“Thiên lộ đến đây liền bị chấm dứt rồi.” Tôn Kỳ vừa nhìn quyển trục vừa lẩm bẩm. Sau đó hắn chào hỏi: “Phạm công tử, đã lâu không gặp.” Kỳ quái, cảm giác nam nhân trước mặt có thay đổi không nhỏ.

“Nếu nói hắn bên trong truyền thừa chỉ là một ngọn cỏ lay trước gió, có thể gãy bất cứ lúc nào thì hắn của bây giờ lại như một cái cây vững vàng. Sự tự tin này, khí thế này, chỉ mới ba tháng không gặp, lại thay đổi lớn thế sao?” Tôn Kỳ suy nghĩ.

Trước mặt Chí Nam là một công tử mặc bạch y hòa nhã, những kẻ năm đó không tham dự tranh đoạt truyền thừa sẽ bị vẻ ngoài này đánh lừa. Chính hắn đã gây ra chấn động lớn, tế sống hơn trăm sinh mạng.

“Tôn Kỳ, tên thối tha.” Chí Nam vừa phe phẩy quạt vừa dâng lên cảnh giác, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào, vì hắn cảm nhận được khí tức nhàn nhạt của Tướng lĩnh nơi Tôn Kỳ.

“Ha ha, xem ra thành kiến của Phạm công tử đối với ta vẫn quá sâu nhỉ.” Giọng nói hòa nhã, Tôn Kỳ từ tốn mở lời: “Nếu bất cứ ai ở trong tình thế đó, có lẽ sẽ đưa ra quyết định như ta thôi.”

“Hi sinh thiểu số, đổi lấy cơ hội sống cho đa số, đó không phải việc nên làm sao.” Âm thanh tựa gió thoảng, lại lạnh lẽo như hàn băng.

“Hơn nữa ta đến đây không phải muốn gây thù với thành Thăng Long của ngươi, ngươi có thể kiểm tra, toàn bộ binh sĩ chúng ta đều ở cổng đông, chỉ một mình ta vào trong.”

Chí Nam đã rải tín trận khắp nơi, để dễ dàng hành động trong việc phục kích công chúa. Quả thật hắn đã nhìn thấy quân đội của thành Phú Lương đang ở đó, không hề động binh, mặc cho những đao kiếm của binh sĩ Thăng Long hay đệ tử Quang Huy tông chĩa vào.

“Mục đích của ngươi là gì?” Đám người kia chém giết khắp nơi, còn bọn họ lại hành động lạ lùng thế này, đúng là làm hắn tò mò.

Tôn Kỳ lấy một quyển trục, trên quyển trục có họa một chân dung. Chí Nam vừa nhìn, không kìm được thốt lên: “Đại Trà.”

Xung quanh Chí Nam nhàn nhạt lôi điện, linh lực dâng cao lên. Cho dù kẻ trước mắt hắn có là Tướng lĩnh, nếu đụng đến Đại Trà, hắn sẽ không ngại mà liều mạng một phen.

Tôn Kỳ không hề sợ hãi khí thế Chí Nam bày ra. Ánh mắt hắn nheo lại. “Trùng hợp vậy sao? Thiên lộ dẫn tới thiên dụ đến đây là chấm dứt, tiểu tử này lại còn quen biết với ký chủ Hắc Liên, kẻ mà sư phụ tìm kiếm?”

“Hừm... Phạm công tử, Thái Nguyên tông muốn mời ngươi đến làm khách của chúng ta. Hi vọng công tử sẽ hợp tác, tránh phát sinh rắc rối không đáng có.” Giọng nói đạm bạc nhưng không giấu uy hiếp. Linh áp của Tướng lĩnh bắt đầu thả ra.

Bỗng một giọng nói hiện lên trong đầu Tôn Kỳ: “Đồ nhi, mau đổi chỗ với vi sư.”

“Sư phụ...” Tôn Kỳ chưa hiểu ra chuyện gì thì hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một không gian tăm tối.

Tôn Kỳ đã ở trong không gian tăm tối từ lúc nào. Hắn đứng tại đó, đôi mắt hoàn toàn đóng chặt.

Những tiếng bước chân... một thiếu nữ với mái tóc trắng dài bước ra khỏi bóng tối.

“Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết... Đúng là đỉnh cao của tín trận.” Giọng nói mềm mại vang lên. Đột nhiên nàng cảm nhận được dao động tinh thần lực khác thường từ Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ chầm chậm mở mắt, dường như có một loại khí thế khác biệt, như mặt hồ tĩnh lặng, bỏ đi sự ngông cuồng, hắn đã không còn là Tôn Kỳ của một giây trước.

Giọng nói của 'Tôn Kỳ' cũng đã thay đổi, có phần trầm ổn, bí ẩn: “Thì ra là thế, tồn tại như một tà linh, lại không phải là tà linh, số mệnh vốn đã chấm dứt từ lâu, dị điểm bất thường can thiệp vào diễn biến thiên địa.”

“Kỳ Liên không thể tra xét cũng là có nguyên do...”

Đôi tử nhãn hiện lên chút ngạc nhiên, rồi là hứng thú.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện dưới chân 'Tôn Kỳ'...

“Có lẽ ta luôn có duyên với các biến số...”

...

Chí Nam nhìn xung quanh với vẻ mặt ngơ ngác: “Biến mất rồi?”

Bỗng hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong hỗn loạn, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi.

Cách Chí Nam năm căn nhà, Đàm Tinh Xảo vừa thoát khỏi đám tù nhân hỗn loạn.

Lão ta nhìn thấy đâu đâu cũng là cảnh chém giết thì cảm xúc hoang mang, sợ hãi dâng trào: “Ta chỉ bị nhốt chưa đầy hai canh giờ, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

“Bỏ đi, lúc này không cần quan tâm tới bên ngoài, ta phải sớm trở về Đàm gia, nghĩ cách đào thoát khỏi thành.” drx đã bị khóa linh lực, chỉ có thể sử dụng chính cơ thể già nua của mình mà chạy với ánh mắt khát khao sống, khát khao trở về Đàm phủ.

Luôn có một nhóm người, đối mặt với những tình cảnh ngặt nghèo, nguy hiểm, nơi an toàn nhất họ nghĩ đến đầu tiên là nhà.

“Đàm gia chủ, thật tốt khi có thể gặp lại.” Một giọng nói trầm thấp ở bên tai Đàm Tinh Xảo.

Một thiếu niên xuất hiện trước mắt, tay cầm quạt phe phẩy, nhìn lão như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi.

“Phạm Chí Nam...” Đàm Tinh Xảo bất giác lui một nhịp. Bỗng lão ta bị tinh thần lực khóa chặt.

“Ta thật sự muốn cảm ơn Đàm gia các ngươi, gia binh nổi dậy của các thế gia quả thật không thể đọ được Vô Ưu công chúa, may mắn nhờ đan dược của Đàm gia mới có thể lấy mạng nàng.” Chí Nam xếp quạt lại, híp mắt cười.

“Phạm công tử, ta thừa nhận Đàm gia đã tiếp đãi công tử không chu đáo, dẫn đến một số hiểu lầm nhỏ.” Đàm Tinh Xảo múa mép: “Nếu công tử thả ta đi, ta hứa sẽ giao ra ba phần gia sản Đàm gia.”

Nhận thấy ánh mắt Chí Nam dao động, Đàm Tinh Xảo cười thầm trong lòng. Thiên tài thì thế nào, cũng chỉ là xuất thân nghèo hèn, đưa chút lợi ích nhỏ liền dễ dàng dao động. Lão nói thêm: “Như vậy đi, công tử là luyện khí sư, thứ cần nhất chính là tài nguyên luyện khí. Toàn bộ nguyên liệu luyện khí ta đưa cho ngươi hết.”

Lúc Đàm Tinh Xảo nói xong, tiếng cười nhạt của Chí Nam đã đánh nát tâm tư của lão: “Này lão già, những thứ ngươi cho được ta có thể kiếm bằng chính đôi tay này. Thứ ta muốn...”

Chí Nam chĩa quạt vào đầu Đàm Tinh Xảo: “Là mạng của ngươi, của Đàm gia, của Mộc Nam kia.” Hắn tự nhận mình không phải quân tử, không rộng lượng vị tha, là kẻ có thù tất báo. Huống hồ kẻ trước mắt còn suýt lấy mạng mình.

Đàm Tinh Xảo mở to mắt ra. Lão biết, từ khoảnh khắc hắn được công chúa cứu đi, lão biết sẽ có ngày này, có lẽ đây chính là báo ứng của Đàm gia...

Vũ Lâm Phiến kỹ – Huyết Hỏa Đoạn Cốt!

Một dòng diện chảy qua toàn thân lão, lôi hỏa bừng bừng xé nát xương cốt, da thịt từ bên trong.

Dưới ánh mắt lạnh băng của Chí Nam, Đàm Tinh Xảo tan xác.

“Hừm, đáng lẽ phải tra tấn, cho lão từ từ nếm trải cảm giác sống không bằng chết. Đúng là tiện nghi cho lão, gặp người lương thiện như ta mà.” Chí Nam lương thiện lẩm bẩm.

“Còn Mộc Nam... Là do ta sơ suất, không đề phòng người ta cho là bằng hữu này. Hi vọng ngươi chạy càng xa càng tốt.”



“Đám súc sinh này, đừng mơ động vào cháu ta.” Một binh sĩ già đứng chắn trước ba hài tử. Lão liên tục chém giết đám linh Sĩ cùng cấp.

Năm môn hạ Dạ Viêm tông xuất lực, đại đao, kiếm sắc, trường thương... đâm qua người lão. Lão nhân không trừng mắt về phía kẻ thù mà nhìn lại ba hài tử nhỏ, nước mắt chảy ra.

“Ông ơi...” Ba hài tử chạy đến bên xác lão nhân, khóc rống lên.

“Mau bắt chúng lại.” Đây là việc làm thường thấy của tông môn ma đạo, giết người, bắt cóc trẻ nhỏ, đưa về tông môn huấn luyện thành người của chúng, bồi dưỡng cho tương lai của tông môn.

Có một đạo ánh mắt đang núp gần đó, là Mộc Nam. Hắn đã chứng kiến tất cả cuộc thảm sát, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, chúng không hề nương tay.

“Đáng sợ quá...” Mộc Nam cố gắng tiết chế hô hấp thấp nhất có thể, hắn sợ bị người phát hiện. Hắn đã phát hiện một con đường dẫn đến nơi hắn thường trốn, tiếc rằng đã bị đám người này vây kín, các đệ tử Quang Huy tông kia đang bị đàn áp dữ dội.

Đệ tử Quang Huy tông dù võ kỹ, tu vi vượt trội, nhưng trải qua thú triều, lại đối mặt với quân lực đông đảo như thế này, đã sớm thất thế.

“Ha ha, Quang Huy tông cũng chỉ có thế này, bao nhiêu sư huynh sư tỉ bọn ta chết dưới tay các ngươi, thật là oan uổng.” Đám môn hạ Dạ Viêm vừa đánh vừa cười cợt.

“Đáng ghét, nếu không phải vừa trải qua thú triều, sao có thể thua các người.” Nam đệ tử linh Sĩ nhị tinh bị hai gã linh Sĩ nhất tinh đá văng. Hắn ngã xuống nơi những đồng môn khác nằm xuống.

“Mọi người, ném vào bọn họ.” Những binh sĩ xuất thân phàm dân kêu gọi những người khác lấy những đồ gia dụng trong nhà ra ném vào đám người Dạ Viêm.

“A...”

Bọn đệ tử Dạ Viêm không hề tha cho kẻ nào hết, một đường thẳng tay giết hết, chỉ giữ lại mạng cho những đứa trẻ nhỏ, trẻ sơ sinh...

Quang Huy tiễn pháp – Phượng Lôi Đoạn Linh Tiễn!

Sáu đạo lôi tiễn từ đâu bắn ra, xuyên qua ngực sáu tên đệ tử Dạ Viêm tông. Là của Phan Minh Nguyệt, trên đường trở về Phan gia, nàng ta bị cuốn vào trận chiến này.

“Minh Nguyệt sư tỉ.” Có đệ tử nhận ra Phan Minh Nguyệt.

“Nguyệt nhi.” Mộc Nam ẩn núp kinh ngạc. Hắn nhìn qua nơi chạy trốn thì thấy cửa đã rộng mở, có thể chạy được rồi.

Cả người Phan Minh Nguyệt vô cùng bê bối, máu của nàng ta lẫn cùng đám môn hạ Dạ Viêm. Phan Minh Nguyệt nhìn những đệ tử ngã xuống khắp nơi, trong thành đâu đâu cũng là xác chết, đây có lẽ sẽ là cảnh tượng mà những người còn sống sót sẽ không bao giờ quên.

Một khung cảnh quá đỗi kinh hoàng, chưa từng có mấy trăm năm qua.

Trên mặt Phan Minh Nguyệt cũng lem luốc máu, thở phù một cái: “Các ngươi không sao chứ?” Quang Huy tông đã bị bao vây toàn diện. Nàng không biết các trưởng lão ở đâu nhưng có thể đoán rằng họ đang phản kháng với cơn sóng dữ này.

Chưa kịp thăm hỏi thì đám linh sư kia lại ùn ùn kéo tới, tất cả phải tiếp tục nghênh chiến, không có lấy một giây thở.

Mộc Nam nhận thấy không còn ai để ý, hắn lê cái thân mập dậy, thoát khỏi đống đổ nát rồi chạy đi. Bỗng hắn nhận thấy đôi chân mình không nghe lời.

Mộc Nam quay đầu nhìn Phan Minh Nguyệt đang cùng chiến đấu với các đệ tử Quang Huy tông kia, hắn bất chợt nhớ lại cái đêm đó, là lúc hắn chạm vào nàng.

Là tiểu thư Phan gia cành vàng lá ngọc, cánh tay mềm mại, đôi chân bé nhỏ yếu ớt phải nên ở trong khuê phòng, được yêu thương bảo bọc. Xiêm y phải sạch sẽ tươm tất, không nhiễm máu tươi.

Nụ cười thiên chân vô tà, nét phượng mày ngài, hoa nhường nguyệt thẹn của nữ tử thưởng thức tiếng đàn ngày hôm đó vẫn luôn in đậm trong tâm trí hắn. Một nụ cười mà có lẽ cả đời này hắn không thể quên.

Phan Minh Nguyệt vừa giết thêm một linh Đồ thì cánh tay bị ai đó bắt lấy, lôi đi.

“Mộc Nam, cái đồ khốn khiếp nhà ngươi, mau buông tay.” Phan Minh Nguyệt tức giận giãy ra.

“Minh Nguyệt, nghe ta...” Mộc Nam lấy hết can đảm, nói: “Ta biết một chỗ trốn, đến đó ta và nàng sẽ được an toàn, tránh được truy sát của bọn họ.”

Lúc này Phan Minh Nguyệt nhìn Mộc Nam bằng ánh mắt lành lặng: “Ngươi muốn chạy, muốn trốn là việc của ngươi, ta sẽ ở lại đây với bọn họ.”

“Những dân thường tay không tất sắt kia không thể chống lại linh sư, thế nhưng họ vẫn chiến đấu. Ta thân là đệ tử Quang Huy tông danh giá, là linh sư mà phàm dân ao ước, nếu hôm nay ta chạy trốn thì ta của ngày mai, sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.”

Khoản khắc được Văn Linh cứu, đã có một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng, cho tới lúc này, nàng vô cùng rõ ràng với lựa chọn của bản thân. Vứt bỏ đi thân phận linh sư, vứt bỏ thân phận tiểu thư Phan gia tôn quý, nàng cũng giống như họ, là chiến sĩ của thành Thăng Long.

Cả người Phan Minh Nguyệt tản ra chính khí lâm lẫm. Phan Minh Nguyệt không biết rằng, khoảnh khắc này đã vô hình kết nên bản tâm, chờ ngày hợp đạo Tướng lĩnh.

Sau khi bộc bạch những lời ấy, Phan Minh Nguyệt mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, cảm giác đối với linh lực, sự thông hiểu bản thân chưa từng rõ ràng đến như vậy.

Một toán linh Sĩ của Dạ Viêm đã để ý đến nơi này, Phan Minh Nguyệt không để ý đến Mộc Nam nữa, nàng dứt khoát quay lưng, để lại Mộc Nam đứng ngơ ngác.

“Minh Nguyệt sư tỉ có tu vi cao nhất. Mọi người, hãy kéo giãn khoản cách của chúng ra, để sư tỉ có khoản trống thi triển tiễn pháp.”

“Rõ...”

Mộc Nam vẫn đứng ở đó, đứng giữa trời đất. Hắn ngờ ngệch nhìn đống đổ nát xung quanh, tai nghe âm thanh chém giết ồn ào...

Mộc Nam cảm thấy linh lực chảy trong người mình thật nặng nề, xương cốt, máu thịt cũng nặng nề.

“Tiểu Nam à, ngươi phải nhớ ngươi thân là linh sư tôn quý, thân phận vương tử cao cao tại thượng mà đám phàm nhân kia...” Tiếng nói của ngoại tổ phụ Đàm Tinh Xảo cứ vang vang trong đầu.

Mộc Nam nhìn xác của những binh sĩ, các đồng môn ngã xuống kia, thở phì một hơi: “Vì những người không thân quen mà chiến đấu, vì họ mà chết đi... Đúng là lựa chọn ngu ngốc.”

Quang Huy tiễn pháp – Phượng Lôi Đoạn Linh Tiễn!

Dạ Viêm bổng pháp – Hỏa Miêu Tróc Cốt!

Dạ Viêm cước pháp – Ma Phong Song Điểu Cước!

“A...” lại một đệ tử nữa bị giết...

Quá đông linh Sĩ bao vây. Tiễn pháp của Phan Minh Nguyệt tuy mạnh hơn, có thể hạ gục một tên nhưng ba, bốn tên tiếp theo xông đến, chúng giết các đệ tử khác khiến cho nàng không có khoản trống phát tiễn.

Phan Minh Nguyệt phải liên tục khởi động Trường Sơn Du kéo giãn khoản cách.

Dạ Viêm chưởng pháp...

Phan Minh Nguyệt bất ngờ bị dính chưởng từ phía sau, ngã lăn ra đất. Nàng cảm nhận được linh khí lưu thông nơi chưởng ấn kia bị chậm nhịp.

“Ta đã từng đối mặt với một vài đệ tử sử dụng công pháp này trong truyền thừa, bình thường Trường Sơn Du có thể dễ dàng tránh né, điều khí chấn tan cỗ nghịch khí. Thế nhưng lúc này lại khác, bọn họ quá đông, còn nàng đã sắp cạn linh lực.”

Đối mặt với thế công của ba tên linh Sĩ, Phan Minh Nguyệt đã không hi vọng thấy đường sống nữa, nhưng nàng chưa từng hối hận về lựa chọn hôm nay.

Trong không gian hỗn loạn, tiếng người gào thét, tiếng đao binh đụng chạm, còn có... tiếng đàn của thiếu niên ngày đó. Hình ánh nhạt nhòa, mơ hồ, ấn tượng về người ấy đã không còn rõ ràng...

Thường nói lúc cận kề sinh tử, những ký ức về điều bản thân tâm niệm nhất sẽ ùa về kia mà? Phan Minh Nguyệt nhắm mắt nhưng mãi mà chẳng thấy ba đạo công kích kia rơi vào người. Trái lại nàng rơi vào vòng tay của ai đó.

Phan Minh Nguyệt mở mắt, là Mộc Nam, một tay hắn ôm lấy nàng, tay còn lại tế ra hộ thuẫn, hộ thuẫn dễ dàng bị ba đạo công kích đánh nát.

“Tại sao... Không phải ngươi đã chạy sao?”

Mộc Nam không nhìn nàng mà nhìn ba thân ảnh trước mắt: “Nàng là nữ nhân của ta, bảo vệ nàng không phải là lẽ đương nhiên sao?”

Da mặt Phan Minh Nguyệt mỏng, nổi rận mây hồng, nàng dứt khoát đẩy hắn ra, nghiến răng: “Ai... Ai là nữ nhân của tên mập nhà ngươi.”

Mộc Nam quăng cho Phan Minh Nguyệt một lọ đan dược, nói: “Đây là Hoàn Linh Đan, đan dược giúp hồi phục linh lực.” Hắn chăm chú ba tên trước mặt: “Ta sẽ làm lá chắn, nàng chỉ cần tập trung thi tiễn.”

Phan Minh Nguyệt nhận lấy lọ đan dược: “Hứ, đừng tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi chỉ với lọ đan dược này.” Nàng mở lọ đan dược ra, quả thật là Hoàn Linh đan. Các bằng hữu của nàng cũng có luyện đan sư, đan dược này so với bọn họ luyện có phần nồng đậm, tinh khiết hơn.

Mộc Nam thấy Phan Minh Nguyệt nuốt đan dược thì thở phào cười trong lòng. Hắn đã luôn đi trên con đường mà gia tộc lựa chọn, chỉ hôm nay, chỉ duy nhất lần này Mộc Nam muốn làm theo lựa chọn của bản thân.

Hắn muốn bảo hộ nụ cười của người con gái ấy...

Quang Huy tiễn pháp – Vân Lôi Tán Xạ Tiễn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện