Lúc này, Triệu Nhạc Huân lại nhìn về phía Lâm Mạc Huy đang xông tới.
Lâm Mạc Huy cải trang, ông ta vốn không nhận ra Lâm Mạc Huy.
Có điều, lúc này anh phóng lên trên đài nên khiến ông ta bắt đầu cảnh giác.
"Cậu làm gì vậy?"
Triệu Nhạc Huân trầm giọng nói.
Lâm Mạc Huy nhìn thấy Hứa Thanh Mây không sao, lập tức thở phào nhẹ
nhõm.
Thấy Triệu Nhạc Huân không nhận ra mình, Lâm Mạc Huy nhân cơ hội nói:
"Gia chủ nhà họ Triệu, ông cũng được coi là tiền bối thành danh đã lâu"
"Thế mà lại ức hiếp một cô gái đáng tuổi con gái của ông, ông làm vậy mà coi được sao?"
Lời vừa nói ra, phía dưới tức khắc vang một trận cười ầm.
Quả thật, có không ít người khinh thường hành vi này của Triệu Nhạc Huân.
Dù sao, tuổi của Hứa Thanh Mây cũng không kém hơn con gái của Triệu
Nhạc Huân bao nhiêu.
Triệu Nhạc Huân lại muốn cưới Hứa Thanh Mây, đây đúng là trâu già gặm cỏ non mà!
Cho dù Triệu Nhạc Huân la hét nói cái gì mà muốn mượn cơ hội này để chiếm đoạt công ty dược phẩm Hưng Thịnh, cướp lấy Tái Tạo Hoàn.
Nhưng trên thực tế, nếu ông ta muốn cướp Tái Tạo Hoàn thì tùy tiện tìm đại một người trong mười đại gia tộc Tô Vẫn cưới Hứa Thanh Mây là được rồi, có cần
phải tự mình ra mặt không?
Nói trắng ra là Triệu Nhạc Huân nhìn trúng nhan sắc xinh đẹp của Hứa Thanh
Mây!
Chẳng qua, những người khác kiêng kỵ thực lực của Triệu Nhạc Huân, cho nên không ai dám nói ra chuyện này.
Lâm Mạc Huy nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, quả thực đã nói đúng tiếng lòng của bọn họ.
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Nhạc Huân trở nên lạnh lẽo, ông ta trầm giọng nói: "Cậu là ai?"
"Chuyện của tôi tới lượt cậu quản sao?"
"Cậu hiểu cái gì gọi là tình yêu đích thực không? Tình yêu đích thực không có giới hạn về tuổi tác!"
Lâm Mạc Huy cười: "Tình yêu đích thực? Người ta còn muốn cầm dao chém ông kia kìa, cái này mà còn gọi là tình yêu đích thực sao?"
"Người ta hận không thể chết ở ngay chỗ này, cũng không muốn kết hôn với ông, vậy mà cũng được gọi là tình yêu đích thực sao?”
"Triệu Nhạc Huân, tôi nghe nói ông rất trơ trẽn lâu rồi, nhưng mà thật sự không ngờ ông lại không biết xấu hổ đến mức này".
"Chậc chậc chậc, ông sống tới từng tuổi này rồi, đúng là sống không uống nhỉ"
"Không nói những thứ khác, chỉ nói về da mặt thì đúng là rất dày, phải không?"
Mọi người ở đây lại cười ầm lên.
Tuy rằng người của mười đại gia tộc Tô Vân đều ủng hộ Triệu Nhạc Huân, nhưng đối với loại chuyện này, tất cả bọn họ vẫn vui lòng xem trò cười.
Sắc mặt Triệu Nhạc Huân tái xanh, ông ta giận dữ nhìn Lâm Mạc Huy: "Rốt cuộc cậu là ai?"
"Kết hôn là chuyện giữa tôi và Hứa Thanh Mây, liên quan gì tới cậu?"
"Cậu có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện?"
Lâm Mạc Huy đang định nói chuyện, lúc này điện thoại lại rung lên vài cái.
Lâm Mạc Huy giật mình, anh biết người của Lâm Chiêu cùng với Thái Tử xong việc một cách thuận lợi!
Lúc này, Lâm Mạc Huy không còn kiêng dè nữa, trực tiếp kéo chòm râu trên mặt xuống, cười lạnh nói: "Ông nhìn xem tôi là ai!"
Lâm Mạc Huy cải trang, ông ta vốn không nhận ra Lâm Mạc Huy.
Có điều, lúc này anh phóng lên trên đài nên khiến ông ta bắt đầu cảnh giác.
"Cậu làm gì vậy?"
Triệu Nhạc Huân trầm giọng nói.
Lâm Mạc Huy nhìn thấy Hứa Thanh Mây không sao, lập tức thở phào nhẹ
nhõm.
Thấy Triệu Nhạc Huân không nhận ra mình, Lâm Mạc Huy nhân cơ hội nói:
"Gia chủ nhà họ Triệu, ông cũng được coi là tiền bối thành danh đã lâu"
"Thế mà lại ức hiếp một cô gái đáng tuổi con gái của ông, ông làm vậy mà coi được sao?"
Lời vừa nói ra, phía dưới tức khắc vang một trận cười ầm.
Quả thật, có không ít người khinh thường hành vi này của Triệu Nhạc Huân.
Dù sao, tuổi của Hứa Thanh Mây cũng không kém hơn con gái của Triệu
Nhạc Huân bao nhiêu.
Triệu Nhạc Huân lại muốn cưới Hứa Thanh Mây, đây đúng là trâu già gặm cỏ non mà!
Cho dù Triệu Nhạc Huân la hét nói cái gì mà muốn mượn cơ hội này để chiếm đoạt công ty dược phẩm Hưng Thịnh, cướp lấy Tái Tạo Hoàn.
Nhưng trên thực tế, nếu ông ta muốn cướp Tái Tạo Hoàn thì tùy tiện tìm đại một người trong mười đại gia tộc Tô Vẫn cưới Hứa Thanh Mây là được rồi, có cần
phải tự mình ra mặt không?
Nói trắng ra là Triệu Nhạc Huân nhìn trúng nhan sắc xinh đẹp của Hứa Thanh
Mây!
Chẳng qua, những người khác kiêng kỵ thực lực của Triệu Nhạc Huân, cho nên không ai dám nói ra chuyện này.
Lâm Mạc Huy nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, quả thực đã nói đúng tiếng lòng của bọn họ.
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Nhạc Huân trở nên lạnh lẽo, ông ta trầm giọng nói: "Cậu là ai?"
"Chuyện của tôi tới lượt cậu quản sao?"
"Cậu hiểu cái gì gọi là tình yêu đích thực không? Tình yêu đích thực không có giới hạn về tuổi tác!"
Lâm Mạc Huy cười: "Tình yêu đích thực? Người ta còn muốn cầm dao chém ông kia kìa, cái này mà còn gọi là tình yêu đích thực sao?"
"Người ta hận không thể chết ở ngay chỗ này, cũng không muốn kết hôn với ông, vậy mà cũng được gọi là tình yêu đích thực sao?”
"Triệu Nhạc Huân, tôi nghe nói ông rất trơ trẽn lâu rồi, nhưng mà thật sự không ngờ ông lại không biết xấu hổ đến mức này".
"Chậc chậc chậc, ông sống tới từng tuổi này rồi, đúng là sống không uống nhỉ"
"Không nói những thứ khác, chỉ nói về da mặt thì đúng là rất dày, phải không?"
Mọi người ở đây lại cười ầm lên.
Tuy rằng người của mười đại gia tộc Tô Vân đều ủng hộ Triệu Nhạc Huân, nhưng đối với loại chuyện này, tất cả bọn họ vẫn vui lòng xem trò cười.
Sắc mặt Triệu Nhạc Huân tái xanh, ông ta giận dữ nhìn Lâm Mạc Huy: "Rốt cuộc cậu là ai?"
"Kết hôn là chuyện giữa tôi và Hứa Thanh Mây, liên quan gì tới cậu?"
"Cậu có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện?"
Lâm Mạc Huy đang định nói chuyện, lúc này điện thoại lại rung lên vài cái.
Lâm Mạc Huy giật mình, anh biết người của Lâm Chiêu cùng với Thái Tử xong việc một cách thuận lợi!
Lúc này, Lâm Mạc Huy không còn kiêng dè nữa, trực tiếp kéo chòm râu trên mặt xuống, cười lạnh nói: "Ông nhìn xem tôi là ai!"
Danh sách chương