“Văn thái sư...”
Trụ Vương ngẫm nghĩ, nhớ về một thời huy hoàng, nơi lão đứng trên đỉnh cao thế tục, nhìn xuống trăm vạn đại quân...
“Không phải người đó, tuy nhiên thủ pháp kết trận có phần tinh diệu hơn. Có điều...”
Thất Diệp Ma Tâm – Viêm Nộ Hoang Tán! Một tràng hỏa diễm lấy Trụ Vương làm trung tâm, bùng nổ ra toàn bộ không trung, những trận pháp vô hình hiện ra.
“Quả nhiên, đến thứ này mà ngươi cũng biết.”
“Một trong thập tuyệt trận pháp, tín trận phân giải, thâu nạp vạn pháp. Năm đó sư phụ cùng các tư tế từng dùng để hợp luyện trăm vạn công pháp trong thiên hạ, tạo ra bốn tiên pháp Tửu Trì; Nhục Lâm; Sái Bồn; Bào Lạc.”
“Nhờ chúng lão phu có thể tung hoành giữa chư Hoàng.”
Đôi mắt của Trụ Vương hiện lên ánh kim, lão cười khà: “Ngươi thậm chí còn đặt một tín trận khác trong cơ thể, hòng phá giải công pháp của lão phu.”
“Quả là một đầu tôn Hoàng.” Thanh Liên hơi trầm xuống, kiến thức của lão sâu quá, dường như mọi nước đi của nàng lão đều hiểu thấu.
Trước ngực Trụ Vương, một hình xăm khổng tước xuất hiện, sau lưng Trụ Vương tản ra năm đạo hào quang chói rọi. Một con khổng tước giang đôi cánh, thân hình to lớn như muốn bao trùm thiên địa.
“Pháp sư khởi nguyên, là thiên địch của toàn bộ linh sư trong thiên hạ. Năm đó nhờ Khổng Tuyên ra mặt để ta có đủ thời gian trùng kích tôn Hoàng, thật sáng suốt khi giữ lại một chiếc lông của nó.”
Tiên Gia Bí Pháp – Ngũ Sắc Thần Quang!
Khổng tước lao đến Thanh Liên, mang theo hơi thở thanh trừng mãnh liệt.
Thanh Liên giơ tay, nàng muốn sử dụng đao ý của Chiến Vương, phát hiện đôi mắt mình chảy máu. Nàng đã tới ngưỡng chịu đựng của cơ thể rồi.
“Cơ thể này không chứa nổi ý chí của cô nương đâu.” Bỗng một giọng nói xa lạ ùa về, là của một phụ nhân bên trong truyền thừa năm đó.
Minh Long Hóa Kỹ – Phong Long Xuyên Phá!
Phong linh lực nương theo thương ý hóa thành huyễn long đối chiến với khổng tước. Khổng tước nghiền nát phong long trong nháy mắt, khiến Thanh Liên phải đạp lên cơn gió, lùi ra xa để tránh đòn.
Sái Bồn – Vạn Thủ Tỏa Thân!
Hắc thủ trồi lên từ hư không, bắt chặt lấy Thanh Liên.
Nàng lĩnh toàn bộ tấn công, khổng tước đàn áp từ không trung xuống mặt đất, khiến Thanh Liên bị đè dưới mấy tấc đất. Phong Linh của Bạch Long Triệu Quang Phục vỡ nát theo đám hắc thủ, tín trận trong người tan biến.
Bỗng một đóa sen xuất hiện hấp thu toàn bộ khổng tước, nàng nhận ra đóa sen này, là của Gia Cát Trường Dân, năm màu trên bông sen giống như con khổng tước vừa rồi.
Trụ Vương nhíu mi, lão cảm nhận được có thứ gì đó đã ngăn chặn khổng tước. Từ dưới đất, Thanh Liên đẩy đống đá ngoi lên.
Khuôn mặt non mềm nhuộm đỏ máu, mái tóc trắng như tuyết nhiễm huyết tinh, băng vải trắng toạc ra, để lộ hai cánh tay chảy máu cùng vết tích tà lực.
Thương tổn nặng nề đến mức suýt làm nàng ngất đi mà đôi mắt vẫn không hề hoảng loạn.
Toàn bộ tinh thần lực còn lại của nàng bị khổng tước xóa sạch. Tu vi quân Vương trong một cái nháy mắt trở về Tướng lĩnh ban đầu.
“Thủ đoạn gia tăng cảnh giới này thật tinh vi. Tuy nhiên pháp sư khởi nguyên không còn tinh thần lực để kết trận, ngươi đã cầm chắc cái chết.”
Nàng cảm nhận rất rõ, tất cả sắp kết thúc rồi, sinh mệnh gần đi đến hồi kết, cơ thể đã tới ngưỡng chịu đựng, nàng bỏ qua tất cả cảm giác đau đớn, lại cảm thấy dư vị phấn khích. Là phấn khích của bước đường cùng, của tử vong chực chờ.
“Hừm, vẫn còn quá nhiều việc dang dở... Không quan trọng nữa. Tắm máu tôn Hoàng, cơ hội này không phải ai cũng có.” Đôi tử nhãn xẹt qua tia âm tà, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đầy máu.
“Luyện trận sư nếu chỉ biết dùng tinh thần luyện trận, vậy kẻ đó quá kém cỏi.” Tà lực bùng phát mãnh liệt, tà khí hắc ám bao phủ toàn thân Thanh Liên.
Tà lực cắt qua lòng bàn tay, huyết chú xuất hiện, tạo thành một tín trận khác rồi dung nhập vào người nàng. Thanh Liên lấy lam châu chứa bản tâm Chiến Vương làm nguồn năng lượng, lấy tà lực vẽ trận.
Mỗi một chú ngữ thành hình là một giọt máu chảy ra từ mắt.
Một đại trận khổng lồ bao phủ tới chỗ Trụ Vương, đây là trận pháp năm đó nàng dùng ở trấn Văn Lang. Cảnh giới của lão vẫn giữ nguyên nhưng Thanh Liên từ Tướng lĩnh đã trở lại tu vi quân Vương.
“Tà lực? Thân mang tà chủng dễ sản sinh tà lực, thậm chí còn dễ dàng bị tà lực xâm thực ngược lại, khiến linh sư đọa lạc. Năm đó sư phụ đã thử nghiệm sử dụng Tiên Tâm áp chế nó, kết quả không mấy tốt đẹp. Tại sao nữ hài này vẫn có thể giữ nguyên ý thức?” Trụ Vương chưa kịp ngẫm nghĩ hết thì Thanh Liên biến mất.
Lúc này hình ảnh của một người đàn ông đứng vững vàng trước cơn gió, tay cầm trường thương hiện ra trong đầu Thanh Liên.
Thiên Phong Khổ Vực!
Thiên Phong Khổ Vực!
Lĩnh Vực của Bạch Long Triệu Quang Phục, lấy thương tổn khắp thiên hạ đúc thành thương, phản sát quân thù. Toàn bộ thương tổn của nàng, của Lang Hoàng, của ngũ Vương, của toàn bộ dân chúng trong thành hóa thành vạn đạo thương ý.
Trăm vạn thương ý giáng xuống người Trụ Vương, đâm nát không gian hộ thân xung quanh lão.
...
Đại quân Minh quốc tràn vào từ phòng tuyến tây nam, chúng đốt phá làng mạc, san phẳng núi non, rút cạn sống ngòi, đốt trụi rừng xanh...
Những tinh binh của thành Hồ đã rút quân, chỉ còn dân chúng phàm trần hứng chịu cơn thịnh nộ của quân Minh.
Tại một vùng núi non hiểm trở, một phu tử đang ngồi trong căn lều tranh, dạy học cho một đám trẻ nhỏ. Phu tử nhàn nhã dùng bút vẽ từng nét đậm trên tờ giấy trắng.
Bỗng một thiếu niên đi đến bên cạnh. Thiếu niên búi tóc sau đầu, thân hình cường tráng của người luyện võ nổi bật dưới ánh ban mai. Kiếm vắt bên hông, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
Thiếu niên hành lễ rồi thưa: “Phụ thân, quả như người dự liệu, tinh binh thành Hồ đã rút lui khỏi tiền tuyến, đại quân chư quốc tràn vào, đã sắp đánh tới nơi này rồi.”
Phu tử chợt dừng bút, ông mỉm cười với đám trẻ: “Tiết học hôm nay xem ra phải kết thúc sớm rồi.”
“Các con mau chóng về với gia đình, thân nhân của mình. Hãy bảo tất cả rời khỏi vùng này, mang theo thứ giá trị nhất mà đi.”
Đám trẻ nhao nhao dọn đồ, rời đi. Cả căn chồi ồn ào thế mà phu tử vẫn ung dung viết nốt chữ cuối cùng trên trang giấy trắng. Cuối cùng nơi này chỉ còn lại hai người.
Thiếu niên không nói gì, chỉ nhìn phu tử từ từ đứng dậy, bước ra bên ngoài, chắp tay phía sau nhìn trời. Bầu không khí thanh bình lại chứa đựng nặng nề khó tả.
“A Lợi, ngươi cũng phải rời đi. Hãy dẫn đoàn đội của ngươi tới Lam Sơn.” Phu tử đánh gãy yên tĩnh, mỉm cười nói.
“Nơi đó có một truyền thừa. Năm đó ta lao tâm khổ cực che giấu tai mắt của lão già phía sau Hồ Vương.” Phu tử nói xong thì lấy một tấm phù lục ra, đốt nó lên.
Trên bầu trời xuất hiện những đường chú ngữ bắt mắt.
“Đây là... Dấu hiệu triệu tập quân binh của chúng ta. Phụ thân, người...” Thanh niên bị phu tử cắt ngang: “A Lợi, trận này ta phải đánh, dù có thắng hay thua. Hậu thế sẽ cần một niềm tin, một sự can đảm, một ngọn lửa để dẫn lối, giống như Vạn Xuân Vương năm xưa.”
“Ngươi hãy đi lan truyền chiến tích này, lấy đó luyện quân tâm, hậu thế mai sau sẽ do ngươi dẫn dắt rồi.” Phu tử vỗ vai thanh niên.
Người thanh niên nhìn phu tử, cắn răng, ánh mắt không nỡ. Hắn siết chặt bàn tay, nổi gân xanh rồi thả lõng, hắn cúi đầu: “Phụ thân, hài nhi bất hiếu, không thể chiến đấu cùng người.” Thanh niên hiểu đây không phải trận chiến của bản thân, hắn phải chuẩn bị cho một cuộc chiến mai sau.
“Xin người bình an trở về.” Thanh niên quyết đoán quay lưng, không để phu tử nhìn thấy cảm xúc yếu đuối của mình, bước chân cũng trở nên nặng nề.
Cây bút trên bàn lăn xuống, kéo một vết mực dài trên trang giấy trắng...
Phu tử nhìn bóng lưng thanh niên với ánh mắt tự hào, ánh ban mai chiếu qua từng tán lá, rọi vào căn lều tranh. ông dựa lưng vào cột đình, vén ống tay áo lên. Trên cánh tay là hình xăm một con rùa, hình xăm đang từ từ tan biến.
“Quân Vương của Lê gia chúng ta... Đáng tiếc không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy rồi.” Phu tử thở dài, ông vẫn giữ nụ cười ung dung.
Bầu trời xuất hiện dị tượng, hàng trăm đạo hỏa diệm đốt cháy cả không trung, hướng về núi rừng nơi đây.
Trụ Vương ngẫm nghĩ, nhớ về một thời huy hoàng, nơi lão đứng trên đỉnh cao thế tục, nhìn xuống trăm vạn đại quân...
“Không phải người đó, tuy nhiên thủ pháp kết trận có phần tinh diệu hơn. Có điều...”
Thất Diệp Ma Tâm – Viêm Nộ Hoang Tán! Một tràng hỏa diễm lấy Trụ Vương làm trung tâm, bùng nổ ra toàn bộ không trung, những trận pháp vô hình hiện ra.
“Quả nhiên, đến thứ này mà ngươi cũng biết.”
“Một trong thập tuyệt trận pháp, tín trận phân giải, thâu nạp vạn pháp. Năm đó sư phụ cùng các tư tế từng dùng để hợp luyện trăm vạn công pháp trong thiên hạ, tạo ra bốn tiên pháp Tửu Trì; Nhục Lâm; Sái Bồn; Bào Lạc.”
“Nhờ chúng lão phu có thể tung hoành giữa chư Hoàng.”
Đôi mắt của Trụ Vương hiện lên ánh kim, lão cười khà: “Ngươi thậm chí còn đặt một tín trận khác trong cơ thể, hòng phá giải công pháp của lão phu.”
“Quả là một đầu tôn Hoàng.” Thanh Liên hơi trầm xuống, kiến thức của lão sâu quá, dường như mọi nước đi của nàng lão đều hiểu thấu.
Trước ngực Trụ Vương, một hình xăm khổng tước xuất hiện, sau lưng Trụ Vương tản ra năm đạo hào quang chói rọi. Một con khổng tước giang đôi cánh, thân hình to lớn như muốn bao trùm thiên địa.
“Pháp sư khởi nguyên, là thiên địch của toàn bộ linh sư trong thiên hạ. Năm đó nhờ Khổng Tuyên ra mặt để ta có đủ thời gian trùng kích tôn Hoàng, thật sáng suốt khi giữ lại một chiếc lông của nó.”
Tiên Gia Bí Pháp – Ngũ Sắc Thần Quang!
Khổng tước lao đến Thanh Liên, mang theo hơi thở thanh trừng mãnh liệt.
Thanh Liên giơ tay, nàng muốn sử dụng đao ý của Chiến Vương, phát hiện đôi mắt mình chảy máu. Nàng đã tới ngưỡng chịu đựng của cơ thể rồi.
“Cơ thể này không chứa nổi ý chí của cô nương đâu.” Bỗng một giọng nói xa lạ ùa về, là của một phụ nhân bên trong truyền thừa năm đó.
Minh Long Hóa Kỹ – Phong Long Xuyên Phá!
Phong linh lực nương theo thương ý hóa thành huyễn long đối chiến với khổng tước. Khổng tước nghiền nát phong long trong nháy mắt, khiến Thanh Liên phải đạp lên cơn gió, lùi ra xa để tránh đòn.
Sái Bồn – Vạn Thủ Tỏa Thân!
Hắc thủ trồi lên từ hư không, bắt chặt lấy Thanh Liên.
Nàng lĩnh toàn bộ tấn công, khổng tước đàn áp từ không trung xuống mặt đất, khiến Thanh Liên bị đè dưới mấy tấc đất. Phong Linh của Bạch Long Triệu Quang Phục vỡ nát theo đám hắc thủ, tín trận trong người tan biến.
Bỗng một đóa sen xuất hiện hấp thu toàn bộ khổng tước, nàng nhận ra đóa sen này, là của Gia Cát Trường Dân, năm màu trên bông sen giống như con khổng tước vừa rồi.
Trụ Vương nhíu mi, lão cảm nhận được có thứ gì đó đã ngăn chặn khổng tước. Từ dưới đất, Thanh Liên đẩy đống đá ngoi lên.
Khuôn mặt non mềm nhuộm đỏ máu, mái tóc trắng như tuyết nhiễm huyết tinh, băng vải trắng toạc ra, để lộ hai cánh tay chảy máu cùng vết tích tà lực.
Thương tổn nặng nề đến mức suýt làm nàng ngất đi mà đôi mắt vẫn không hề hoảng loạn.
Toàn bộ tinh thần lực còn lại của nàng bị khổng tước xóa sạch. Tu vi quân Vương trong một cái nháy mắt trở về Tướng lĩnh ban đầu.
“Thủ đoạn gia tăng cảnh giới này thật tinh vi. Tuy nhiên pháp sư khởi nguyên không còn tinh thần lực để kết trận, ngươi đã cầm chắc cái chết.”
Nàng cảm nhận rất rõ, tất cả sắp kết thúc rồi, sinh mệnh gần đi đến hồi kết, cơ thể đã tới ngưỡng chịu đựng, nàng bỏ qua tất cả cảm giác đau đớn, lại cảm thấy dư vị phấn khích. Là phấn khích của bước đường cùng, của tử vong chực chờ.
“Hừm, vẫn còn quá nhiều việc dang dở... Không quan trọng nữa. Tắm máu tôn Hoàng, cơ hội này không phải ai cũng có.” Đôi tử nhãn xẹt qua tia âm tà, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đầy máu.
“Luyện trận sư nếu chỉ biết dùng tinh thần luyện trận, vậy kẻ đó quá kém cỏi.” Tà lực bùng phát mãnh liệt, tà khí hắc ám bao phủ toàn thân Thanh Liên.
Tà lực cắt qua lòng bàn tay, huyết chú xuất hiện, tạo thành một tín trận khác rồi dung nhập vào người nàng. Thanh Liên lấy lam châu chứa bản tâm Chiến Vương làm nguồn năng lượng, lấy tà lực vẽ trận.
Mỗi một chú ngữ thành hình là một giọt máu chảy ra từ mắt.
Một đại trận khổng lồ bao phủ tới chỗ Trụ Vương, đây là trận pháp năm đó nàng dùng ở trấn Văn Lang. Cảnh giới của lão vẫn giữ nguyên nhưng Thanh Liên từ Tướng lĩnh đã trở lại tu vi quân Vương.
“Tà lực? Thân mang tà chủng dễ sản sinh tà lực, thậm chí còn dễ dàng bị tà lực xâm thực ngược lại, khiến linh sư đọa lạc. Năm đó sư phụ đã thử nghiệm sử dụng Tiên Tâm áp chế nó, kết quả không mấy tốt đẹp. Tại sao nữ hài này vẫn có thể giữ nguyên ý thức?” Trụ Vương chưa kịp ngẫm nghĩ hết thì Thanh Liên biến mất.
Lúc này hình ảnh của một người đàn ông đứng vững vàng trước cơn gió, tay cầm trường thương hiện ra trong đầu Thanh Liên.
Thiên Phong Khổ Vực!
Thiên Phong Khổ Vực!
Lĩnh Vực của Bạch Long Triệu Quang Phục, lấy thương tổn khắp thiên hạ đúc thành thương, phản sát quân thù. Toàn bộ thương tổn của nàng, của Lang Hoàng, của ngũ Vương, của toàn bộ dân chúng trong thành hóa thành vạn đạo thương ý.
Trăm vạn thương ý giáng xuống người Trụ Vương, đâm nát không gian hộ thân xung quanh lão.
...
Đại quân Minh quốc tràn vào từ phòng tuyến tây nam, chúng đốt phá làng mạc, san phẳng núi non, rút cạn sống ngòi, đốt trụi rừng xanh...
Những tinh binh của thành Hồ đã rút quân, chỉ còn dân chúng phàm trần hứng chịu cơn thịnh nộ của quân Minh.
Tại một vùng núi non hiểm trở, một phu tử đang ngồi trong căn lều tranh, dạy học cho một đám trẻ nhỏ. Phu tử nhàn nhã dùng bút vẽ từng nét đậm trên tờ giấy trắng.
Bỗng một thiếu niên đi đến bên cạnh. Thiếu niên búi tóc sau đầu, thân hình cường tráng của người luyện võ nổi bật dưới ánh ban mai. Kiếm vắt bên hông, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
Thiếu niên hành lễ rồi thưa: “Phụ thân, quả như người dự liệu, tinh binh thành Hồ đã rút lui khỏi tiền tuyến, đại quân chư quốc tràn vào, đã sắp đánh tới nơi này rồi.”
Phu tử chợt dừng bút, ông mỉm cười với đám trẻ: “Tiết học hôm nay xem ra phải kết thúc sớm rồi.”
“Các con mau chóng về với gia đình, thân nhân của mình. Hãy bảo tất cả rời khỏi vùng này, mang theo thứ giá trị nhất mà đi.”
Đám trẻ nhao nhao dọn đồ, rời đi. Cả căn chồi ồn ào thế mà phu tử vẫn ung dung viết nốt chữ cuối cùng trên trang giấy trắng. Cuối cùng nơi này chỉ còn lại hai người.
Thiếu niên không nói gì, chỉ nhìn phu tử từ từ đứng dậy, bước ra bên ngoài, chắp tay phía sau nhìn trời. Bầu không khí thanh bình lại chứa đựng nặng nề khó tả.
“A Lợi, ngươi cũng phải rời đi. Hãy dẫn đoàn đội của ngươi tới Lam Sơn.” Phu tử đánh gãy yên tĩnh, mỉm cười nói.
“Nơi đó có một truyền thừa. Năm đó ta lao tâm khổ cực che giấu tai mắt của lão già phía sau Hồ Vương.” Phu tử nói xong thì lấy một tấm phù lục ra, đốt nó lên.
Trên bầu trời xuất hiện những đường chú ngữ bắt mắt.
“Đây là... Dấu hiệu triệu tập quân binh của chúng ta. Phụ thân, người...” Thanh niên bị phu tử cắt ngang: “A Lợi, trận này ta phải đánh, dù có thắng hay thua. Hậu thế sẽ cần một niềm tin, một sự can đảm, một ngọn lửa để dẫn lối, giống như Vạn Xuân Vương năm xưa.”
“Ngươi hãy đi lan truyền chiến tích này, lấy đó luyện quân tâm, hậu thế mai sau sẽ do ngươi dẫn dắt rồi.” Phu tử vỗ vai thanh niên.
Người thanh niên nhìn phu tử, cắn răng, ánh mắt không nỡ. Hắn siết chặt bàn tay, nổi gân xanh rồi thả lõng, hắn cúi đầu: “Phụ thân, hài nhi bất hiếu, không thể chiến đấu cùng người.” Thanh niên hiểu đây không phải trận chiến của bản thân, hắn phải chuẩn bị cho một cuộc chiến mai sau.
“Xin người bình an trở về.” Thanh niên quyết đoán quay lưng, không để phu tử nhìn thấy cảm xúc yếu đuối của mình, bước chân cũng trở nên nặng nề.
Cây bút trên bàn lăn xuống, kéo một vết mực dài trên trang giấy trắng...
Phu tử nhìn bóng lưng thanh niên với ánh mắt tự hào, ánh ban mai chiếu qua từng tán lá, rọi vào căn lều tranh. ông dựa lưng vào cột đình, vén ống tay áo lên. Trên cánh tay là hình xăm một con rùa, hình xăm đang từ từ tan biến.
“Quân Vương của Lê gia chúng ta... Đáng tiếc không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy rồi.” Phu tử thở dài, ông vẫn giữ nụ cười ung dung.
Bầu trời xuất hiện dị tượng, hàng trăm đạo hỏa diệm đốt cháy cả không trung, hướng về núi rừng nơi đây.
Danh sách chương