Ma Lang Huyễn Pháp Thân – Khai!

Huyễn Ma Lang bao quanh hồn thể Hoàn Huyền, phá bỏ gông xiềng tinh thần áp chế bản thân, tiêu trừ hỏa diệm của Lưu Dụ. Hỏa công vẫn quá mạnh, pháp thân sắp không thể chống đỡ nổi.

“Dù bản thể của ta bị phá nát, chỉ còn là hồn thể, ta vẫn là tôn Hoàng.” Hoàn Huyền rống giận, ý chí cầu sinh khi bị dồn tới chân tường bùng phát mạnh mẽ.

Quỷ Khốc U Minh Vực!

Hoàn Huyền muốn động niệm, thi triển Lĩnh Vực thì một đạo lam quang lóe lên trong lòng bàn tay của Vĩnh Sơ Vương. Lam quang vừa hiện, Hoàn Huyền đã hoàn toàn mất đi cảm ứng với thiên địa.

“Không, ta không thể chết, ta không thể chết... Ta...” Ma lang pháp thân của hắn tan biến, ý thức của Hoàn Huyền bị hỏa diệm lăng trì.

Lang Hoàng, ngự trị trên đỉnh cao Tấn quốc mấy vạn năm, hắn không phải chết trên tay cường giả mà là một Vĩnh Sơ Vương, quân Vương hắn chưa từng đặt vào mắt.

Hồn thể của hắn bị thu vào chiếc chuông trên tay Lưu Dụ. Chiếc chuông tản phát ra khí linh không tầm thường.

“Thập phẩm bảo khí Giác Thế Linh trong truyền thuyết, giao dịch với 'ông ta' đúng là không lỗ, ta chỉ cần luyện chế được hồn thể Lang Hoàng, nắm được Hoàng Vị của hắn về tay.” Lưu Dụ nhìn qua lão quân sư, trầm âm: “Lý quân sư, chẳng phải ngươi là bề tôi trung thành của hắn sao, bổn Vương còn đinh ninh rằng sẽ phải đánh với ngươi một trận để có thể xông vào hoàng cung.”

Lý quân sư đứng đó, không nói gì.

Bình An Long Tâm Thức – Thương Long Hoán Vị!

Chỉ một cái chớp mắt của Lưu Dụ, vị trí của hắn và quân sư đã đổi chỗ cho nhau, cả bảo khí thập phẩm Giác Thế linh trong tay của hắn cũng thế.

“Ngươi...” Sự việc xảy ra quá nhanh, Lưu Dụ không kịp trở tay.

Bình An Long Tâm Thức – Long Tru Vô Niệm!

Long tru vọng khắp điện, Lưu Dụ vừa nghe thấy, toàn bộ ý niệm muốn cướp lại bảo vật, ý niệm muốn giết lão quân sư trước mắt cũng bị tiêu trừ. Lão biến mất khỏi tầm mắt của Lưu Dụ.

“Lý quân sư...” Trong diện chỉ còn tiếng gào thét.

Lão xuất hiện ở trong tòa điện tăm tối, nơi mà chỉ Hoàn Huyền và lão biết đến.

Tiếng kêu gào thảm thiết, thê lương, tuyệt vọng vọng khắp điện.

Trong phòng, có hàng chục, hàng trăm cái lồng giam cầm binh sĩ, trên người là binh phục của Cổ Loa, Thăng Long, Cửu Chân, thành Hồ... Tất cả bọn họ đều là binh sĩ Đại Việt.

Họ phải chịu đựng vô số trận pháp xuyên thấu qua xương thịt, máu mủ đầm đìa, nhìn không ra người không ra quỷ.

Người thì cánh tay đỏ ngầu, người thì hai chân hóa thành cây, người thì thân thể hóa đá, người thì mọc hai đầu, mọc ra cặp cánh, cái đuôi...

Một mồi lửa đỏ xuất hiện, thiêu hủy hết tất cả. Lão đứng nơi đó, có thể nghe thấy tiếng oan linh gào khóc, thấu tận tâm can. Nắm tay siết chặt, gò má bất giác rơi lệ. Dù đã chứng kiến khung cảnh này, tâm ngỡ rằng đã chai sạn nhưng khi một lần nữa đối mặt, lão vẫn không nhịn được mà bộc phát cảm xúc trong lòng, nắm tay siết chặt.

“Thật xin lỗi, đã để mọi người chịu dày vò vạn năm, nằm lại nơi đất khách lạnh lẽo này.” Lão nhìn lên bầu trời đêm, thở dài mệt mỏi.

“Ở giữa chư thiên, tất cả con đường đều là thập tử vô sinh, ta cũng không rõ đại kế này một khi thành, liệu có thể dẫn ra một đường sinh cơ cho Đại Việt không?” Áo choàng xám trên người Lý quân sư tan biến.

“So với chư thần tại thượng, chúng ta quá nhỏ bé...”

Bên trong diện mạo lão nhân già nua là một thiếu niên thư sinh, đầu đội kim miện, vận kim bào thêu kim long trước sau. Thân ảnh chắp tay sau lưng, huyễn hóa thành lam long uốn lượn, lờ mờ biến mất trong biển lửa.

Ở bên ngoài quốc thổ Đại Việt xa xăm, trên thảo nguyên rộng lớn nổ ra một trận quyết chiến ác liệt, cỏ xanh nhuộm đỏ máu, đất đai sạt lở, trùng trùng núi non bị đánh sụp...

Pháp Thân Giang Thiềm!

Một kẻ mặc hỏa chiến y, thân cao một trượng (4m) triệu hồi pháp thân, là một con cóc xanh lớn gấp mười lần, bao quanh thân thể hắn.

Bôn Lôi kỹ – Bôn Nha Đột!

Người đàn ông trung niên càn quét chiến trường, tay cầm bảo đao đâm nát toàn bộ huyễn pháp thân to lớn, lôi điện như xé rách không trung, đâm qua nhục thân. Thiết đao xuyên qua tim trước đôi mắt trừng lớn của đối phương.

“Tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng Lý Mục ta vẫn bại trong tay ngươi, Vương Tiễn.” Hắn nắm chặt bảo đao đâm xuyên tim mình, âm thanh có phần buông thả.

“Tháng trước nếu không phải bị Tư Mã Thiên đả thương, e rằng bổn Vương có thể sống mái với ngươi một phen. Đúng là... Không cam tâm...”

Thân hình to lớn của hắn ngã rầm từ trên cao xuống chiến trường bên dưới.

“Vương tướng quân đã giết được quân Vương đối phương rồi.”

“Các huynh đệ, quét sạch bọn chúng...”

Sĩ khí quân đội của Vương Tiễn lên rất cao, đã hoàn toàn lấn át phe đối địch.

Một tấm phù lục trong tay áo Vương Tiễn bay ra, một âm thanh uy nghiêm phát ra từ các chú ngữ vẽ bên trên: “Vương ái khanh, Đại Việt Thăng Long có đại sự, khanh mau chóng điều tra cho cô.”

“Thần tuân mệnh.” Vương Tiễn nhíu mi, đại sự gì mà còn quan trọng hơn cả việc thôn tính Triệu quốc? Tuy không rõ đó là việc gì nhưng đây là mệnh lệnh của Hoàng, ông ta buộc phải tới Đại Việt một chuyến rồi.

Tại không gian Quang Huy tông, năm luồng khí tức khổng lồ, che trời lấp đất liên tục va chạm cùng đạo hắc ám. Một đạo hắc ám đơn thương độc mã, lại có thể chấn nhiếp năm người.

Trấn Ngục Thức – Tứ Chi Hạ Ngục!

Cả tứ chi của Trụ Vương bị một sợi xích vô hình khóa chặt, đòn này ra chiêu không hề có bất cứ điềm báo nào, ông ta hoàn toàn không tránh được.

Bình An Long Tâm Thức – Tĩnh Tâm Vực!

Thanh Vương khóa chặt mọi ý niệm muốn tấn công hay phòng ngự, bỏ chạy của Trụ Vương.

Cự Nhân Di Sơn – Hải Diệm Cự Sa!

Sóng biển xuất hiện từ hư không, chở theo thủy ngư chục trượng đằng đằng sát khí tiến đánh Trụ Vương.

Truy Hồn Thương Kích – Loan Viêm Nhất Sát!

Đan Vương phóng ra thương kích, linh lực nương theo thương ý hóa thành hỏa loan rực lửa. Cả hai đạo thủy hỏa vốn tương khắc mà nay cùng dung nhập, hòa thành sát kỹ có thể xuyên thủng bất cứ phòng tuyến nào.

Đoạn Thiên Kỹ – Đọa Thiên Thiểm!

Mộc Trung Nhân xuất hiện phía sau lưng, đao xuất khỏi vỏ, đao quang chẻ đôi mặt đất, cắt qua không gian, trảm sát toàn bộ tồn tại.

Trước là thủy hỏa hợp kích, sau là đao quang trảm sát, thế công vũ bão, mãnh liệt đến mức có thể san phẳng cả mấy tòa thành. Nhưng đối với kẻ đã sống qua vô số trận sinh tử, trong mắt ông ta chỉ là phô trương thanh thế.

Gào...

Hắc long xuyên qua tầng tầng tử lôi, long trảo áp xuống hòng chấn tan đao quang của Mộc Trung Nhân, trái ngược với dự tính, đao quang bá đạo chém nát cả long trảo, vẫn trực tiếp hướng về Trụ Vương.

Trụ Vương bị khóa chặt tứ chi, đến cả ý niệm muốn di chuyển cũng không có, ông ta chỉ nhếch môi cười: “Hai khống chế, ba kẻ phụ trách tấn công, mới chạm mặt đã sử dụng lượng linh lực lớn đến thế, là muốn một chiêu giải quyết lão phu sao?”

Trụ Vương cười khinh thường: “Thế trận này, miễn cưỡng để lão phu dùng Cửu U Liên Quyết.” Toàn bộ 360 huyệt đạo trong người ông ta cộng hưởng.

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Vực!

Trong ý niệm của Trụ Vương sản sinh ra ngọn lửa phẫn nộ, những ký ức xa xăm ùa về như bó củi, làm ngọn lửa thêm rực cháy, hóa giải Tĩnh Tâm Vực trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Vương.

Vừa thoát khỏi giam cầm ý niệm, Trụ Vương lập tức tránh đi một đao này của Mộc Trung Nhân, dù vậy đao quang vẫn kịp cắt qua một đầu ngón tay.

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Tâm Liên!

Không gian xung quanh Trụ Vương xuất hiện vô vàn hỏa liên rực cháy, liên tục phát nổ tiêu tán toàn bộ lực lượng của cả hai đạo hợp kích thủy hỏa phóng tới.

Thất Diệp Ma Tâm – Thiên Nộ Hàng Lâm!

Toàn bộ không gian Quang Huy tông như nóng lên, cùng lúc đó Thủy Linh Kim Quy tru lên một tiếng trong tâm thức Thực Vương. Một tràng công kích không rõ từ đâu giáng xuống người bà, cả năm người có thể cảm nhận rõ ràng thiên địa đang nổi giận, muốn tấn công Thực Vương.

“Thiên vốn vô tình, đạm bạc nhìn thế gian, tại sao lại có thể nổi lên sát cơ? Công pháp nhân loại sao có thể điều động thiên địa ra tay?” Cả năm Vương đều không thể tin vào mắt mình rằng chuyện hoang đường này lại có thật, thế nhưng nó thật sự đang diễn ra.

Ầm... Ầm... Ầm...

Tràng công kích thực thực hư ảo, không thể truy ra nguồn gốc, đánh nát cả cự nhân pháp thân, làm Thực Vương hóa nhỏ trở về, nó không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục thiêu đốt bà từ ngoài da thịt, xương cốt cho đến tận sâu trong linh hồn.

Triệu Thanh Bích có sử dụng bao nhiêu thuật pháp hộ thuẫn, đem cả linh lực đối kháng cũng vô ích, nộ diệm xuyên qua tất cả, đốt thẳng vào bà, cơn đau như xé rách cả linh hồn khiến bà thổ huyết.

Sinh mạng của Thực Vương đã đến cả ngưỡng tử, buộc Thanh Vương phải ra tay.

Bình An Tuyệt Thức – Long Tâm Sinh Huyền Vực!

Long khí hộ thân vây quanh Triệu Thanh Bích, bảo lưu hoàn toàn sinh mệnh của bà, cửa tử này không thể bước qua.

Trụ Vương sắp tiếp cận Thực Vương thì có hai luồng khí tức phóng ra...

Trấn Ngục Thức – Xích Tâm Phong Chi!

Minh Loan Bá Viêm – Loan Viêm Vũ Khúc!

Vô vàn sợi xích xuất hiện từ không trung cùng hỏa loan của Đan Vương phóng tới Trụ Vương hòng đẩy ông ta ra xa Thực Vương. Trụ Vương chỉ đơn giản là lui lại né tránh.

Đoạn Thiên kỹ – Toái Thiên Thiểm!

Trụ Vương muốn né tránh trảm kích này, song ông ta nhận ra trảm kích không bình thường, nó đã được thiên đạo gia trì, khóa chặt toàn bộ con đường ông ta muốn đi. Trụ Vương nhếch mép: “Tiểu tử này đúng là phiền phức.”

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Liên Võng!

Vô vàn vô tận huyết liên đỏ rực nở rộ toàn thân Trụ Vương.

Thiên Linh Lạc Hồng cư ngụ trên đỉnh đầu của Chiến Vương, trảm kích khóa chặt thời không, không thể tránh né. Đao quang chém xuyên qua biển hoa, chém đứt cánh tay trái của Trụ Vương.

Tử Linh Kỳ Lân từ hư không xuất hiện, chỉ qua một hơi thở, Hồ Vương đã có thể giải trừ trạng thái kỳ dị của Thực Vương.

“Không sao chứ?” Hồ Vương hỏi.

Triệu Thanh Bích lắc đầu, lau vết máu, mạnh mẽ đứng dậy: “Bổn Vương chỉ bị thương ngoài da thôi, vẫn đủ sức lấy mạng lão.” Mạnh miệng là thế nhưng vừa rồi bà sử dụng cả bảy thành linh lực cũng chẳng thể phá nổi chiêu thức quỷ dị này.

Tuy không rõ đối phương là ai nhưng có thể biết chắc một điều, lão cũng là một tôn Hoàng. Đối đầu với Lang Hoàng, dù đã chuẩn bị từ trước nhưng vẫn rước lấy chật vật, thì với lão nhân bất chợt xuất hiện này, bọn họ có một loại dè đặt mơ hồ về một thất bại.

“Chiêu số quỷ dị bậc này có lẽ đã tốn của lão không ít linh lực, đến lượt ta trả đòn.” Linh lực lưu chuyển trong người Thực Vương bạo phát, mạnh mẽ đến mức làm từng tầng đá tảng bốc lên không trung.

Cự Nhân Di Sơn – Vạn Pháp Phản Nghịch!

Toàn bộ thương tổn vừa rồi của Thực Vương vô tung vô ảnh phản trở lại trên người Trụ Vương, không có tuyệt thức bảo lưu sinh mệnh của Thanh Vương, Trụ Vương thân tử đạo tiêu dưới ánh mắt của năm người.

Gào...

Hắc Long gầm thét, hóa thành chín đạo tử lôi tiếp cận Mộc Trung Nhân. Lúc ông vừa định chém chúng thì tất cả tử lôi bạo phát, vụ nổ kinh hoàng xuất hiện đánh văng Mộc Trung Nhân ra khỏi không gian Quang Huy tông.

Thanh Vương vừa ngước mặt lên liền đối diện với đạo hắc thủ chỉ cách một bàn tay, mọi hành động, ý nghĩ đều không kịp có lấy một giây chuẩn bị...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện