Tấn Triều Nhất Thức – Vạn Ma Lang Vi Hành!
Hàng nghìn hàng vạn Huyễn Ma Lang tràn lên đánh nát đại trận hộ thành. Ma lang vô cùng vô tận tiến tới.
Bang!
Toàn bộ đại trận vỡ nát từ trên không, kéo theo cả huyễn trận bao phủ lối vào Quang Huy tông bị đánh sập. Ma lang cuồng cuộn không ngừng đánh tới, lúc cách năm ngọn núi hơn năm trượng thì toàn bộ ma lang đều tan biến.
Đoạn Thiên kỹ – Trùng Thiên Tâm Thiểm!
Mộc Trung Nhân ở phía sau chém liền ba đao thức, Hoàn Huyền lĩnh toàn bộ công kích, rơi xuống không gian Quang Huy tông, Mộc Trung Nhân đuổi ngay phía sau.
Đại trận hộ thành vừa mở ra, Quỷ Khốc U Minh Vực lập tức bao trùm lên toàn bộ thành chỉ vài giây sau khi tất cả nhìn thấy hai luồng sáng trên bầu trời.
Ngay cả Thanh Liên cũng không thoát khỏi ảnh hưởng, nàng vẫn đang điều động trận pháp nên tinh thần có thể nhận ra tình trạng của bản thân. Cả chuyển động cơ thể lẫn dòng suy nghĩ trôi qua vô cùng chậm chạp, muốn tạo trận pháp phá giải nhanh thuật pháp này là điều không thể.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Tín trận được vẽ với tốc độ vô cùng chậm, bao phủ toàn bộ kinh mạch trong người Thanh Liên. Trận pháp vừa thành, nó bắt đầu phân tích quy tắc của Lĩnh Vực.
Hoàn Huyền rơi từ trên không xuống, hắn nhẹ nhàng đáp chân lên con đường xanh tươi bạc ngàn, gió thu mát, se lạnh thổi qua khuôn mặt âm trầm, những chiếc lá vàng từ trên cây rơi xuống, múa lượn trước mặt hắn.
“Ngũ Hành Sơn, đây rồi. Khà khà...” Năm ngọn núi sừng sững hiện ra trước mắt Hoàn Huyền, đây là mục tiêu tối cao của lần xâm nhập này. Vừa rồi hắn đã cảm ứng được có pháp chú vô hình bảo vệ nơi này.
“Ta thăm dò khắp Đại Việt một vạn năm không có kết quả, cứ ngỡ bị Việt Quốc Công, quân Vương của bọn họ giấu ở nơi cấm địa không thể đặt chân đến. Kết quả nó ở tại thành Thăng Long, nơi mà chỉ cần liếc mắt tới cũng thấy được.”
Rầm!
Mộc Trung Nhân đáp xuống, dư lực phá hủy đất đai xung quanh. Tay ông cầm chắc bảo đao, đằng đằng sát khí. Kẻ này đã cố ý nhắm vào Quang Huy tông ngay từ đầu, thậm chí không tiếc giá nào điều động Lĩnh Vực, nơi này mang đến lợi lộc gì cho hắn? “Tiểu tử, sinh mệnh của ngươi đã sắp cạn, còn muốn ngăn cản ta sao?” Hoàn Huyền cười nhạt.
“Hừ.” Mộc Trung Nhân điều động linh lực: “Dù ngươi muốn mưu đồ gì, có bổn vương ở đây ta sẽ không để ngươi đắc ý.”
Đoạn Thiên kỹ – Nhiên Thiên Tâm Thập Trảm!
Mộc Trung Nhân chém ra mười đạo trảm quyết kinh thiên, mỗi một đao ẩn chứa ý niệm tru diệt thiên không, thế nhưng càng đến gần Hoàn Huyền, đao quang càng ảm đạm.
“Đây là chuyện gì?” Mộc Trung Nhân cảm nhận rất rõ toàn bộ công kích của bản thân lúc tiếp cận Hoàn Huyền biến mất. Loại làm biến mất này không phải tới từ Hoàn Huyền, mà là nơi nào đó rất khó giải thích.
“Thần thông...” Ông bỗng thốt ra.
“Nhạy cảm lắm. Đoạn Thiên kỹ quả thật rất lợi hại, một đao xuất ra có thể cắt đứt liên kết giữa thuật pháp của ta với thiên địa, có thể xưng làm đệ nhất công phạt. Việc ngươi dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng Lĩnh Vực vốn đã nằm trong dự tính.”
“Cách duy nhất khắc chế nó là thần thông của ta, áp lên toàn bộ không gian Lĩnh Vực, tất cả đều có thể gây thương tổn đến ta, ngoại trừ ngươi.”
Hoàn Huyền đứng yên tại đó, hắn vô cùng có tự tin Mộc Trung Nhân không thể làm bị thương mình.
“Thần thông này của ta có một điểm yếu chí mạng, để khởi động nó ta phải đánh đổi toàn bộ linh lực hộ thuẫn trong người. Để loại bỏ điểm yếu này, ta đã tự ngộ ra Quỷ Khốc U Minh Vực...”
Bỗng một bóng đen lớn phủ trên đầu Hoàn Huyền, một bàn tay khổng lồ áp xuống...
Cự Nhân Di Sơn!
Tấn Triều Nhị Thức – Ma Lang La Thuẫn!
“Ha, bí thuật độc môn của thành Cổ Loa, do quân Vương Triệu Thị Trinh sáng tạo sao.” Thân thể Thực Vương cao gần chục trượng, bàn tay chấn nát hộ thuẫn, khiến Hoàn Huyền phải chủ động né tránh ra xa.
Nguyên Hỏa Tiễn Vong!
Đan Vương phóng thích ba đạo dị hỏa, đánh trực tiếp lên ngực Hoàn Huyền.
“Phụt...” Hoàn Huyền thổ huyết, cả cơ thể hắn đều bị huyết viêm bao phủ. “Quái lạ, ngọn lửa này không thể dùng linh lực chấn tan. Ta càng có ý nghĩ muốn thoát ra, nó càng cháy dữ dội hơn.”
Tấn Triều Nhị Thức – Ma Lang Hộ Tâm!
Huyễn Ma Lang dung nhập vào đầu Hoàn Huyền, xóa bỏ mọi ý niệm tồn đọng. Huyết viêm từ đó cũng bị dập tắt trước ánh mắt kinh ngạc của Đan Vương.
“Phụt!” Hoàn Huyền nhổ ra ngụm máu nhạt: “Hỏa pháp của ngươi có một phần giống tam thức Tâm Ma Nộ Diệm của triều ta, niệm hỏa sinh từ suy nghĩ.”
Hoàn Huyền không hổ là là một đầu tôn Hoàng tồn tại qua vạn năm, dù lúc này đánh với năm Vương Đại Việt trong tình trạng bị áp chế tu vi hắn vẫn không hề rơi xuống hạ phong. Thậm chí đứng trước năm Vương, khí thế của hắn có phần nhỉnh hơn, cao cao tại thượng.
“Cô thật muốn biết các ngươi làm cách nào có thể thoát khỏi ảnh hưởng Lĩnh Vực của cô?” Hoàn Huyền tung dung cười nói.
“Tử Linh Kỳ Lân, nắm giữ Trật Tự cùng Hỗn Loạn, chỉ cần gây nên hỗn loạn trong cấu trúc Lĩnh Vực của ngươi, trật tự liền sụp đổ, thuật pháp lập tức được giải trừ.” Hồ Vương từ tốn giải thích: “Thủ đoạn của ngươi gặp phải chủ nhân Kỳ Lân là ta không khác gì gặp phải thiên địch.”
Trấn Ngục Thức – Tứ Chi Hạ Ngục!
Hoàn Huyền cảm nhận tứ chi bị vô số sợi xích vô hình khóa chặt, ý thức truyền tới hành động vô cùng chậm chạp, thuật trói buộc này bỏ qua toàn bộ ý thức phòng vệ, giảm tốc độ tương tự Lĩnh Vực của hắn tám phần.
Thanh Vương phe phẩy quạt: “Ngươi có chuẩn bị của ngươi, chúng ta có chuẩn bị của chúng ta. Lang Hoàng, chẳng phải bổn vương đã nói, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi sao.”
Áp chế của đại trận hộ quốc lên Hoàn Huyền qua từng giây càng tăng mạnh, hắn đã bị áp chế xuống quân Vương trung kỳ rồi. Dù là thế nhưng năm Vương vẫn rất thận trọng, bởi đây là một đầu tôn Hoàng tồn tại qua bao nhiêu đời quân Vương Đại Việt, có lẽ vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng đến.
“Ngũ Vương Đại Việt... Cũng chẳng chung một lòng như ta tưởng. Hừm...” Hoàn Huyền đảo mắt suy tư: “Ngoài Chiến Vương ra, kẻ nào cũng đang bảo lưu thực lực... Nên tiến hành bước tiếp theo.” Điệu cười của Hoàn Huyền nhìn năm Vương sâu không thấy đáy.
“Các ngươi thiết lập bẫy trận chờ ta vào, muốn im lặng chặt đầu ta, đúng là ngu xuẩn. Ha ha ha...” Hoàn Huyền cười lớn: “Mỗi một giây ở đây với ta, thì phòng tuyến bên ngoài kia sẽ mất đi một binh sĩ.”
“Các ngươi nghĩ rằng chỉ một mình ta đơn phương độc mã tiến vào mảnh đất này sao? Đúng là ngây thơ. Ha ha ha ha...”
Ánh mắt Thực Vương hiện lên chút mê mang. Một tháng trước báo cáo liên tục truyền tin về, chép rằng tần suất tấn công của bọn họ ngày một nhiều. Chẳng lẽ là âm mưu của chư Hoàng?
Không chỉ bà mà ba Vương khác chợt rơi vào trầm tư, một sự hỗn loạn nhẹ len lỏi bên trong, đúng với ý của Hoàn Huyền.
“Không ổn rồi, bọn họ bị dao động rồi...” Mộc Trung Nhân cảm nhận được bầu không khí trở nên kỳ quái, chỉ vì một câu nói của Hoàn Huyền. “Khoan đã, lúc ban đầu hắn vô cùng vội vã muốn làm gì đó, tại sao lúc này lại có biểu hiện thong dong?”
“Có ẩn ý nào đó phía sau...”
“Các vị, dù lời này của hắn là thật hay giả thì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nên nhanh chóng kết liễu hắn rồi trở về phòng tuyến của ta.” Thanh Vương đề xuất, trùng hợp lời này phá tan lưỡng lự trong lòng các Vương. Bọn họ lập tức xuất thủ.
Mộc Trung Nhân muốn ngăn cản nhưng vì câu nói của Hoàn Huyền, bọn họ ra tay quá quyết đoán.
Trấn Ngục Thức – Tỏa Linh!
Cự Nhân Di Sơn – Trọng Sơn Án Nguyên Tâm!
Minh Loan Bá Viêm Nhất Thức – Vũ Diệm Phệ Hồn!
Bình An Long Tâm Thức – Tĩnh Tâm Vực!
Đối mặt với tứ phương vây công, Hoàn Huyền vẫn nở một nụ cười đắc ý.
Tấn Triều Ngũ Thức – Vạn Lang Hành Tẩu!
…
Thanh Liên đang đứng yên bất động, ánh sáng chú ngữ nhạt dần trên người nàng. Một vài giây sau nàng liền di động được.
“Phù, thuật pháp này đúng là kỳ diệu, ngay cả tốc độ phân tích của tín trận cũng bị ảnh hưởng.” Thanh Liên đã thoát khỏi ảnh hưởng từ Lĩnh Vực của Hoàn Huyền.
Thanh Liên giơ bàn tay của mình ra, chuyển động tinh thần quanh các ngón tay đang chậm dần. Xem ra nàng lại thu được một thứ thú vị rồi.
Thanh Liên quan sát toàn bộ cảnh tượng dưới thành từ trên cao. Những khối gạch lơ lửng giữa không trung, người sắp ngã xuống đất, những thanh binh khí đâm chầm chậm vào da thịt linh sư... Tất cả đang chuyển động chậm đến mức tưởng như đứng yên.
Thanh Liên để ý đến chỗ hắc nhân 'Đại Trà', lúc này nó đã có sinh mệnh rõ rệt, dường như Lĩnh Vực này không hề ảnh hưởng tới nó.
“Đây không phải là thứ ta có thể giải quyết.” Thanh Liên ngước lên nhìn một mảng đại trận hộ thành bị vỡ ra. Nàng đã tìm được đối tượng đẩy thứ này đi rồi.
Ánh sáng chú ngữ bao phủ quanh người 'Đại Trà', trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở không gian Quang Huy tông, rơi từ trên cao xuống giữa cuộc chiến khốc liệt của năm vương với Lang Hoàng.
Hàng nghìn hàng vạn Huyễn Ma Lang tràn lên đánh nát đại trận hộ thành. Ma lang vô cùng vô tận tiến tới.
Bang!
Toàn bộ đại trận vỡ nát từ trên không, kéo theo cả huyễn trận bao phủ lối vào Quang Huy tông bị đánh sập. Ma lang cuồng cuộn không ngừng đánh tới, lúc cách năm ngọn núi hơn năm trượng thì toàn bộ ma lang đều tan biến.
Đoạn Thiên kỹ – Trùng Thiên Tâm Thiểm!
Mộc Trung Nhân ở phía sau chém liền ba đao thức, Hoàn Huyền lĩnh toàn bộ công kích, rơi xuống không gian Quang Huy tông, Mộc Trung Nhân đuổi ngay phía sau.
Đại trận hộ thành vừa mở ra, Quỷ Khốc U Minh Vực lập tức bao trùm lên toàn bộ thành chỉ vài giây sau khi tất cả nhìn thấy hai luồng sáng trên bầu trời.
Ngay cả Thanh Liên cũng không thoát khỏi ảnh hưởng, nàng vẫn đang điều động trận pháp nên tinh thần có thể nhận ra tình trạng của bản thân. Cả chuyển động cơ thể lẫn dòng suy nghĩ trôi qua vô cùng chậm chạp, muốn tạo trận pháp phá giải nhanh thuật pháp này là điều không thể.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Tín trận được vẽ với tốc độ vô cùng chậm, bao phủ toàn bộ kinh mạch trong người Thanh Liên. Trận pháp vừa thành, nó bắt đầu phân tích quy tắc của Lĩnh Vực.
Hoàn Huyền rơi từ trên không xuống, hắn nhẹ nhàng đáp chân lên con đường xanh tươi bạc ngàn, gió thu mát, se lạnh thổi qua khuôn mặt âm trầm, những chiếc lá vàng từ trên cây rơi xuống, múa lượn trước mặt hắn.
“Ngũ Hành Sơn, đây rồi. Khà khà...” Năm ngọn núi sừng sững hiện ra trước mắt Hoàn Huyền, đây là mục tiêu tối cao của lần xâm nhập này. Vừa rồi hắn đã cảm ứng được có pháp chú vô hình bảo vệ nơi này.
“Ta thăm dò khắp Đại Việt một vạn năm không có kết quả, cứ ngỡ bị Việt Quốc Công, quân Vương của bọn họ giấu ở nơi cấm địa không thể đặt chân đến. Kết quả nó ở tại thành Thăng Long, nơi mà chỉ cần liếc mắt tới cũng thấy được.”
Rầm!
Mộc Trung Nhân đáp xuống, dư lực phá hủy đất đai xung quanh. Tay ông cầm chắc bảo đao, đằng đằng sát khí. Kẻ này đã cố ý nhắm vào Quang Huy tông ngay từ đầu, thậm chí không tiếc giá nào điều động Lĩnh Vực, nơi này mang đến lợi lộc gì cho hắn? “Tiểu tử, sinh mệnh của ngươi đã sắp cạn, còn muốn ngăn cản ta sao?” Hoàn Huyền cười nhạt.
“Hừ.” Mộc Trung Nhân điều động linh lực: “Dù ngươi muốn mưu đồ gì, có bổn vương ở đây ta sẽ không để ngươi đắc ý.”
Đoạn Thiên kỹ – Nhiên Thiên Tâm Thập Trảm!
Mộc Trung Nhân chém ra mười đạo trảm quyết kinh thiên, mỗi một đao ẩn chứa ý niệm tru diệt thiên không, thế nhưng càng đến gần Hoàn Huyền, đao quang càng ảm đạm.
“Đây là chuyện gì?” Mộc Trung Nhân cảm nhận rất rõ toàn bộ công kích của bản thân lúc tiếp cận Hoàn Huyền biến mất. Loại làm biến mất này không phải tới từ Hoàn Huyền, mà là nơi nào đó rất khó giải thích.
“Thần thông...” Ông bỗng thốt ra.
“Nhạy cảm lắm. Đoạn Thiên kỹ quả thật rất lợi hại, một đao xuất ra có thể cắt đứt liên kết giữa thuật pháp của ta với thiên địa, có thể xưng làm đệ nhất công phạt. Việc ngươi dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng Lĩnh Vực vốn đã nằm trong dự tính.”
“Cách duy nhất khắc chế nó là thần thông của ta, áp lên toàn bộ không gian Lĩnh Vực, tất cả đều có thể gây thương tổn đến ta, ngoại trừ ngươi.”
Hoàn Huyền đứng yên tại đó, hắn vô cùng có tự tin Mộc Trung Nhân không thể làm bị thương mình.
“Thần thông này của ta có một điểm yếu chí mạng, để khởi động nó ta phải đánh đổi toàn bộ linh lực hộ thuẫn trong người. Để loại bỏ điểm yếu này, ta đã tự ngộ ra Quỷ Khốc U Minh Vực...”
Bỗng một bóng đen lớn phủ trên đầu Hoàn Huyền, một bàn tay khổng lồ áp xuống...
Cự Nhân Di Sơn!
Tấn Triều Nhị Thức – Ma Lang La Thuẫn!
“Ha, bí thuật độc môn của thành Cổ Loa, do quân Vương Triệu Thị Trinh sáng tạo sao.” Thân thể Thực Vương cao gần chục trượng, bàn tay chấn nát hộ thuẫn, khiến Hoàn Huyền phải chủ động né tránh ra xa.
Nguyên Hỏa Tiễn Vong!
Đan Vương phóng thích ba đạo dị hỏa, đánh trực tiếp lên ngực Hoàn Huyền.
“Phụt...” Hoàn Huyền thổ huyết, cả cơ thể hắn đều bị huyết viêm bao phủ. “Quái lạ, ngọn lửa này không thể dùng linh lực chấn tan. Ta càng có ý nghĩ muốn thoát ra, nó càng cháy dữ dội hơn.”
Tấn Triều Nhị Thức – Ma Lang Hộ Tâm!
Huyễn Ma Lang dung nhập vào đầu Hoàn Huyền, xóa bỏ mọi ý niệm tồn đọng. Huyết viêm từ đó cũng bị dập tắt trước ánh mắt kinh ngạc của Đan Vương.
“Phụt!” Hoàn Huyền nhổ ra ngụm máu nhạt: “Hỏa pháp của ngươi có một phần giống tam thức Tâm Ma Nộ Diệm của triều ta, niệm hỏa sinh từ suy nghĩ.”
Hoàn Huyền không hổ là là một đầu tôn Hoàng tồn tại qua vạn năm, dù lúc này đánh với năm Vương Đại Việt trong tình trạng bị áp chế tu vi hắn vẫn không hề rơi xuống hạ phong. Thậm chí đứng trước năm Vương, khí thế của hắn có phần nhỉnh hơn, cao cao tại thượng.
“Cô thật muốn biết các ngươi làm cách nào có thể thoát khỏi ảnh hưởng Lĩnh Vực của cô?” Hoàn Huyền tung dung cười nói.
“Tử Linh Kỳ Lân, nắm giữ Trật Tự cùng Hỗn Loạn, chỉ cần gây nên hỗn loạn trong cấu trúc Lĩnh Vực của ngươi, trật tự liền sụp đổ, thuật pháp lập tức được giải trừ.” Hồ Vương từ tốn giải thích: “Thủ đoạn của ngươi gặp phải chủ nhân Kỳ Lân là ta không khác gì gặp phải thiên địch.”
Trấn Ngục Thức – Tứ Chi Hạ Ngục!
Hoàn Huyền cảm nhận tứ chi bị vô số sợi xích vô hình khóa chặt, ý thức truyền tới hành động vô cùng chậm chạp, thuật trói buộc này bỏ qua toàn bộ ý thức phòng vệ, giảm tốc độ tương tự Lĩnh Vực của hắn tám phần.
Thanh Vương phe phẩy quạt: “Ngươi có chuẩn bị của ngươi, chúng ta có chuẩn bị của chúng ta. Lang Hoàng, chẳng phải bổn vương đã nói, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi sao.”
Áp chế của đại trận hộ quốc lên Hoàn Huyền qua từng giây càng tăng mạnh, hắn đã bị áp chế xuống quân Vương trung kỳ rồi. Dù là thế nhưng năm Vương vẫn rất thận trọng, bởi đây là một đầu tôn Hoàng tồn tại qua bao nhiêu đời quân Vương Đại Việt, có lẽ vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng đến.
“Ngũ Vương Đại Việt... Cũng chẳng chung một lòng như ta tưởng. Hừm...” Hoàn Huyền đảo mắt suy tư: “Ngoài Chiến Vương ra, kẻ nào cũng đang bảo lưu thực lực... Nên tiến hành bước tiếp theo.” Điệu cười của Hoàn Huyền nhìn năm Vương sâu không thấy đáy.
“Các ngươi thiết lập bẫy trận chờ ta vào, muốn im lặng chặt đầu ta, đúng là ngu xuẩn. Ha ha ha...” Hoàn Huyền cười lớn: “Mỗi một giây ở đây với ta, thì phòng tuyến bên ngoài kia sẽ mất đi một binh sĩ.”
“Các ngươi nghĩ rằng chỉ một mình ta đơn phương độc mã tiến vào mảnh đất này sao? Đúng là ngây thơ. Ha ha ha ha...”
Ánh mắt Thực Vương hiện lên chút mê mang. Một tháng trước báo cáo liên tục truyền tin về, chép rằng tần suất tấn công của bọn họ ngày một nhiều. Chẳng lẽ là âm mưu của chư Hoàng?
Không chỉ bà mà ba Vương khác chợt rơi vào trầm tư, một sự hỗn loạn nhẹ len lỏi bên trong, đúng với ý của Hoàn Huyền.
“Không ổn rồi, bọn họ bị dao động rồi...” Mộc Trung Nhân cảm nhận được bầu không khí trở nên kỳ quái, chỉ vì một câu nói của Hoàn Huyền. “Khoan đã, lúc ban đầu hắn vô cùng vội vã muốn làm gì đó, tại sao lúc này lại có biểu hiện thong dong?”
“Có ẩn ý nào đó phía sau...”
“Các vị, dù lời này của hắn là thật hay giả thì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nên nhanh chóng kết liễu hắn rồi trở về phòng tuyến của ta.” Thanh Vương đề xuất, trùng hợp lời này phá tan lưỡng lự trong lòng các Vương. Bọn họ lập tức xuất thủ.
Mộc Trung Nhân muốn ngăn cản nhưng vì câu nói của Hoàn Huyền, bọn họ ra tay quá quyết đoán.
Trấn Ngục Thức – Tỏa Linh!
Cự Nhân Di Sơn – Trọng Sơn Án Nguyên Tâm!
Minh Loan Bá Viêm Nhất Thức – Vũ Diệm Phệ Hồn!
Bình An Long Tâm Thức – Tĩnh Tâm Vực!
Đối mặt với tứ phương vây công, Hoàn Huyền vẫn nở một nụ cười đắc ý.
Tấn Triều Ngũ Thức – Vạn Lang Hành Tẩu!
…
Thanh Liên đang đứng yên bất động, ánh sáng chú ngữ nhạt dần trên người nàng. Một vài giây sau nàng liền di động được.
“Phù, thuật pháp này đúng là kỳ diệu, ngay cả tốc độ phân tích của tín trận cũng bị ảnh hưởng.” Thanh Liên đã thoát khỏi ảnh hưởng từ Lĩnh Vực của Hoàn Huyền.
Thanh Liên giơ bàn tay của mình ra, chuyển động tinh thần quanh các ngón tay đang chậm dần. Xem ra nàng lại thu được một thứ thú vị rồi.
Thanh Liên quan sát toàn bộ cảnh tượng dưới thành từ trên cao. Những khối gạch lơ lửng giữa không trung, người sắp ngã xuống đất, những thanh binh khí đâm chầm chậm vào da thịt linh sư... Tất cả đang chuyển động chậm đến mức tưởng như đứng yên.
Thanh Liên để ý đến chỗ hắc nhân 'Đại Trà', lúc này nó đã có sinh mệnh rõ rệt, dường như Lĩnh Vực này không hề ảnh hưởng tới nó.
“Đây không phải là thứ ta có thể giải quyết.” Thanh Liên ngước lên nhìn một mảng đại trận hộ thành bị vỡ ra. Nàng đã tìm được đối tượng đẩy thứ này đi rồi.
Ánh sáng chú ngữ bao phủ quanh người 'Đại Trà', trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở không gian Quang Huy tông, rơi từ trên cao xuống giữa cuộc chiến khốc liệt của năm vương với Lang Hoàng.
Danh sách chương