Triệu phu nhân cùng các binh sĩ anh dũng chống trả quân đội của Tiêu Tư, bảo toàn quân chủ lực của Vạn Xuân Vương rút lui.

Sự chống cự quyết liệt hơn nửa tiếng làm quân đội Tiêu Tư phái ra những linh Đồ nhị tinh tam tinh, giết chết Triệu phu nhân, một đường đuổi theo nghĩa quân.

Lúc này trong ngoài thành Chu Diên, nơi đâu cũng là xác người cháy đen dưới ngọn lửa đỏ, thậm chí còn bốc lên mùi khét của máu, thật tanh hôi.

Ngọn lửa lập lờ bốc lên từ đống tro tàn, một màu tan hoang bao trùm lên toàn bộ thôn. Nhà cửa bị đốt trụi, cỏ xanh cháy khét, đất ẩm mùi xác... So với cảnh tượng trấn Văn Lang hai ngày trước chỉ có hơn chứ không kém.

Thanh Liên đã gần cạn kiệt tinh thần lực, thế nhưng dù có đầy đủ Thanh Liên vẫn sẽ lựa chọn đứng bên ngoài, bởi cô bé không chắc liệu hành động của mình có làm xáo trộn mảnh ký ức này hay không.

Thanh Liên ngồi trên phong nguyên tố, sà xuống gần Triệu phu nhân. Nàng bị bao nhiêu linh sư đâm kiếm vào người, sớm đã tuyệt khí bỏ mình.

“Vì Đại Việt, vì Đại Việt...”

“Vì Đại Việt...”

“Vì Đại Việt...”

Mặc dù tất cả đã chết nhưng Thanh Liên còn nghe được những tiếng gầm vang của họ vọng bên tai.

Gió đêm hiu quạnh thổi qua mái tóc, khã chạm vào đôi tử nhãn trầm tĩnh kia. Thanh Liên lại gần Triệu phu nhân, khẽ nói: “Cảm ơn, vì bữa ăn.”

Thanh Liên sẽ không bao giờ nói chuyện với ai nếu không cần thiết, lời cảm tạ này có lẽ xuất phát từ chén cơm trắng vừa rồi.

Xung quanh bốc lên từng hắc vụ ẩn hiện, vô thức du nhập vào người Thanh Liên. Thanh Liên không phát giác gì cả, đôi tử nhãn nhìn về hướng truy binh lóe lên huyết quang rồi trở lại bình thường.

Thanh Liên nhìn qua thì không thấy hắc vụ đâu cả, trước mắt chỉ toàn là xác người. Ánh mắt hiện lên vẻ suy tư, sau một giây thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trận pháp trên tay Thanh Liên xuất hiện tử khí, đây là thứ Thanh Liên đã thu thập lúc còn ở truyền thừa chi môn, chúng bò ra khỏi trận pháp, chầm chậm nhiễm vào những thây xác. Rất những thân xác bên dưới đã có dị động, bao gồm cả vị Triệu phu nhân kia.

Gào...

Dưới ánh trăng, gần trăm tà linh trỗi dậy từ cõi chết. Chúng bắt đầu phóng tầm mắt ra xung quanh tìm kiếm sự sống để thỏa mãn cơn đói.

Kiếm quang lóe lên, toàn bộ tà linh đều bị chém chết. Theo Thanh Liên quan sát, kiếm ý không giống như chém nát tà khí mà giống như cùng hòa vào đó, cả hai cùng tan biến.

“Đây là lí do vì sao ta có thể chém vào người con long mã kia.” Nếu là thân thể yêu thú bình thường, Thanh Liên sẽ chẳng thể nào chém qua được.

Thanh Liên thu lấy những tà khí bên ngoài vào, cô bé đúng là có cảm nhận được sự thăng tiến bên trong cơ thể nhưng không phải về mặt tu vi mà là năng lượng.

Phù! Tà khí xuất hiện trên bàn tay Thanh Liên. Thanh Liên có thể cảm nhận được giữa nó và tinh thần lực của mình có sự đồng bộ nhất định.

“Thử mới biết được.”

Thanh Liên hiệu triệu trận pháp dưới chân, chú ngữ phát ra tà quang xóa sổ toàn bộ ngọn lửa thiêu đốt doanh trại. Trên những nơi tà quang quét đến bốc lên chút tà khí.

“Xem ra có thể sử dụng thứ này để thay thế tinh thần lực.” Mặc dù tà khí có thể nhiễm bẩn lên xung quanh nhưng ở nơi không thể khôi phục tinh thần lực, nó là thứ tốt nhất rồi.

Đợt ngất đi vừa rồi là một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến Thanh Liên không thể coi thường việc tinh thần lực cạn kiệt được.

Đoạn đường truy binh đi có một con sông lớn, dòng nước chảy siết, âm thanh rỉ rả, hàn khí che đi những thân xác trên mặt đất. Bọn họ rời đi không hề dễ dàng chút nào.

Trên táng cây to, một lão nhân đang ngồi dựa vào thân, chứng kiến cuộc truy sát bên dưới.

“Lôi Minh Đạo.”

Vạn Xuân Vương một quyền đánh chết liên tiếp mười truy binh. Truy binh còn rất nhiều, gần gấp mười lần nghĩa quân.

“Quá đông, bọn chúng còn quá đông.” Vạn Xuân Vương nghĩ: “Chẳng mấy chốc tất cả đều sẽ bị diệt.” Mọi sự cố gắng, mọi hi sinh trước đó đều sẽ trở nên vô nghĩa.

“Lí Bôn, ngươi nhiều lần phạm thượng, cho dù là lần này, cấu kết đám nô lệ này chống đối các đại nhân vẫn sẵn sàng bỏ qua cho ngươi, thậm chí xóa bỏ nô tịch, khôi phục vị trí vốn có của ngươi.”

“Những kẻ liên quan đến lần này, cũng sẽ miễn tội.”

“Thế nào Lí Bôn, hãy lựa chọn đi, ngươi phải biết chưa từng có kẻ nào phạm tội lại có thể hưởng khoan hồng như ngươi đâu, kể cả là ta.”

Vạn Xuân Vương nhìn binh sĩ mệt mỏi, nhìn thương tích thiếu nữ và mình, nhìn đến Triệu Túc thiếp đi còn ôm chặt nhi tử trong long.

Mọi người cũng thế, họ ngưng trọng nhìn Vạn Xuân Vương, ánh mắt mang theo tin tưởng vô tận, dù hôm nay ngài nói gi bọn họ cũng nghe theo, kể cả là vứt đi những cố gắng, vứt đi toàn bộ hi sinh lại phía sau, vứt đi thời đại mới mà có lẽ chỉ thiếu chút nữa thôi là bọn họ đã mở ra...

Ngài cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của họ, cảm nhận được hi vọng trong từng ánh mắt gửi gắm vào mình, cũng cảm nhận được phía trước có cái gì đó, nó đã ở ngay đó rồi, một bước nữa thôi ngài đã nắm được nó, đáng tiếc vận may ấy đã không mỉm cười với tất cả.

Từng hình ảnh lướt qua trong đầu, gắn liền từ thuở thiếu thời cho đến hiện tại là biển lửa ngoại vực, phụ mẫu, thân nhân bằng hữu... tất cả những người liên quan đến ngài, đều bỏ mạng dưới ngọn lửa ngoại vực.

Trong đêm tối, Vạn Xuân Vương nở một nụ cười, nụ cười sáng chói chiếu rọi cả vì sao.

Ánh quang lóe lên, trên ngực tên thủ lĩnh vừa ra thông cáo đã một bản đao sắc nhọn, máu chảy ướt người, tròng mắt mở to như không thể tin đây là kết cục của bản thân.

“Đây là câu trả lời của ta...” Vết thương trên người càng tô điểm thêm cho nụ cười kiên định. Vạn Xuân Vương chĩa đao về phía đám truy binh, khí thế kiên định sát phạt.

“Dù cho có hóa thành lệ quỷ, dù cho thiên tru địa diệt, thân nhân vẩn lạc... Ta, Lí Bôn, thề với đất trời sẽ diệt sạch những kẻ đã làm ô nhiễm đất Việt các ngươi.”

Ầm! Ầm! Không khí bốc lên hơi ẩm, lôi âm từ trời cao vọng xuống, xuyên qua tầng mây như trợ uy, như khẳng định ý chí rực lửa.

Lão nhân nằm trên thân cây chợt mở mắt, nhìn về hướng nghĩa quân, thoáng chốc đã không thấy đâu.

Ầm! Ầm!

Tiếng gầm mãnh liệt, lời lẽ đanh thép, hùng hồn kiên định như những tiếng sấm đánh vào tinh thần đám truy binh. Bọn chúng có hơi chùn bước thế nhưng những tên thủ lĩnh quát tháo: “Nếu ngươi đã không lĩnh tình, vậy... Toàn bộ những kẻ có mặt ở đây, một người cũng không lưu.”

“Giết...” Lời của những tên thủ lĩnh như tiếp thêm sát khí cho đám truy binh, bọn chúng xông về phía nghĩa quân như vũ bão.

Tất cả đều là thương binh, ngoài Vạn Xuân Vương và mười mấy người khác còn chút khả năng chiến đấu thì đều đã không dùng được, cái chết với họ, đã là điều hiển nhiên.

“Xin lỗi mọi người vì sự ích kỷ của ta, vì ta mà tương lai của mọi người... Chấm dứt ở đây.”

“Ngài nói gì vậy thủ lĩnh, chiến đấu cùng ngài chính là lẽ sống của chúng ta...”

“Phải, từ khi sinh ra chúng ta phải cúi đầu trước bàn chân ngoại tộc, không có tôn nghiêm, chỉ là cái chết trôi qua từng ngày. Chiến đấu bên ngài khiến chúng ta cảm giác sinh mệnh thuộc về chính mình, chính mình đang sống.”

“Hôm nay ngài sống chúng ta sống, ngài chết chúng ta cùng chết.”

Những thương binh kia không biết lấy sức mạnh từ đâu mà cùng nhau đứng dậy, người có kiếm cầm kiếm, có gươm cầm gươm, giáo mác, gậy gộc... hướng về phía đám binh sĩ.

Vạn Xuân Vương nhìn họ, nở một nụ cười tựa như viên mãn, tựa như hết thảy đều đáng giá, dù trước mắt là hủy diệt.

Vạn Xuân Vương cảm thấy, từng vết thương trên cơ thể như được tinh thần của mọi người chữa lành. Từ đám thương binh u ám, chiến ý của họ đang dâng lên cao hơn bao giờ hết.

“Đời này chết cùng mọi người, hết thảy đều đáng giá.”

Ầm! Ầm!

Lôi âm càng đánh mạnh hơn trên bầu trời.

Khi hai bên đã sắp chạm mũi kiếm vào nhau thì ánh sáng chú ngữ lóe lên, bao vây toàn bộ nghĩa quân.

Khi ánh sáng tan đi, chỉ còn lại binh sĩ ngoại vực tại nơi đó. Bọn chúng ngơ ngác nhìn xung quanh như thể không tin vào những gì trước mắt.

Thanh Liên vừa tới nơi, không kịp thấy cảnh tượng vừa rồi, trước mắt cô bé chỉ là đám binh sĩ đang ngó nghiên xung quanh, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ nghi hoặc, mơ hồ.

“Có người...”

Một binh sĩ đã phát hiện Thanh Liên, đám thủ lĩnh ra lệnh: “Bắt nó lại cho ta.” Cả một binh đàn cùng xông tới chỗ Thanh Liên.

Đối mặt với sự tấn công của hơn trăm người, Thanh Liên vẫn bình chân như vại, mái tóc trắng dài lướt qua đôi tử nhãn. Nhếch khóe môi: “Xem ra về sau không còn lo thiếu hụt tinh thần lực rồi.”

Đôi tử nhãn lóe lên huyết quang.

A...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện