Phía nam Văn Lang trấn hôm nay, dòng người đi lại trên đường đông đúc, những gian hàng bội thu, từng ánh mắt mỗi người đi trên đường như có như không nhìn về phía sân rộng lớn bên cạnh Bạch phủ.
Hôm nay Bạch gia tổ chức đại hội so tài dành cho luyện khí sư thiếu niên, phàm là luyện khí sư của Văn Lang trấn có độ tuổi từ tám đến mười lăm đều có thể tham dự. Đám người qua lại truyền tai nhau rằng hạng nhất cuộc so tài này có được phần thưởng rất hậu hĩnh.
“Nhìn kìa, là tam công tử Trần gia Trần Ngạo đấy...” Một đám người chỉ chỉ về phía một thiếu niên bên Trần gia.
“Đó là một thiên tài luyện khí sư, mười ba tuổi đã là luyện khí sư nhất tinh rồi, nghe đâu đã sắp bước chân vào hàng nhị tinh rồi.”
“Kia là Lục đại sư của Thiết Cương quán, đứa trẻ kia là Lục Phát, chỉ mới tám tuổi thôi đã trở thành luyện khí sư rồi.”
“Cao Cường, luyện khí sư nhất tinh...”
“Nam Uy...”
“...”
Tất cả thiếu niên luyện khí sư tinh anh đều tập trung đông đủ cả, người qua đường còn thấy vài vị luyện khí sư trước đó chỉ sinh hoạt tại võ đường, trong các tiệm rèn thì hôm nay họ cũng lộ mặt ra. Điều này càng làm đám đông tò mò về phần thưởng kia hơn.
“Mọi người nhìn kìa, là ngũ kỳ nhân đấy...” Có người không nhịn được chỉ chỉ.
Ngũ kỳ nhân, năm linh sư tuyệt thế thiên tài thế hệ này của trấn Văn Lang: Bạch Phong Vân, Trần Minh Công, Nguyễn Bá Tĩnh, Tạ Sùng Hy, Mai Nghị. Tuy là năm đứa trẻ tám tuổi nhưng lại liên tiếp tạo ra kỳ tích mà không có đứa trẻ nào đạt được: giết tên sát nhân hàng loạt Bạo Long linh Sĩ nhất tinh, mang đến những đồ vật kinh thế, hai lần ngăn chặn thú triều...
Bên cạnh đó năm người họ cũng là năm thiên tài tu luyện, tu vi vượt trội hoàn toàn so với đồng bạn trang lứa.
“Trần huynh vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, vết thương lần trước xem ra đã khỏi rồi....” Bạch gia chủ Bạch Phong Vĩ đứng bên cạnh Trần gia chủ Trần Hạo cười nói.
“Ha ha, chỉ là một con chim nhỏ chích sao có thể làm Trần mỗ bị thương chứ...” Trần Hạo cười đáp lễ. Mặc dù nói vậy nhưng sẹo dài trên cánh tay vạm vỡ của ông vẫn truyền tới những đợt đau nhức từ lần thú triều trước.
“Chả là ta nghĩ khẩu súng đó đã rất hoàn mĩ rồi mà, sao con bé Phong Vân còn cần nhiều luyện khí sư thế làm gì?” Trần Hạo nghi hoặc nói.
Thú triều lần trước có tới ba đàn thú, trong đó thực lực của Phong Linh Miêu Vương, con đầu đàn Phong Linh Miêu tộc là khủng bố nhất, là một đầu yêu thú linh Sĩ cửu tinh, cả Trần Hạo và Bạch Phong Vĩ là linh Sĩ thất tinh hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của nó.
Chỉ thời khắc cuối cùng kia, Bạch Phong Vân cùng những luyện khí sư luyện chế súng tại chỗ, bắn liên tục vào cơ thể nó để tạo nên những vết thương, qua đó phóng độc vào trong mới tiêu diệt được con Phong Linh Miêu Vương này.
“Ta cũng không biết con bé nghĩ gì, nó chỉ nói khẩu súng vẫn chưa hoàn thiện, uy lực còn yếu lắm.”
Lời vừa nói ra làm Trần Hạo kinh ngạc, sau khi về trấn Văn Lang, ông đã xin mượn khẩu súng đó về cho các luyện khí sư nhà mình nghiên cứu, bọn họ đều nói súng này đã hoàn thiện rồi, thông số không có gì sai lệch cả.
Súng, là vũ khí được Bắc Bình Vương năm đó chế tạo ra, được xếp trên cả đao kiếm. Tuy nhiên bản thiết kế của súng thì không hề hoàn thiện, trải qua mười vạn năm nghiên cứu, thử nghiệm, các luyện khí sư kia cũng không thể nào chế tạo ra nổi.
Bọn họ chỉ coi đó là loại vũ khí giả tưởng, chỉ do mình Bắc Bình Vương suy diễn ra mà thôi cho tới hôm thú triều kia, bằng cách nào đó Bạch Phong Vân đã hoàn thiện bản thiết kế, rèn ra một khẩu súng thật sự, uy lực của nó còn vượt qua cả tưởng tượng của Trần Hạo và những luyện khí sư có mặt ở đó.
Dù nó chỉ là loại vũ khí nhị phẩm, chưa hề khảm yêu hạch vào lại có thể làm bị thương Phong Linh Miêu Vương kia, lực sát thương còn mạnh hơn cả đao kiếm cùng cấp nếu không sử dụng linh lực.
Trên khoản sân rộng lớn, từng lò rèn cho tới bàn, búa, đồ nghề đều làm từ chất liệu tốt nhất, ai cũng cảm thấy một sự trang trọng nhất định.
“Chào mừng tất cả luyện khí sư tài năng tới Bách Hội Luyện khí của Bạch gia ta.” Người chủ trì buổi lễ là Bạch Minh, nhị gia chi thứ của Bạch gia.
Không khí ấm áp, bằng chất giọng của Bạch Minh đẩy sự náo nhiệt lên đỉnh điểm: “Chắc các vị đã ngày đêm trông ngóng về ngày này, tài năng, tinh thần đều đã chuẩn bị đủ. Vậy thì ta không nhiều lời nữa. Thể thức của hội thi tài này giống như Trần gia tổ chức, mỗi luyện khí sư hãy chọn cho mình một vị trí tốt.”
Những vị sư phụ cử ra đệ tử tâm đắc nhất của mình, bọn họ mang theo đao, kiếm, búa, lưỡi lam phục vụ cho việc luyện khí. Không phải là họ không thích sử dụng búa của Bạch gia mà là vì mỗi môn phái đều truyền dạy cách thức luyện khí khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Đám trẻ vừa nghe Bạch Minh nói lập tức chạy đi tìm lò lửa cùng bàn đá tốt nhất cho mình.
“Vậy...” Bạch Minh chưa kịp nói hết thì một giọng nói cắt ngang: “Khoan đã...”
Bỗng nhiên người xung quanh từ từ dạt ra hai bên, để lộ một đoàn người cùng tiến vào trong sân lớn. Dẫn đầu là một người đàn ông thân thể cao lớn, trên người nhàn nhạt mùi thuốc, hắn có một ánh mắt tàn bạo, đó là Hồ Thiết Mộc, gia chủ Hồ gia.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh thư sinh, vẻ ngoài vô hại nhưng khí tức phát ra lại có chút thâm độc, đó là Hồ Hải, tam phòng Hồ gia.
Hồ gia xuất hiện cùng những khuôn mặt thân quen, thất công tử Hồ gia Hồ Khởi, nhị tiểu thư Hồ Tĩnh, con gái Hồ Hải Hồ Ngọc Lan... Không chỉ thế, đi bên trái Hồ Hải còn có một lão nhân, nếu Thanh Liên và Chí Nam ở đây có thể sẽ nhận ra lão già này, là lão già ngày hôm đó hai người đụng độ.
“Hồ gia các ngươi thật rảnh rỗi...” Bạch Phong Vĩ nhe răng cười nói.
“Náo nhiệt thế này sao có thể thiếu phần chúng ta được.” Hồ Thiết Mộc đáp lại. Hai người như có một luồng điện đối nghịch nhau.
Kể từ khi Bạch gia đến nơi này, Hồ gia đã liên tục làm khó khắp nơi, quan hệ hai nhà có thể nói là như nước với lửa trên mọi phương diện.
“Hồ gia là gia tộc luyện đan, ta đâu có nghe nói hậu nhân nào là luyện khí sư đâu nhỉ.” Một người trong đám đông nói.
“Khoan đã, hình như đợt trước Hồ gia thu nhận một vị trưởng lão cung phụng, Lí Bân sư phụ.”
“Lí Bân sư phụ... Lão ta là luyện khí sư tam phẩm đấy.”
“Trình độ luyện khí của lão có thể sánh ngang với nhị phòng Trần gia rồi.”
Quần chúng bắt đầu xì xầm to nhỏ, lão già đứng bên cạnh Hồ Hải bước ra phía trước, chắp tay chào ba vị gia chủ, nói: “Chắc các vị cũng quen lão phu rồi, ta có nhận một đệ tử tốt của Hồ gia, Hồ Tĩnh.”
“Hồ Tĩnh thiếu gia mặc dù sinh ra trong gia tộc luyện đan nhưng thiên phú luyện khí trác tuyệt, học rộng hiểu sâu, cần cù chăm chỉ, chỉ mới tám tuổi đã là luyện khí sư nhị phẩm. Lão phu đảm bảo Bách Hội Luyện Khí này đệ nhất bảng thuộc về Hồ gia chúng ta.”
Lão già vừa dứt lời, từng đợt huyên náo truyền tới:
“Tên Hồ Tĩnh đó thế mà là thiên tài sao?”
“Luyện khí sư nhị phẩm, hắn chỉ mới tám tuổi mà đã ngang hàng với Trần Duy thiếu gia mười tuổi rồi.”
“Cuộc so tài lần này thật sự đáng xem đây.”
“...”
Nhìn những ánh mắt hâm mộ ghen ghét hướng về mình, trong lòng Hồ Tĩnh nổi lên một trận lân lân. Hắn quay sang chỗ đám người Bạch Phong Vân, dùng khuôn mặt khiêu khích nhìn bọn họ.
“Phì, tên đáng ghét đó.” Tạ Sùng Hy phồng má, rất muốn xông lên đó cho hắn một trận. Cô nàng quay sang Phong Vân, nói: “Phong Vân, tên Hồ Tĩnh đó ngày thường ngu ngốc, chỉ có tu vi cao cường, ta chưa thấy hắn luyện khí bao giờ.”
“Phải, đây rốt cuộc là chuyện gì, chỉ sau một đêm từ số không thành luyện khí sư nhị phẩm.” Mai Nghị cũng đầy vẻ nghi hoặc nói.
Phong Vân im lặng không nói gì, âm thầm truyền âm với ai đó: “Ma vật, kiểm tra Hồ Tĩnh.”
Một lúc sau đó thì một giọng nói bí ẩn trong đầu Phong Vân vang lên: “Hắn đích thực là luyện khí sư nhị phẩm, trong một đêm số liệu hoàn toàn thay đổi.”
“Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.” Phong Vân cười nói với bốn người còn lại: “Dù cho tên đó có giở trò gì thì cũng không giành nổi cái ghế đệ nhất đâu.”
“Hả, chẳng lẽ ngươi cho rằng Trần Duy ca ca?” Ánh mắt Tạ Sùng Hy sáng lên.
Phong Vân lắc đầu.
“Cao Cường?” Mai Nghị hỏi.
Phong Vân vẫn lắc đầu.
“Lí Tịch?” Nguyễn Bá Tĩnh hỏi.
Phong Vân vẫn là lắc đầu, nàng ta nhe nụ cười xinh đẹp tinh nghịch, nói: “Cứ coi đi, rồi sẽ biết.”
Gần ba trăm luyện khí sư từ tám đến mười lăm tuổi đã vào vị trí, Bạch Minh đứng trên bục nói vọng xuống: “Năm vị trí đứng cao nhất kia chính là dành cho năm người đứng đầu, cao nhất hạng một, thấp nhất hạng năm, ai có đủ sự tự tin có thể đứng lên đó.”
Không nghi ngờ gì, Hồ Tĩnh đã lập tức giành lấy vị trí cao nhất, tiếp theo là Trần Duy, hạng ba, bốn, năm là...
“Vòng thi đầu tiên là so tốc độ, mỗi luyện khí sư sẽ dùng thời gian ngắn nhất luyện chế vũ khí.”
“Đừng hòng giở trò gian lận bởi bên cạnh mỗi người sẽ có một giám thị, binh khí nếu thành phẩm sẽ được bọn họ công bố, còn nếu gian lận lập tức đuổi ra. Ngoài ra, năm mươi người hoàn thành đầu tiên sẽ được vào vòng trong, còn lại... Bị loại.” Bạch Minh nhấn mạnh hai âm cuối làm tất cả chấn kinh.
“Cái gì?”
“Cuộc thi gần ba trăm người, chỉ mới vòng đầu chỉ còn năm mươi...”
“Mới vòng một đã tàn khốc thế này rồi...”
“Đại hội luyện khí của Trần gia cũng không quyết tuyệt như thế này...”
“Xem ra phần thưởng rất hậu hĩnh đây.”
“...”
“Thứ này được gọi là đồng hồ cát.” Bạch Minh lấy ra một vật, nói tiếp: “Khi cát trong đó chảy hết cũng là lúc bài thi phải ngưng lại dù có hoàn thành hay không.”
“Còn ai thắc mắc gì không, nếu không Bách Hội Luyện Khí... Bắt đầu. Vòng đầu tiên luyện chế binh khí nhất phẩm.” Tiếng vang vọng khắp tất cả.
Đám trẻ vội vàng nhóm lửa lên, bỏ vật liệu vào trong lò, nung chảy ra còn linh sư hỏa hệ thì trực tiếp dùng hỏa nguyên tố nung các khối sắt ra. Sau khi nung chảy, họ bắt đầu chuyển sang giai đoạn hai.
Keng! Keng! Keng! Từng tiếng gõ giòn tan vang lên. Tuy bước đầu tất cả đều giống nhau nhưng tới bước hai thủ pháp đã khác biệt. Họ bắt đầu thi triển công pháp luyện khí của mình, dùng búa, đao, kiếm mà nắn hình khối sắt thành vũ khí như ý muốn.
Trình độ của luyện khí sư càng giỏi thì việc uống nắn hình hài vũ khí càng nhanh, mỗi nhịp rèn đều chính xác không một chút sai lệch.
Bên cạnh đó có rất nhiều đứa trẻ đôi lúc đánh mắt về phía đồng hồ cát đang chảy xuống vỡi nỗi lo sợ hết giờ. Dù bình thường đến bước này bọn họ làm rất khá nhưng không hiểu sao tinh thần có gì đó vội vã, đè nặng khiến cho sức gõ, sự chính xác mất đi nhiều. Gần hết giờ mà binh khí vẫn chưa thành hình.
Hồ Tĩnh đứng ở vị trí đầu đang gõ liên tục vào miếng kim loại nóng chảy, nó đã sắp thành hình rồi. Hắn quay sang phía Trần Duy, nói: “Ha, Trần đại ca, ta chỉ xuất ra một phần lực thôi, nếu một phần lực này huynh cũng không tiếp được thì đúng là phế vật.”
Nghe thấy lời nói khích, máu nóng trong người Trần Duy bốc lên, hắn liên tục nện xuống mạnh bạo. Hắn nghiến răng rồi lại thả lỏng, tuy rất bực tức nhưng tài không bằng người. Hồ Tĩnh chỉ còn khoản ba, bốn mươi giây nữa là thành phẩm.
“Trần Duy ca ca, cố lên.” Tạ Sùng Hy ở bên ngoài âm thầm cổ vũ.
Trong khi đó một giọng nói hiện trong đầu Phong Vân: “Vòng thi này nói là so tốc độ chi bằng là đấu tâm tính.”
“Rất nhiều luyện khí sư trẻ kia, bình thường luyện chế binh khí nhất phẩm rất dễ dàng, nhưng dưới áp lực, không khí hối hả khiến cho trong lòng nóng nảy dễ thất bại.”
Trong ngũ kỳ nhân, Trần Minh Công từ đầu chưa hề nói một lời bỗng cất tiếng: “Vị trí đầu tiên đã thuộc về Hồ Tĩnh rồi.”
Tạ Sùng Hy, Nguyễn Bá Tĩnh, Mai Nghị: “Hửm?”
“Các ngươi nhìn kìa, động tác của hắn vô cùng dứt khoát, tay trái giữ sắt nóng, tay phải liên tục rèn giũa, chuyển động vô cùng nhịp nhàng điêu luyện, không phải là kẻ mới vào nghề.”
Ở chỗ các vị gia chủ, Hồ Thiết Mộc nhìn Bạch Phong Vĩ bằng ánh mắt khiêu khích, cười lớn: “Ha ha, vị trí đệ nhất vòng đầu thuộc về chúng ta rồi.”
“Hừ, còn chưa thành phẩm đâu...” Bạch Phong Vĩ khoanh tay hừ lạnh. Ở đây, không ai để ý rằng lão luyện khí sư Lí Bân bên cạnh tam gia Hồ Hải đã biến mất.
“Thành phẩm.”
Một tiếng vang lớn kéo theo tất cả ánh mắt.
Hôm nay Bạch gia tổ chức đại hội so tài dành cho luyện khí sư thiếu niên, phàm là luyện khí sư của Văn Lang trấn có độ tuổi từ tám đến mười lăm đều có thể tham dự. Đám người qua lại truyền tai nhau rằng hạng nhất cuộc so tài này có được phần thưởng rất hậu hĩnh.
“Nhìn kìa, là tam công tử Trần gia Trần Ngạo đấy...” Một đám người chỉ chỉ về phía một thiếu niên bên Trần gia.
“Đó là một thiên tài luyện khí sư, mười ba tuổi đã là luyện khí sư nhất tinh rồi, nghe đâu đã sắp bước chân vào hàng nhị tinh rồi.”
“Kia là Lục đại sư của Thiết Cương quán, đứa trẻ kia là Lục Phát, chỉ mới tám tuổi thôi đã trở thành luyện khí sư rồi.”
“Cao Cường, luyện khí sư nhất tinh...”
“Nam Uy...”
“...”
Tất cả thiếu niên luyện khí sư tinh anh đều tập trung đông đủ cả, người qua đường còn thấy vài vị luyện khí sư trước đó chỉ sinh hoạt tại võ đường, trong các tiệm rèn thì hôm nay họ cũng lộ mặt ra. Điều này càng làm đám đông tò mò về phần thưởng kia hơn.
“Mọi người nhìn kìa, là ngũ kỳ nhân đấy...” Có người không nhịn được chỉ chỉ.
Ngũ kỳ nhân, năm linh sư tuyệt thế thiên tài thế hệ này của trấn Văn Lang: Bạch Phong Vân, Trần Minh Công, Nguyễn Bá Tĩnh, Tạ Sùng Hy, Mai Nghị. Tuy là năm đứa trẻ tám tuổi nhưng lại liên tiếp tạo ra kỳ tích mà không có đứa trẻ nào đạt được: giết tên sát nhân hàng loạt Bạo Long linh Sĩ nhất tinh, mang đến những đồ vật kinh thế, hai lần ngăn chặn thú triều...
Bên cạnh đó năm người họ cũng là năm thiên tài tu luyện, tu vi vượt trội hoàn toàn so với đồng bạn trang lứa.
“Trần huynh vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, vết thương lần trước xem ra đã khỏi rồi....” Bạch gia chủ Bạch Phong Vĩ đứng bên cạnh Trần gia chủ Trần Hạo cười nói.
“Ha ha, chỉ là một con chim nhỏ chích sao có thể làm Trần mỗ bị thương chứ...” Trần Hạo cười đáp lễ. Mặc dù nói vậy nhưng sẹo dài trên cánh tay vạm vỡ của ông vẫn truyền tới những đợt đau nhức từ lần thú triều trước.
“Chả là ta nghĩ khẩu súng đó đã rất hoàn mĩ rồi mà, sao con bé Phong Vân còn cần nhiều luyện khí sư thế làm gì?” Trần Hạo nghi hoặc nói.
Thú triều lần trước có tới ba đàn thú, trong đó thực lực của Phong Linh Miêu Vương, con đầu đàn Phong Linh Miêu tộc là khủng bố nhất, là một đầu yêu thú linh Sĩ cửu tinh, cả Trần Hạo và Bạch Phong Vĩ là linh Sĩ thất tinh hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của nó.
Chỉ thời khắc cuối cùng kia, Bạch Phong Vân cùng những luyện khí sư luyện chế súng tại chỗ, bắn liên tục vào cơ thể nó để tạo nên những vết thương, qua đó phóng độc vào trong mới tiêu diệt được con Phong Linh Miêu Vương này.
“Ta cũng không biết con bé nghĩ gì, nó chỉ nói khẩu súng vẫn chưa hoàn thiện, uy lực còn yếu lắm.”
Lời vừa nói ra làm Trần Hạo kinh ngạc, sau khi về trấn Văn Lang, ông đã xin mượn khẩu súng đó về cho các luyện khí sư nhà mình nghiên cứu, bọn họ đều nói súng này đã hoàn thiện rồi, thông số không có gì sai lệch cả.
Súng, là vũ khí được Bắc Bình Vương năm đó chế tạo ra, được xếp trên cả đao kiếm. Tuy nhiên bản thiết kế của súng thì không hề hoàn thiện, trải qua mười vạn năm nghiên cứu, thử nghiệm, các luyện khí sư kia cũng không thể nào chế tạo ra nổi.
Bọn họ chỉ coi đó là loại vũ khí giả tưởng, chỉ do mình Bắc Bình Vương suy diễn ra mà thôi cho tới hôm thú triều kia, bằng cách nào đó Bạch Phong Vân đã hoàn thiện bản thiết kế, rèn ra một khẩu súng thật sự, uy lực của nó còn vượt qua cả tưởng tượng của Trần Hạo và những luyện khí sư có mặt ở đó.
Dù nó chỉ là loại vũ khí nhị phẩm, chưa hề khảm yêu hạch vào lại có thể làm bị thương Phong Linh Miêu Vương kia, lực sát thương còn mạnh hơn cả đao kiếm cùng cấp nếu không sử dụng linh lực.
Trên khoản sân rộng lớn, từng lò rèn cho tới bàn, búa, đồ nghề đều làm từ chất liệu tốt nhất, ai cũng cảm thấy một sự trang trọng nhất định.
“Chào mừng tất cả luyện khí sư tài năng tới Bách Hội Luyện khí của Bạch gia ta.” Người chủ trì buổi lễ là Bạch Minh, nhị gia chi thứ của Bạch gia.
Không khí ấm áp, bằng chất giọng của Bạch Minh đẩy sự náo nhiệt lên đỉnh điểm: “Chắc các vị đã ngày đêm trông ngóng về ngày này, tài năng, tinh thần đều đã chuẩn bị đủ. Vậy thì ta không nhiều lời nữa. Thể thức của hội thi tài này giống như Trần gia tổ chức, mỗi luyện khí sư hãy chọn cho mình một vị trí tốt.”
Những vị sư phụ cử ra đệ tử tâm đắc nhất của mình, bọn họ mang theo đao, kiếm, búa, lưỡi lam phục vụ cho việc luyện khí. Không phải là họ không thích sử dụng búa của Bạch gia mà là vì mỗi môn phái đều truyền dạy cách thức luyện khí khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Đám trẻ vừa nghe Bạch Minh nói lập tức chạy đi tìm lò lửa cùng bàn đá tốt nhất cho mình.
“Vậy...” Bạch Minh chưa kịp nói hết thì một giọng nói cắt ngang: “Khoan đã...”
Bỗng nhiên người xung quanh từ từ dạt ra hai bên, để lộ một đoàn người cùng tiến vào trong sân lớn. Dẫn đầu là một người đàn ông thân thể cao lớn, trên người nhàn nhạt mùi thuốc, hắn có một ánh mắt tàn bạo, đó là Hồ Thiết Mộc, gia chủ Hồ gia.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh thư sinh, vẻ ngoài vô hại nhưng khí tức phát ra lại có chút thâm độc, đó là Hồ Hải, tam phòng Hồ gia.
Hồ gia xuất hiện cùng những khuôn mặt thân quen, thất công tử Hồ gia Hồ Khởi, nhị tiểu thư Hồ Tĩnh, con gái Hồ Hải Hồ Ngọc Lan... Không chỉ thế, đi bên trái Hồ Hải còn có một lão nhân, nếu Thanh Liên và Chí Nam ở đây có thể sẽ nhận ra lão già này, là lão già ngày hôm đó hai người đụng độ.
“Hồ gia các ngươi thật rảnh rỗi...” Bạch Phong Vĩ nhe răng cười nói.
“Náo nhiệt thế này sao có thể thiếu phần chúng ta được.” Hồ Thiết Mộc đáp lại. Hai người như có một luồng điện đối nghịch nhau.
Kể từ khi Bạch gia đến nơi này, Hồ gia đã liên tục làm khó khắp nơi, quan hệ hai nhà có thể nói là như nước với lửa trên mọi phương diện.
“Hồ gia là gia tộc luyện đan, ta đâu có nghe nói hậu nhân nào là luyện khí sư đâu nhỉ.” Một người trong đám đông nói.
“Khoan đã, hình như đợt trước Hồ gia thu nhận một vị trưởng lão cung phụng, Lí Bân sư phụ.”
“Lí Bân sư phụ... Lão ta là luyện khí sư tam phẩm đấy.”
“Trình độ luyện khí của lão có thể sánh ngang với nhị phòng Trần gia rồi.”
Quần chúng bắt đầu xì xầm to nhỏ, lão già đứng bên cạnh Hồ Hải bước ra phía trước, chắp tay chào ba vị gia chủ, nói: “Chắc các vị cũng quen lão phu rồi, ta có nhận một đệ tử tốt của Hồ gia, Hồ Tĩnh.”
“Hồ Tĩnh thiếu gia mặc dù sinh ra trong gia tộc luyện đan nhưng thiên phú luyện khí trác tuyệt, học rộng hiểu sâu, cần cù chăm chỉ, chỉ mới tám tuổi đã là luyện khí sư nhị phẩm. Lão phu đảm bảo Bách Hội Luyện Khí này đệ nhất bảng thuộc về Hồ gia chúng ta.”
Lão già vừa dứt lời, từng đợt huyên náo truyền tới:
“Tên Hồ Tĩnh đó thế mà là thiên tài sao?”
“Luyện khí sư nhị phẩm, hắn chỉ mới tám tuổi mà đã ngang hàng với Trần Duy thiếu gia mười tuổi rồi.”
“Cuộc so tài lần này thật sự đáng xem đây.”
“...”
Nhìn những ánh mắt hâm mộ ghen ghét hướng về mình, trong lòng Hồ Tĩnh nổi lên một trận lân lân. Hắn quay sang chỗ đám người Bạch Phong Vân, dùng khuôn mặt khiêu khích nhìn bọn họ.
“Phì, tên đáng ghét đó.” Tạ Sùng Hy phồng má, rất muốn xông lên đó cho hắn một trận. Cô nàng quay sang Phong Vân, nói: “Phong Vân, tên Hồ Tĩnh đó ngày thường ngu ngốc, chỉ có tu vi cao cường, ta chưa thấy hắn luyện khí bao giờ.”
“Phải, đây rốt cuộc là chuyện gì, chỉ sau một đêm từ số không thành luyện khí sư nhị phẩm.” Mai Nghị cũng đầy vẻ nghi hoặc nói.
Phong Vân im lặng không nói gì, âm thầm truyền âm với ai đó: “Ma vật, kiểm tra Hồ Tĩnh.”
Một lúc sau đó thì một giọng nói bí ẩn trong đầu Phong Vân vang lên: “Hắn đích thực là luyện khí sư nhị phẩm, trong một đêm số liệu hoàn toàn thay đổi.”
“Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.” Phong Vân cười nói với bốn người còn lại: “Dù cho tên đó có giở trò gì thì cũng không giành nổi cái ghế đệ nhất đâu.”
“Hả, chẳng lẽ ngươi cho rằng Trần Duy ca ca?” Ánh mắt Tạ Sùng Hy sáng lên.
Phong Vân lắc đầu.
“Cao Cường?” Mai Nghị hỏi.
Phong Vân vẫn lắc đầu.
“Lí Tịch?” Nguyễn Bá Tĩnh hỏi.
Phong Vân vẫn là lắc đầu, nàng ta nhe nụ cười xinh đẹp tinh nghịch, nói: “Cứ coi đi, rồi sẽ biết.”
Gần ba trăm luyện khí sư từ tám đến mười lăm tuổi đã vào vị trí, Bạch Minh đứng trên bục nói vọng xuống: “Năm vị trí đứng cao nhất kia chính là dành cho năm người đứng đầu, cao nhất hạng một, thấp nhất hạng năm, ai có đủ sự tự tin có thể đứng lên đó.”
Không nghi ngờ gì, Hồ Tĩnh đã lập tức giành lấy vị trí cao nhất, tiếp theo là Trần Duy, hạng ba, bốn, năm là...
“Vòng thi đầu tiên là so tốc độ, mỗi luyện khí sư sẽ dùng thời gian ngắn nhất luyện chế vũ khí.”
“Đừng hòng giở trò gian lận bởi bên cạnh mỗi người sẽ có một giám thị, binh khí nếu thành phẩm sẽ được bọn họ công bố, còn nếu gian lận lập tức đuổi ra. Ngoài ra, năm mươi người hoàn thành đầu tiên sẽ được vào vòng trong, còn lại... Bị loại.” Bạch Minh nhấn mạnh hai âm cuối làm tất cả chấn kinh.
“Cái gì?”
“Cuộc thi gần ba trăm người, chỉ mới vòng đầu chỉ còn năm mươi...”
“Mới vòng một đã tàn khốc thế này rồi...”
“Đại hội luyện khí của Trần gia cũng không quyết tuyệt như thế này...”
“Xem ra phần thưởng rất hậu hĩnh đây.”
“...”
“Thứ này được gọi là đồng hồ cát.” Bạch Minh lấy ra một vật, nói tiếp: “Khi cát trong đó chảy hết cũng là lúc bài thi phải ngưng lại dù có hoàn thành hay không.”
“Còn ai thắc mắc gì không, nếu không Bách Hội Luyện Khí... Bắt đầu. Vòng đầu tiên luyện chế binh khí nhất phẩm.” Tiếng vang vọng khắp tất cả.
Đám trẻ vội vàng nhóm lửa lên, bỏ vật liệu vào trong lò, nung chảy ra còn linh sư hỏa hệ thì trực tiếp dùng hỏa nguyên tố nung các khối sắt ra. Sau khi nung chảy, họ bắt đầu chuyển sang giai đoạn hai.
Keng! Keng! Keng! Từng tiếng gõ giòn tan vang lên. Tuy bước đầu tất cả đều giống nhau nhưng tới bước hai thủ pháp đã khác biệt. Họ bắt đầu thi triển công pháp luyện khí của mình, dùng búa, đao, kiếm mà nắn hình khối sắt thành vũ khí như ý muốn.
Trình độ của luyện khí sư càng giỏi thì việc uống nắn hình hài vũ khí càng nhanh, mỗi nhịp rèn đều chính xác không một chút sai lệch.
Bên cạnh đó có rất nhiều đứa trẻ đôi lúc đánh mắt về phía đồng hồ cát đang chảy xuống vỡi nỗi lo sợ hết giờ. Dù bình thường đến bước này bọn họ làm rất khá nhưng không hiểu sao tinh thần có gì đó vội vã, đè nặng khiến cho sức gõ, sự chính xác mất đi nhiều. Gần hết giờ mà binh khí vẫn chưa thành hình.
Hồ Tĩnh đứng ở vị trí đầu đang gõ liên tục vào miếng kim loại nóng chảy, nó đã sắp thành hình rồi. Hắn quay sang phía Trần Duy, nói: “Ha, Trần đại ca, ta chỉ xuất ra một phần lực thôi, nếu một phần lực này huynh cũng không tiếp được thì đúng là phế vật.”
Nghe thấy lời nói khích, máu nóng trong người Trần Duy bốc lên, hắn liên tục nện xuống mạnh bạo. Hắn nghiến răng rồi lại thả lỏng, tuy rất bực tức nhưng tài không bằng người. Hồ Tĩnh chỉ còn khoản ba, bốn mươi giây nữa là thành phẩm.
“Trần Duy ca ca, cố lên.” Tạ Sùng Hy ở bên ngoài âm thầm cổ vũ.
Trong khi đó một giọng nói hiện trong đầu Phong Vân: “Vòng thi này nói là so tốc độ chi bằng là đấu tâm tính.”
“Rất nhiều luyện khí sư trẻ kia, bình thường luyện chế binh khí nhất phẩm rất dễ dàng, nhưng dưới áp lực, không khí hối hả khiến cho trong lòng nóng nảy dễ thất bại.”
Trong ngũ kỳ nhân, Trần Minh Công từ đầu chưa hề nói một lời bỗng cất tiếng: “Vị trí đầu tiên đã thuộc về Hồ Tĩnh rồi.”
Tạ Sùng Hy, Nguyễn Bá Tĩnh, Mai Nghị: “Hửm?”
“Các ngươi nhìn kìa, động tác của hắn vô cùng dứt khoát, tay trái giữ sắt nóng, tay phải liên tục rèn giũa, chuyển động vô cùng nhịp nhàng điêu luyện, không phải là kẻ mới vào nghề.”
Ở chỗ các vị gia chủ, Hồ Thiết Mộc nhìn Bạch Phong Vĩ bằng ánh mắt khiêu khích, cười lớn: “Ha ha, vị trí đệ nhất vòng đầu thuộc về chúng ta rồi.”
“Hừ, còn chưa thành phẩm đâu...” Bạch Phong Vĩ khoanh tay hừ lạnh. Ở đây, không ai để ý rằng lão luyện khí sư Lí Bân bên cạnh tam gia Hồ Hải đã biến mất.
“Thành phẩm.”
Một tiếng vang lớn kéo theo tất cả ánh mắt.
Danh sách chương