Trong vô gian...

Ánh sáng chú ngữ vừa lóe lên dưới chân, Tôn Vũ chưa kịp để ý thì hai đạo lôi thiểm bắn tới làm lão phải lui ra một nhịp.

Không dừng lại, nàng liên tục công kích Tôn Vũ, dưới đợt tấn công ào ạt mà lão vẫn tỉnh tảo, né tránh toàn bộ.

“Cù Xuyên đã nói với ta về việc thông qua một nữ hài, trồng xuống tà chủng để làm nhiễu loạn Trần Lĩnh, nhưng chính hắn cũng sẽ không ngờ sẽ tạo ra một tồn tại đặc biệt thế này.” Tôn Vũ mỉm cười nói.

“Điều làm ta tò mò là, ý thức của mỗi tà linh luôn là hỗn loạn, sẵn sàng xé xác, thôn phệ bất cứ thứ gì trước mắt. Còn ngươi lại khác, ta cảm nhận được cơ thể đó vẫn tồn tại chủ ý.”

“Ngươi... Đã làm thế nào?”

Một thoáng kinh ngặc hiện ra trong mắt Thanh Liên. Ngay cả Chiến Vương cũng không phát hiện ra, thế mà kẻ này lại hiểu được trạng thái bây giờ của nàng.

“Không nói cũng không sao. Thiên Cơ Quyết của Thái Nguyên tông ta đối với tồn tại trái với thiên địa như tà linh chính là phán quyết của tử thần.”

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Ma Lôi Phược! Vô vàn lôi điện xuất hiện từ hư không trồi lên, tạo thành lôi ngục bao vây Thanh Liên. Tốc độ quá nhanh, không thể thoát kịp, nàng dứt khoát đứng yên.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Lôi Hình Vấn Tội!

Tử lôi bạo phát mạnh mẽ, vừa chạm vô người Thanh Liên, hình ảnh oan hồn, huyết nhục của những sinh mạng đã chết dưới tay nàng tuông vào tâm trí như thủy triều. Tử lôi bên ngoài thiêu đốt tứ chi.

Minh Long Hóa Kỹ – Vạn Lực Dẫn Ý!

Rầm!

Tiếng nổ lớn vang bên tai Tôn Vũ, trước mặt lão là một tràng lôi điện đánh tới, tốc độ, lực đạo tương đương với công kích vừa rồi của lão.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Bản Thể Nhập Thiên!

Toàn bộ lôi điện xuyên qua người Tôn Vũ, khói mờ tan đi, Thanh Liên vẫn lành lặn đứng trước mặt lão.

“Chậc, đúng là tà linh, ngươi chưa từng hối hận về những việc đã làm, chiêu này hoàn toàn vô dụng với ngươi.” Lão không hề cảm nhận dao động cảm xúc từ Thanh Liên. Tà linh bình thường trúng phải tử lôi đã tự bạo phát thân thể rồi.

Bôn Lôi kỹ – Xung Lôi Đột Thích!

Lôi điện gào thét bao quanh yêu đao, đâm về phía Tôn Vũ. Lão không hề sợ hãi, bởi nắm chắc bản thân không thể bị đánh trúng.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Lôi Hình Vấn Tội!

Ngục Trung Vô Tâm!

Lôi điện của lão đánh vào người nàng như gió nhẹ thoảng qua ngươi. Lôi đao của Thanh Liên vẫn không thể đâm vào người Tôn Vũ.

Tôn Vũ lui ra xa giữ khoản cách với Thanh Liên, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

“Đùa sao...” Tướng lĩnh và linh Sĩ là khoản cách tựa như trời và đất. Bởi vì linh lực Tướng lĩnh dung hòa cùng ý niệm bản thân, linh lực sinh ra linh tính biến hóa khôn lường.

Đây là điều lão đã vô tình phát hiện ra khi sử dụng Thiên Cơ quyết, so sánh giữa linh lực Tướng lĩnh và linh Sĩ.

“Trước khi lôi điện vào người con nhóc này, đã có một khoản hơi thở mất đi liên kết với thuật pháp của bản thân.” Vừa rồi lão tóm được một đoạn lôi điện của Thanh Liên.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Thư Phân Định!

Linh lực huyễn hóa thành cổ thư huyền diệu, nuốt lấy lôi điện. Những dòng chữ chạy qua đầu Tôn Vũ.

[Bạch gia]

[Tà linh mười ba tuổi]

[Tướng lĩnh nhất tinh]

[Thiên Di Tiên Thuật]

“Tiên thuật... Tương tự Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết của ta. Nàng ta nhận được truyền thừa sao?” Tôn Vũ bỗng nhớ tới một sự kiện năm năm trước. Thiên Thư dò xét được sự tồn tại của hai mộ phần quân Vương ở trấn Văn Lang.

Thế nhưng chỉ có một truyền thừa được biết tới, là truyền thừa của quân Vương ngoại vực Trần Bá Tiên. Cái còn lại, khả năng lớn là nằm trên người tà linh này.

“Xem ra nó đã đạt được cơ duyên gì đó mà dẫn đến việc vẫn còn suy nghĩ, nhận thức, hành động như một nhân loại bình thường... Thật phí phạm khi để nó trên người tà linh này.” Tôn Vũ nắm chặt tay lại, một luồng kim khí huyễn hóa thành kiếm.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Định Kiếm!

Lôi quang, kim quang va chạm, đạo va chạm đạo, hai luồng khí tức không ngừng tàn phá vô gian...

Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!

Bôn Lôi kỹ – Xung Lôi Đột Thích!

Bôn lôi kỹ – Lôi Phạt!

Ngục Trung Vô Tâm!

Nàng không thể xóa được niệm của lão trong kiếm...

Mỗi đao của Thanh Liên chém ra không thể trúng vào thân Tôn Vũ, trong khi thương tổn trên người nàng ngày càng nhiều. Kim khí phát ra từ huyễn kiếm có một loại lực lượng tru diệt đối với tà ma.

Rẹt... Thanh Liên đã bị lão chém đứt tay phải.

Vũ Lâm Bí Thức – Tục Mệnh Hồi Nguyên!

Niết bàn hỏa bao quanh người, hòng khôi phục cánh tay.

“Hô, cũng nhiều thủ đoạn thật, nhưng vô ích.” Tôn Vũ cười quỷ dị.

Cánh tay vừa được nối lại liền đứt lìa trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Liên. Tôn Vũ cười khà: “Bí pháp này của lão phu tạo ra vốn là để đối phó với Trần Lĩnh, ý niệm tại thiên, không thể giải trừ.”

Tôn Vũ giơ kiếm lên trời.

Thiên Định Kiếm – Khu Ma Vãng Sinh Trảm!

Minh Long Hóa Kỹ – Vạn Lực Dẫn Ý!

Kiếm ý mãnh liệt như đại dương quang minh, mang theo ý niệm diệt sát chém xuyên qua lớp phòng hộ, chẻ đôi người Thanh Liên.

“Có thể chiêm ngưỡng kiếm này của lão phu, ngươi chết không hối tiếc.” Tôn Vũ lấy một quyển trục ra, vẽ trận pháp trên đó, lão vừa hướng trận pháp về chỗ Thanh Liên thì nhận ra bất thường: “Vô gian vẫn chưa giải trừ.”

“Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết... Đúng là lợi hại.” Giọng nói trong trẻo vang lên, trên xác Thanh Liên vừa chết kia, một Thanh Liên khác vẫn đang đứng lành lặn nhìn Tôn Vũ.

“Hoán thân thuật và thuật con rối sao.” Tôn Vũ lui một nhịp, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Con rối không thể nào mạnh như thế được.”

Thiên Định Kiếm – Khu Ma Vãng Sinh Trảm!

Trái ngược với dự tính của Tôn Vũ, một kiếm này đã xuyên qua người Thanh Liên, tương tự lão. Kiếm ý mãnh liệt không dừng lại, tiếp tục chém xuống bên dưới. Ánh sáng chú ngữ lóe lên rồi vụt tắt, một kiếm vừa rồi đã hủy đi trận pháp ẩn.

“Tín trận...” Nhìn những chú ngữ trên đó làm Tôn Vũ thốt ra: “Từ lúc nào... Phải rồi, là lúc chạm mặt đó, lí do vì sao lúc đầu ngươi tấn công dồn dập. Còn về việc vẽ trận...” Tôn Vũ nhìn Thanh Liên, cười cổ quái.

“Đệ tử Trần Lĩnh!”

Thanh Liên không đáp lời ngay mà nhìn Tôn Vũ, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng: “Tín trận có thể mô phỏng cả Thiên giai công pháp, thế mà thuật pháp này lại không thể.” Quả là cổ quái.

Từ lòng bàn tay xuất hiện đoạn kim quang mờ ảo, khí tức tương tự với trảm quyết vừa rồi, nàng phóng ra đáp trả Tôn Vũ.

Bùm...

Khói mờ tan đi, thân thể Tôn Vũ nát một nửa. Lão không hề để ý đau đớn, chỉ cười khà: “Đã bao lâu rồi... Lão phu mới được luận bàn sảng khoái đến thế. Thiên dụ chỉ dẫn không sai, xem ra diễn biến bất thường, không thể đoán được của tương lai có liên quan đến công chúa.”

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Ngôn Chúc Phúc!

Kim quang bao phủ, cơ thể Tôn Vũ lập tức lành lặn như chưa từng tổn thương qua.

“Hoan nghênh điện hạ đến làm khách ở Thái Nguyên tông ta.” Tôn Vũ giơ kiếm cứa vào cổ mình.

“Ấy là khi ngài có thể vượt qua đại nạn của thành Thăng Long. Ha ha ha...”

Cả cơ thể hóa thành những vết sáng li ti, tan biến vào hư không.

Cùng lúc đó, quân đội thành phú Lương bên ngoài cũng nhận được chỉ thị lui binh. Bọn họ đồng loạt tự sát tại chỗ trước ánh mắt khó hiểu của đám đệ tử Quang Huy tông và binh sĩ thành.

Thanh Liên đứng giữa vô gian, nhìn 'Thanh Liên' đã chết nằm dưới đất kia.

“Linh sư bước vào bậc Tướng lĩnh đều là nhân trung chi long, linh lực hợp niệm, thiên biến vạn hóa, không có kẻ nào kém cỏi, dễ dàng đoạt mạng như linh Sĩ.” Thanh Liên khép hờ mắt. Nếu dùng bản thể đối mặt với lão, có lẽ nàng đã bỏ mạng lại đây rồi.

Trận luận bàn này Thanh Liên đã thua.

“Đại nạn kẻ đó vừa đề cập, là liên quan đến vị khách không mời kia, hay là... Hắc Liên?” Dù sao thì trận pháp hộ thành của sư phụ, nàng cũng nên hoàn thành nốt rồi.

Tôn Kỳ đã xuất hiện ở bên ngoài cấm chế bao phủ chục dặm thành Thăng Long. Theo sau đó là toàn bộ binh sĩ thành Phú Lương. Hắn lập tức đi vào ý thức của mình.

“Sư phụ...”

“Đừng hỏi nhiều, nơi này là bàn cờ của các đại nhân vật, thành Thăng Long sắp đối mặt với biến số kinh hoàng ngay cả Kỳ Liên cũng không thể tiên liệu được, lập tức dẫn binh quay về thành.” Giọng nói Tôn Vũ xuất hiện.

“Vâng.” Tôn Kỳ ra chỉ lệnh cho toàn binh lập tức rút lui.

Cả đoạn đường Tôn Kỳ vô cùng im lặng, song hắn không giữ nổi tính hiếu kỳ, hỏi: “Sư phụ, nàng ta đã bị giết sao?” Những lúc sư phụ mượn xác, hắn sẽ không có được đoạn ký ức này.

Không gian yên ắng cất tiếng: “Không, ta thua.”

Tôn Kỳ kinh ngạc, sư phụ lợi hại ra sao hắn đã chứng kiến, ở đất Thăng Long này nếu không gặp phải những bậc cường giả Tướng lĩnh như Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh ngài tuyệt đối có chiến lực mạnh nhất.

“Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết đã bị nàng ta phân tích. Tuy thời gian hạn chế nhưng con nhóc ấy đã sắp chạm tới mệnh mạch của công pháp. Nếu đánh tiếp ta không nắm chắc có thể thắng được.” Tôn Vũ không hề che giấu thua cuộc.

Tôn Kỳ vẫn bàng hoàng: “Có thể phân tích công pháp phải sử dụng tín trận, nhưng chẳng phải Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết thuộc hàng tiên thuật, sao có thể bị chú ngữ trần tục lưu giữ?”

“Ha ha, tiểu tử, thủ đoạn của luyện trận sư là vô biên, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu gặp lại người này, không cần nghĩ gì, ngươi phải chạy thật nhanh.” Đây cũng chính là chỗ lão không hiểu.

Tôn Kỳ có thể nghe ra sự e dè qua giọng nói của lão nhân.

Thân thể Tôn Vũ lay động, lão mở mắt giữa căn phòng toàn cấm chế tại lãnh địa của Thái Nguyên tông, thành Phú Lương.

“Không ngờ thiên dụ lại dẫn dắt ta tới một chuyện thú vị đến thế. Đệ tử của đại tông sư Trần Lĩnh, một kẻ đáng sợ ngoài sức tưởng tượng của ta.”

“Ha ha, lão phu đã che giấu thân phận cho điện hạ, ngài sẽ đáp lễ Thái Nguyên tông ta thế nào đây?” Tôn Vũ vừa cười vừa vuốt râu.

“Thật mong chờ điện hạ có thể vượt qua đại nạn của thành Thăng Long. Ha ha ha ha...”

Mỏ tinh thạch của thành Thăng Long, trước khi chiến tranh xảy đến đã được canh phòng nghiêm ngặt. Trong chiến tranh, tầm quan trọng của tinh thạch vượt xa mức tưởng tượng, có rất nhiều linh Sĩ thất tinh, lục tinh canh giữ.

Dạ Viêm tông chủ Viêm Oa, Phong Châu tông chủ Vương Nghiệt Ma cùng bốn Tướng lĩnh khác một đường giết sạch binh sĩ canh mỏ.

“Mùi vị tinh thạch thật nồng đậm.” Nguyên Lai, một tướng lĩnh thuộc Phong Châu tông cảm khái khi đứng trước cửa hang vào mỏ.

“Đã lâu rồi ta mới có thể cảm nhận cảm giác này. Khà khà, thú cưng của ta cũng đói sắp chết đây này.” Hạ Thuần, phụ nhân cưỡi trên lưng gấu lớn nhanh chóng bắt lấy đống tinh thạch vừa được khai quật, thu vào nhẫn không gian riêng.

“Này, ngươi lại dám ăn trước tông chủ sao.” Thạch Oa, gã gầy nhom với thân thể toàn là độc dược.

Vương Nghiệt Ma nhìn những cửa mỏ kia: “Như đã thương lượng, của chúng ta là hai mỏ trung phẩm.” Hắn vừa bước đi thì một đạo hỏa diễm bắn xuống trước mũi chân.

“Vương tông chủ nhớ lầm rồi, rõ ràng chỉ là hợp tác công thành, phần tinh thạch này, phải xem nắm đấm ai mạnh hơn rồi.” Khuôn mặt của Viêm Oa đầy ý cười, cũng ngập tràn sát ý.

Vương Nghiệt Ma nhìn bốn Tướng lĩnh khác, bọn chúng cùng cười phá lên.

“Viêm Oa, ta thừa biết trong người ngươi có song linh căn hỏa thổ, đã lén tiềm tu cả hai loại công pháp, thực lực vượt xa Tướng lĩnh tam tinh bình thường.” Vương nghiệt ma vạch trần nhưng không làm ánh mắt Viêm Oa xoay chuyển.

“Nhưng cả bốn chúng ta đều trên ngươi một tinh, ngươi dựa vào đâu muốn một mình đánh với chúng ta?”

“Dựa vào đâu sao? Chẳng phải ta với các ngươi đều là linh sư ma đạo, dùng máu, dùng mạng của mình cược lấy sức mạnh, lợi ích sao? Nếu ta giết hết các ngươi, ta sẽ có tất cả hoặc ngược lại, sẽ chẳng được gì.” Nụ cười của Viêm Oa điên cuồng, cũng tàn nhẫn.

Bọn họ vốn là linh sư tán tu, đi trên ma đạo, đạp lên xác người, nếm máu kẻ chiến bại. Linh sư chính đạo vốn sợ hãi cái chết, nhưng người trong ma đạo thì khác. Thời thời khắc khắc phòng bị tử vong ập đến, đã vốn xem nhẹ sinh tử.

“Ha, đúng ý bọn ta đấy.” Nguyên Lai phụ họa.

“Từ đầu vốn đã định Phong Châu tông bọn ta độc chiếm toàn bộ rồi.” Con gấu bên dưới Hạ Thuần gầm gừ.

Cả sáu Tướng lĩnh Phong Châu tông đồng thời xuất lực tấn công Viêm Oa. Dư lực mãnh liệt tản phát xung quanh, phá vỡ cả trận pháp bảo hộ các cửa mỏ.

Lúc này tất cả dừng tay, nhìn các cửa mỏ với ánh mắt không thể tin được.

Nguyên Lai mở lời: “Ta còn tưởng đây là nơi tuyệt mật, được trận pháp của Trần đại sư bảo vệ, còn phải dùng chút lực chứ.”

Hạ Thuần phóng kích, toàn bộ khu mỏ đều sập một cách dễ dàng.

Trở thành Tướng lĩnh, không một ai là ngu ngốc cả, đã lập tức đánh hơi thấy bẫy.

Viêm Oa, Vương Nghiệt Ma đồng thời nhìn nhau, Viêm Oa nói trước: “Xem ra ta và các ngươi bất giác trở thành quân cờ cho bọn chúng rồi.”

“Bẩm tông chủ...” Một đệ tử linh Sĩ thập tinh của Phong Châu tông phi nước đại tới trước mặt Vương Nghiệt Ma, bẩm báo: “Không biết vì cớ gì nửa canh giờ trước binh sĩ thành Phú Lương đã rút lui toàn bộ.”

Cả bảy Tướng lĩnh cùng lạnh sống lưng.

“Viêm tông chủ, hẹn ngày khác luận bàn.” Vương Nghiệt Ma vội vàng thi lễ, quay sang ra lệnh: “Tất cả lập tức rút khỏi thành.” Trong giọng nói có chút lo lắng.

Bọn họ cùng lấy truyền tống phù ra, nhưng tất cả đều vô hiệu.

“Chạy khỏi đây mau.”

Cả Dạ Viêm tông lẫn Phong Châu tông cao tầng đồng loạt rút lui, không hề quay đầu nhìn lại, không quan tâm có điều gì đang xảy ra trong thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện