Đúng như dự đoán, ông Hồng vừa uống thuốc này vào chứa được bao lâu đã cảm thấy trong cơ thể ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
Ông ta trúng hàn độc nhiều năm nay, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như hiện giờ.
Lập tức ông Hồng cảm động muốn rơi nước mắt, cảm giác dễ chịu thoải mái như này thật khiến người khác có cảm giác giống như được sinh ra làm người một lần nữa vậy.
"Thần y Mạc Huy, cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Ông Hồng thốt ra lời cảm ơn bằng cả trái tim mình.
Lâm Mạc Huy cười đáp: "Ông Hồng, ông không cần khách sáo như thế đâu!"
"Nếu như ông cảm thấy ổn rồi, thì chúng ta có thể sắp xếp một chút, rồi đi gặp mặt mấy người Trần Nguyên Vũ!"
Ông Hồng lập tức đứng dậy: "Được, không thành vấn đề!"
"Thần y Mạc Huy, chúng ta có thể đi ngay bây giờ cũng được!"
Lâm Mạc Huy gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi cùng ra ngoài với ông Hồng.
Lúc này, đám người của cậu chủ Hồng vẫn đang đợi trong sân.
Cậu Hồng trông có vẻ hốt hoảng, anh ta không biết lần này Lâm Mạc Huy sẽ gây hoa gì cho mình.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi ra trước, cậu Hồng đang ngồi lập tức bật dậy chạy tới, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Này thằng nhóc, anh định làm gì?"
"Tôi nói cho anh biết, không cần biết anh làm gì đều không liên quan gì đến tôi, đừng mong tôi sẽ giúp anh!"
"Dám gây rối ở nhà họ Hồng, anh có tin tôi đá anh ra ngoài không!"
Đúng lúc này, giọng ông Hồng ở phía sau vang lên: "Cháu làm cái gì vậy?"
Ông cụ Hồng đột ngột lên tiếng, cậu Hồng đã sợ đến run cầm cập, vội vàng đáp: “Không...không có gì.”
Ông cụ Hồng lạnh lùng nhìn anh ta: “Không có gì? Không có gì thì cháu cả đường cậu Mặc Huy làm gì?”
Cậu chủ Hồng này cũng là người ứng biến nhanh nhạy, nghe thấy ông Hồng gọi Lâm Mặc Huy với vẻ tôn kính đến thế thì biết ngay mình đang ở thế dưới, nào dám nói thêm gì nữa.
Anh ta ấp a ấp úng, mất cả nửa buổi vẫn nói không nên lời.
Lúc này, Lâm Mặc Huy cười nói: "Ông Hồng, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả”
“Cậu chủ Hồng chỉ hỏi tôi xem nên chuyển cho tôi hai trăm tám mươi tỷ tiền phí khám chữa bệnh như thế nào mà thôi.”
“Không sao, cậu chủ Hồng, anh cứ trực tiếp chuyển vào tài khoản lúc trước của tôi là được!”
Cậu Hồng trợn trừng hai mắt: “Gì cơ...hai trăm tám mươi tỷ gì cơ?”
Ông cụ Hồng ngay lập tức gật đầu khe khẽ: “Phải vậy, nên vậy?
Ông ta lại tới vỗ bả vai cậu Hồng, cười bảo: “Nhóc con, lần này mới được cậu Mặc Huy tới đây, cháu cũng khá đấy”
“Cháu đừng chuyển hai trăm tám mươi tỷ, trực tiếp gửi cho cậu Mặc Huy ba trăm năm mươi tỷ đi, nghe thấy chưa?”
Cậu chủ Hồng khóc không ra nước mắt, cả thảy mới lấy được có một trăm bảy lăm tỷ, bây giờ lại còn phải mất oan một trăm bảy lăm tỷ nữa hay sao?
Nhưng mà, nhìn thái độ của ông cụ Hồng đối với Lâm Mặc Huy, đến thả một cái rắm nhẹ anh ta cũng chẳng dám thả, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
Ông ta trúng hàn độc nhiều năm nay, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như hiện giờ.
Lập tức ông Hồng cảm động muốn rơi nước mắt, cảm giác dễ chịu thoải mái như này thật khiến người khác có cảm giác giống như được sinh ra làm người một lần nữa vậy.
"Thần y Mạc Huy, cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Ông Hồng thốt ra lời cảm ơn bằng cả trái tim mình.
Lâm Mạc Huy cười đáp: "Ông Hồng, ông không cần khách sáo như thế đâu!"
"Nếu như ông cảm thấy ổn rồi, thì chúng ta có thể sắp xếp một chút, rồi đi gặp mặt mấy người Trần Nguyên Vũ!"
Ông Hồng lập tức đứng dậy: "Được, không thành vấn đề!"
"Thần y Mạc Huy, chúng ta có thể đi ngay bây giờ cũng được!"
Lâm Mạc Huy gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi cùng ra ngoài với ông Hồng.
Lúc này, đám người của cậu chủ Hồng vẫn đang đợi trong sân.
Cậu Hồng trông có vẻ hốt hoảng, anh ta không biết lần này Lâm Mạc Huy sẽ gây hoa gì cho mình.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi ra trước, cậu Hồng đang ngồi lập tức bật dậy chạy tới, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Này thằng nhóc, anh định làm gì?"
"Tôi nói cho anh biết, không cần biết anh làm gì đều không liên quan gì đến tôi, đừng mong tôi sẽ giúp anh!"
"Dám gây rối ở nhà họ Hồng, anh có tin tôi đá anh ra ngoài không!"
Đúng lúc này, giọng ông Hồng ở phía sau vang lên: "Cháu làm cái gì vậy?"
Ông cụ Hồng đột ngột lên tiếng, cậu Hồng đã sợ đến run cầm cập, vội vàng đáp: “Không...không có gì.”
Ông cụ Hồng lạnh lùng nhìn anh ta: “Không có gì? Không có gì thì cháu cả đường cậu Mặc Huy làm gì?”
Cậu chủ Hồng này cũng là người ứng biến nhanh nhạy, nghe thấy ông Hồng gọi Lâm Mặc Huy với vẻ tôn kính đến thế thì biết ngay mình đang ở thế dưới, nào dám nói thêm gì nữa.
Anh ta ấp a ấp úng, mất cả nửa buổi vẫn nói không nên lời.
Lúc này, Lâm Mặc Huy cười nói: "Ông Hồng, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả”
“Cậu chủ Hồng chỉ hỏi tôi xem nên chuyển cho tôi hai trăm tám mươi tỷ tiền phí khám chữa bệnh như thế nào mà thôi.”
“Không sao, cậu chủ Hồng, anh cứ trực tiếp chuyển vào tài khoản lúc trước của tôi là được!”
Cậu Hồng trợn trừng hai mắt: “Gì cơ...hai trăm tám mươi tỷ gì cơ?”
Ông cụ Hồng ngay lập tức gật đầu khe khẽ: “Phải vậy, nên vậy?
Ông ta lại tới vỗ bả vai cậu Hồng, cười bảo: “Nhóc con, lần này mới được cậu Mặc Huy tới đây, cháu cũng khá đấy”
“Cháu đừng chuyển hai trăm tám mươi tỷ, trực tiếp gửi cho cậu Mặc Huy ba trăm năm mươi tỷ đi, nghe thấy chưa?”
Cậu chủ Hồng khóc không ra nước mắt, cả thảy mới lấy được có một trăm bảy lăm tỷ, bây giờ lại còn phải mất oan một trăm bảy lăm tỷ nữa hay sao?
Nhưng mà, nhìn thái độ của ông cụ Hồng đối với Lâm Mặc Huy, đến thả một cái rắm nhẹ anh ta cũng chẳng dám thả, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
Danh sách chương