Tất cả mọi người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt.
Nói thật, không một ai biết rõ thân phận của Lâm Mạc Huy.
Bọn họ còn đang ngờ vực thân phận của anh, đột nhiên chứng kiến cảnh Lâm Mạc Huy kéo râu ria trên mặt xuống thì lập tức ngây người.
Người này đang cải trang sao?
Lúc này, Hứa Thanh Mây cũng đang nhìn Lâm Mạc Huy.
Từ lúc Lâm Mạc Huy xuất hiện, cô đã cảm thấy Lâm Mạc Huy rất quen mắt.
Giờ đây, khoảnh khắc thấy chòm râu được kéo xuống, trong lòng cô cũng dần thấp thỏm.
Cuối cùng, cô lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
>
>
Thời khắc này, Hứa Thanh Mây chỉ cảm thấy tất cả khói mù trong lòng cô đều được quét sạch, chỉ còn lại sự mừng rỡ tột cùng.
Cô quên mất bản thân đang làm gì, quên mất bản thân muốn nói gì rồi.
Trong lòng cô, chỉ có một câu: "Anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống!"
Triệu Nhạc Huân cũng thấy rõ dáng vẻ của Lâm Mạc Huy, sắc mặt ông ta thay đổi ngay tức khắc: "Cậu là Lâm Mạc Huy?"
Lời vừa nói ra, toàn bộ hiện trường xôn xao, tất cả mọi người kinh hãi.
Gia chủ nhà họ Tiền nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể?"
"Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"
Những người khác cũng đều sôi nổi la hét, tin tức Lâm Mạc Huy chết đã truyền ra ngoài từ rất lâu rồi.
Thế mà tình huống như hiện tại là sao đây? Tại sao Lâm Mạc Huy lại còn sống sờ sờ đứng ở đó?
Lâm Mạc Huy không hề để ý đến mọi người, anh trực tiếp đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mây, không quan tâm ánh mắt của ai cả, ôm Hứa Thanh Mây vào lòng.
"Thanh Mây, thật xin lỗi, anh đến trễ!"
Lâm Mạc Huy dịu dàng nói.
Hứa Thanh Mây ôm chầm lấy Lâm Mạc Huy, không ngừng lắc đầu: "Em biết anh sẽ không có chuyện gì đâu, em biết ngay anh sẽ không có chuyện gì đâu!" Hứa Thanh Mây vừa nói vừa bật khóc.
Dường như những tủi thân mà cô đang phải chịu đựng mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất tại khoảnh khắc này
Chỉ khi nhìn thấy anh, tất cả nỗi đau trong lòng cô mới có thể biểu đạt ra ngoài.
Triệu Nhạc Huân đứng ở phía sau chứng kiến toàn bộ, phẫn nộ đến mức cả người phát run.
Ông ta đã xem Hứa Thanh Mây như người của mình rồi, thế mà bây giờ lại nhìn thấy cô và Lâm Mạc Huy ôm nhau, có thể tưởng tượng trong lòng ông ta giận dữ đến mức nào.
"Tên họ Lâm kia, cậu còn dám tới đây sao? Chịu chết đi!"
Triệu Nhạc Huân gầm lên một tiếng, đột nhiên đánh một quyền về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đã đề phòng từ lâu, anh ôm Hứa Thanh Mây trực tiếp nhảy từ trên đài xuống.
Triệu Nhạc Huân không đánh trúng, liền chuẩn bị đuổi theo.
Lúc này, cửa ra vào bên kia truyền đến một trận ồn ào, Hổ Đông An dẫn theo một đám người xông vào.
"Anh Lâm, chúng tôi tới rồi!"
Nói thật, không một ai biết rõ thân phận của Lâm Mạc Huy.
Bọn họ còn đang ngờ vực thân phận của anh, đột nhiên chứng kiến cảnh Lâm Mạc Huy kéo râu ria trên mặt xuống thì lập tức ngây người.
Người này đang cải trang sao?
Lúc này, Hứa Thanh Mây cũng đang nhìn Lâm Mạc Huy.
Từ lúc Lâm Mạc Huy xuất hiện, cô đã cảm thấy Lâm Mạc Huy rất quen mắt.
Giờ đây, khoảnh khắc thấy chòm râu được kéo xuống, trong lòng cô cũng dần thấp thỏm.
Cuối cùng, cô lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
>
>
Thời khắc này, Hứa Thanh Mây chỉ cảm thấy tất cả khói mù trong lòng cô đều được quét sạch, chỉ còn lại sự mừng rỡ tột cùng.
Cô quên mất bản thân đang làm gì, quên mất bản thân muốn nói gì rồi.
Trong lòng cô, chỉ có một câu: "Anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống!"
Triệu Nhạc Huân cũng thấy rõ dáng vẻ của Lâm Mạc Huy, sắc mặt ông ta thay đổi ngay tức khắc: "Cậu là Lâm Mạc Huy?"
Lời vừa nói ra, toàn bộ hiện trường xôn xao, tất cả mọi người kinh hãi.
Gia chủ nhà họ Tiền nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể?"
"Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"
Những người khác cũng đều sôi nổi la hét, tin tức Lâm Mạc Huy chết đã truyền ra ngoài từ rất lâu rồi.
Thế mà tình huống như hiện tại là sao đây? Tại sao Lâm Mạc Huy lại còn sống sờ sờ đứng ở đó?
Lâm Mạc Huy không hề để ý đến mọi người, anh trực tiếp đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mây, không quan tâm ánh mắt của ai cả, ôm Hứa Thanh Mây vào lòng.
"Thanh Mây, thật xin lỗi, anh đến trễ!"
Lâm Mạc Huy dịu dàng nói.
Hứa Thanh Mây ôm chầm lấy Lâm Mạc Huy, không ngừng lắc đầu: "Em biết anh sẽ không có chuyện gì đâu, em biết ngay anh sẽ không có chuyện gì đâu!" Hứa Thanh Mây vừa nói vừa bật khóc.
Dường như những tủi thân mà cô đang phải chịu đựng mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất tại khoảnh khắc này
Chỉ khi nhìn thấy anh, tất cả nỗi đau trong lòng cô mới có thể biểu đạt ra ngoài.
Triệu Nhạc Huân đứng ở phía sau chứng kiến toàn bộ, phẫn nộ đến mức cả người phát run.
Ông ta đã xem Hứa Thanh Mây như người của mình rồi, thế mà bây giờ lại nhìn thấy cô và Lâm Mạc Huy ôm nhau, có thể tưởng tượng trong lòng ông ta giận dữ đến mức nào.
"Tên họ Lâm kia, cậu còn dám tới đây sao? Chịu chết đi!"
Triệu Nhạc Huân gầm lên một tiếng, đột nhiên đánh một quyền về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đã đề phòng từ lâu, anh ôm Hứa Thanh Mây trực tiếp nhảy từ trên đài xuống.
Triệu Nhạc Huân không đánh trúng, liền chuẩn bị đuổi theo.
Lúc này, cửa ra vào bên kia truyền đến một trận ồn ào, Hổ Đông An dẫn theo một đám người xông vào.
"Anh Lâm, chúng tôi tới rồi!"
Danh sách chương