Hơn nữa, sự việc lần này là do ông cụ Hồng đích thân mở miệng, anh ta sao dám không trả tiền. 

Nếu như không trả tiền, đến khi ông cụ Hồng truy cứu đầu đuôi ngọn ngành, anh ta ắt gặp phiền phức. 

Đi tới cửa, ông cụ Hồng đột nhiên quay đầu lại: “A phải rồi, tôi có chút việc cần ra 

ngoài.” 

“Mấy người các người, đi vào canh giữ phòng cho tôi, bất kể ai cũng không được 

lọt ra ngoài, nghe rõ chưa?” 

Mấy người của cậu Hồng cũng không dám hỏi nhiều, nhanh nhanh chóng chóng đi vào phòng, chẳng dám rời chỗ dù chỉ một li. 

Ông cụ Hồng làm như thế, vì đề phòng cho việc Lâm Mặc Huy đến bị rò rỉ ra ngoài. 

Sự việc lần này liên quan tới sự tồn vong của nhà họ Hồng, tuyệt đối không thể để lọt tin tức. 

Lâm Mặc Huy dẫn theo ông cụ Hồng, trước tiên tới tụ họp với Trần Lâm Vũ, sau đó liền đi ngay đến khu nhà xưởng đã bị bỏ hoang ở ngoại ô. 

Đám người Trần Nguyên Vũ đều đang nghỉ ngơi, Triệu Thiên Lương đích thân canh gác ngay gần đó. 

Triệu Thiện Lương đã khôi phục thần trí, bây giờ là kẻ có thực lực mạnh nhất trong mấy người này. 

Cho dù là Triệu Nhạc Huân tới đây cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta. 

Có ông ta ở đây bảo vệ, cũng coi như an toàn hơn chút. 

Ông cụ Hồng vừa nhìn thấy Triệu Thiên Lương ngay lập tức sững người tại chỗ. 

Ông ta cũng là nhân vật hàng nguyên lão trong mười đại gia tộc Tô Vân, Triệu Thiên Lương cũng có thể xem là thế hệ sau của ông ta. 

Năm đó, khi Triệu Nhạc Huân vẫn chưa nắm quyền nhà họ Triệu, quan hệ giữa nhà họ Triệu và nhà họ Hồng còn khá tốt đẹp. 

Hơn nữa quan hệ của ông ta với Triệu Thiện Lương cũng vô cùng hòa hợp. 

Thế nhưng, sau đó Triệu Thiên Lương đột nhiên biến mất, nhà họ Triệu thông cáo với bên ngoài rằng Triệu Thiện Lương bị kẻ ác hại chết. 

Cũng vì chuyện này, ông cụ Hồng thực sự đã đau lòng một phen. 

Hiện tại nhìn thấy Triệu Thiên Lương, ông ta nhất thời chẳng ngăn được cảm xúc trào dâng, suýt chút nữa là không kìm nén được nước mắt rơi. 

Triệu Thiên Lương gặp lại vị lão đại ca này, cũng xúc động khác thường. 

Hai người gắt gao siết lấy tay nhau, tuy không nói nên lời những hành động ấy đã nói hết tất cả. 

Mà ngay lúc ấy mấy người Trần Nguyên Vũ đã đi ra ngoài. 

Nhìn thấy những người này, ông cụ Hồng càng không khỏi kích động. 

Đây đều là những nhân vật lớn của mười đại gia tộc Tô Vân, hơn nữa đều rất thân quen với ông ta. 

Trần Nguyên Vũ ngang hàng với ông cụ Hồng, hai người cùng xem như cùng nhau trưởng thành, quan hệ lúc thuở thiếu thời quả thực không tệ. 

Hiện nay, chứng kiến Trần Nguyên Vũ rơi vào kết cục như vậy, ông Hồng cũng day dứt khôn nguôi. 

Nói đến những người khác, tuổi tác có lẽ không bằng ông cụ Hồng, nhưng đều vô cùng quen thuộc với ông. 

Gặp được những người này, ông cụ Hồng vô cùng xúc động: “Thật không dám nghĩ đến sẽ có ngày được gặp lại mọi người!” 

“Lúc ban đầu, mấy người các người mất tích một cách bí ẩn, dường như việc này đã thành kỳ án chưa có lời giải của cả Tô Vân.” 

“Đến nằm mơ tôi cũng không thể ngờ tới, hóa ra chính là bọn súc sinh Triệu Nhạc Huân bắt cóc mọi người!” 

“Ôi, nếu sớm biết như thế, tôi nên cho người đánh vào nhà họ Triệu, cứu mọi người ra ngoài!” 

“Cái tên súc sinh Triệu Nhạc Huân này, sao ông ta có thể làm ra việc như vậy kia chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện