“Thành phẩm. Người luyện thành là Đinh gia Đinh Đậu Đậu.”

Một tiếng vang lớn kéo theo tất cả ánh mắt, không phải của năm vị trí tinh anh mà thuộc về vị trí tầm thường. Một vị đệ tử có thân hình béo mập, búi một chỏm tóc nhỏ trên đầu, khuôn mặt nhìn vào khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Cái gì, Đinh gia? Đinh gia là nơi nào, sao ta chưa từng nghe thấy...”

“Luyện khí sư Đinh gia trước giờ cũng chưa từng nghe qua...”

“Thế mà tên đó có thể đánh bại cả Hồ Tĩnh, đạt hạng nhất sao...”

“...”

Từng ánh mắt nhìn về vị luyện khí sư xa lạ, bình thường kia làm Hồ Tĩnh nghiến răng: “Thằng ranh đó là ai, dám phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Hồ Tĩnh vừa nhìn mà hai tay vẫn rèn vũ khí bình thường, tất cả ánh nhìn đều đổ về phía nam hài tử béo mập kia nên không thấy một màn bất thường này.

“Này Phong Vân, đó là kẻ mà ngươi nói sao?” Tạ Sùng Hy tò mò hỏi.

“Trấn Văn Lang này còn có Đinh gia sao, sao ta chưa từng nghe thấy cái tên này, còn có tên béo đó nữa, lần đầu ta mới thấy...” Nguyễn Bá Tĩnh gãi gãi đầu nói.

“Tự tổ chức, tự giật giải.” Trần Minh Công vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nói.

“Hồ Tĩnh Hồ gia, thành phẩm.”

“Trần Duy Trần gia, thành phẩm.”

“Cao...”

Những tiếng báo thành phẩm lần lượt xuất hiện, đồng hồ cát trên tay Bạch Minh đã chảy hết xuống, ông lớn giọng tuyên bố: “Tất cả ngưng, đệ tử nào chưa thành phẩm lập tức bị loại.”

Chỉ mới vòng đầu tiên mà các đệ tử tham dự chỉ còn bốn mươi người, con số này có lẽ còn cao hơn một chút nếu không vì nam hài Đinh Đậu Đậu kia luyện thành phẩm.

“Ha ha, may mắn giành hạng nhất rồi.” Đinh Đậu Đậu cắn một cái bánh, vui vẻ nói, không hề để ý tới những ánh mắt ác ý kia. Người này không ai khác chính là Chí Nam giả dạng.

“Tất cả chuẩn bị qua vòng tiếp theo...” Bạch Minh đang nói thì bị cắt ngang: “Khoan đã...”

Kẻ cắt ngang là Hồ Thiết Mộc, gia chủ Hồ gia. Hắn chỉ thẳng vào Chí Nam, nói: “Đứa cháu này của ta, trình độ luyện khí siêu việt cùng lứa, ta thật khó tưởng tượng lại có kẻ có tốc độ luyện khí vượt qua cả nó ở trình độ này.”

“Ta nghi ngờ thằng nhóc này gian lận.” Hồ Thiết Mộc nói lớn câu cuối cùng cho tất cả đều nghe thấy, làm cho đám đông nổi lên huyên náo.

“Đúng vậy.” Hồ Tĩnh chỉ vào Chí Nam, bất bình nói: “Ta không tin tốc độ luyện khí của ta lại thua ngươi, chắc chắn ngươi đã gian lận.”

“Đúng rồi, thực lực của Lí Bân sư phụ là số một số hai ở đây, tiểu tử Hồ Tĩnh kia đã tiệm cận luyện khí sư nhị phẩm, sao có thể bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đánh bại chứ?”

“Gian lận, chắc chắn là gian lận...”

“Đuổi hắn đi, trả lại công bằng cho Hồ thiếu gia...”

“Trả lại công bằng cho Hồ thiếu gia...”

“...”

Chí Nam đón nhận hết những ánh mắt cay nghiệt kia, cậu ăn nốt cái bánh, vẫn bình chân như vại, nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng... Bên cạnh ta có giám thị quan sát, sao có thể gian lận chứ. Các ngươi xem sản phẩm của ta này.”

Chí Nam cầm lên một cây kim nhỏ xíu khiến toàn trường náo động:

“Ha ha ha...”

“Ha ha, một cây kim đấy...”

“Gì chứ, thứ đó đến cả ,ta người bình thường cũng có thể luyện được.”

“Thứ đó mà cũng gọi là vũ khí sao, đau bụng chết ta rồi...”

Ở bên ngoài, Phong Vân quan sát hết thảy, khoanh tay lẩm bẩm: “Thật tình, tên này vẫn thích chọc chó đến thế.”

Hồ Tĩnh cười lớn, khinh bỉ nói: “Ha ha, cái kim may vá đó cũng là vũ khí sao, ta thật...”

Vụt! Một tiếng gió âm thầm xẹt tới trước mặt Hồ Tĩnh, bị bàn tay của Hồ Thiết Mộc bất ngờ chặn lại. Hắn ta tỏa ra sát khí, nhìn Chí Nam, âm trầm nói: “Tiểu tử, ngươi dám ra tay với người của Hồ gia ta?” Vừa rồi nếu không phải hắn ra tay chặn cây kim này lại, e rằng nó sẽ ghim thẳng vào ấn đường của Hồ Tĩnh.

“Ồ, Hồ tiền bối, nếu thứ đó không phải là vũ khí, vì sao ngài lại chặn lại chứ?” Chí Nam cười nói. Khuôn mặt mập bên ngoài nhìn vô hại nhưng khi cười lại có gì đó khiêu khích, mỉa mai.

“Ngươi...” Hồ Thiết Mộc không nói nên lời, hắn ta ra tay thế này chẳng khác nào công nhận cây kim này là vũ khí chuẩn cả, như vậy, vị trí đứng đầu vòng một này thuộc về thằng nhóc mập trước mắt.

“Để ta nói rõ cho các ngươi nhé, binh khí có mười phẩm, chỉ cần ta vứt cục sắt này vào trong lửa, chỉ cần luyện chế không thất bại, thì nó chính là nhất phẩm binh khí.”

Chí Nam vừa giải thích khiến bầu không khí bỗng im lặng một cách bất thường.

Hồ Thiết Mộc nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nhìn Chí Nam. Binh khí cũng như đan dược, chỉ cần dùng nguyên liệu luyện chế nếu không thất bại thì đều được coi là binh khí/đan dược. Cao nhất là thập phẩm, thấp nhất là nhất phẩm, không có bậc thấp hơn nữa, vậy nên cây kim này chính là một nhất phẩm binh khí.

“Hứm, cây kim này cũng coi như qua cửa, nhưng vị trí đứng đầu này...” Chí Nam cắt ngang lời Hồ Thiết Mộc: “Của ta.”

“Thằng nhóc mập, đừng có được nước lấn tới.” Hồ Tĩnh nổi giận chỉ chỉ: “Cây kim thô kệch này cho dù là vũ khí nhất phẩm, cũng là loại hạ đẳng nhất.”

“Ha ha, loại kém cỏi nhất không phải là vũ khí sao, chẳng phải lúc nãy trọng tài đã công bố thể chế rất rõ ràng, lần thi này thiên về tốc độ.”

“Đám ngu ngốc các ngươi chăm chăm luyện chế vũ khí thượng phẩm làm gì, thua thì khóc cái gì chứ.” Chí Nam cố ý cười lớn, ai cũng nghe ra sự châm chọc trong giọng điệu.

“Con mẹ nó, ta muốn đánh hắn một trận...”

“Nếu ta cũng phát hiện lỗ hổng quy tắc này thì ta...”

“Ây da, phải thi cùng đám ngu ngốc này tốn thời gian của ta quá, chi bằng tuyên bố ta thắng chung cuộc cho nhanh.” Chí Nam lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Cay thật cay thật, ta muốn giết hắn...”

“Tên béo mập khốn khiếp...”

“Vô liêm sỉ...”

“...”

Từng ánh mắt hận không thể giết người bắn về phía Chí Nam, Chí Nam vẫn vui vẻ ăn một cái bánh trước mặt bao nhiêu người. Đám trẻ bọn họ không để ý rằng bản thân mình đã bắt đầu mất bình tĩnh một chút khi bị Chí Nam chọc tức.

Trần Hạo nhìn Chí Nam như nhìn một viên trân châu, quay sang Bạch Phong Vĩ, nói: “Bạch đệ, thằng nhóc thiên tài này ở đâu ra vậy, nếu nhị đệ của ta biết được, không biết nó sẽ làm ra bản mặt gì đây.”

“Ha ha...” Bạch Phong Vĩ cười xã giao, ông biết thừa thằng nhóc mập trên đài là người mà con gái mình đã nhờ đến giúp, chỉ là có hơi tò mò về thân phận.

Bạch Phong Vĩ híp mắt nhìn vào Chí Nam, một kẻ dám đương đầu với uy nghiêm của Hồ gia, chắc chắn bối cảnh không hề tầm thường.

“Nếu không có ai ý kiến, ta tuyên bố vòng đầu tiên, vị trí hạng nhất thuộc về Đinh công tử.” Bạch Minh lớn tiếng tuyên bố, sau đó quay sang Chí Nam, nói: “Đinh công tử, ngươi đạt được hạng nhất, hãy bước lên chỗ cao nhất kia.”

Bạch Minh chỉ tay về phía chỗ Hồ Tĩnh đang đứng, làm hắn nghiến răng, giận dữ nắm chặt nắm đấm.

“Ây da, vị trí nào cũng như nhau thôi, ta không ham.” Chí Nam giơ hai tay từ chối.

“Hừ, xem như ngươi có mắt.” Trong nhận định của Hồ Tĩnh, Chí Nam là một người thông minh, biết vòng một là do mình lách luật nên mới có được hạng nhất, còn qua vòng hai này, có lẽ đến hạng hai, ba mươi người đầu cũng chẳng vô được.

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Hồ Tĩnh nhìn Chí Nam càng thêm khinh thường. Còn Hồ Thiết Mộc nhìn Chí Nam đầy ác ý xong quay lại chỗ ngồi của mình, hắn ta đã thật sự nổi lên sát tâm rồi, chỉ cần Bách Hội Luyện Khí này kết thúc, hừ hừ...

“Gì thế ma vật?” Phong Vân trò chuyện trong không gian tinh thần.

“Phong Vân, vừa rồi cây kim này bắn ra, nếu Hồ Thiết Mộc không chặn nó lại sợ rằng Hồ Tĩnh đã mất mạng.”

“Không phải chứ?” Phong Vân kinh ngạc, bất giác nhìn lên chỗ Chí Nam trên kháng đài.

“Phong Vân, ta cảm thấy, Phạm Chí Nam này đã phạm vào sát giới rồi. Hắn là loại người đã phạm một lần sẽ có lần hai lần ba, vừa rồi hắn ra tay không hề lưu tình chút nào, tương lai ngươi nên hạn chế giao thiệp thì hơn.”

“Ha ha, ma vật à, ở thế giới này, có ai mà tay không dính máu chứ?” Phong Vân cười nói.

“Ta biết, nhưng mà... Thôi, không nói nữa...”

Lúc Hồ Tĩnh đang chuẩn bị vật dụng cho lần thi thứ hai thì một giọng nói vang lên trong đầu, là thuật truyền âm: “Ai giúp ngươi luyện khí thế?”

Giọng nói không nhanh không chậm, nửa nam nửa nữ nhưng khiến Hồ Tĩnh chợt rùng mình một cái, hắn bất giác nhìn xung quanh với vẻ mặt hoảng hốt.

Trong khi đó, tại một chỗ bí ẩn, lão già Lí Bân đó nhìn lên khoảng sân thi đấu, trầm mặc lẩm bẩm: “Ta đã làm rất kín đáo, đó là kẻ nào chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện