Tinh tượng dị biến, những ngôi sao ẩn mình trong ánh sáng xếp thành hình thù kỳ lạ...
“Đây không phải là chuyện ngươi có thể hỏi, lui xuống đi...” Một giọng nói bí ẩn vang lên, ngay sau đó là vòng xoáy không gian xoáy sâu vào bức tường, cả căn phòng trở về nguyên trạng.
Một lúc sau, người đàn ông bước ra khỏi cấm địa. Thân mặc hắc bào thêu kim long, ánh mắt bí hiểm, bước chân vững chắc, khí thế lâm lẫm bễ nghễ chúng sinh.
Cả không gian như tránh sang hai bên, mở đường cho người đàn ông này.
“Không ngờ cũng có ngày linh sư đệ nhất thiên hạ đến cầu kiến 'vị đó'.” Một thanh niên ăn mặc mảnh mai, vẻ ngoài thư sinh, tay cầm quạt phe phẩy cười nói với người đàn ông kia.
“Nếu không phải ngươi chảy chung dòng máu với quả nhân, thì đầu ngươi đã rơi trăm lần vì tội vô lễ.” Hoàng của Tần quốc, Thủy Hoàng, linh sư đệ nhất thiên hạ. Ông ta không so đo mà đi lướt qua người thư sinh kia.
Thư sinh không hề e sợ lời dọa dẫm kia, thậm chí còn lớn gan đi theo gặn hỏi: “Thiên tử bệ hạ, rốt cuộc điều gì làm huynh muốn diện kiến 'vị đó'? Là bảo vật sao?”
Nghe thư sinh lải nhải bên tai, Thủy Hoàng thở phù một cái: “Đã sống đến từng này tuổi vậy mà tâm tính của ngươi vẫn không thay đổi.”
“Nói cũng được. Chắc ngươi vẫn còn nhớ đến sự xuất hiện của chúng ta.”
Thư sinh phe phẩy quạt: “Sao ta có thể quên được, thuở ban đầu Thần muốn tìm cho các tiên gia nơi an cư lạc nghiệp, đã chọn lấy vùng đất này, sau đó...” Bỗng thư sinh hơi ngơ ngẩn ra.
“Sau đó thì sao?” Thủy Hoàng cười nhạt hỏi, biểu cảm khuôn mặt như đã nhìn qua cảnh này vô số lần, không có vẻ ngạc nhiên.
“Sau đó cái gì chứ?” Thư sinh nhíu mi khó hiểu, quạt quạt cho mát: “Hoàng huynh, huynh lại chơi ta à. Không nói nhiều nữa, ta phải đi giải quyết chính sự trong phủ.”
“Xin phép cáo lui.” Thư sinh đạp không bay vút lên trời.
Nhìn bóng lưng biến mất khỏi tầng mây, Thủy Hoàng đăm chiêu suy nghĩ. “Lúc ban đầu ngươi thậm chí có thể kể chi tiết cả trận đánh với Hạ triều, thế mà giờ đây đã không còn bất kỳ ký ức nào. Hay nói đúng hơn, Thiên Quy Giới Luật đã bắt đầu có tác dụng rồi.”
“Dưới vùng trời này, liệu còn mấy ai nhớ chuyện xưa...”
Từng hình ảnh xa xưa ùa về, khuôn mặt của ông ta hiện lên chút hoài niệm: “Bao nhiêu nền văn minh, vị diện đã bị thôn tính. Riêng nơi này vấp phải phản kháng mạnh mẽ nhất.”
Những phiến lá héo tàn rời khỏi thân cây, lượn lờ tạo thành những vũ điệu hân hoan trước Thủy Hoàng...
“Hoàng của Thương triều, Thương Vương Thụ... Cho đến giờ ta vẫn nhớ rõ trận chiến phạt Thương chấn động cổ kim ấy. Các đại nhân vật không tiếc vượt qua Giới Luật, viện trợ chúng Hoàng tiêu diệt vị cường giả hùng mạnh ấy.” Chiếc lá vàng đậu lên tay ông ta.
Những ký ức không thể nào bị mai một bởi thời gian, những khung cảnh gợi tưởng về một thời đại xưa, rất xưa...
“Có điều khó hiểu rằng bọn họ không giết ông ta như những lần trước, mà đem ông ta giam vào Hoang Ngục. Nhưng bằng cách nào đó mà phong ấn này đã bị thất lạc. Hừm... Trong Hoang Ngục là vô tận đọa linh dày vò, có thể đã sớm chết từ lâu.”
Thủy Hoàng phất tay, những phiến lá héo vàng hóa thành cát bụi, tan biến vào hư không.
“Trụ Vương, sinh mệnh của ông đã che giấu điều gì đến nỗi 'bên trên' không tiếc giá nào phát động Thiên Quy Giới Luật, phá hủy thiên đạo của vị diện này?”
“Việc này cùng việc bọn họ không tiếc mạng của tiên dân, cũng muốn xâm nhập Đại Việt, liệu có liên quan...”
“Năm đó quả nhân không kịp phá hủy Thiên Mệnh Ti của Đại Việt, đã dẫn tới điều gì...”
Có vô vàn câu hỏi đã luôn hiện diện trong tâm trí ông ta bao nhiêu năm. Mỗi Hoàng đều có một loại liên kết mơ hồ với thiên địa, qua đó có thể cảm nhận từng đao động lịch sử, từng bí ẩn kỳ lạ không có lời diễn giải.
…
Thăng Long vực...
Tấn Triều Nhất Thức – Dạ Lang Hống!
Bình An Tuyệt Thức – Long Tâm Sinh Huyền Vực!
Lấy Hoàn Huyền làm trung tâm, một vụ nổ sóng âm khủng khiếp thành hình, lan ra hơn năm dặm. Cây cối, đất đá trong vùng này đều bị hủy diệt, không gian bầu trời như muốn vỡ ra.
Không phải quân Vương hậu kỳ, đây là lực công kích của một chân Hoàng, bạo phát trong khoảnh khắc, không hề có bất cứ chuẩn bị nào.
Toàn bộ nhà cửa, phố xá, ruộng mương, đất đai, cây cối xung quanh thành bị thổi bay, hóa thành bình địa...
“Phù, quân Vương hậu kỳ thi triển uy lực của chân Hoàng, đúng là quá miễn cưỡng.” Trước mắt Hoàn Huyền, ngay cả ngũ Vương cũng không chịu nổi mà tan thành cát bụi.
“Thiên Nghịch Huyết chảy trong người huyết tộc có tác dụng ngăn chặn thôi diễn tương lai. Dù có là Thiên Linh Lạc Hồng cũng không thể chống lại. Binh sĩ huyết tộc của ta hi sinh không uổng.” Năm năm, bao nhiêu binh sĩ của hắn ngã xuống tại đây, tạo thành huyết chú rải rác.
Toàn bộ xích sắt trên người hắn vỡ nát.
“Quân Vương có Ngũ Linh phụ thể thì thế nào chứ? Trước lực lượng của chân Hoàng, tất cả chỉ là cỏ rác.” Hoàn Huyền lại trở lại mục tiêu ban đầu: “Động tĩnh vừa rồi nếu có tôn Hoàng hữu tâm bắt được, e rằng phiền phức lớn, nhanh chóng thu lấy Ngũ Hành Sơn rồi trở về thôi.”
không có dấu hiệu, không có điềm báo nào, một nguồn sát thương cực lớn đánh thẳng vào thân thể của Hoàn Huyền, khiến hắn thổ huyết. “Lực công kích này... Là của ta!”
Năm luồng linh lực lần nữa hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của Hoàn Huyền. Những cát bụi dần kết hợp, bọn họ sống lại.
“Thật không ngờ máu của huyết tộc còn có thể sử dụng như thế, vẫn là kiến thức của chúng ta không đủ.” Thanh Vương Trịnh Tráng đang thi pháp. Trên vai mỗi Vương đều có lam long ấn chặn đòn bạo phát vừa rồi.
“Nhờ có Chiến Vương, chúng ta đã sớm phát giác được sự hiện diện của Huyết tộc.” Hồ Vương nhìn thẳng Hoàn Huyền, nói: “Không thể ra tay xóa bỏ huyết chú, chỉ có thể chờ đợi ngươi bước vào đất Việt ta.” Hắn vừa bóp nát một tấm phù, những binh sĩ canh phòng đám huyết chú rải rác Thăng Long vực lập tức phong ấn chúng lại.
“Muốn phá hủy nguồn tinh thạch của Đại Việt chỉ với một mình ngươi sao? Với sự ngông cuồng đó, hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng lại đây.” Thanh Vương chĩa quạt về phía Hoàn Huyền.
Hoàn Huyền nghe vậy, liền thầm cười trong lòng. Xem ra vẫn chưa có ai biết về nó, kể cả những kẻ đã sống ở nơi này cả vạn năm.
Hoàn Huyền bắt đầu cảm nhận đại trận áp chế, một sợi xích vô hình đang tròng vào cổ hắn, các huyết chú kia đã bị phong ấn rồi. “Yếu tố bất ngờ đã thất bại, với thuật pháp của Thanh Vương, ta không thể nào đánh với ngũ Vương trong tình trạng này nữa.”
“Lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có bỏ chạy. Động tĩnh lớn như này đám người kia sẽ chú ý đến, bí mật kia không thể giấu mãi mãi.” Hoàn Huyền đang phân vân: “Nhưng đại nạn của ta đã tới gần, chín vạn năm dằng dẵng, lẽ nào cứ như thế mà tan biến sao?”
Trên khuôn mặt lãnh khốc của Hoàn Huyền nở nụ cười hiếm thấy. Nghĩ nhiều như thế làm gì, đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đồ vật đó đã ở ngay trước mắt, tại sao bản thân lại không thể đánh cược một phen? “Hừ, cô không quản các ngươi còn giữ con bài tẩy gì nữa.”
Nguyên Hỏa Tiễn Vong! Đan Vương áp sáp Hoàn Huyền, vừa mới xuất quyền thì...
Quỷ Khốc U Minh Vực!
Toàn bộ trời đất nơi này bị bóng đêm bao phủ, những luồng tử khí thổi phập phùng trong vô gian. Tất cả đã bị kéo vào Lĩnh Vực của hắn.
Hú... ú... ú...
Lang tru vọng khắp khoản không, như âm thanh của âm binh trùng trùng điệp điệp. Linh lực trong không trung hóa thành đàn dạ lang vô cùng vô tận.
“Lĩnh Vực của hắn...” Mộc Trung Nhân giơ tay lên, bỗng phát hiện tốc độ thân thể chậm đi rõ rệt. Không chỉ ông mà những người khác cũng cảm nhận được. Cả suy nghĩ lẫn hành động của họ bị chậm đi.
Là ảnh hưởng của Lĩnh Vực.
Lĩnh Vực có thể bỏ qua hoàn toàn quy tắc của thiên địa, tác động xuyên qua cấu trúc, ảnh hưởng chân thật đến mọi thứ trong không gian.
Huyễn Ma Lang vô cùng vô tận trên bầu trời, trực tiếp xông về phía ngũ Vương. Hoàn Huyền lại phóng về phía không gian Quang Huy tông bên dưới.
Suy nghĩ trong đầu vô cùng chậm, bọn họ chỉ có thể động niệm tế ra hộ thuẫn, ngăn chặn quần công.
Đoạn Thiên kỹ – Thiên Hành Vô Trở!
Quang trụ phát ra, bao quanh người Mộc Trung Nhân, hoàn toàn cắt đứt quy tắc của Lĩnh Vực áp lên người ông. Mộc Trung Nhân cầm đao thoát ra: “Hừ, muốn vào thành, phải bước qua xác bổn vương.”
“Đúng như báo cáo Lưu Dụ gửi về, Đoạn Thiên kỹ của Chiến Vương có khả năng cắt đứt mọi liên kết với thiên địa.” Hoàn Huyền không hề ngạc nhiên.
Đoạn Thiên kỹ – Toái Thiên Thiểm!
Mộc Trung Nhân chém ra một đao phá vân xung thiên, như đánh gãy không gian về phía Hoàn Huyền.
Tấn Triều Nhị Thức – Lang La Trướng Võng!
Huyễn Ma Lang xoay vòng phía trước Hoàn Huyền, tạo thành lưới lớn. Đao quang của Mộc Trung Nhân vừa đi qua đó liền tan biến.
“Chậc.” Sắc mặt Mộc Trung Nhân trầm xuống, ông cảm nhận rất rõ đao quang vừa đi qua cái lưới này, đao ý đã bị tiêu trừ sạch sẽ.
Mộc Trung Nhân tiếp tục đuổi theo Hoàn Huyền, ông liên tục thi triển đao kỹ, đến một đao Hoàn Huyền đỡ một đao, đến hai thì đỡ hai. Công pháp của Tấn triều dường như có thể khắc chế Đoạn Thiên kỹ của ông.
Mỗi một lần vung đao, Mộc Trung Nhân cảm nhận sinh mệnh của mình đang sục sôi, cả Lạc Hồng cũng đang không ngừng phản ứng trong ý thức. Mộc Trung Nhân hiểu rõ giới hạn đã sắp đến gần, nhưng ông không thể để kẻ này vào thành. Không cần biết động cơ của hắn là gì, chỉ cần còn ông ở đây, không có một linh sư ngoại vực nào được phép vào thành.
…
Dãy trọ của Triệu Như Nguyệt ở cách xa thú triều nên trông rất lành lặn, trên lầu hai, một bóng đen mang theo nhân dạng, tỏa ra khí tức âm u tàn bạo. Nó cứ đứng yên như thế nhưng cũng đủ làm người sợ hãi, kiên dè.
Thanh Liên lựa chọn vị trí cách xa nơi này mà quan sát.
“Cảnh giới không ngừng tăng lên, đã sắp tiệm cận quân Vương rồi.” Thanh Liên lẩm bẩm.
“Ban đầu vốn sắp xếp để cho đám Tướng lĩnh kia đụng độ với thứ này... Xem ra ta vẫn đánh giá thấp Hắc Liên rồi. Cũng đã đánh giá thấp giá trị sinh mệnh trong mắt bọn họ.”
“Thật phí công động tay chân lên đám tinh thạch năm năm qua.” Những kẻ có thể đặt chân vào cảnh giới này, đều là vạn người có một, đâu kẻ nào ngu ngốc đặt tiền tài lên trên cả mạng sống.
Hắc nhân này đang sống như Thanh Liên cảm giác như ý thức của nó chưa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể. Trước đó nàng có một loại cảm giác rất mơ hồ, bây giờ định hình lại, dường như thứ này còn nguy hiểm hơn vị tôn Hoàng bên ngoài kia.
Cảm giác vô cùng kỳ quái, vì nó thậm chí còn chưa phải quân Vương, lại mang đến sự uy hiếp khủng khiếp hơn cả Hoàng.
Để khởi động trận pháp hộ thành của sư phụ, Thanh Liên đã tiêu hao gần bảy phần tinh thần lực rồi, với thông tin ít ỏi về Hắc Liên này, nàng không nắm chắc có thể ra tay thu phục.
Mã Lôi Liên Trảm!
Minh Tiễn Phá Diệt!
Một trận chiến khác bên dưới lầu...
Mộc Minh Cương đang sử dụng công pháp nàng cải tiến, cùng lúc đối chiến với hai đầu Tướng lĩnh, tranh thủ thời gian để nhị trưởng lão Quang Huy tông Tiêu Vân Thường trùng kích Tướng lĩnh.
Bất Hủ Cương Thạch – Kim Cang Hộ Thân!
Hai đạo công kích đánh vào người Mộc Minh Cương. Công pháp chủ phòng cường thân kiện thể, không hề có một vết thương.
Lần công kích đầu kết thúc, cả hai lão nhân đều dừng tay, cùng nhìn lên bầu trời: “Chuyện quái gì đang xảy ra?” Xung quanh rơi vào bóng tối u mờ, chỉ có những ngọn lửa rải rác khắp đường xá thắp sáng trong đêm mờ.
Hai lão nhân này không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy truyền tống phù ra khỏi túi. Truyền tống phù không có phản ứng, đã nhận ra gì đó, hai người không hẹn mà gặp cùng khởi động bộ pháp rút khỏi đây.
Bang!
Bọn họ va phải bức tường vô hình, một bức tường bao phủ xung quanh, nhốt hai lão nhân và đám người Nam Hoa bên trong.
“Chậc, có lẽ chúng ta vô tình trở thành cá lọt lưới rồi.” Liễu Bạch Mi vừa tặc lưỡi vừa quan sát xung quanh. Có thể thi triển lồng giam này, khả năng cao có kẻ đang quan sát gần đây.
“Cá nằm trên thớt.” Lão già phản bác.
“Sao cũng được.” Liễu Bạch Mi không thể phát hiện chuyện gì, bà ta nhìn về hướng Mộc Minh Cương, đưa ra đề nghị: “Tiểu tử, mâu thuẫn nhỏ giữa chúng ta tạm thời nên buông xuống, cùng nghĩ cách thoát khỏi đây trước.”
“Mâu thuẫn nhỏ sao? Cũng có thể bỏ qua...” Mộc Minh Cương cười khinh bỉ: “Chỉ cần các ngươi trả lại mạng cho bọn họ.” Hắn cũng rất muốn biết đang có chuyện gì ngoài kia, nhưng vấn đề trước mắt phải giải quyết hai đầu Tướng lĩnh này đã.
“Nhiều lời làm gì.” Lão già phóng một loạt ám tiễn về phía các đệ tử Quang Huy tông. Toàn bộ sát thương bọn họ nhận chuyển hết lên người Mộc Minh Cương.
Liễu Bạch Mi cũng đổi mục tiêu, liên tục tránh va chạm với Mộc Minh Cương mà tấn công vào đám đệ tử và Tiêu Vân Thường.
Những đợt công đầu Mộc Minh Cương không cảm thấy gì, từ từ hắn bắt đầu nhận ra linh lực bị thiêu đốt rất nhanh.
“Chết tiệt, bọn họ phát hiện khẽ hở công pháp rồi.” Tấn công hắn, với thân thể như kim cang này tiêu rất ít linh lực, nhưng tấn công những người khác làm hắn phải thiêu đốt linh lực nhiều hơn, bởi bọn họ không phải Tướng lĩnh.
Mộc Minh Cương muốn bắt hai lão đầu này nhưng không thể, bọn họ cố ý không đánh trực diện với hắn. Với đà này, chưa đầy nửa nén nhang hắn sẽ cạn linh lực.
“Sư huynh, bọn ta đến giúp ngươi.” Đại Lực tung ra hỏa quyền, Lưu Triệt xuất lôi cước, đám đệ tử kia chấn an tâm trí, gia nhập cuộc chiến. Nam Hoa vẫn đang nằm ngất trên đất.
Khoản cách giữa linh Sĩ và Tướng lĩnh quá lớn, công kích của họ chỉ như trứng chọi đá, hai lão yêu đáp trả lại, linh lực Mộc Minh Cương càng giảm sâu.
Bọn họ công kích không ngừng, cả mặt đất bị hủy hoại thành một mớ hỗn độn...
“Tiêu sư bá, người mau lên đi, ta sắp không chịu nổi rồi.” Mộc Minh Cương cảm thấy linh lực trong người đã chạm đáy, hắn lập tức hất đám đệ tử sang một bên.
Lãng Ngô Phá Lực Tiễn!
Linh lực của lão đầu huyễn hóa thành con rết, nương theo mũi tên bắn thẳng vào Tiêu Vân Thường. Mộc Minh Cương đứng ra chặn phía trước, lấy hai tay đỡ lấy bạo tiễn.
“Hự!” Hắn ngã văng ra xa, tiễn ghim vào cánh tay, máu chảy ròng ròng.
Tử quang lóe lên, hai đạo đao quang đánh tới, sắp chạm đến Mộc Minh Cương liền bị đao quang khác chặn đứng.
“Chậc, lão ta thành công rồi.”
“Sư bá, người làm được rồi.” Mộc Minh Cương mừng rỡ.
“Sư phụ...” Đám đệ tử nhìn thấy sư phụ mình thành tựu Tướng lĩnh, bỗng nhiên có một loại cảm giác tự hào khó tả. Bọn họ biết, mình đã được cứu rồi.
Trước mặt hai lão đầu, Tiêu Vân Thường đứng sừng sững nơi đó, linh lực tản phát ra uy lực thuộc về Tướng lĩnh. Đã mấy trăm năm dừng chân tại ngưỡng cửa này, tưởng chừng như đời này vô duyên với Tướng lĩnh, lão đã thành công rồi. Lôi quang ẩn hiện xung quanh Tiêu Vân Thường.
“Vậy ra đây là Tướng lĩnh, cuối cùng lão phu cũng hiểu ánh mắt các ngươi nhìn ta là thế nào.” Tướng lĩnh và linh Sĩ là không cùng một tầng thứ.
Hai lão đầu vô cùng cảnh giác dù bọn họ là Tướng lĩnh tam tinh, Tiêu Vân Thường chỉ mới bước qua cảnh giới này. Bởi công pháp bọn họ dùng chỉ là Nhân Giai, trong tay nhị trưởng lão là Phá Vân đao pháp cấp bậc Thiên Giai.
Tiêu Vân Thường có thể xóa bỏ khoản cách tu vi, khiêu chiến vượt cấp.
“Đừng nghĩ ngươi thành công trùng kích Tướng lĩnh là có cơ hội lật bàn.” Lão già híp mắt lại: “Bọn ta đã ở cảnh giới này hơn chục năm rồi.” Tuy mạnh miệng thế nhưng lão cũng không hề xem thường.
Linh lực của cả ba đầu Tướng lĩnh bùng phát mạnh mẽ, không ai chịu thua ai.
“Để xem mèo nào cắn miểu nào.” Khuôn mặt Tiêu Vân Thường cực kỳ tự tin, lão thủ thế chuẩn bị xuất đao.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn làm lung lay đại trận hộ thành, hai đạo linh lực khổng lồ va chạm trực diện, thổi bay cả một vùng đất lớn phía xa. Dư âm chấn động toàn bộ thành Thăng Long.
Thanh Liên nhìn đến, nàng cảm nhận được linh lực quen thuộc của phụ vương nàng, kẻ còn lại hẳn là Tấn Hoàng.
“Đây không phải là chuyện ngươi có thể hỏi, lui xuống đi...” Một giọng nói bí ẩn vang lên, ngay sau đó là vòng xoáy không gian xoáy sâu vào bức tường, cả căn phòng trở về nguyên trạng.
Một lúc sau, người đàn ông bước ra khỏi cấm địa. Thân mặc hắc bào thêu kim long, ánh mắt bí hiểm, bước chân vững chắc, khí thế lâm lẫm bễ nghễ chúng sinh.
Cả không gian như tránh sang hai bên, mở đường cho người đàn ông này.
“Không ngờ cũng có ngày linh sư đệ nhất thiên hạ đến cầu kiến 'vị đó'.” Một thanh niên ăn mặc mảnh mai, vẻ ngoài thư sinh, tay cầm quạt phe phẩy cười nói với người đàn ông kia.
“Nếu không phải ngươi chảy chung dòng máu với quả nhân, thì đầu ngươi đã rơi trăm lần vì tội vô lễ.” Hoàng của Tần quốc, Thủy Hoàng, linh sư đệ nhất thiên hạ. Ông ta không so đo mà đi lướt qua người thư sinh kia.
Thư sinh không hề e sợ lời dọa dẫm kia, thậm chí còn lớn gan đi theo gặn hỏi: “Thiên tử bệ hạ, rốt cuộc điều gì làm huynh muốn diện kiến 'vị đó'? Là bảo vật sao?”
Nghe thư sinh lải nhải bên tai, Thủy Hoàng thở phù một cái: “Đã sống đến từng này tuổi vậy mà tâm tính của ngươi vẫn không thay đổi.”
“Nói cũng được. Chắc ngươi vẫn còn nhớ đến sự xuất hiện của chúng ta.”
Thư sinh phe phẩy quạt: “Sao ta có thể quên được, thuở ban đầu Thần muốn tìm cho các tiên gia nơi an cư lạc nghiệp, đã chọn lấy vùng đất này, sau đó...” Bỗng thư sinh hơi ngơ ngẩn ra.
“Sau đó thì sao?” Thủy Hoàng cười nhạt hỏi, biểu cảm khuôn mặt như đã nhìn qua cảnh này vô số lần, không có vẻ ngạc nhiên.
“Sau đó cái gì chứ?” Thư sinh nhíu mi khó hiểu, quạt quạt cho mát: “Hoàng huynh, huynh lại chơi ta à. Không nói nhiều nữa, ta phải đi giải quyết chính sự trong phủ.”
“Xin phép cáo lui.” Thư sinh đạp không bay vút lên trời.
Nhìn bóng lưng biến mất khỏi tầng mây, Thủy Hoàng đăm chiêu suy nghĩ. “Lúc ban đầu ngươi thậm chí có thể kể chi tiết cả trận đánh với Hạ triều, thế mà giờ đây đã không còn bất kỳ ký ức nào. Hay nói đúng hơn, Thiên Quy Giới Luật đã bắt đầu có tác dụng rồi.”
“Dưới vùng trời này, liệu còn mấy ai nhớ chuyện xưa...”
Từng hình ảnh xa xưa ùa về, khuôn mặt của ông ta hiện lên chút hoài niệm: “Bao nhiêu nền văn minh, vị diện đã bị thôn tính. Riêng nơi này vấp phải phản kháng mạnh mẽ nhất.”
Những phiến lá héo tàn rời khỏi thân cây, lượn lờ tạo thành những vũ điệu hân hoan trước Thủy Hoàng...
“Hoàng của Thương triều, Thương Vương Thụ... Cho đến giờ ta vẫn nhớ rõ trận chiến phạt Thương chấn động cổ kim ấy. Các đại nhân vật không tiếc vượt qua Giới Luật, viện trợ chúng Hoàng tiêu diệt vị cường giả hùng mạnh ấy.” Chiếc lá vàng đậu lên tay ông ta.
Những ký ức không thể nào bị mai một bởi thời gian, những khung cảnh gợi tưởng về một thời đại xưa, rất xưa...
“Có điều khó hiểu rằng bọn họ không giết ông ta như những lần trước, mà đem ông ta giam vào Hoang Ngục. Nhưng bằng cách nào đó mà phong ấn này đã bị thất lạc. Hừm... Trong Hoang Ngục là vô tận đọa linh dày vò, có thể đã sớm chết từ lâu.”
Thủy Hoàng phất tay, những phiến lá héo vàng hóa thành cát bụi, tan biến vào hư không.
“Trụ Vương, sinh mệnh của ông đã che giấu điều gì đến nỗi 'bên trên' không tiếc giá nào phát động Thiên Quy Giới Luật, phá hủy thiên đạo của vị diện này?”
“Việc này cùng việc bọn họ không tiếc mạng của tiên dân, cũng muốn xâm nhập Đại Việt, liệu có liên quan...”
“Năm đó quả nhân không kịp phá hủy Thiên Mệnh Ti của Đại Việt, đã dẫn tới điều gì...”
Có vô vàn câu hỏi đã luôn hiện diện trong tâm trí ông ta bao nhiêu năm. Mỗi Hoàng đều có một loại liên kết mơ hồ với thiên địa, qua đó có thể cảm nhận từng đao động lịch sử, từng bí ẩn kỳ lạ không có lời diễn giải.
…
Thăng Long vực...
Tấn Triều Nhất Thức – Dạ Lang Hống!
Bình An Tuyệt Thức – Long Tâm Sinh Huyền Vực!
Lấy Hoàn Huyền làm trung tâm, một vụ nổ sóng âm khủng khiếp thành hình, lan ra hơn năm dặm. Cây cối, đất đá trong vùng này đều bị hủy diệt, không gian bầu trời như muốn vỡ ra.
Không phải quân Vương hậu kỳ, đây là lực công kích của một chân Hoàng, bạo phát trong khoảnh khắc, không hề có bất cứ chuẩn bị nào.
Toàn bộ nhà cửa, phố xá, ruộng mương, đất đai, cây cối xung quanh thành bị thổi bay, hóa thành bình địa...
“Phù, quân Vương hậu kỳ thi triển uy lực của chân Hoàng, đúng là quá miễn cưỡng.” Trước mắt Hoàn Huyền, ngay cả ngũ Vương cũng không chịu nổi mà tan thành cát bụi.
“Thiên Nghịch Huyết chảy trong người huyết tộc có tác dụng ngăn chặn thôi diễn tương lai. Dù có là Thiên Linh Lạc Hồng cũng không thể chống lại. Binh sĩ huyết tộc của ta hi sinh không uổng.” Năm năm, bao nhiêu binh sĩ của hắn ngã xuống tại đây, tạo thành huyết chú rải rác.
Toàn bộ xích sắt trên người hắn vỡ nát.
“Quân Vương có Ngũ Linh phụ thể thì thế nào chứ? Trước lực lượng của chân Hoàng, tất cả chỉ là cỏ rác.” Hoàn Huyền lại trở lại mục tiêu ban đầu: “Động tĩnh vừa rồi nếu có tôn Hoàng hữu tâm bắt được, e rằng phiền phức lớn, nhanh chóng thu lấy Ngũ Hành Sơn rồi trở về thôi.”
không có dấu hiệu, không có điềm báo nào, một nguồn sát thương cực lớn đánh thẳng vào thân thể của Hoàn Huyền, khiến hắn thổ huyết. “Lực công kích này... Là của ta!”
Năm luồng linh lực lần nữa hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của Hoàn Huyền. Những cát bụi dần kết hợp, bọn họ sống lại.
“Thật không ngờ máu của huyết tộc còn có thể sử dụng như thế, vẫn là kiến thức của chúng ta không đủ.” Thanh Vương Trịnh Tráng đang thi pháp. Trên vai mỗi Vương đều có lam long ấn chặn đòn bạo phát vừa rồi.
“Nhờ có Chiến Vương, chúng ta đã sớm phát giác được sự hiện diện của Huyết tộc.” Hồ Vương nhìn thẳng Hoàn Huyền, nói: “Không thể ra tay xóa bỏ huyết chú, chỉ có thể chờ đợi ngươi bước vào đất Việt ta.” Hắn vừa bóp nát một tấm phù, những binh sĩ canh phòng đám huyết chú rải rác Thăng Long vực lập tức phong ấn chúng lại.
“Muốn phá hủy nguồn tinh thạch của Đại Việt chỉ với một mình ngươi sao? Với sự ngông cuồng đó, hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng lại đây.” Thanh Vương chĩa quạt về phía Hoàn Huyền.
Hoàn Huyền nghe vậy, liền thầm cười trong lòng. Xem ra vẫn chưa có ai biết về nó, kể cả những kẻ đã sống ở nơi này cả vạn năm.
Hoàn Huyền bắt đầu cảm nhận đại trận áp chế, một sợi xích vô hình đang tròng vào cổ hắn, các huyết chú kia đã bị phong ấn rồi. “Yếu tố bất ngờ đã thất bại, với thuật pháp của Thanh Vương, ta không thể nào đánh với ngũ Vương trong tình trạng này nữa.”
“Lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có bỏ chạy. Động tĩnh lớn như này đám người kia sẽ chú ý đến, bí mật kia không thể giấu mãi mãi.” Hoàn Huyền đang phân vân: “Nhưng đại nạn của ta đã tới gần, chín vạn năm dằng dẵng, lẽ nào cứ như thế mà tan biến sao?”
Trên khuôn mặt lãnh khốc của Hoàn Huyền nở nụ cười hiếm thấy. Nghĩ nhiều như thế làm gì, đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đồ vật đó đã ở ngay trước mắt, tại sao bản thân lại không thể đánh cược một phen? “Hừ, cô không quản các ngươi còn giữ con bài tẩy gì nữa.”
Nguyên Hỏa Tiễn Vong! Đan Vương áp sáp Hoàn Huyền, vừa mới xuất quyền thì...
Quỷ Khốc U Minh Vực!
Toàn bộ trời đất nơi này bị bóng đêm bao phủ, những luồng tử khí thổi phập phùng trong vô gian. Tất cả đã bị kéo vào Lĩnh Vực của hắn.
Hú... ú... ú...
Lang tru vọng khắp khoản không, như âm thanh của âm binh trùng trùng điệp điệp. Linh lực trong không trung hóa thành đàn dạ lang vô cùng vô tận.
“Lĩnh Vực của hắn...” Mộc Trung Nhân giơ tay lên, bỗng phát hiện tốc độ thân thể chậm đi rõ rệt. Không chỉ ông mà những người khác cũng cảm nhận được. Cả suy nghĩ lẫn hành động của họ bị chậm đi.
Là ảnh hưởng của Lĩnh Vực.
Lĩnh Vực có thể bỏ qua hoàn toàn quy tắc của thiên địa, tác động xuyên qua cấu trúc, ảnh hưởng chân thật đến mọi thứ trong không gian.
Huyễn Ma Lang vô cùng vô tận trên bầu trời, trực tiếp xông về phía ngũ Vương. Hoàn Huyền lại phóng về phía không gian Quang Huy tông bên dưới.
Suy nghĩ trong đầu vô cùng chậm, bọn họ chỉ có thể động niệm tế ra hộ thuẫn, ngăn chặn quần công.
Đoạn Thiên kỹ – Thiên Hành Vô Trở!
Quang trụ phát ra, bao quanh người Mộc Trung Nhân, hoàn toàn cắt đứt quy tắc của Lĩnh Vực áp lên người ông. Mộc Trung Nhân cầm đao thoát ra: “Hừ, muốn vào thành, phải bước qua xác bổn vương.”
“Đúng như báo cáo Lưu Dụ gửi về, Đoạn Thiên kỹ của Chiến Vương có khả năng cắt đứt mọi liên kết với thiên địa.” Hoàn Huyền không hề ngạc nhiên.
Đoạn Thiên kỹ – Toái Thiên Thiểm!
Mộc Trung Nhân chém ra một đao phá vân xung thiên, như đánh gãy không gian về phía Hoàn Huyền.
Tấn Triều Nhị Thức – Lang La Trướng Võng!
Huyễn Ma Lang xoay vòng phía trước Hoàn Huyền, tạo thành lưới lớn. Đao quang của Mộc Trung Nhân vừa đi qua đó liền tan biến.
“Chậc.” Sắc mặt Mộc Trung Nhân trầm xuống, ông cảm nhận rất rõ đao quang vừa đi qua cái lưới này, đao ý đã bị tiêu trừ sạch sẽ.
Mộc Trung Nhân tiếp tục đuổi theo Hoàn Huyền, ông liên tục thi triển đao kỹ, đến một đao Hoàn Huyền đỡ một đao, đến hai thì đỡ hai. Công pháp của Tấn triều dường như có thể khắc chế Đoạn Thiên kỹ của ông.
Mỗi một lần vung đao, Mộc Trung Nhân cảm nhận sinh mệnh của mình đang sục sôi, cả Lạc Hồng cũng đang không ngừng phản ứng trong ý thức. Mộc Trung Nhân hiểu rõ giới hạn đã sắp đến gần, nhưng ông không thể để kẻ này vào thành. Không cần biết động cơ của hắn là gì, chỉ cần còn ông ở đây, không có một linh sư ngoại vực nào được phép vào thành.
…
Dãy trọ của Triệu Như Nguyệt ở cách xa thú triều nên trông rất lành lặn, trên lầu hai, một bóng đen mang theo nhân dạng, tỏa ra khí tức âm u tàn bạo. Nó cứ đứng yên như thế nhưng cũng đủ làm người sợ hãi, kiên dè.
Thanh Liên lựa chọn vị trí cách xa nơi này mà quan sát.
“Cảnh giới không ngừng tăng lên, đã sắp tiệm cận quân Vương rồi.” Thanh Liên lẩm bẩm.
“Ban đầu vốn sắp xếp để cho đám Tướng lĩnh kia đụng độ với thứ này... Xem ra ta vẫn đánh giá thấp Hắc Liên rồi. Cũng đã đánh giá thấp giá trị sinh mệnh trong mắt bọn họ.”
“Thật phí công động tay chân lên đám tinh thạch năm năm qua.” Những kẻ có thể đặt chân vào cảnh giới này, đều là vạn người có một, đâu kẻ nào ngu ngốc đặt tiền tài lên trên cả mạng sống.
Hắc nhân này đang sống như Thanh Liên cảm giác như ý thức của nó chưa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể. Trước đó nàng có một loại cảm giác rất mơ hồ, bây giờ định hình lại, dường như thứ này còn nguy hiểm hơn vị tôn Hoàng bên ngoài kia.
Cảm giác vô cùng kỳ quái, vì nó thậm chí còn chưa phải quân Vương, lại mang đến sự uy hiếp khủng khiếp hơn cả Hoàng.
Để khởi động trận pháp hộ thành của sư phụ, Thanh Liên đã tiêu hao gần bảy phần tinh thần lực rồi, với thông tin ít ỏi về Hắc Liên này, nàng không nắm chắc có thể ra tay thu phục.
Mã Lôi Liên Trảm!
Minh Tiễn Phá Diệt!
Một trận chiến khác bên dưới lầu...
Mộc Minh Cương đang sử dụng công pháp nàng cải tiến, cùng lúc đối chiến với hai đầu Tướng lĩnh, tranh thủ thời gian để nhị trưởng lão Quang Huy tông Tiêu Vân Thường trùng kích Tướng lĩnh.
Bất Hủ Cương Thạch – Kim Cang Hộ Thân!
Hai đạo công kích đánh vào người Mộc Minh Cương. Công pháp chủ phòng cường thân kiện thể, không hề có một vết thương.
Lần công kích đầu kết thúc, cả hai lão nhân đều dừng tay, cùng nhìn lên bầu trời: “Chuyện quái gì đang xảy ra?” Xung quanh rơi vào bóng tối u mờ, chỉ có những ngọn lửa rải rác khắp đường xá thắp sáng trong đêm mờ.
Hai lão nhân này không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy truyền tống phù ra khỏi túi. Truyền tống phù không có phản ứng, đã nhận ra gì đó, hai người không hẹn mà gặp cùng khởi động bộ pháp rút khỏi đây.
Bang!
Bọn họ va phải bức tường vô hình, một bức tường bao phủ xung quanh, nhốt hai lão nhân và đám người Nam Hoa bên trong.
“Chậc, có lẽ chúng ta vô tình trở thành cá lọt lưới rồi.” Liễu Bạch Mi vừa tặc lưỡi vừa quan sát xung quanh. Có thể thi triển lồng giam này, khả năng cao có kẻ đang quan sát gần đây.
“Cá nằm trên thớt.” Lão già phản bác.
“Sao cũng được.” Liễu Bạch Mi không thể phát hiện chuyện gì, bà ta nhìn về hướng Mộc Minh Cương, đưa ra đề nghị: “Tiểu tử, mâu thuẫn nhỏ giữa chúng ta tạm thời nên buông xuống, cùng nghĩ cách thoát khỏi đây trước.”
“Mâu thuẫn nhỏ sao? Cũng có thể bỏ qua...” Mộc Minh Cương cười khinh bỉ: “Chỉ cần các ngươi trả lại mạng cho bọn họ.” Hắn cũng rất muốn biết đang có chuyện gì ngoài kia, nhưng vấn đề trước mắt phải giải quyết hai đầu Tướng lĩnh này đã.
“Nhiều lời làm gì.” Lão già phóng một loạt ám tiễn về phía các đệ tử Quang Huy tông. Toàn bộ sát thương bọn họ nhận chuyển hết lên người Mộc Minh Cương.
Liễu Bạch Mi cũng đổi mục tiêu, liên tục tránh va chạm với Mộc Minh Cương mà tấn công vào đám đệ tử và Tiêu Vân Thường.
Những đợt công đầu Mộc Minh Cương không cảm thấy gì, từ từ hắn bắt đầu nhận ra linh lực bị thiêu đốt rất nhanh.
“Chết tiệt, bọn họ phát hiện khẽ hở công pháp rồi.” Tấn công hắn, với thân thể như kim cang này tiêu rất ít linh lực, nhưng tấn công những người khác làm hắn phải thiêu đốt linh lực nhiều hơn, bởi bọn họ không phải Tướng lĩnh.
Mộc Minh Cương muốn bắt hai lão đầu này nhưng không thể, bọn họ cố ý không đánh trực diện với hắn. Với đà này, chưa đầy nửa nén nhang hắn sẽ cạn linh lực.
“Sư huynh, bọn ta đến giúp ngươi.” Đại Lực tung ra hỏa quyền, Lưu Triệt xuất lôi cước, đám đệ tử kia chấn an tâm trí, gia nhập cuộc chiến. Nam Hoa vẫn đang nằm ngất trên đất.
Khoản cách giữa linh Sĩ và Tướng lĩnh quá lớn, công kích của họ chỉ như trứng chọi đá, hai lão yêu đáp trả lại, linh lực Mộc Minh Cương càng giảm sâu.
Bọn họ công kích không ngừng, cả mặt đất bị hủy hoại thành một mớ hỗn độn...
“Tiêu sư bá, người mau lên đi, ta sắp không chịu nổi rồi.” Mộc Minh Cương cảm thấy linh lực trong người đã chạm đáy, hắn lập tức hất đám đệ tử sang một bên.
Lãng Ngô Phá Lực Tiễn!
Linh lực của lão đầu huyễn hóa thành con rết, nương theo mũi tên bắn thẳng vào Tiêu Vân Thường. Mộc Minh Cương đứng ra chặn phía trước, lấy hai tay đỡ lấy bạo tiễn.
“Hự!” Hắn ngã văng ra xa, tiễn ghim vào cánh tay, máu chảy ròng ròng.
Tử quang lóe lên, hai đạo đao quang đánh tới, sắp chạm đến Mộc Minh Cương liền bị đao quang khác chặn đứng.
“Chậc, lão ta thành công rồi.”
“Sư bá, người làm được rồi.” Mộc Minh Cương mừng rỡ.
“Sư phụ...” Đám đệ tử nhìn thấy sư phụ mình thành tựu Tướng lĩnh, bỗng nhiên có một loại cảm giác tự hào khó tả. Bọn họ biết, mình đã được cứu rồi.
Trước mặt hai lão đầu, Tiêu Vân Thường đứng sừng sững nơi đó, linh lực tản phát ra uy lực thuộc về Tướng lĩnh. Đã mấy trăm năm dừng chân tại ngưỡng cửa này, tưởng chừng như đời này vô duyên với Tướng lĩnh, lão đã thành công rồi. Lôi quang ẩn hiện xung quanh Tiêu Vân Thường.
“Vậy ra đây là Tướng lĩnh, cuối cùng lão phu cũng hiểu ánh mắt các ngươi nhìn ta là thế nào.” Tướng lĩnh và linh Sĩ là không cùng một tầng thứ.
Hai lão đầu vô cùng cảnh giác dù bọn họ là Tướng lĩnh tam tinh, Tiêu Vân Thường chỉ mới bước qua cảnh giới này. Bởi công pháp bọn họ dùng chỉ là Nhân Giai, trong tay nhị trưởng lão là Phá Vân đao pháp cấp bậc Thiên Giai.
Tiêu Vân Thường có thể xóa bỏ khoản cách tu vi, khiêu chiến vượt cấp.
“Đừng nghĩ ngươi thành công trùng kích Tướng lĩnh là có cơ hội lật bàn.” Lão già híp mắt lại: “Bọn ta đã ở cảnh giới này hơn chục năm rồi.” Tuy mạnh miệng thế nhưng lão cũng không hề xem thường.
Linh lực của cả ba đầu Tướng lĩnh bùng phát mạnh mẽ, không ai chịu thua ai.
“Để xem mèo nào cắn miểu nào.” Khuôn mặt Tiêu Vân Thường cực kỳ tự tin, lão thủ thế chuẩn bị xuất đao.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn làm lung lay đại trận hộ thành, hai đạo linh lực khổng lồ va chạm trực diện, thổi bay cả một vùng đất lớn phía xa. Dư âm chấn động toàn bộ thành Thăng Long.
Thanh Liên nhìn đến, nàng cảm nhận được linh lực quen thuộc của phụ vương nàng, kẻ còn lại hẳn là Tấn Hoàng.
Danh sách chương