“Là Thiên Vẫn!”

Một lão giả đi tới trước mặt Chí Nam, dung nhan lộ ra dưới ánh nắng vàng, Chí Nam ngạc nhiên: “Nhị trưởng lão.” Vẻ ngoài không đổi nhưng khí chất có gì đó khác, thậm chí tu vi trở về linh Sĩ ngũ tinh.

“Ha ha, trò Chí Nam có lẽ nhầm lẫn rồi, ta là Tiêu Vân Thường, chỉ là một lão sư học đường ở Quang Huy tông. Thấy trò vẫn chưa có mặt ta mới vội vàng đến đây.” Tiêu Vân Thường làm ra khuôn mặt vội vã, như một tiểu nhị trong quán rượu sợ làm phật ý khách nhân.

Chí Nam hơi ngẩn ra, Tiêu sư thúc trong ấn tượng của hắn đây sao? Rõ ràng phải là một lão nhân đầy nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp mới đúng.

“Nếu trò đã chuẩn bị xong, có lẽ chúng ta nên xuất phát tới tông môn thôi.” Tiêu Vân Thường nói rất nhanh, như sợ Chí Nam ở giữa đường đổi ý mà kéo hắn đi ngay.

Đi dọc đường Chí Nam nhìn xung đường phố, gần như không khác với ký ức của hắn, có điều số lượng linh sư lại có phần đông hơn, tuy nhiên tu vi chỉ là linh Đồ.

“Trưởng lão vừa gọi thứ đó là Thiên Vẫn sao?” Chí Nam chợt hỏi. Hắn nhìn đến đường chém chọc trời kia, nhận thấy ngay cả tia nắng hay không gian cũng bị biến dạng.

Tiêu Vân Thường gật đầu, cũng có hơi thắc mắc: “Ta tưởng phàm là người trong thiên hạ, kể cả là một đứa trẻ cũng biết về nó rồi?”

“Ha ha, ta biết nó mà, chỉ muốn tìm hiểu sâu xa mà thôi.” Chí Nam gãi đầu, vội điều hướng câu hỏi.

“Ừm... Nói ra cũng thật kỳ lạ, thứ này xuất hiện đã hơn trăm năm, chẳng có bất cứ dấu hiệu nào, chẳng biết ai là chủ nhân của đường chém ấy. Chỉ biết rằng...” Tiêu Vân Thường ngước nhìn vệt chém dọc trời kia.

“Thiên Vẫn vô cùng huyền diệu, dựa vào nó linh sư có thể cảm ngộ đạo của bản thân. Nó như cội nguồn của tất cả, nơi vạn đạo chảy về.” Tiêu Vân Thường không ngại giảng giải: “Có rất nhiều nhân vật thành danh thông qua nó, tỷ như...”

Rầm...

Rít... ít...

Một bóng đen khổng lồ bao phủ cả trấn, nó vung cái đuôi lớn phá hủy cả một tòa nhà,.

“Bích Huyết Hạt, yêu thú quân Vương.” Chí Nam nhận ra diện mạo của con quái này.

Rít... ít...

Linh áp của quân Vương bùng nổ, tốc độ quá nhanh, ở khoản cách này Chí Nam không thể tránh né. Tiêu Vân Thường đứng chắn trước mặt Chí Nam, lấy một tấm phù trong túi áo. Những người có mặt trên phố cũng làm hành động tương tự, như thế đã quen với việc này rồi.

Tấm phù kích hoạt chặn đứng linh áp quân Vương.

“Trò Chí Nam, ngươi chưa từng ra khỏi nhà hay sao đến cả phù kháng linh áp cũng không mang theo?” Tiêu Vân Thường hơi thắc mắc, đây có thật là đệ tử đã vượt qua bài khảo hạch của tông môn không.

“Ha ha, thật sự được Quang Huy tông thu nhận làm ta vui quá, đầu óc không bình thường.” Chí Nam gãi gãi đầu.

Rít...

Khí độc phun ra từ cái đuôi, nhanh chóng lan ra xung quanh. Dân chúng chạy tán loạn, làm cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn.

Những binh sĩ trong thành xuất hiện, dàn trận chống yêu thú, có vài nhân sĩ giang hồ nổi lòng nghĩa hiệp, bước vào trợ giúp bọn họ nhưng con bọ cạp này quá mạnh, sức người yếu thế, bị nó giết liên tục.

Rít... ít...

Có năm con Huyết Bích Hạt xâm nhập, chưa đầy một khắc đã có gầm trăm người thiệt mạng.

Có năm đạo hào quang xuất hiện trên bầu trời, năm người ẩn hiện khí thế bất phàm, nhưng trước con yêu thú cấp quân Vương này dường như bọn họ yếu hơn vài phần.

“Tướng lĩnh?” Chí Nam thốt ra lời. Trước yêu thú quân Vương thì Tướng lĩnh làm được gì chứ.

“Hô, trò Chí Nam, ngươi chỉ mới là linh Đồ nhất tinh, cả ngày chỉ ru rú trong nhà mà cũng nhận ra được khí tức của bọn họ sao?” Tiêu Vân Thường hơi ngạc nhiên, lão nhìn lên bầu trời, nói: “So với yêu thú quân Vương, Tướng lĩnh đúng là sâu kiến, thế nhưng sâu kiến cũng có thủ đoạn của nó, hợp lực có thể giết chết voi.”

Linh Hợp Kích! Linh lực cả năm hòa quyện vào nhau, huyễn hóa thành một con chim lớn, Thiên Linh Lạc Hồng.

Không có bất cứ một đấu hiệu nào, một trảm kích chém xuống, chẻ đôi yêu thú quân Vương trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của dân chúng bên dưới.

“Đó là Thiên Vẫn.” Chí Nam ngạc nhiên.

Tiêu Vân Thường gật đầu: “Thiên Vẫn là một đạo trảm kích không có nguồn gốc, không thể chạm tới hay lưu giữ, tuy nhiên các vị tông chủ cùng thành chủ sở hữu ấn ký Lạc Hồng, có thể thông qua đó phóng ra trảm kích này.”

Hai người lại tiếp tục bước đi, hướng về cổng thành.

Chí Nam vừa đi vừa suy tư, hỏi: “Lão sư, bọn họ là ai vậy, nhìn thật lợi hại.” Hắn cố nặn ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ cho Tiêu Vân Thường xem.

“Ha ha, đúng là tuổi trẻ, luôn thích nhìn những thứ hào nhoáng.” Tiêu Vân Thường cười trừ, nói chuyện với Chí Nam rất thoải mái, cảm giác như hai người đã quen biết từ trước: “Cũng không phải bí mật gì, đó là thành chủ cùng các vị tông chủ của bốn tông Vũ Nguyên tông, Huyền Minh tông, Kiếm Mạch tông, Đao Môn.”

“Vậy chưởng môn của chúng ta, hẳn rất lợi hại?”

“Khụ ụ ụ...” Tiêu Vân Thường ho nhẹ, ánh mắt hơi ngượng ngùng, liếc mắt sang phải mà nói: “Tất nhiên, chỉ là chưởng môn đang bế quan lúc này, không tiện ra tay.” Lão nuốt nước bọt vào trong nhân lúc Chí Nam không để ý.

Nhưng Chí Nam đã đối mặt với bao nhiêu chuyện, chút tiểu tiết này sao có thể qua mắt hắn.

Xem ra tình hình Quang Huy tông đời này không còn rực rỡ nữa. Chí Nam ngước lên trời, cảm giác thật gần mà cũng thật xa lạ, nếu hắn không cảm nhận được huyết mạch chân thật cùng mẫu thân mình, e rằng hắn tưởng nơi này là huyễn cảnh hay thế giới khác rồi.

“Lão sư, cho ta hỏi thành chủ chúng ta tên gì?”

“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi đúng là cả đời mới ra khỏi nhà mà.” Tiêu Vân Thường cười nhạt: “Thành chủ thành Thăng Long chúng ta tên gọi là Mộc Trung Nhân, trong các Tướng lĩnh ngài ấy là người trẻ tuổi nhất, lại là người có thiên phú cao nhất, tu vi Tướng lĩnh bát tinh áp chế cả bốn vị kia.”

“Hả, không phải là cảnh giới quân Vương sao?” Chí Nam hơi kinh ngạc, đời trước phàm là người trong thiên hạ không ai là không biết Chiến Vương Mộc Trung Nhân, quân Vương của thành Thăng Long, lại chuyện gì nữa đây.

“Ha hả, tiểu tử nhà ngươi thật biết đùa. Kể từ thời đại Ngũ Vương khai quốc, Đại Việt làm gì xuất hiện quân Vương nào khác chứ, nếu xuất hiện người có khả năng đó...” Khuôn mặt Tiêu Vân Thường bỗng lạnh đi.

Chí Nam kinh ngạc, rõ ràng đời trước lịch sử chép về rất nhiều quân Vương sinh ra sau thời đại kia mà. Hắn nhìn biểu hiện của Tiêu Vân Thường không hề nói dối, có thể cảm nhận cảm xúc đó, nó bao gồm sự thù hận, chán chét đến cực độ.

Đời này có quá nhiều thứ thay đổi, mở ra một chân trời hoàn toàn khác, hắn phải tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Bỗng một hình bóng mờ ảo lượn lờ trong tâm trí.

Chí Nam ngước nhìn cổng thành, tự hỏi.

“Công chúa, liệu ngài có giống như họ, cải tử hoàn sinh...”

Ở trên cao, năm vị Tướng lĩnh vẫn còn đứng đó, nhìn xuống tràng cảnh bên dưới với những cảm xúc phức tạp khác nhau.

“Hừm, vừa hay tin thành chủ sắp bế quan, tập trung trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh cửu tinh thì yêu thú quân Vương lập tức xuất hiện quấy nhiễu.”

“Chừng nào vẫn còn Tiên Cung, chừng đó chúng ta vẫn gặp phiền phức.” Cả năm không hẹn mà gặp nhìn về phía bầu trời xa xăm kia.

Mộc Trung Nhân, đời này chỉ là Tướng lĩnh bát tinh nhưng vẫn đứng đầu thành Thăng Long, trầm tư: “Các vị, nếu tin tức đã lộ ta sợ rằng chúng ta sắp phải đối mặt với tần suất tấn công rất lớn, có lẽ từ bây giờ sẽ rất bận rộn.”

“Ta hi vọng các vị bố trí nhân sự chặt chẽ, tùy thời chiến đấu.”

“Rõ, thành chủ đại nhân.” Tất cả đồng loạt hô.

Những ánh mắt toan tính, dò xét ẩn hiện trên khuôn mặt từng người.

Chí Nam đi theo Tiêu Vân Thường, trên đường đi hai người cùng trò chuyện, làm Chí Nam hiểu hơn về tình hình của thời đại này. Sau thời đại Ngũ Vương khai quốc, linh sư ngoại vực bị giam cầm đã lập ra những cấm khu trên bầu trời, cách mặt đất mấy trăm dặm.

Những nơi ấy gọi là Tiên Cung, nó chính là thứ xiềng xích kìm hãm sự phát triển của linh sư. Tiên Cung dựa vào bí thuật thâu nạp linh khí trong thiên địa, khiến linh khí bị loãng đi, từ đó những Tướng lĩnh không thể phá cảnh, đặt chân vào cảnh giới của Vương.

Trong lịch sử đã có rất nhiều cuộc nổi dậy đánh phá Tiên Cung nhưng kết cục đều thất bại, những linh sư ngoại vực bị đại trận hộ quốc giới hạn, linh sư của chúng ta cũng bị Tiên Cung giới hạn, nhưng do linh khí tập trung quá nhiều ở Tiên Cung khiến bọn chúng sản sinh vô số cường giả, áp đảo chúng ta.

Nên các thành trì lớn tạo ra tụ linh trận, đặt ra quy định nghiêm ngặt, chỉ có linh sư chân chính mới có thể vào thành, còn bên ngoài là nơi của thường dân và những kẻ bị lưu đày.

Bọn họ băng qua từng dãy phố, chỉ có một vài nơi giống như trong ký ức của hắn, còn lại thì tất cả đều mới mẻ, như đặt chân đến một thành trì khác vậy.

Chí Nam đi tới dưới chân núi, lúc này rất nhiều người đang tụ họp,Tiêu Vân Thường giải thích hiện tại đang là thời gian diễn ra khảo hạch, trắc thí linh căn với đám đệ tử.

Trong những hàng đệ tử kia, Chí Nam nhận ra một số người từng là vương tử, công chúa của đời trước. Trái ngược với lúc đó, đời này nếu linh căn không đạt yêu cầu, tất cả không thể giữ lại tông môn, nếu mẫu tộc tốt tâm thu nhận, đồng ý nuôi dưỡng người đó cả đời thì tốt, còn không sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bên ngoài thành.

Chí Nam nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, yêu thú quân Vương tùy thời có thể xuất hiện, không được, mẫu thân ở đó quá nguy hiểm, hắn phải làm gì đó mới được.

Trong biển đệ tử, Chí Nam nhận ra một bóng người. Là Đại Trà, ngươi huynh đệ tốt của hắn. Đời trước, ở khoảnh khắc bỏ rơi thành Chí Nam đã không thể gặp được, làm hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.

Không để ý đến Tiêu Vân Thường, Chí Nam chạy tới chỗ người huynh đệ tốt, vừa định chào hỏi: “Đại Tr...” Cánh tay chưa kịp chạm vào vai thì dừng giữa không trung.

Cảm giác gì thế này, đáng lẽ phải là cảm giác thân thuộc, quen biết chứ. Tại sao Đại Trà trong mắt hắn lại xa lạ đến thế.

“Khuôn mặt là của tên ngốc đó, cái thân mập mạp cũng là của hắn. Là Đại Trà nhưng không phải Đại Trà.” Chí Nam đứng lặng, ngơ ngác nhìn người trước mắt, không phải người hắn quen biết, là một người hoàn toàn xa lạ.

Đại Trà đang nói chuyện cùng đám đệ tử khác thì chợt quay đầu lại, nhìn đệ tử đông đảo kia một cách khó hiểu: “Kỳ quái, hình như có ai vừa gọi tên ta.”

Chí Nam đứng giữa đám đông, hắn chợt cảm thấy hiu quạnh, cảm giác như một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa đại dương bao la, không người thân quen, không tri kỷ, không bằng hữu.

“Phải sớm nghĩ cách đón mẫu thân vào thành.” Chí Nam cắn răng, cảm giác này làm hắn nhớ lại lúc bản thân lịch luyện trong truyền thừa, phải một mình cô độc giữa thế gian. Hắn không muốn phải trải qua cảm giác đó nữa.

Chí Nam trở về, theo Tiêu Vân Thường bước lên trên núi, hắn nhìn thấy một dãy nhà đơn sơ, báng hiệu phía trên đề to hàng chữ 'Quang Huy tông'. Chí Nam há mồm kinh ngạc.

“Trời ạ, nơi như chuồng lợn này là Quang Huy tông sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện