Thất Diệp Ma Tâm – Ố Uyên Dẫn Tử! Hắc thủ đánh nát hộ thuẫn của Thanh Vương, chưởng một đạo kình phong xé toạc cả đất bằng vào người hắn.

Thanh Vương đã luôn thi triển long khí hộ thân từ lúc đối mặt với Lang Hoàng, thuật pháp này giúp hắn bắt được mùi nguy hiểm, là Thiên Giai công pháp chủ phòng. Thế nhưng đối mặt với một kích này, hắn không hề cảm ứng được.

“A...” Thanh Vương gào thét. Da thịt, xương cốt cho tới linh hồn đều bị thiêu đốt.

Nộ hỏa khủng khiếp rót liên tục vào người Thanh Vương, không có cách nào ngăn chặn, đẩy hắn đến cửa tử chỉ trong một cái nháy mắt. Hắn đã nếm trải cảm giác của Thực Vương.

Bình An Long Tâm Thức – Long Tâm Sinh Huyền Vực!

Hồ Vương vừa lóe lên ý nghĩ sử dụng Tử Linh Kỳ Lân một lần nữa để trợ giúp giải trừ dị pháp này thì từng luồng huyết khí xuất hiện từ hư không.

Thất Diệp Ma Tâm – Vạn Lạc Thân Chân Thể!

Huyết khí hóa thành vô số thân ảnh Trụ Vương, điều kỳ lạ là tất cả đều mang theo khí tức sinh mệnh, không một cái phân thân nào là giả, ngay đến Trấn Ngục Thức của Hồ Vương cũng không thể tra xét.

Vạn thân ảnh vây công, chia cắt cả bốn người ra xa. Các Vương đánh chết một trăm tên thì trăm tên khác lại xuất hiện ngay lập tức. Đám phân thân này chỉ có lực công kích của Tướng lĩnh, không thể tạo thành thương tổn cho bọn họ nhưng số lượng lại quá nhiều.

Hồ Vương vừa đánh giết đám phân thân vừa lấy ra quyển trục trắng, vẽ chú ngữ khắc lên.

“Kỳ quái.” Hồ Vương nghi hoặc: “Liên tiếp sử dụng những thuật thức chạm đến pháp tắc, vậy mà linh lực ông ta vẫn căng tràng, gần như vô tận.”

Ngay từ lúc lọt lòng, học về linh sư, về trận pháp, diễn giải quy tắc thiên địa, hắn đã có nhận định rằng không có bất cứ nguồn năng lượng nào là vĩnh hằng, dù là Hoàng, linh sư chí tôn thiên địa cũng sẽ có lúc cạn kiệt linh lực, không ai có thể thoát khỏi quy tắc này.

Huống hồ lão nhân trước mắt bây giờ chỉ là một quân Vương, linh lực lúc này đáng lẽ chỉ vượt hơn bọn họ năm, sáu thành.

Điều này chỉ có thể lý giải rằng thuật pháp này liên quan đến Lĩnh Vực hoặc là Thần Thông của lão.

Bình An Tuyệt Thức – Tam Long Hộ Thân!

Bình An Tuyệt Thức – Sát Niệm Tụ Thân!

Linh lực của Thanh Vương huyễn hóa ra ba pháp thân lam long, liên tục đánh nát từng phân thân Trụ Vương phóng tới. Trăm phân thân này vừa chết, trăm phân thân khác lại xuất hiện.

Hàng vạn thân ảnh của Trụ Vương vừa tấn công vừa liếc nhìn về phía Thanh Vương, cả ba Vương đều cảm nhận được bọn chúng đặt hết tầm mắt lên người Thanh Vương.

“Bổn Vương đã khóa chặt tâm thức của lão, khiến lão chỉ có ý niệm tấn công ta, mau nghĩ cách tìm chân thân của lão đi, ta chỉ cầm chân lão được một nén nhang.” Thanh Vương truyền âm cho ba Vương.

“Đan Vương, ta có thể trói định chân thân của ông ta trong một hơi thở, ngươi có thể sử dụng chiêu thức thành danh của ngươi, năm đó đánh ra phong hào của Vương.” Hồ Vương nói trong không gian truyền âm.

“Bổn Vương vẫn còn lưu lại một chiêu, vốn để dành khi moi ra được hết bài tẩy của lão mới dùng đến, xem ra...” Thực Vương bị Đan Vương cắt ngang.

“Trứng không để cùng một rổ, vạn nhất chiêu này không lấy mạng được lão thì chúng ta vẫn cần đường lui.” Trường thương trong tay Đan Vương bốc lửa nghi ngút, linh lực huyễn hóa thành viêm loan rực cháy. “Vì cần quân Vương chấn nhiếp trật tự Đại Việt nên ta chưa từng dùng tới chiêu này từ lúc thành Vương.”

“Hôm nay nó lại được thế nhân chiêm ngưỡng.” Nụ cười kiêu hãnh hiện diện trên mặt Đan Vương. Tuy là chủ tu luyện đan đạo, nhưng hắn lại cực kỳ hiếu chiến, là một chiến linh sư có chiến thực không hề thua kém Chiến Vương lẫn Thực Vương.

Trận pháp của Hồ Vương thành, hút một phân thân của Trụ Vương vào trong. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện đồng thời cùng Tử Linh Kỳ Lân.

Trấn Ngục Thức – Hợp Chân!

Trụ Vương bỗng cảm nhận được cỗ đạo khí không tầm thường, cưỡng ép toàn bộ thân ảnh của ông ta hợp nhất. Hàng vạn phân thân bị lực lượng vô hình trói buộc.

Trấn Ngục Thức – Tuyệt Địa Cấm Thân!

Cự Nhân Di Sơn – Thạch Ngục!

“Mượn nhờ lực lượng thiên đạo sao... Lão phu có thể cảm nhận được pháp tắc Trật Tự từ huyễn thú kia.” Trụ Vương nhìn vào Tử Linh Kỳ Lân. Tứ chi ông ta bị Hồ Vương lẫn Thực Vương khóa chặt.

Không khí bỗng trở nên oi bức, từng tảng đá trên không, từng thước đất dưới chân Đan Vương bị nung chảy. Hai mắt hắn phát ra tia lửa, hỏa khí lưu chuyển dữ dội xung quanh trường thương.

Minh Loan Bá Viêm – Ám Loan Đọa Thiên Kích!

Tốc độ bùng nổ, Đan Vương cùng trường thương đâm tới. Linh lực huyễn hóa thành viêm loan với hỏa ý ngập trời muốn nuốt chửng hoàn toàn Trụ Vương.

Đối diện với thế công lâm lẫm, Trụ Vương không hề sợ hãi, ông ta bình tĩnh đứng đó, đón nhận toàn bộ.

Nhục Lâm – Oán Linh Khởi Mệnh!

Ầm...

Vụ nổ kinh hoàng thổi bay toàn bộ vùng trung tâm Quang Huy tông, cánh đồng xanh ngập trong biển lửa, các vệt lửa dính chặt vào cơn gió, táng mây, trải dài trên đất...

Bang!

Hộ thuẫn của Thực Vương, Hồ Vương tan vỡ. Trụ Vương tan xác dưới hỏa loan thương kích nhưng sắc mặt bọn họ không hề chuyển biến, trái lại có phần trầm trọng hơn.

“Lĩnh Vực vẫn chưa giải trừ.” Hồ Vương tuy cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Trụ Vương đã tan biến, nhưng Lĩnh Vực còn, lão nhân kia không hề mất mạng.

Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Vô Gian!

Bên dưới lòng đất kia, hai đạo hắc thủ bắn lên xuyên qua lam long hộ thân, đánh nát cả xương cốt bên trong khiến Thanh Vương phải thổ huyết.

Thất Diệp Ma Tâm – Kim Cang Hỉ Xích!

Hàng loạt kim xích phóng ra từ hư không khóa chặt toàn thân Thanh Vương. Một bóng đen tiếp cận Thanh Vương, một luồng ý nghĩ mãnh liệt dâng lên trong đầu hắn, nói rằng kẻ này mới là bản thể.

“Vì sao có long khí hộ thân, ta lại có cảm giác tử vong cận kề?” Thanh Vương kinh hãi: “Lão già này... Có thể đã nắm được sơ hở công pháp.” Hắn bắt đầu nhìn thấy ở nơi sâu trong người mình đang bị hắc thủ chia tách.

“Chiêu số bảo mệnh này của ngươi, cùng một loại với lão phu. Lấy sinh mệnh gán lên thọ nguyên, thọ nguyên chưa tận, ngươi bất diệt. Chỉ cần tách sinh mệnh khỏi thọ nguyên, ngươi liền bị giải quyết.” Trụ Vương giải thích trước ánh mắt khó tin của Thanh Vương.

Tranh đấu với bao thiên kiêu trong thiên hạ, thuật pháp này thành danh qua vô số trận chiến, chưa từng bị kẻ nào phá được, kể cả là đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh. Thế mà đối mặt với lão nhân này, dường như không có bí mật gì có thể che giấu.

Chẳng mấy chốc sinh mệnh Thanh Vương bị tách rời khỏi thọ nguyên, lĩnh phải thiên nộ, lập tức thân tử đạo tiêu. Ở khoảnh khắc cuối cùng, Thanh Vương nhìn về Trụ Vương, nhếch khóe môi.

Ầm!

Ở nơi Thanh Vương nằm lại, lục quang xuất hiện, lan tỏa ra xung quanh khiến cho đống đất đá bên dưới nhô ra ngọn cỏ xanh. Cột sáng bắn thẳng lên trời xuyên qua tầng tầng tử lôi, xuyên qua Lĩnh Vực của Trụ Vương rồi tan biến.

Dị tượng kinh diễm này, phàm là những ai có mặt tại Thăng Long vực này đều có thể thấy được. Dị tượng chỉ xuất hiện khi một quân Vương vẫn lạc.

Thanh Vương Trịnh Tráng, tử chiến!

“Thanh Vương... Đi rồi?” Ba Vương không tin vào mắt mình.

“Không thể nào, hắn vẫn còn Bình An Long Tâm Thức, sao có thể chết dễ dàng như thế được” Đan Vương giết một trăm thân ảnh, trăm tên khác lại vây công. Hắn đã đấu với Thanh Vương cả đời, biết được chỗ lợi hại của thuật pháp bí truyền này.

Long khí hộ thân, Thanh Vương bất tử bất diệt. Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt lại có phần khó tin.

Cả ba Vương đều xuất hiện loại cảm xúc chưa từng có, sợ hãi. Lão nhân trước mắt này quá mạnh, quá quỷ dị. Dù là quân Vương nhưng lão lại giết quân Vương như giết gà.

Lang Hoàng Hoàn Huyền vào lãnh thổ Đại Việt còn bị áp chế, mất đi vài phần bản lĩnh, thế nhưng lão nhân trước mắt lại không như thế, dường như không có thứ gì có thể làm khó lão.

Lão nhân này, là quái vật, còn kinh khủng hơn cả quái vật!

Trong khi đó Trụ Vương đứng yên, hấp thu Thanh Vương lẫn những tia thiên đạo rải rác tới từ Thiên Long ấn ký. Khuôn mặt dữ tợn vừa thỏa mãn vừa nhíu mi: “Ánh mắt vừa rồi... Không nên xuất hiện trên một kẻ sắp chết.”

Ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi: “Chẳng lẽ việc lão phu khởi tử hoàn sinh, là do kẻ nào đó đang mưu đồ sao?”

Trụ Vương lại nhớ tới hình ảnh nữ tử bất chợt xuất hiện trong Hoang Ngục: “Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Trước mắt nhanh chóng giải quyết tất cả bọn chúng, thu lấy năm tia thiên đạo này rồi rời đi.”

Bản thân trải qua thiên địa đại chiến, ở vào thời đại Thương triều mục rữa, sống sót qua vô số trận sinh tử khiến cho Trụ Vương cảm giác được nơi này có chỗ bất thường. Có vài mùi vị âm mưu khó chịu.

Ông ta vừa quay đầu nhìn qua, cái nhìn uy mãnh khiến cả ba Vương phải lui một nhịp, Trụ Vương nhìn vào vết chém trên đầu ngón tay mình, cười nhạt: “Giải quyết nốt các ngươi sẽ tới tiểu tử phiền phức đó.”

Thất Diệp Ma Tâm – Ái Ương Trùng Kích!

Hàng vạn bạch điểu tập kích Thực Vương...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện