỗng ánh mắt nàng lóe lên ý nghĩ, Thanh Liên lấy một quyển trục khác ra.
“Chú ngữ cấu thành trận pháp có thể tác động tới quy tắc thiên địa. Nói cách khác ta có thể dựa vào đó truy ngược về cội nguồn của chú ngữ, tiếp cận đại trận hộ quốc.”
Đại trận hộ quốc vô tung vô ảnh, vô hình vô định. Chưa từng có ai thấy qua, chỉ biết nó thật sự tồn tại, bảo hộ Đại Việt mười vạn năm lịch sử. Chỉ có ngũ Vương sở hữu lực lượng từ Ngũ Linh mới có thể nhìn thấy nó, chạm được nó.
Trong một hơi thở, hàng vạn chú ngữ đã được vẽ nên, dựa trên bản tâm rút ra từ Gia Cát Trường Dân. Chú ngữ thành, ánh sáng chú ngữ xuất hiện rồi lại vụt tắt.
“Hửm, có sai sót sao?”
Thanh Liên liên tục điều chỉnh, mỗi lần đều là hiện tượng lóe lên rồi vụt tắt ngay lập tức.
“Rốt cuộc sai ở đâu nhỉ? Là tu vi hiện tại của ta chưa đủ sao? Kiểm tra toàn bộ chú ngữ không có cái nào sai cả. Vậy thì vấn đề nằm ở vật ta chọn làm mắt trận rồi, bản tâm của Gia Cát Trường Dân. Nếu vậy ta phải điều chỉnh kế hoạch một chút rồi.” Giả thiết nàng đề ra đến nàng cũng không chắc chắn đúng nữa, chỉ có thể sai chỗ nào sửa chỗ đó mà thôi.
Đám Tướng lĩnh dẫn đầu tấn công thành Thăng Long, kẻ nào cũng là cáo già cả. Xung quanh luôn tồn tại trận pháp bảo hộ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ là đã cảnh giác rồi. Dù nàng trùng kích Tướng lĩnh, cho đến giờ vẫn chưa chân chính diện kiến bọn họ.
Thanh Liên nghiên mắt, nhìn những hạt mưa bên ngoài.
“Theo tính toán, có lẽ các thế gia đã khởi binh rồi.”
Ầm... ầm...
Gió đêm lạnh lẽo ẩm ướt thổi băng qua thành Thăng Long, tiếng sấm rền vang, lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm...
Rào... ào... ào...
Mưa bắt đầu nặng hạt, bao trùm lên tất cả. Ánh mắt của đám yêu thú lượn lờ bên ngoài thành trừng đỏ, bọn chúng lại bắt đầu hành động rồi.
Đàm gia...
Đàm Tinh Xảo vừa thoát khỏi trạng thái thiền định, linh lực nội hàm đã tăng lên một bậc. Lão từ từ mở mắt ra, nhìn những viên tinh thạch lưa thưa trước mặt.
“Hừ, chừng này tinh thạch chỉ đủ để lão phu thăng lên linh Sĩ bát tinh.” Âm thanh có chút tiếc nuối, tiếc nuối cho chỗ tinh thạch quý giá kia. Lão không hề thất vọng, bởi thiên phú tu hành, linh căn của bản thân quá kém, đi đến bước này hoàn toàn là dựa vào tài nguyên gia tộc.
Lão nhớ lại ánh mắt đêm hôm qua của Dương Minh Hão, nghiến răng: “Lão già đó, đã biết cái gì rồi... Khoan đã.”
“Kẻ biết được bí mật của Đàm gia ta chỉ có con chuột nhắt Phan Chí Nam kia, hắn được Vô Ưu công chúa cứu ra, có lẽ đã nói những gì không nên nói rồi.” Đàm Tinh Xảo suy diễn.
“Nếu lão ta muốn biết gì phải thông qua công chúa... Xem ra bọn chúng là cùng một thuyền.” Ánh mắt lão ta sáng lên: “Ta còn tự hỏi chỗ dựa nào đã cho nàng ta ngang ngược như thế, diệt Đàm gia ta thì có ích lợi gì. Hóa ra tất cả mưu đồ tới từ lão già Dương Minh Hão kia.”
“Không diệt chúng sớm, kẻ chết sẽ là Đàm gia ta.” Nhưng đánh bại họ bằng cách nào đây? Trong tay Dương gia là toàn bộ binh lực của thành Thăng Long, trong khi Đàm gia vốn là đan dược thế gia, mới chuyển cơ đồ sang luyện khí, chênh lệch như trời và đất.
Lão rất muốn nổi lên, nhưng lại không biết phải bám víu vào cơ sở nào.
Lúc Đàm Tinh Xảo còn đang đau đầu thì...
Một bóng đen xuất hiện, nhận ra đó là ám vệ của mình, lão thu lại cảnh giác. Ám vệ bẩm báo: “Bẩm đại nhân, Phan gia đã động binh.”
“Động binh, với ai? Dương gia sao?” Đàm Tinh Xảo kinh ngạc. “Tiếng gió phong phanh thế mà là thật. Phan gia thật sự nuôi binh muốn động thủ với Dương gia.” Xem ra lão già ấy đã không nhịn nổi chèn ép rồi, Phan Minh Nguyệt này chỉ là cái cớ.
“Không phải, bọn họ muốn tập kích phủ đệ của Vô Ưu công chúa...” Dừng một chút, hắn nói: “Với toàn bộ binh lực hiện tại của Phan gia.”
“Tại sao không phải là Dương gia?” Đàm Tinh Xảo khó hiểu, suy tư một hồi: “Lão cáo già ấy không có khả năng hồ đồ như thế, chuyện này có lẽ đã có tính toán qua.” Có ẩn tình gì mà lão chưa biết đây? “Đại nhân, thứ cho thuộc hạ có lời muốn nói.” Hắc y nhân mở miệng.
“Nói đi.”
“Mọi phỏng đoán mơ hồ về thế lực đứng sau công chúa như Dương gia, Trần gia, Lê gia... Tại sao chưa ai từng có suy nghĩ ngược lại, rằng kẻ nắm quyền chân chính vẫn luôn ở trước mắt mọi người?”
Hắn vừa dứt lời, tim Đàm Tinh Xảo đập thịch một nhịp.
Phải rồi, tại sao ta lại chưa từng nghĩ đến điều này chứ? Nhưng chuyện này cùng chuyện đánh vào phủ công chúa có liên quan gì với nhau?
“Đại nhân, có lẽ ngài không biết một cố sự, năm đó Hồ Vương Lý Văn Bưu bằng cách nào thành Vương.”
“Sao lão phu có thể không biết việc này, nó từng một thời chấn động cả Đại Việt.” Bỗng nhiên lão vỡ lẽ.
Có vài tiếng gió truyền ra từ Long Đỗ Sơn, rằng thọ nguyên của bệ hạ đã gần đi đến đoạn kết, đã bắt đầu ức chế linh lực, truyền vị cho tân Vương.
“Trong lứa nhi tử, nhi nữ của ông, Mộc Anh Kiệt là người có khả năng nhất, hắn còn sắp trùng kích Tướng lĩnh. Tuy nhiên nếu xét sâu xa hơn, hắn lại là người bị loại đầu tiên, bởi vì mẫu tộc Phan gia đã gây nên lỗi lầm không thể tha thứ với bệ hạ, mưu sát Vương Hậu tiền nhiệm.” Hắc y nhân phân tích.
“Dựa theo sự bảo vệ nghiêm ngặt đối với Vô Ưu công chúa, có thể xác định nàng ta mới chính là người được bệ hạ lựa chọn. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất cho sự hoành hành ngang ngược của nàng ta.”
Nghe hắn nói, Đàm Tinh Xảo cũng đã đoán xong những việc sau đó: “Phan gia sẽ trở thành vật tế. Lão già Phan Long Thành đó có lẽ đã nghe được tiếng gió đâu đó, mới động binh.”
Hắc y nhân lại nói: “Đại nhân, đây là con đường sống để Đàm gia ta bấu víu vào. Nếu cùng với Phan gia giết ra một đường, không chừng chúng ta có thể thoái lui khỏi thành. Nếu Phan gia thất bại, sớm muộn gì chúng ta cũng bị diệt tộc.”
Hắc y nhân phân tích cực kỳ có lý, làm lão rơi vào trầm tư. Ván này đánh cược rất lớn. Theo tình báo lão có thì gia binh của Đàm gia lẫn Phan gia hiện tại, kết hợp chút đan dược tích lũy của toàn tộc đấu với binh sĩ chính quy một phen, phần thắng chỉ có hai mươi phần trăm.
“Đại nhân, ngài quên sao, Phan gia còn lôi kéo cả những thế gia khác vào. Cho người thả ra tin tức Thiên giai công pháp đang ở trong tay công chúa.”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Đàm Tinh Xảo.
“Ha ha, may mà ngươi nhắc nhở, vốn Phan đã kéo thêm mấy cái đệm lưng rồi. Ta không thể không theo ván này rồi, huống chi phần thắng cao như vậy, nếu có thể chen một tay vào mỏ tinh thạch, Đàm gia có thể bù trừ được thiệt hại, thậm chí còn phát quang hơn trước.”
“Triệu tập các trưởng lão tới đại sảnh, đem toàn bộ gia binh gọi tới, bảo Chí Bình mở kho dược, lấy tất cả đan dược trong phủ ra.” Đàm Tinh Xảo phất tay ra lệnh.
“Vâng, đại nhân.” Ánh mắt hắc y nhân lóe lên tử quang mờ nhạt, miệng vẽ một đường cong.
…
Vân gia...
Một đám thanh thiếu nien đang luyện võ trong sảnh...
“Vân Triết, ngươi cảm thấy đoạn công pháp này thế nào?” Vân gia chủ Vân Thường chọn một thanh niên trong đó ra hỏi. Tên này là thuộc hạ có năng lực nhất trong đám.
“Bẩm gia chủ đại nhân, khí mạch của thuộc hạ trở nên thông thoáng vô cùng, lực đạo đánh ra tăng hơn ba phần, thậm chí đan điền còn tự uẩn dưỡng, sinh ra nhị đan.” Vân Triết phấn khích nói.
Tay phải hắn là hỏa nguyên tố, tay trái hắn tế ra thủy châu thanh thuần, khiến cho cả đám trưởng lão Vân gia, Vân Thường lẫn đám thanh niên kia kinh ngạc.
“Gia chủ, linh căn của ta chỉ là loại nhị phẩm, đan điền cũng tương tự. Thế nhưng nhị đan này,phẩm cấp thậm chí còn cao hơn.” Hắn tự đưa tay cho Vân Thường kiểm tra.
Lão rót linh lực vào người, dò xét một phen: “Quả thật có hai đan điền, cái sau mới hình thành không lâu, có sự non nớt nhưng phẩm cấp thể hiện ra mạnh hơn so với đồ cũ kia.”
“Triết sư huynh đã làm chủ được công pháp đó rồi sao?”
“Nếu có thể tu luyện tới nơi, ta cũng có thể mở thêm đan điền như huynh ấy...”
Đám trưởng lão không khỏi thèm thuồng.
“Sinh ra nhị đan sao? Ta không nhìn lầm...”
“Thật sự là nhị đan...” Cả đám trưởng lão ai cũng đi nhìn một lần, muốn tận mắt thấy sự thần kỳ này.
“Ta chỉ có linh căn tam phẩm, cả đời tu hành chỉ dừng ở linh Sĩ thất tinh. Nếu có công pháp này có thể mở ra đan điền tố chất mạnh hơn, có thể vượt qua cả linh Sĩ thập tinh... Thậm chí là...” Nhị trưởng lão kéo dài âm thanh.
Ai cũng hiểu phía sau câu nói đó là gì, tim đập thịch, tay chân có phần hơi run.
Tướng lĩnh, bọn họ có cơ hội đặt chân vào cảnh giới này, bá chủ của cả một phương.
Vân Thường lẩm bẩm: “Chỉ là tàn quyển, thế mà đã phát ra tiềm năng bậc này, tưởng tượng nếu trong tay ta có Thiên giai công pháp bản hoàn chỉnh, con đường tu hành sẽ rộng mở đến nhường nào.”
Lúc đó Vân gia của lão có thể bước ngang ở Thăng Long này, không phải sợ các đại gia tộc chèn ép, thậm chí họ còn phải thần phục Vân gia.
Một lúc sau thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi, lão già Vân Thường trở về thư phòng của mình, vừa đặt mông ngồi xuống ghế không lâu thì một giọng nói vọng ra.
“Thiên giai công pháp không làm Vân gia chủ thất vọng chứ?”
Vân Thường quay đầu, nhìn về hướng cửa sổ bên trái. Một thiếu niên đã ngồi ở đó, trước cơn mưa.
Mái tóc đen dài rũ xuống ướt nhẹp, che đi một phần dung mạo anh tuấn của hắn, y phục nhiễm máu và nước mưa hòa lẫn tạo nên mùi rất khó chịu.
“Phạm công tử, ha ha, mọi thứ đều tốt đẹp. Đây đúng là Thiên giai công pháp rồi, dù chỉ là tàn khuyết.” Xem ra lão đã nghi thần nghi quỷ quá nhiều, căn bản từ đầu người ta đã có ý định hợp tác rồi.
“Dám hỏi công tử ghé thăm lúc này, hẳn là có chuyện gì đó rồi, nếu là về thú triều bọn ta có thể ra một phần sức.” Vân gia có được đan dược của Đan Vương, có vũ khí tứ phẩm của thiên tài trước mắt, lại nắm trong tay cả Thiên giai công pháp tuyệt luân, đã chiếm được không ít chỗ tốt.
“Phan gia đã hành động, gia đinh đang trên đường tấn công phủ đệ của Vô Ưu công chúa.” Chí Nam nhếch khóe môi: “Trương gia, Triệu gia, Ngô gia cũng không ngồi yên sau bước chân đầu tiên của Phan gia.”
Chí Nam hừ lạnh trong lòng. Để lừa lão già này, hắn đã tốn không ít đồ trong tay, lão già đa nghi thối tha.
“Hả, là ngay lúc này sao? Lẽ nào chuyện dạ tiệc hôm qua đã kích thích lão già đó ra tay rồi?” Lão Vân Thường thuộc phe cánh của Phan gia, sao có thể không hiểu rõ lão già Phan Long Thành kia.
“Nếu việc quá nguy hiểm hoặc không có bất kỳ lợi ích gì, lão già ấy sẽ không hành động.” Vân Thường ngẫm nghĩ. Lợi ích lớn ấy chính là bản công pháp hoàn chỉnh này.
“Đối mặt với binh lực của thành Thăng Long với gia binh của Phan gia, có lẽ lão già ấy đã có con bài tẩy nào đó.” Vân Thường híp mắt nhìn Chí Nam. Ngay cả Đan Vương ở xa tận chân trời kia cũng muốn vươn tay đến đây, đủ để thấy được Thiên giai công pháp này lợi hại ra sao.
“Nghĩ lại thì, Phạm công tử, Thiên giai công pháp quan trọng như thế, công tử đưa cho chúng ta bản tàn khuyết không sợ 'vị đó' trách phạt sao?” Vân Thường hỏi, bởi lão vẫn còn chỗ nào đó rất mù mịt, bản thân lại không thể suy diễn ra.
“Nếu Vân gia chủ nghi hoặc, ta sẵn sàng giải đáp.” Chí Nam cười lạnh, lão già này lại là người tiếp theo hỏi câu này, giống đám gia chủ thế gia kia.
“Bản tàn khuyết của Thiên giai công pháp cũng coi như là Địa giai công pháp, luyện nó cũng sẽ khiến linh sư mở ra chân trời mới, mang đến cơ hội trùng kích Tướng lĩnh. Nhưng xa hơn vẫn thua kém Thiên giai hàng thật giá thật.”
Chí Nam giải thích: “Nếu đánh bại được Vô Ưu công chúa, thu được tài nguyên tu hành, chẳng phải Vân gia các ngươi sẽ có một cơ hội trùng kích Tướng lĩnh sao? Dùng một bản Địa giai công pháp đổi lấy quan hệ của một Tướng lĩnh tương lai, cái giá này đã được 'vị đó' ngầm chấp thuận.”
Lời Chí Nam nói ra vô cùng trơn tru, bởi tối nay hắn đã nói qua nhiều lần rồi, lời tự xuất ra theo phản xạ.
Vân Thường vuốt râu, suy diễn lời Chí Nam: “Nếu tiểu tử này muốn giở trò, vậy đã động tay chân vào công pháp và đan dược trước rồi. Thậm chí không tiếc bỏ ra cả đống vũ khí tứ phẩm kia. Xem ra bọn họ thật sự muốn hợp tác.”
Tâm tư Vân Thường như lân lân trên mây. Đánh hạ công chúa, thu lấy tài nguyên, đoạt lấy cơ hội trùng kích Tướng lĩnh, thậm chí còn được cả Đan Vương trọng dụng. Quả thật có quá nhiều chỗ tốt.
“Thiên giai công pháp đã bị Đan Vương nhắm đến, Vân gia cũng không thể đụng vào. Tiểu tử này đã nhắc nhở, đưa đến nhiều tài nguyên như vậy ta cũng nên biết đủ mà hợp tác.”
Vân Thường suy nghĩ thấu đáo, liền nở nụ cười khách khí: “Ha ha, có thể làm việc cho Đan Vương, là phúc phận của Vân gia ta. Phạm công tử, lão phu sẽ lập tức xuất binh.”
Chí Nam cũng cúi người đáp lễ: “Ta chờ tin tốt của Vân gia.”
Lúc Chí Nam rời đi, lão mới cười lớn: “Khà khà, cơ hội trùng kích Tướng lĩnh, bá chủ một phương, lại còn có tầng quan hệ với Đan Vương. Tổ tiên có mắt, phù hộ đời này của Vân gia ta, ha ha ha ha.”
Ở bên ngoài cửa sổ, Chí Nam cười lạnh: “Mưu kế lôi kéo dễ dàng nhất, vẫn là lợi ích. Có đủ chỗ tốt thì sẵn sàng không để ý tới mạng rồi.” Không uổng công hắn bỏ thời gian ở chỗ các thế gia ba tuần này, quả ngọt đã kết trái rồi.
“Tỵ Thủy Trận.” Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, chắn đi cơn mưa nặng hạt trên đầu.
Một giây sau đó, cả người Chí Nam đã khô ráo, vết máu cũng được làm sạch sẽ như chưa từng bị bẩn qua. Hắn lấy một quyển trục ra, nhìn từng dòng chữ mà suy tư.
“Tinh thần lực của công chúa mạnh hơn ta rất nhiều, nàng ấy còn là nhất mạch đơn truyền đệ tử của Trần sư bá. Ta phải dựa vào hỗn loạn để tạo ra trận pháp phong bế tinh thần, tránh bị phát hiện.”
Chí Nam cất quyển trục, phe phẩy chiếc quạt giấy, ung dung bước đi trong đêm mưa.
Vô Ưu phủ...
Thanh Liên đứng trước mặt Lưu Nghị, lúc này là một cái xác vô hồn.
“Trồng tà chủng, ta phải không ngừng cung cấp tinh thần lực nếu muốn duy trì khống chế. Trở thành Tướng lĩnh còn đặt thêm cả bản tâm vào đó, tiêu hao càng nhiều.” Nàng đã tìm thấy nguyên nhân làm bản thân suy kiệt từ lúc trùng kích Tướng lĩnh rồi.
Thanh Liên vừa ngẫm nghĩ vừa ghi chép vào một quyển trục.
“Xem ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tiếp tục trồng tà chủng rồi.”
Thanh Liên nhìn tên linh sư ngoại vực trước mắt. Lưu Nghị đã không chịu nổi xâm thực của tà chủng, toàn bộ ý thức của hắn đã bị phá nát rồi. Không có ký ức, không có ý thức, hắn đã thành một người hoàn toàn khác rồi, nói đúng hơn là một con rối.
“Vì là linh sư ngoại vực, dù ta trùng kích Tướng lĩnh cũng không làm cảnh giới của hắn tăng theo.”
Trở thành Tướng lĩnh, nàng càng hiểu rõ ràng hơn về sự lợi hại của đại trận hộ quốc. Linh lực Tướng lĩnh chất chứa ý niệm của bản tâm, lại có thể bị áp chế. Cho dù có hạ cảnh giới xuống linh Sĩ, linh lực vẫn còn ý niệm nàng sẽ không thể nào đánh bại họ được.
Có bao nhiêu bản lĩnh cũng không thể thi triển ra. Bọn họ không phải bại trong tay nàng, mà là đại trận hộ quốc.
Bỗng ánh mắt nàng lóe lên ý nghĩ, Thanh Liên lấy một quyển trục khác ra.
“Chú ngữ cấu thành trận pháp có thể tác động tới quy tắc thiên địa. Nói cách khác ta có thể dựa vào đó truy ngược về cội nguồn của chú ngữ, tiếp cận đại trận hộ quốc.”
Đại trận hộ quốc vô tung vô ảnh, vô hình vô định. Chưa từng có ai thấy qua, chỉ biết nó thật sự tồn tại, bảo hộ Đại Việt mười vạn năm lịch sử. Chỉ có ngũ Vương sở hữu lực lượng từ Ngũ Linh mới có thể nhìn thấy nó, chạm được nó.
Trong một hơi thở, hàng vạn chú ngữ đã được vẽ nên, dựa trên bản tâm rút ra từ Gia Cát Trường Dân. Chú ngữ thành, ánh sáng chú ngữ xuất hiện rồi lại vụt tắt.
“Hửm, có sai sót sao?”
Thanh Liên liên tục điều chỉnh, mỗi lần đều là hiện tượng lóe lên rồi vụt tắt ngay lập tức.
“Rốt cuộc sai ở đâu nhỉ? Là tu vi hiện tại của ta chưa đủ sao? Kiểm tra toàn bộ chú ngữ không có cái nào sai cả. Vậy thì vấn đề nằm ở vật ta chọn làm mắt trận rồi, bản tâm của Gia Cát Trường Dân. Nếu vậy ta phải điều chỉnh kế hoạch một chút rồi.” Giả thiết nàng đề ra đến nàng cũng không chắc chắn đúng nữa, chỉ có thể sai chỗ nào sửa chỗ đó mà thôi.
Đám Tướng lĩnh dẫn đầu tấn công thành Thăng Long, kẻ nào cũng là cáo già cả. Xung quanh luôn tồn tại trận pháp bảo hộ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ là đã cảnh giác rồi. Dù nàng trùng kích Tướng lĩnh, cho đến giờ vẫn chưa chân chính diện kiến bọn họ.
Thanh Liên nghiên mắt, nhìn những hạt mưa bên ngoài.
“Theo tính toán, có lẽ các thế gia đã khởi binh rồi.”
Danh sách chương