Thiên Phong Khổ Vực! Trăm vạn thương ý giáng xuống người Trụ Vương, đâm nát không gian hộ thân xung quanh lão.

“Hự... Tại sao hắc thủ không gian của lão phu không thể chặn được loạt thương này?”

Từng ngọn thương cắm vào người Trụ Vương. Một cây... hai cây... ba cây... hàng vạn thướng kích trút xuống, kéo lão từ không trung rớt xuống mặt đất. Đợt tấn công vẫn không dừng lại mà tiếp tục công kích.

“Lão phu... Cảm nhận được... Thương này mang theo vài phần lực lượng của ta...”

Trụ Vương bị vạn thương đâm thành huyết nhục, ghim chặt trên đất.

Bào Lạc – Long Khôi!

Mấy đầu khôi thú mang hình hài một con rồng xuất hiện, chắn lấy hàng loạt thương kích. Từng con một bị đốn hạ cho tới con cuối cùng, công kích mới chấm dứt.

Thanh Liên lại xuất hiện, đứng ở trên đất, tà khí phập phùng nghi ngút. Trên tay cầm thanh đao của Vạn Xuân Vương, khắc một chú ngữ bên trên.

Lĩnh Vực của Bạch Long cũng tiêu tan...

Linh lực trong người Trụ Vương bùng nổ, đập tan các thanh trường thương cắm trên người mình, cơ thể đang dần hồi phục. Khuôn mặt dữ tợn nhìn Thanh Liên: “Lĩnh Vực bậc này đã chạm đến pháp tắc, chỉ có pháp tắc mới có thể xuyên qua phòng hộ của lão phu.”

“Tiểu oa nhi, mau xưng tên của ngươi.” Trụ Vương hứng thú cười.

“Mộc Thanh Liên, kẻ sắp lấy mạng ngươi.” Thanh Liên đáp lời.

“Cái tên rất đẹp, hợp với bản thân ngươi, con người của chính ngươi.”

Hai khuôn mặt đẫm máu nhìn nhau, không gian cuồng bạo cũng trở nên yên tĩnh. Cho tới khi Thanh Liên ra tay đầu tiên.

Một vòng tròn phòng hộ vô hình xung quanh Trụ Vương xuất hiện, ánh sáng chú ngữ hiện ra phá nát vòng phòng hộ. Thanh Liên chém xuống một đao mang theo đao ý của Chiến Vương.

Bào Lạc – Cự Điểu Khôi Thú!

Trụ Vương lĩnh phải một đao này của Thanh Liên, thân thể lão không bị trầy xước, nhưng con rối phi điểu sau lưng vừa xuất hiện liền nổ tan xác.

Đao trong tay nàng cũng tan biến vì đao ý quá mãnh liệt. Thanh Liên không hề dừng lại mà tiếp tục tạo ra đao khác, thi triển trảm kích lần nữa.

Thanh Liên liên tục xuất đao, khôi lỗi của Trụ Vương liên tục xuất hiện, vừa thành hình liền nổ tung. Mỗi một đao tạo ra, mắt nàng chảy máu nhiều hơn, từng đốt xương trong cơ thể đã chịu tổn thương từ tà lực, nay lại vận động quá độ, vượt qua cả sức chịu đựng.

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Hỏa Liên!

Trụ Vương hiệu triệu hỏa liên, kích nổ liên tục lên thân Thanh Liên.

Vũ Lâm Bí Pháp – Tục Mệnh Hồi Nguyên!

Thân thể Thanh Liên liên tục bị hỏa liên nổ chết rồi lại trùng sinh.

“Tiểu oa nhi, ngươi đúng là không cần mạng nữa rồi. Vứt bỏ tất cả phía sau, toàn tâm toàn ý giết lão phu.” Trụ Vương cũng dâng lên chiến ý.

Giết lão!

Giết lão!

Thanh Liên không hề quan tâm tới thương tích, ánh mắt nàng khóa chặt lên người Trụ Vương, trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm đổi mạng với lão, mặc kệ cho những cơn đau thấu xương bên ngoài.

Thất Diệp Ma Tâm – Tinh thần Hóa Cảnh!

Cả hai đứng bất động, chỉ một giây thoáng qua Trụ Vương đã đứng giữa không gian tăm tối. Bỗng nhiên hàng vạn con mắt đỏ đen rọi lên người lão.

Giết tất cả...

Thôn phệ tất cả...

Xâm thực...

Trụ Vương ở bên ngoài thổ huyết, lui nhẹ ra xa nhìn Thanh Liên với ánh mắt kinh hãi: “Đúng là hoang đường. Tiểu oa nhi, ngươi ở bên ngoài đánh với lão phu, lại ở bên trong áp chế tà lực xâm thực ý thức."

“Ngươi rốt cuộc chiến đấu vì cái gì... Vì điều gì mà đến cả mạng cũng sẵn sàng vứt bỏ?”

Mái tóc trắng dài che phủ khuôn mặt đẫm máu, nàng dừng động tác, trầm âm đáp: “Một cố nhân đã giao lại cho ta một điều quan trọng, hoặc là bỏ mạng hoặc là hoàn thành nó, ta cũng sẽ không dừng lại.”

“Vì người đã khuất sao... Đúng là ngu ngốc, nhưng không hề đáng khinh.” Lão hiểu mỗi người luôn có một chấp niệm trong lòng, kể cả lão và người su phụ xa xưa kia.

Thất Diệp Ma Tâm – Bách Thân Ái Diện!

Toàn bộ khôi lỗi bị Thanh Liên chém đứng bật dậy, chúng bị nhào nặn thành hình người, nhìn đến khuôn mặt chúng khiến Thanh Liên sững sỡ vài giây.

“Chí Nam...”

“Ra đây là người ngươi tâm niệm sao. Khà khà, tiểu oa nhi, ngươi không hề vô tình như bản thân ngươi nghĩ.” Trụ Vương cười khà lên.

Một tia phẫn nộ xẹt qua đôi tử nhãn, nàng cầm đao không chút do dự chém nát đám khôi lỗi.

Thất Diệp Ma Tâm – Thiên Nộ Hàng Lâm!

Toàn bộ không gian như nóng lên,. Một tràng công kích không rõ từ đâu giáng xuống người Thanh Liên, nàng cảm nhận rõ ràng thiên địa đang nổi giận, muốn tấn công mình.

Tràng công kích thực thực hư ảo, không thể truy ra nguồn gốc, thiêu đốt Thanh Liên từ ngoài da thịt, xương cốt cho đến tận sâu trong linh hồn.

Thất Diệp Ma Tâm – Tinh Giải!

Toàn bộ nộ hỏa bị xóa tan trước ánh mắt kinh ngạc của Trụ Vương: “Tiểu oa nhi, ngươi đã mô phỏng được tâm pháp của lão phu... Tốc độ này... Quá nhanh rồi.”

Lúc Thanh Liên tiếp tục bổ một đao khác thì...

Sái Bồn – Thâm Hải Hoang Vực!

Toàn bộ mặt đất hóa thành đại dương bao la, một cơn sóng thần cao chục trượng ập xuống, nhấn chìm Thanh Liên xuống đáy biển.

Minh Long Hóa Kỹ – Phong Long!

Cuồng phong xé toạc biển sâu, đưa Thanh Liên trở lại mặt nước. Đôi mắt vẫn không ngừng chảy máu, tinh thần nàng nặng trĩu, ánh mắt đã muốn kép hờ rồi. Khuôn mặt đẫm máu phản chiếu trên nước.

Nhục Lâm – Cự Thần Chi Thể!

Thân hình Trụ Vương hóa khổng lồ, cao hơn trăm trượng. Thanh Liên lúc này chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ trong mắt lão.

Nộ Quyền!

Nắm đấm khổng lồ chắn nửa mảng trời giáng xuống người Thanh Liên. Nàng không hề sợ hãi trước kích thước hùng vĩ này.

Nhược Tâm Dị Điểm Trận!

Thanh Liên chém ra một đao nhỏ như hạt bụi, nhưng lại khiến toàn bộ thân thể khổng lồ của lão tan nát. Sau một đao này, hai bàn chân nàng, hai cánh tay dường như tê liệt, nàng đã tới giới hạn rồi.

Giới hạn của sinh mệnh, giới hạn của thân thể, của đời mình.

Bào Lạc – Bách Thú Chi Khôi!

Trụ Vương nhanh chóng trùng sinh. Lão hiệu triệu hàng vạn khôi thú khổng lồ, thân tựa như trời đất, muốn hủy diệt thế gian.

Nếu là người bình thường, chắc hẳn đã vô cùng tuyệt vọng trước cảnh tượng này nhưng Thanh Liên thì không, ánh mắt nàng hoàn toàn bình thản dù cho tà ma đang kêu gào.

“Chí Nam à, hi vọng khi nhìn thấy phu nhân cùng đám trẻ, huynh và họ có thể sống một cuộc đời bình yên giữa thiên hạ hỗn loạn này.”

“Kẻ thù quá mạnh, Thanh Liên bất tài, không thể tiếp tục bảo vệ huynh rồi.” Nàng vẫn luôn cảm thấy may mắn vì gặp được sư phụ Trần Lĩnh hiền từ, gặp được một sư huynh ngỗ nghịch với tính tình hoạt bát.

Toàn bộ hồi ức tốt đẹp nhất đều dừng lại ở một năm nàng đầu nhập Quang Huy tông. Tuy thật ngắn ngủi nhưng nhiêu đó đã là quá đủ với một kẻ như nàng.

Thanh Liên không có gì để hối tiếc cả, cũng không có điều gì để truy cầu.

Trăm vạn khôi thú đồng loạt công kích, mỗi con mang theo lực đạo tựa nghìn quân.

Đôi mắt khép lại, mái tóc trắng dài từ từ chuyển đen, thân thể nàng hoàn toàn chìm dưới biển sâu.

Trụ Vương sừng sững giữa không trung, trước ngực lão, hình xăm Hắc Long hiện ra. Tại không gian Quang Huy tông, bậc thang lại tiếp tục xây lên.

Lão nhìn biển sâu bên dưới, trầm tư: “Hắc Long của thời đại này không phải bại trong tay lão phu, mà là cơ duyên của chính mình. Chậc, cảm giác thật khó chịu.”

“Dù sao lão phu cũng nên hoàn thành Thông Thiên Đại Lộ, tiếp đón đám chư Hoàng bên ngoài.”



Thành Thăng Long bị dịch chuyển ra bên ngoài, đáp xuống một vùng rừng núi rộng lớn đã một canh giờ.

Mọi người dân trong thành đang di tản theo lệnh của các linh sư. Chí Nam cùng Văn Linh đang giúp đỡ binh sĩ di tản.

Ánh mắt hắn cứ nhìn về chân trời phía xa, đó là hướng mà thành Thăng Long dịch chuyển, làm Văn Linh tò mò hỏi: “Này Chí Nam, ngươi cứ nhìn về hướng đó làm gì thế?”

“Không hiểu sao... Tim ta lại đập liên hồi.” Tay Chí Nam đặt lên trước ngực, cảm giác rất kỳ lạ, hắn muốn gào thét một hơi, lại không biết phải gào thét thế nào, gào thét vì ai nữa.

Cảm giác này... Tại sao lại giống như khi hắn chứng kiến mẫu thân mình cùng đám trẻ lúc đó chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện