Toàn bộ đệ tử được linh khí từ Ngũ Hành Sơn vây quanh đã rơi vào trạng thái minh tưởng, thần hồn đang ở một vùng đất xa lạ.
Trong không gian tăm tối, một đạo ánh sáng từ trên không giáng xuống, tựa như phổ độ khai quang. Ánh sáng diễn hóa thành phi điểu lớn trước mắt Nam Hoa, nàng ta có thể cảm nhận được phi điểu trước mắt tỏa ra một cỗ uy áp không thể khinh thường, lại có dư vị tang thương cổ xưa.
Giữa tâm bạch điểu, một người đàn ông đang cầm thanh kiếm sắc bén vũ khúc, dù cho Nam Hoa có mặt ở đây hay không cũng không hề làm gián đoạn người đó.
Đường kiếm không hề có chút xảo diệu nào như Đoạn Thiên kiếm pháp mà nàng ta đang dùng. Nhưng mỗi đường kiếm lại phát ra kiếm ý rất mạnh lại kết hợp với sự đơn giản nên có thể xoay chuyển thân kiếm tùy theo ý muốn.
Nó khiến cho ngay cả bản thân Nam Hoa cũng không hề có ý muốn đối diện với một kiếm này, bởi nàng ta cảm giác được dù mình có vào thế thủ nào cũng đều bị kiếm xuyên qua người.
Nàng ta chỉ vừa cảm thấy chút thành tựu khi tham gia tranh đoạt truyền thừa mà giờ đã hoàn toàn tan biến. So với người đang vũ khúc trước mắt, kiếm pháp của nàng ta chẳng khác gì trò trẻ con.
Nam Hoa cũng như những đệ tử kia, được sư phụ dặn dò nhất định phải nắm bắt thời cơ, lĩnh ngộ tuyệt học bên trong này.
Nàng ta cũng giống những người khác, bước chân vào không gian này thì vũ khí trên tay cũng đi theo vào. Nàng ta chẳng hề mảy may nghĩ đến vì sao nó có thể vào đây cùng mình, chỉ cầm kiếm định mô phỏng theo kiếm pháp của người bên trong bạch điểu.
Vừa mới giơ kiếm ra, hình ảnh bản thân bị đả thương trong kỳ khảo hạch cuối năm lại hiện về.
Nam Hoa nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo kia, ánh mắt như thể muốn nói rằng mọi sự nỗ lực, cố gắng của nàng ta là vô nghĩa, chẳng thể tạo thành bất cứ phản kháng nào.
Đôi tay run rẩy, cắn răng, đã hai tháng rồi, dù biết tin Thanh Liên đã chết trong tà tai nhưng mỗi lần cầm kiếm lên, những hình ảnh ấy cứ chảy vào như thủy triều, trở thành bóng đen trong lòng nàng ta.
“Tại sao ta có thể thua một kẻ đã chết chứ? Ta là đệ tử ưu tú nhất của sư phụ, là đệ nhất kiếm sư tương lai. Ta nhất định phải lĩnh hội được kiếm pháp kia, nhất định không để kẻ nào giẫm dưới chân lần nữa.”
Liên tục động viên bản thân, tạm thời bỏ qua hình ảnh kia, nàng ta tập trung mô phỏng lại kiếm pháp của người đàn ông trong bạch điểu.
Ánh sáng truyền thừa đã chiếu sáng cả trấn Văn Lang và chục dặm xung quanh, nay đã có dấu hiệu yếu đi. Ánh sáng càng yếu, người lui tới càng nhiều, bởi đây là hiện tượng của việc truyền thừa sắp mở ra.
Thanh Liên ngồi trong căn chồi nhỏ, cất cao tiếng sáo. Khi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài ngừng lại cũng là lúc Thanh Liên ngừng thổi.
Ngồi một mình trong căn chồi, đôi tử nhãn đảo qua xung quanh, đánh giá tình hình. Nơi này thậm chí còn thô kệch hơn cả căn chồi của đôi tỉ đệ Ninh Nhất Ninh Nhị kia.
Thanh Liên thử di động chân mình nhưng không thể, cả hai chân cứ cứng như đá, không hề có chút liên kết nào với suy nghĩ của Thanh Liên.
“Chuyện gì thế này?” Dù Thanh Liên có làm cách gì đi nữa cũng không thể nhấc chân lên nổi, cảm giác như đôi chân hoàn toàn không nghe sai bảo của suy nghĩ.
“Hai chân gần như bị phế, nếu tiểu cô nương muốn đi lại bình thường thì tốt nhất là không nên động chân lúc này.” Vị Triệu phu nhân đi vào với một mâm đồ ăn trên tay.
Triệu phu nhân đặt mâm cơm cạnh Thanh Liên, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, chạm vào chân Thanh Liên, nói: “Tiểu cô nương bị nhiễm tà rất nặng, thông thường xương khớp trong cơ thể sẽ bị thoái hóa toàn bộ, gây ra cơn đau bất tận khi di chuyển, chỉ có thể thuyên giảm khi ở yên một chỗ.”
Ánh mắt Triệu phu nhân hiện lên tia hoài niệm: “Dù đau đớn bao nhiêu thì tinh thần vẫn có thể gánh chịu được, chỉ là phàm trần mắt thịt luôn có một bức tường ngăn cách gọi là thân thể. Dù tinh thần không hề mỏi mệt nhưng thân thể thì có đấy.”
Triệu phu nhân nhìn Thanh Liên, nói: “Cơ thể nhỏ bé này không chứa nổi tinh thần của cô nương đâu, nên hạn chế vận động lại.”
Ánh mắt của Triệu phu nhân làm Thanh Liên bất giác hỏi: “Đã từng có người như ta sao?”
Bỗng nhiên không khí xung quanh Triệu phu nhân trầm lại, nàng thở dài, nói: “Phải, là phụ thân ta. Năm đó vì cứu ta mà ông đã nhiễm tà rất nặng, dù tà lực gây ra đau đớn thế nào cũng không khiến chân ông chùn bước.” Có lẽ vì thế khi nhìn thấy Thanh Liên, nàng mới sinh ra hảo cảm.
“Thứ gì quan trọng đến mức cô nương chấp nhận bỏ qua cả đau đớn mà đến đây?”
Mắt Thanh Liên hơi cụp xuống, nhẹ giọng: “Chỉ là một lời hứa vu vơ thôi.” Lời hứa với một người đã khuất.
“Vậy sao.” Triệu phu nhân nghe âm thanh hời hợt cũng không hỏi nữa. Lời hứa vu vơ mà có thể khiến một đứa trẻ nhiễm tà nặng thế này phải đứng vững trên hai chân mình sao, nàng không tin.
“Tiểu cô nương, nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này nên ăn nhiều cá chút thì hai chân mới sớm bình phục.” Triệu phu nhân an ủi xong thì quay đi, ánh mắt xẹt qua một tia dị thường.
Nhìn bóng lưng, Thanh Liên suy nghĩ gì đó liền nói: “Các ngươi nên sớm rời khỏi đây.”
Bước chân của Triệu phu nhân chợt khựng lại giây lát rồi bước tiếp, không quên để lại một lời: “Đa tạ.”
Căn phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lí do Thanh Liên nhắc nhở bởi vì cô bé cảm nhận rõ rất nhiều chú ngữ ở bên ngoài kia, chúng đều là loại Tín trận dùng để nắm bắt thông tin, giống như trận pháp Thanh Liên từng dùng ở trấn Văn Lang, chỉ khác là không thu hình ảnh, chỉ có âm thanh.
Thanh Liên nhìn mâm cơm bên giường, quả thật đã hơn hai ngày chưa ăn gì rồi, dù tinh thần còn chống đỡ được nhưng cơ thể đã sinh mệt mỏi rồi.
Thanh Liên cầm chén cơm lên, vẫn như cũ, Thanh Liên chỉ gắp lấy rau để ăn, còn thịt cá gì đó Thanh Liên hoàn toàn không đụng vào. Cơm vừa bỏ vào miệng, Thanh Liên có thể cảm nhận được vị ngọt của tinh bột, không chỉ vậy còn có hương vị của rau xanh.
Nơi này quả thật rất kỳ diệu, các giác quan toàn vẹn đến mức Thanh Liên hoài nghi liệu bản thân có từng nhiễm tà không.
Ăn xong chén cơm, Thanh Liên bật thốt lên: “Vô lí.”
Tất cả đều hết sức vô lí, từ việc đi vào truyền thừa này mà không có chút suy nghĩ gì hay sẵn sàng liều mạng với con long mã kia. Thanh Liên rùng mình một cái, cảm giác như bản thân đang bị ai đó dẫn dắt.
Thân là luyện trận sư, Thanh Liên chưa bao giờ coi thường cảm giác của mình, bởi nó xuất phát từ ngộ tính. Có kẻ nào đó ở phía sau đang tác động lên ý thức của Thanh Liên.
“Địch tập kích...”
“Địch tập kích...”
Những tiếng gào thét vang dội, từng đợt ồn ào huyên náo vọng từ bên ngoài vào. Trong âm thanh náo loạn còn nghe ra tiếng binh khí va chạm, âm thanh của các đạo nguyên tố...
“Đến thật nhanh.” Thanh Liên biến mất tại chỗ.
Những căn chồi lá bị ngọn lửa thiêu qua, rất nhanh đã tạo thành biển lửa lớn, khói bốc lên nghi ngút.
“Tù trưởng Chu Diên Triệu Túc lạm dụng quyền hành, cấu kết với nô lệ nam man hòng mưu đồ tạo phản. Phụng lệnh quân Vương, trên dưới Chu Diên hôm nay... Toàn diệt.”
“... Toàn diệt...”
Câu nói vang vọng khắp cả Chu Diên. Những binh sĩ mặc áo giáp đen từ bên ngoài tràn vào như thủy triều, đi đến đâu chém giết đến đó bất kể là già trẻ, trai gái.
“Đây chính là sự nguy hiểm của Tín trận, cũng là sự nguy hiểm của thông tin.” Thanh Liên ngồi dựa vào cây suy ngẫm.
Thanh Liên nhìn về doanh trại, bên trong có rất nhiều thương binh, ngay cả Vạn Xuân Vương cũng bị thương, người bị thương nặng nhất có lẽ là thiếu niên bên cạnh Vạn Xuân Vương buổi sáng nay.
Đối mặt với tình thế này, bọn họ không thể nào chống lại đội quân trước mắt. Triệu Túc phát lệnh rút lui nhưng theo Thanh Liên, tốc độ này chậm hơn tốc độ chém giết ngoài kia, không có khả năng trốn được.
“Phải có ai đó ở lại chặn bọn chúng.” Triệu Túc một thân băng bó cầm thương trên tay, nói: “Hựu nhi, Trinh Hòa muội muội, Bôn lão đệ, các ngươi hãy dẫn quân rút lui, còn ta...”
Bốp! Hắn bị người đập mạnh phía sau gáy, bình thường đòn này chẳng thể gây thương tổn cho hắn nhưng hiện tại hắn bị thương rất nặng, đã ngất đi.
Người đánh hắn là Triệu phu nhân.
“Đại tẩu...” Thiếu nữ và Vạn Xuân Vương vừa thốt lên thì Triệu phu nhân chặn miệng: “Các ngươi là linh sư, là lực lượng nòng cốt của chúng ta, nếu có ở lại người đó phải là chúng ta.”
“Không được, chúng ta phải ở lại với tẩu.” Cả Vạn Xuân Vương và thiếu nữ cùng phản ứng, thế nhưng thương tích trên người trở nặng, không cho phép họ di chuyển.
Triệu phu mỉm cười, nói: “Chàng ấy và nhi tử ta, nhờ các ngươi chăm sóc rồi.” Nói rồi nàng ra lệnh cho thuộc hạ mang hai người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, nước mắt không tự chủ rơi xuống, kéo dài qua đôi má như hoa lê đái vũ. Trong đôi mắt gửi gắm hi vọng lên người bọn họ.
Ầm!
Rất nhanh binh sĩ ngoại tộc đã đánh đến tận cửa, ngọn lửa đỏ lan ra khắp Chu Diên.
Triệu phu nhân quẹt đi nước mắt, cầm giáo trên tay, kiên định hô lớn với những thương binh ở lại: “Hôm nay kẻ nào giết được nhiều giặc nhất, bổn phu nhân sẽ trọng thưởng kẻ đó.”
“Hoan hô, phu nhân muôn năm.” Thương binh và những nữ nhân đồng thanh hô lớn. Bọn họ hiểu tình hình của mình, nuốt nước mắt vào trong, sẵn sàng lấy đại cục làm trọng. Phía sau chính là quân chủ lực, là tương lai của Đại Việt.
Trong đám nữ nhân, có người tuổi đời còn rất trẻ, có người còn chưa gả đi, có người thậm chí còn phu quân, nhi tử phía sau mình... bọn họ không ngần ngại lựa chọn ở lại cùng phu nhân chặn hậu.
“Lấy cái chết bảo hộ tương lai, tuyệt không rơi lệ, tuyệt không quay đầu.”
Lửa cháy đến chân, Thanh Liên mở phong thuẫn ra. Cô bé không hề rời đi, vẫn ngồi yên lặng đó, chứng kiến dòng chảy lịch sử.
Trong không gian tăm tối, một đạo ánh sáng từ trên không giáng xuống, tựa như phổ độ khai quang. Ánh sáng diễn hóa thành phi điểu lớn trước mắt Nam Hoa, nàng ta có thể cảm nhận được phi điểu trước mắt tỏa ra một cỗ uy áp không thể khinh thường, lại có dư vị tang thương cổ xưa.
Giữa tâm bạch điểu, một người đàn ông đang cầm thanh kiếm sắc bén vũ khúc, dù cho Nam Hoa có mặt ở đây hay không cũng không hề làm gián đoạn người đó.
Đường kiếm không hề có chút xảo diệu nào như Đoạn Thiên kiếm pháp mà nàng ta đang dùng. Nhưng mỗi đường kiếm lại phát ra kiếm ý rất mạnh lại kết hợp với sự đơn giản nên có thể xoay chuyển thân kiếm tùy theo ý muốn.
Nó khiến cho ngay cả bản thân Nam Hoa cũng không hề có ý muốn đối diện với một kiếm này, bởi nàng ta cảm giác được dù mình có vào thế thủ nào cũng đều bị kiếm xuyên qua người.
Nàng ta chỉ vừa cảm thấy chút thành tựu khi tham gia tranh đoạt truyền thừa mà giờ đã hoàn toàn tan biến. So với người đang vũ khúc trước mắt, kiếm pháp của nàng ta chẳng khác gì trò trẻ con.
Nam Hoa cũng như những đệ tử kia, được sư phụ dặn dò nhất định phải nắm bắt thời cơ, lĩnh ngộ tuyệt học bên trong này.
Nàng ta cũng giống những người khác, bước chân vào không gian này thì vũ khí trên tay cũng đi theo vào. Nàng ta chẳng hề mảy may nghĩ đến vì sao nó có thể vào đây cùng mình, chỉ cầm kiếm định mô phỏng theo kiếm pháp của người bên trong bạch điểu.
Vừa mới giơ kiếm ra, hình ảnh bản thân bị đả thương trong kỳ khảo hạch cuối năm lại hiện về.
Nam Hoa nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo kia, ánh mắt như thể muốn nói rằng mọi sự nỗ lực, cố gắng của nàng ta là vô nghĩa, chẳng thể tạo thành bất cứ phản kháng nào.
Đôi tay run rẩy, cắn răng, đã hai tháng rồi, dù biết tin Thanh Liên đã chết trong tà tai nhưng mỗi lần cầm kiếm lên, những hình ảnh ấy cứ chảy vào như thủy triều, trở thành bóng đen trong lòng nàng ta.
“Tại sao ta có thể thua một kẻ đã chết chứ? Ta là đệ tử ưu tú nhất của sư phụ, là đệ nhất kiếm sư tương lai. Ta nhất định phải lĩnh hội được kiếm pháp kia, nhất định không để kẻ nào giẫm dưới chân lần nữa.”
Liên tục động viên bản thân, tạm thời bỏ qua hình ảnh kia, nàng ta tập trung mô phỏng lại kiếm pháp của người đàn ông trong bạch điểu.
Ánh sáng truyền thừa đã chiếu sáng cả trấn Văn Lang và chục dặm xung quanh, nay đã có dấu hiệu yếu đi. Ánh sáng càng yếu, người lui tới càng nhiều, bởi đây là hiện tượng của việc truyền thừa sắp mở ra.
Thanh Liên ngồi trong căn chồi nhỏ, cất cao tiếng sáo. Khi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài ngừng lại cũng là lúc Thanh Liên ngừng thổi.
Ngồi một mình trong căn chồi, đôi tử nhãn đảo qua xung quanh, đánh giá tình hình. Nơi này thậm chí còn thô kệch hơn cả căn chồi của đôi tỉ đệ Ninh Nhất Ninh Nhị kia.
Thanh Liên thử di động chân mình nhưng không thể, cả hai chân cứ cứng như đá, không hề có chút liên kết nào với suy nghĩ của Thanh Liên.
“Chuyện gì thế này?” Dù Thanh Liên có làm cách gì đi nữa cũng không thể nhấc chân lên nổi, cảm giác như đôi chân hoàn toàn không nghe sai bảo của suy nghĩ.
“Hai chân gần như bị phế, nếu tiểu cô nương muốn đi lại bình thường thì tốt nhất là không nên động chân lúc này.” Vị Triệu phu nhân đi vào với một mâm đồ ăn trên tay.
Triệu phu nhân đặt mâm cơm cạnh Thanh Liên, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, chạm vào chân Thanh Liên, nói: “Tiểu cô nương bị nhiễm tà rất nặng, thông thường xương khớp trong cơ thể sẽ bị thoái hóa toàn bộ, gây ra cơn đau bất tận khi di chuyển, chỉ có thể thuyên giảm khi ở yên một chỗ.”
Ánh mắt Triệu phu nhân hiện lên tia hoài niệm: “Dù đau đớn bao nhiêu thì tinh thần vẫn có thể gánh chịu được, chỉ là phàm trần mắt thịt luôn có một bức tường ngăn cách gọi là thân thể. Dù tinh thần không hề mỏi mệt nhưng thân thể thì có đấy.”
Triệu phu nhân nhìn Thanh Liên, nói: “Cơ thể nhỏ bé này không chứa nổi tinh thần của cô nương đâu, nên hạn chế vận động lại.”
Ánh mắt của Triệu phu nhân làm Thanh Liên bất giác hỏi: “Đã từng có người như ta sao?”
Bỗng nhiên không khí xung quanh Triệu phu nhân trầm lại, nàng thở dài, nói: “Phải, là phụ thân ta. Năm đó vì cứu ta mà ông đã nhiễm tà rất nặng, dù tà lực gây ra đau đớn thế nào cũng không khiến chân ông chùn bước.” Có lẽ vì thế khi nhìn thấy Thanh Liên, nàng mới sinh ra hảo cảm.
“Thứ gì quan trọng đến mức cô nương chấp nhận bỏ qua cả đau đớn mà đến đây?”
Mắt Thanh Liên hơi cụp xuống, nhẹ giọng: “Chỉ là một lời hứa vu vơ thôi.” Lời hứa với một người đã khuất.
“Vậy sao.” Triệu phu nhân nghe âm thanh hời hợt cũng không hỏi nữa. Lời hứa vu vơ mà có thể khiến một đứa trẻ nhiễm tà nặng thế này phải đứng vững trên hai chân mình sao, nàng không tin.
“Tiểu cô nương, nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này nên ăn nhiều cá chút thì hai chân mới sớm bình phục.” Triệu phu nhân an ủi xong thì quay đi, ánh mắt xẹt qua một tia dị thường.
Nhìn bóng lưng, Thanh Liên suy nghĩ gì đó liền nói: “Các ngươi nên sớm rời khỏi đây.”
Bước chân của Triệu phu nhân chợt khựng lại giây lát rồi bước tiếp, không quên để lại một lời: “Đa tạ.”
Căn phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lí do Thanh Liên nhắc nhở bởi vì cô bé cảm nhận rõ rất nhiều chú ngữ ở bên ngoài kia, chúng đều là loại Tín trận dùng để nắm bắt thông tin, giống như trận pháp Thanh Liên từng dùng ở trấn Văn Lang, chỉ khác là không thu hình ảnh, chỉ có âm thanh.
Thanh Liên nhìn mâm cơm bên giường, quả thật đã hơn hai ngày chưa ăn gì rồi, dù tinh thần còn chống đỡ được nhưng cơ thể đã sinh mệt mỏi rồi.
Thanh Liên cầm chén cơm lên, vẫn như cũ, Thanh Liên chỉ gắp lấy rau để ăn, còn thịt cá gì đó Thanh Liên hoàn toàn không đụng vào. Cơm vừa bỏ vào miệng, Thanh Liên có thể cảm nhận được vị ngọt của tinh bột, không chỉ vậy còn có hương vị của rau xanh.
Nơi này quả thật rất kỳ diệu, các giác quan toàn vẹn đến mức Thanh Liên hoài nghi liệu bản thân có từng nhiễm tà không.
Ăn xong chén cơm, Thanh Liên bật thốt lên: “Vô lí.”
Tất cả đều hết sức vô lí, từ việc đi vào truyền thừa này mà không có chút suy nghĩ gì hay sẵn sàng liều mạng với con long mã kia. Thanh Liên rùng mình một cái, cảm giác như bản thân đang bị ai đó dẫn dắt.
Thân là luyện trận sư, Thanh Liên chưa bao giờ coi thường cảm giác của mình, bởi nó xuất phát từ ngộ tính. Có kẻ nào đó ở phía sau đang tác động lên ý thức của Thanh Liên.
“Địch tập kích...”
“Địch tập kích...”
Những tiếng gào thét vang dội, từng đợt ồn ào huyên náo vọng từ bên ngoài vào. Trong âm thanh náo loạn còn nghe ra tiếng binh khí va chạm, âm thanh của các đạo nguyên tố...
“Đến thật nhanh.” Thanh Liên biến mất tại chỗ.
Những căn chồi lá bị ngọn lửa thiêu qua, rất nhanh đã tạo thành biển lửa lớn, khói bốc lên nghi ngút.
“Tù trưởng Chu Diên Triệu Túc lạm dụng quyền hành, cấu kết với nô lệ nam man hòng mưu đồ tạo phản. Phụng lệnh quân Vương, trên dưới Chu Diên hôm nay... Toàn diệt.”
“... Toàn diệt...”
Câu nói vang vọng khắp cả Chu Diên. Những binh sĩ mặc áo giáp đen từ bên ngoài tràn vào như thủy triều, đi đến đâu chém giết đến đó bất kể là già trẻ, trai gái.
“Đây chính là sự nguy hiểm của Tín trận, cũng là sự nguy hiểm của thông tin.” Thanh Liên ngồi dựa vào cây suy ngẫm.
Thanh Liên nhìn về doanh trại, bên trong có rất nhiều thương binh, ngay cả Vạn Xuân Vương cũng bị thương, người bị thương nặng nhất có lẽ là thiếu niên bên cạnh Vạn Xuân Vương buổi sáng nay.
Đối mặt với tình thế này, bọn họ không thể nào chống lại đội quân trước mắt. Triệu Túc phát lệnh rút lui nhưng theo Thanh Liên, tốc độ này chậm hơn tốc độ chém giết ngoài kia, không có khả năng trốn được.
“Phải có ai đó ở lại chặn bọn chúng.” Triệu Túc một thân băng bó cầm thương trên tay, nói: “Hựu nhi, Trinh Hòa muội muội, Bôn lão đệ, các ngươi hãy dẫn quân rút lui, còn ta...”
Bốp! Hắn bị người đập mạnh phía sau gáy, bình thường đòn này chẳng thể gây thương tổn cho hắn nhưng hiện tại hắn bị thương rất nặng, đã ngất đi.
Người đánh hắn là Triệu phu nhân.
“Đại tẩu...” Thiếu nữ và Vạn Xuân Vương vừa thốt lên thì Triệu phu nhân chặn miệng: “Các ngươi là linh sư, là lực lượng nòng cốt của chúng ta, nếu có ở lại người đó phải là chúng ta.”
“Không được, chúng ta phải ở lại với tẩu.” Cả Vạn Xuân Vương và thiếu nữ cùng phản ứng, thế nhưng thương tích trên người trở nặng, không cho phép họ di chuyển.
Triệu phu mỉm cười, nói: “Chàng ấy và nhi tử ta, nhờ các ngươi chăm sóc rồi.” Nói rồi nàng ra lệnh cho thuộc hạ mang hai người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, nước mắt không tự chủ rơi xuống, kéo dài qua đôi má như hoa lê đái vũ. Trong đôi mắt gửi gắm hi vọng lên người bọn họ.
Ầm!
Rất nhanh binh sĩ ngoại tộc đã đánh đến tận cửa, ngọn lửa đỏ lan ra khắp Chu Diên.
Triệu phu nhân quẹt đi nước mắt, cầm giáo trên tay, kiên định hô lớn với những thương binh ở lại: “Hôm nay kẻ nào giết được nhiều giặc nhất, bổn phu nhân sẽ trọng thưởng kẻ đó.”
“Hoan hô, phu nhân muôn năm.” Thương binh và những nữ nhân đồng thanh hô lớn. Bọn họ hiểu tình hình của mình, nuốt nước mắt vào trong, sẵn sàng lấy đại cục làm trọng. Phía sau chính là quân chủ lực, là tương lai của Đại Việt.
Trong đám nữ nhân, có người tuổi đời còn rất trẻ, có người còn chưa gả đi, có người thậm chí còn phu quân, nhi tử phía sau mình... bọn họ không ngần ngại lựa chọn ở lại cùng phu nhân chặn hậu.
“Lấy cái chết bảo hộ tương lai, tuyệt không rơi lệ, tuyệt không quay đầu.”
Lửa cháy đến chân, Thanh Liên mở phong thuẫn ra. Cô bé không hề rời đi, vẫn ngồi yên lặng đó, chứng kiến dòng chảy lịch sử.
Danh sách chương