Huyết Linh kỹ – Huyết Hạt Tử! Huyết Linh kỹ – Ngũ Nhục Ma Chu!

Huyết khí chảy trong người Bùi Tùng Quân, phóng ra năm đạo, mỗi đạo huyễn hóa thành một con nhện lớn, bằng nửa người của Chí Nam.

Vũ Lâm Phiến kỹ - Bách Ưng Bạo Viêm!

Viêm ưng và huyết chu va chạm, khí thế của Bùi Tùng Quân có phần nhỉnh hơn nhưng do cách biệt về công pháp, lực đạo của Chí Nam lại trên một bậc. Từng con nhện bị đánh tan, tuy vậy Bùi Tùng Quân không hề nao núng, trái lại bày ra ánh mắt đắc ý.

Huyết Linh kỹ – Huyết Điệt!

Vũ Lâm Phiến kỹ – Viêm Vũ!

Hai bên giao tranh kịch liệt, Chí Nam luôn tránh được khỏi tầm tấn công của Bùi Tùng Quân, dù vậy lực đạo của hắn cũng chưa đủ để làm Bùi Tùng Quân bị thương.

Lúc Chí Nam không để ý, một con bò cạp đỏ tươi từ phía sau nhảy đến, nó ghim nọc độc vào chân Chí Nam. Chí Nam nhíu mi, quay lại dùng một mồi lửa thiêu chết nó.

Huyết Linh kỹ – Độc Ma Dao!

Huyết khí hóa thành vô số lưỡi đao, bắn về phía Chí Nam. Dù bị bất ngờ, Chí Nam vẫn phản ứng kịp.

Vũ Lâm Phiến kỹ – Viêm Thuẫn!

Tường lửa dựng lên chặn toàn bộ huyết đao ở bên ngoài.

“Ha ha, tiểu tử, đây là Huyết Hạt Tử, linh Đồ đệ nhất kỳ độc, chỉ trong mười hơi thở nữa nếu ngươi không vận khí đẩy độc ra, toàn thân sẽ bạo huyết mà chết.” Bùi Tùng Quân đắc ý. Luyện trận sư thì thế nào chứ, chỉ là một lũ ngồi trong phòng kín quanh năm suốt tháng, kinh nghiệm trận mạc hoàn toàn không có.

“Tên nhãi này khả năng cao bị một gã luyện trận sư đoạt xá, tuy nhiên trên phương diện chiến đấu kẻ này quá non nớt, hoàn toàn không phải đối thủ của ta.” Bùi Tùng Quân đang ngẫm nghĩ thì một đạo hỏa diễm bắn tới, hắn dễ dàng tránh đi.

“Nếu chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn, vậy ngươi chết chắc rồi.” Chí Nam vẫn nở nụ cười mặc cho nơi bị cắn, huyết ấn đang lan ra toàn thân. Hắn vận linh lực tiêu trừ độc đi.

“Ha, vẫn mạnh miệng nhỉ.” Bùi Tùng Quân thấy rõ Chí Nam đang muốn giải trừ độc, sao hắn có thể đứng ngoài nhìn được. Khoản cách hai bên bị rút ngắn, chắc chắn Chí Nam đã rơi vào tầm tấn công của mình, Bùi Tùng Quân lập tức ra tay.

“Với những kẻ như ngươi, ta có thể không tiếc điều sử dụng chiêu này.”

Huyết Linh bí thuật – Ma Linh Biển Bức!

Cả thân thể Bùi Tùng Quân hóa thành hàng nghìn con dơi, không ngừng công kích vào Chí Nam. Chí Nam dựng hộ thuẫn, đám dơi liền phá hủy nó, Chí Nam đánh giết một con thì có hai con xông lên, lúc này Chí Nam không bức độc ra nữa mà tập trung kháng cự đám dơi này.

Mỗi một con dơi xuyên qua hộ thuẫn liền đối mặt với trận pháp công kích nhỏ. Tốc độ vẽ trận càng lúc càng được cải thiện. Hắn đã giết được ba phần năm đám dơi xông đến. Công kích trúng người, tuy có hơi đau một chút nhưng lại cho Chí Nam dòng suy diễn.

“Nếu ban sáng hẳn là ta không thể phá giải đòn tấn công của hắn được. Hơn nữa ta tu luyện theo cách của công chúa, dù tu vi linh Đồ hậu kỳ nhưng thân thể vẫn dừng ở linh Đồ nhất tinh, vậy mà nhận mấy đòn này chỉ như lấy đá đập vào người. Hắn không phải linh Sĩ.”

Bùi Tùng Quân hiện ra trở lại, Chí Nam cười khà: “Ngươi vẫn không giết được ta.”

“Phải không?” Bùi Tùng Quân khinh thường cười. Toàn bộ huyết ấn đã lan ra toàn thân Chí Nam, cả mặt hắn cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên điều làm Bùi Tùng Quân kinh hãi là Chí Nam không hề sợ hãi hay hoang mang, vẫn là một nụ cười đầy tự tin, như thể đang nhìn một gã hề.

Bùi Tùng Quân nghiến răng: “Đã vậy thì hãy chết đi.” Hắn khởi động huyết ấn trên người Chí Nam.

Huyết ấn bạo phát, thân thể Chí Nam nổ tung trước khuôn mặt đầy hậm hực của Bùi Tùng Quân. Bỗng hắn nhận ra không gian này vẫn chưa bị giải trừ.

“Bùi tiểu tử, mau tránh.” Một bóng đen từ hư không xuất hiện đẩy Bùi Tùng Quân qua một bên, lúc hắn lấy lại ý thức thì đã thấy một đạo lôi điện khủng khiếp giáng xuống người huyết nhân.

“Tiên tổ...”

Hỏa khí bừng bừng, rực cháy tại nơi mà Chí Nam bị nổ tung. Từng khung xương tới da thịt, nhân dạng của Chí Nam đang từ từ khôi phục lại.

“Suy nghĩ của ta đã đúng, một kẻ không có nhãn quang của linh Sĩ sao có thể là linh Sĩ được. Lão già, ngươi lại là kẻ nào đây?”

Trước mắt Chí Nam là một lão nhân với cặp nanh sắc dài, đôi cánh bị lôi điện đánh nát một bên, cặp mắt đỏ tươi nhìn chằm Chí Nam. Xung quanh thân thể lão sặc mùi huyết tinh cùng oán niệm, có lẽ đã có vô số sinh mệnh chết dưới tay lão.

Lôi điện có đặc tính diệt tà, là khắc tinh trời sinh của huyết tộc, dòng điện thẩm thấu vào huyết nhục, khiến lão ta thổ huyết, lão nhìn chằm Chí Nam, lạnh giọng: “Ta phụng sự chủ nhân tối cao của Tần quốc, đến Thăng Long vực thi hành mệnh lệnh của ngài. Dù phía sau các hạ là ai thì lão phu nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Hừm, lão già này cũng nghĩ rằng ta đoạt xá sao? Quan trọng hơn, lão vừa đề cập mình là tay chân của chủ nhân tối cao của Tần quốc? Là Tôn Hoàng sao? Lão là tay chân của một tôn giả?”

Tim Chí Nam đập thình thịch, một loạt toan tính hiện ra trong đầu: “Không thể thả lão già này được, nếu không ta sẽ gặp nguy, thậm chí... Là cả nhà ta.”

Nhắc đến mẫu thân cùng đám trẻ, sát ý đã hiện ra trong mắt Chí Nam: “Lão già, lão đã biết chuyện của ta, có lẽ lão cũng hiểu một điều rằng chỉ có kẻ chết mới không mở lời.”

Một loạt ánh sáng chú ngữ xuất hiện quanh thân lão già và Bùi Tùng Quân, tay chân, thân thể đều bị trận pháp khóa chặt. “Trận pháp giam cầm.” Huyết khí lão già tăng cao, kinh nghiệm cho thấy từ đầu Chí Nam chưa từng ra tay thật sự, bây giờ hắn mới xuất ra bản lĩnh.

Chí Nam ra tay trước chiếm tiên cơ, một loạt trận pháp xuất hiện trên đầu, phía sau, hai bên của lão. Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một thanh kiếm cùng rất nhiều quyển trục, trước mặt Chí Nam là hàng loạt trận pháp gia trì. Hắn cười nói: “Chỉ cần đứng yên một lúc thôi.”

Chí Nam thủ thế, tập trung tinh thần, hắn muốn xuất kiếm.

Lão già huyết tộc rùng mình, muốn vùng vẫy thoát ra. Lão hóa thành con dơi lớn, liên tục gầm thét. Lão vùng vẫy bao nhiêu thì thất khiếu Chí Nam chảy xuống nhiều bấy nhiêu.

Kiếm quang lóe lên, kiếm ý đi qua tầng tầng trận pháp gia trì.

“Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận.” Lão đẩy toàn bộ huyết khí ra phía trước, hòng chặn một kiếm này. “A... A...”

Trái ngược với tưởng tượng của Chí Nam, lão già này không hề bị chém làm đôi, kiếm ý chỉ có thể tiêu trừ toàn bộ huyết khí, để lại một vết trước người, chỉ đủ làm lão bị đại thương mà thôi.

“Khà khà, tiểu tử.” Miệng lão già ứa máu: “Lão phu nghe hơi thở của ngươi, đoán rằng ngươi đã thấm mệt rồi. Đợi khi ta thoát được khỏi đây, ta nhất định sẽ trả đủ.” Bỗng lão thấy Chí Nam vẫn giữ cái nụ cười chết tiệt trên miệng, thì nhíu mi: “Ngươi cười cái gì?”

“Thật cảm ơn vì lão già nhà ngươi đủ mạnh.” Chí Nam nói ngoài miệng, trong lòng phê phản bản thân: “Vừa nghĩ đến thân nhân, ta liền không giữ được lí trí.”

“Giết lão già này đồng nghĩa với việc đối mặt với rắc rối khổng lồ, chỉ có một cách giải bài toán này, là xóa sạch ký ức của lão đêm nay.” Chí Nam xoay ngược kiếm, đâm vào tim mình.

Vũ Lâm Bí Thức – Tục Mệnh Hồi Nguyên!

Các vết thương cùng toàn bộ linh lực của Chí Nam đã trở về, phải trả giá bằng việc cảnh giới bị hạ xuống một bậc.

Một tràn lôi điện bao vây cả hai huyết tộc trước mắt, liên tục giật chúng không ngừng. Bùi Tùng Quân sớm không chịu nổi, liền ngất đi, còn lão già trước mắt vẫn nghiến răng chịu đựng.

Một khắc... hai khắc... nửa canh giờ, một canh giờ trôi qua. Chí Nam phải hạ cảnh giới thêm hai lần, cuối cùng lão cũng mất đi ý thức mà ngất lịm.

Vô gian giải trừ, dựa tường thở dốc, nhìn hai huyết tộc nằm trên đất mà nghiến răng: “Lão già chết tiệt.”

Chí Nam cảm giác đầu mình cứ lân lân, như sắp nổ tung đến nơi rồi. Hắn lấy trong nhẫn không gian ra cả đống quyển trục, lẩm bẩm: “May mắn đã luyện trước đó vài trận pháp, nếu không hai ngày liền đẩy tinh thần tới giới hạn như vậy, ta thật sự không chịu nổi.”

Chí Nam nhìn chỗ tinh thạch ít ỏi trong túi mà thở dài: “Chưa tới ngày giao dịch với Vũ quản sự, không có tinh thạch bù vào, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

“Hôm nay ta chịu đựng nhiều như thế, hi vọng các ngươi sẽ cho ta tin tức tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện