Chí Nam bắt đầu từ lão già huyết tộc trước.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, hắn từ từ đi vào không gian ý thức của lão. Qua đó Chí Nam biết được lão già này chỉ mới nhập vào Bùi Tùng Quân ít ngày trước.

Chí Nam đào sâu ký ức lão, một khung cảnh của một căn phòng lớn hiện ra, trong đó lão và những huyết tộc khác đang bị xích quỳ trên mặt đất.

Phía trước là thân thể của một người đàn ông cao hơn nửa trượng(2m) đang treo lơ lửng trên một trận pháp, huyết nhục của ông ta đang khôi phục với tốc độ rất chậm khó quan sát.

Một giọng nói trầm lạnh già cỗi vang vảng: “Ta cảm nhận được rồi, Đạo Nguyên Đại Việt đang suy yếu cực độ, lúc này chính là thời cơ thích hợp nhất để đưa chủ quân trở lại nhân gian.”

“Mượn tay Vương Tiễn quấy phá biên giới, để huyết tộc có cơ hội tràn vào Đại Việt. Việc tiếp theo liền tới phiên ngươi. Chỉ cần làm tốt, ngươi sẽ có được cơ hội đặt chân lên Vương vị.”

Ảo cảnh đang chiếu tới khuôn mặt của đám người phát ra giọng nói kia, Chí Nam chỉ kịp nhìn thấy một hình xăm hỏa phượng trên tay kẻ đó thì bỗng nhiên không gian ý thức sụp đổ. Một con dơi hiện ra giữa không gian, ngay sau đó con tiếp theo xuất hiện, kéo theo tràng cảnh hàng vạn con dơi hiện ra trước mắt Chí Nam. Bọn chúng há cái miệng lớn không ngừng hút Chí Nam lại gần.

“Khốn khiếp, chuyện gì đây?” Chí Nam kinh hãi, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng tinh thần lực của hắn cạn kiệt rồi, không đấu lại lực hút này.

Chí Nam cắn răng, quyết đoán khiến không gian ý thức không ngừng thu hẹp lại, tăng tinh thần lực lên mới đủ lực để thoát ra khỏi đám dơi này, cảnh giới của Chí Nam trở về linh Đồ nhất tinh. Hắn nhìn lão già với ánh mắt hận không thể băm thành trăm mảnh: “Toàn bộ tích lũy hai tuần qua của ta đã tiêu sạch rồi. Huyết tộc, đợi ta ổn định hết thảy sẽ tìm và diệt sạch các ngươi. Còn có lão già trong huyễn cảnh kia nữa.”

Chí Nam lại cẩn thận tra xét, hắn nhận thấy ý thức lão già chỉ có một trận pháp bảo vệ, phòng trường hợp ý thức bị người soi mói mà tự hủy. Ngoài ra không có tín trận truyền tin, dù vậy Chí Nam vẫn rất hoài nghi.

“Công chúa từng nói rằng, có rất nhiều luyện trận sư có thể luyện chế ra những trận pháp ảo diệu không tưởng. Để an toàn tốt hơn ta nên giam lão lại.”

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp trói buộc lão già huyết tộc vào vô gian. Chí Nam bực bội lẩm bẩm: “Duy trì trận pháp này tốn không ít tinh thạch đâu. Tuy nhiên tiền sắp về túi, vấn đề này ta không lo.”

Chí Nam bắt đầu tra xét ý thức Bùi Tùng Quân, quả như dự liệu. Hắn là một linh sư rất tầm thường, thiên phú cũng thuộc dạng trung bình, vào Quang Huy tông với mộng tưởng rằng đại tông môn này vẫn còn giữ lại những công pháp mạnh, để dành bồi dưỡng chân truyền.

Nhưng sự thật phũ phàng, sau đại họa tà tai ấy Quang Huy tông đã bị cướp hết sạch công pháp, hắn cũng bị người đả thương trong Ngũ Tông Tranh Bá, khiến con đường tương lai thu hẹp lại.

Vài ngày trước cơ duyên xảo hợp gặp phải lão già này, linh hồn của lão bị tổn thương nên dung nhập vào cơ thể Bùi Tùng Quân, chỉ điểm hắn tu hành. Nhờ vậy mà kích phát huyết mạch tộc nhân huyết tộc của hắn.

Chí Nam lại biết được thêm một điểm, tên này bắt đầu bí mật rời núi, giết người, thôn phệ hồn phách của những linh sư có dao động tinh thần lực. Hành động tối nay là do lão già ấy cảm nhận được tinh thần lực của Chí Nam rất lớn, nghĩ đây chính là con cá liền lao vào mà không có kế hoạch.

“Hừm, nếu ta là linh sư bình thường, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cái ta quan tâm rằng lão già này cướp đoạt nhiều tinh thần lực để làm gì chứ? Lão còn chẳng phải luyện trận sư.”

Chí Nam bắt đầu xóa ký ức của Bùi Tùng Quân, chèn vào đó những ký ức hắn ngụy tạo ra rồi cảm khái một tiếng: “Luyện trận sư đúng là quá kỳ diệu. Càng đi trên con đường này, ta mới cảm nhận rõ châm ngôn trong thế giới này.”

“Là một luyện trận sư đủ sức trấn áp cả trăm linh sư cùng cảnh giới.” Bỗng Chí Nam nghĩ tới điều gì đó làm hắn nhíu mi: “Đời trước công chúa lợi hại như vậy, lại có thể chết dễ dàng như thế sao?”

Dù đã trực tiếp nhìn rõ cảnh tượng đó, cho đến giờ Chí Nam vẫn cảm thấy rất không chân thực.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Chí Nam dịch chuyển Bùi Tùng Quân đến một nơi vắng vẻ dưới chân núi. Một con mèo trắng với đôi mắt xanh tròn xoe xuất hiện, nó nghiên đầu nhìn về phía Chí Nam

Meo...

“Xuy xuy...” Chí Nam xua tay đuổi nó đi, sau đó thả Bùi Tùng Quân xuống đất. Trước khi rời đi không quên đập Bùi Tùng Quân một trận cho thỏa cơn tức.

Meo...

Con mèo không đi mà cọ cọ đầu vào chân Chí Nam, vào lúc hắn định đuổi nó đi nữa thì một tiếng mèo kêu yếu ớt từ đâu rơi vào tai.

Ở gần đó là mèo mẹ, có lẽ hành tẩu giang hồ, đánh bao nhiêu trận chiến mà thân thể tàn tạ, gầy đến trơ xương, vết thương lở khắp người. Nó chỉ còn một hơi tàn.

Meo...

Mèo con cọ cọ người mèo mẹ, mèo mẹ gượng dậy, le lưỡi liếm láp cái đầu nhỏ và tấm thân bé xíu ấy. Mèo con cảm thấy ấm áp liền ngủ thiếp đi. Mèo mẹ đã tới giới hạn rồi, nó gục đầu xuống bên cạnh con nó, nhẹ nhàng nhắm mắt giữa đêm đen lạnh giá.

“Thật tình, ai bảo ta là chính nhân quân tử chứ.” Hắn xách mèo con lên, như cảm nhận hơi ấm linh lực mà vẫn ngủ ngon lành. “Ngươi là giống mèo gì thế nhỉ?”

Một mồi lửa xuất hiện trên tay Chí Nam, mèo mẹ cứ thế ra đi trong ngọn lửa.

Chí Nam không biết rằng tất cả hành động của hắn đang được hai nhân vật trong bóng đêm quan sát.

“Bánh xe số mệnh lại tiếp tục lăn rồi, quỹ đạo không hề thay đổi.” Giọng nói dịu êm phát ra từ nữ tử.

“Không, biến số đã xuất hiện rồi, còn là điều mà ta không muốn gặp nhất.” Người đàn ông giơ cánh tay của mình ra, một ấn ký trên đó đang mờ đi.

Nữ tử xuất hiện vẻ hốt hoảng nhẹ: “Lạc Hồng ấn đang tan biến, sao có thể... Thời Không Chi Linh không thể bị ảnh hưởng bởi dòng chảy thời không mà?”

“Là hành động của tiên nhân. Có kẻ không tiếc mạng mà trả giá, vượt qua Thiên Quy Giới Luật, muốn trực tiếp xóa bỏ Lạc Hồng từ cội nguồn, từ đó tước đoạt Ngũ Linh khỏi Đại Việt ta.” Người đàn ông trầm tư, khí tức xung quanh có chút nặng nề.

“Vậy chẳng phải những tính toán của chúng ta thành công cốc sao? Pháp bảo Giác Thế Linh đã bị hủy, không còn Lĩnh Vực của Hoàn Huyền, bây giờ đến Lạc Hồng, làm sao có thể giết Trụ Vương?” Nữ tử kia cũng không giữ được bình tĩnh.

“Việc đến nước này cũng là một biến số chúng ta đã đặt cược, chỉ có thể đặt hi vọng vào chủ nhân đầu tiên của Lạc Hồng, Sơn Thánh Đại Vương đủ sức ngăn cản cơn cuồng phong của tiên nhân.”

Cả hai người biến mất trong bầu không khí âm u.

Vài ngày sau đó, tại thành Phú Lương, nơi tọa lạc của Thái Nguyên tông.

Thái Nguyên tông chủ đang phân tích Thiên Thư tới điểm mấu chốt thì lão cảm nhận mệnh kiếp dao động bất thường. Một loạt công kích cấp bậc Tướng lĩnh bốn phương tám hướng đánh thẳng vào thư phòng.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Bản Thể Nhập Thiên! Cả căn phòng cùng ngọn núi phía sau bị phá hủy hoàn toàn dưới loạt công kích kinh hoàng. Tôn Vũ đứng giữa khói bụi, lão bị tám tên đệ tử ngoại môn Thái Nguyên tông bao vây, tất cả bọn họ đều phát ra khí tức Tướng lĩnh sơ kỳ.

Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Định Kiếm!

Tôn Vũ cầm pháp kiếm trong tay, hướng về đám đệ tử kia mà lạnh giọng: “Các ngươi có ý đồ gì, lại dám mưu hại đệ tử của lão phu?”

“Lão già, đi chết đi.”

Huyết Linh kỹ – Ma Linh Sát Hồn Trận!

Cả tám tên đệ tử tỏa ra huyết khí, kết thành vực sâu đỏ thẳm muốn nuốt chửng Tôn Vũ.

Thiên Định Kiếm – Khu Ma Vãng Sinh Trảm!

Một trận chiến long trời lở đất bùng nổ giữa đêm đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện