Lâu lắm rồi tôi không gặp ngài ấy. Ngài ấy đến khi nào vậy? Dường như không thích sự xuất hiện của cha mình, Izek tiến về phía ngài ấy với vẻ khó chịu. Cả hai cao gần bằng nhau.

Tôi không thể thấy được biểu cảm của Izek vào lúc này bởi anh quay lưng về phía tôi, nhưng rất dễ để đoán được bầu không khí chẳng hoà hợp tý nào cả. Anh luôn khó chịu khi gặp cha mình.

Từ khi cố Phu nhân qua đời, Izek đã...

"Phu nhân."

Tôi vội đón lấy ly nước từ tay Andymion. Chất lỏng màu hồng lấp lánh trông thật tươi mát.

"Cảm ơn cậu."

"Xin đừng khách sáo. Hơn nữa, Phu nhân, người khiêu vũ rất giỏi đó ạ. À không, phải là tuyệt vời mới đúng! Tôi đã ngạc nhiên vì ngài Izek cũng ra khiêu vũ, nhưng người giống như vì sao vậy. Tôi không thể rời mắt khỏi Phu nhân một giây nào."

"Ngại quá. Cũng không giỏi đến thế đâu. Ta chỉ lo lắng rằng ta làm hơi quá."


"Không quá chút nào ạ. Cấp trên của tôi dường như cũng bị mê hoặc hoàn toàn đó ạ. Thật lòng thì tôi đã nghĩ hai người sẽ trao nhau một nụ hôn đó."

Đúng vậy, tôi có quan sát kỹ đến thế nào đi nữa thì rõ ràng là trong đầu cậu trai này đã bị văng một con ốc do cú đánh của Izek rồi.

Làm gì có chuyện cậu ấy không hiểu Izek chứ. Những nụ hôn đâu có làm cậu ta chết cóng!

Tôi thậm chí còn không dám thực hiện một bước tiến táo bạo như thế!

À thì, trừ lúc tôi hôn lên má anh vào hôm trước.

"Ahahaa, nhìn có giống như hôn nhau không?"

"Chắc chắn là mọi người đều nghĩ thế chứ không riêng tôi đâu ạ."

Tôi thừa nhận rằng mình đã thấy ánh mắt kì lạ của anh.

Nhưng không phải là như thế!

Anh không phải dạng người sẽ làm như vậy ngay cả khi chìm sâu vào âm nhạc và điệu nhảy một khoảng thời gian dài.


"Dâu tây?"

Tôi suýt đánh rơi cái ly trên tay. Bảo sao tự dưng sàn nhà lại rung lên.

"Ôi không. Có vẻ như là bưởi đấy."

Tên ngài ấy là Galar thì phải?

Dù sao thì, như mọi khi, anh trai của Andymion lại quay đi sau khi nghe được câu trả lời của tôi.

Sao ngài ấy luôn...

Andymion buông một cái thở dài, gãi gãi đầu khi thấy vẻ mặt hoang mang của tôi.

"Có vẻ như trí tuệ của anh ấy ngày càng xuống dốc."

"Chà, ngài ấy là một người anh tốt đấy."

"Không hẳn đâu ạ. Hoo, tôi thà có một người anh giống ngài Izek còn hơn."

Khẩu vị của cậu lạ thật. Anh cậu là người tốt, nhưng cậu cũng đặc biệt không kém đâu.

Dù sao thì, ngài Galar cũng giống như Andymion, là một trong những người biết được bí mật của tôi trong khu rừng băng giá hôm đó.

Ngài Ivan và những người khác không hề dao động để nhận ra là họ lo lắng hay nhẹ nhõm.


Họ kiêu ngạo đến mức không thèm để ý đến tôi ngay cả khi tôi là một phù thuỷ?

Hoặc là họ đang cố gắng làm tôi an tâm và sau đó bí mặt nhờ tôi thực hiện các công việc cho họ?

Nếu rơi vào trường hợp đó thì tôi nên làm gì?

Nếu như họ không chỉ muốn đưa tôi đến chỗ quái vật để tấn công chúng, mà còn cố gắng quét sạch những đứa đã từng ở cạnh tôi thì sao? Hoặc là nỗ lực bắt rồng băng và Popo bằng cách lấy tôi làm mồi nhử?

Tôi chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình mà thôi.

Tuy vậy, mỗi khi nhắc tới gia tộc của mình, tôi lại thấy nôn nao.

Thú vị thật, tôi khá là tò mò về phản ứng của Izek khi nghe thấy lời từ chối từ tôi, hơn là việc tôi cần làm khi lâm vào cảnh đó.

Nếu như tôi phản kháng mệnh lệnh của anh...

"Wow, nhìn ngon quá đi"

Gì?

Tôi ngẩn ngơ nhìn về phía ánh mắt của Andymion đang hướng đến. Ngạc nhiên thật.
Gì thế kia? Pudding? Là pudding khổng lồ?

Những gia nhân đang bưng nó đến giữa bàn tiệc buffet xa hoa.

Chiếc pudding chocolate khổng lồ quen thuộc trong mấy bữa trưa gần đây được đặt trong cái bát trang trí rất cầu kì.

Pudding thì vẫn là pudding, nhưng nó to như một cái bánh ba tầng ấy!

"Chúng ta nên đến thử nó... ư!"

"Đừng huyên thiên nữa. Sao cậu cứ làm phiền Phu nhân thế?"

Ngài Ivan xuất hiện sau khi khiêu vĩ với Ellenia, nhanh như chớp véo tai Andymion và kéo nó thật mạnh.

Nhìn mà cũng thấy đau. Đừng kéo câu ấy nữa!

"Ha, nhưng với tư cách là cấp dưới của ngài Izek, tôi có nghĩa vụ phải mang pudding đến cho Phu nhân..."

"Cậu định ăn một mình chứ gì, cái thằng dối trá."

"Tôi chỉ định ăn một miếng thôi... Aaa!"

Andymion tội nghiệp.

Cái bánh pudding ấy quá lớn. Tôi sẽ rất thích nếu cậu ấy có thể ăn hết nó.
"Nhân tiện, thưa Phu nhân, khi nãy ta rất ngạc nhiên."

"Thật tuyệt khi mà anh ấy không dẫm vào chân Ruby, nhưng em cũng không biết Ruby lại giỏi như thế. Em cũng muốn học khiêu vũ."

Ôi! Mình đã làm quá tốt để nhận được lời khen rộng lượng từ Ellenia. Chồng ơi, ngài cũng nên nghe điều này!

"Nhưng anh lại đi đâu rồi?"

"Ngài ấy đang ở đằng kia với Cha..."

Tôi sớm nhận ra rằng người cha chồng với luồng khí u ám bủa vây quanh ngài ấy đã biến mất.

Izek đã đi đâu trong suốt thời gian vừa rồi?

"Cha vừa ở đây ạ?"

"Đúng thế, Cha vừa đứng ở chỗ đó một lúc trước..."

Biểu cảm của Ellenia hơi cứng lại.

Ngài Ivan buông tai Andymion ra, ánh mắt lập tức tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Họ làm sao vậy? Có gì đó mà tôi không biết sao? Hay đơn gianr chỉ là họ vừa chạm mắt?

Tại cuộc gặp mặt cuối cùng...
"Em hiểu rồi. Thật tôt svif họ đã ra ngoài. Anh trai đang bị chú ý."

Chú ý cái gì?

"C - Có chuyện gì sao? Cha có vẻ hơi tức giận..."

"Mọi chuyện đều ổn. Nhưng có vẻ là thời gian của anh sắp tới."

Ngài Ivan và Andymion gắng sức lấy lại hơi thở. Một tiếng leng keng vang lên trong đầu tôi.

Rồi, chị hiểu rồi. Khá là khó để hiểu hết, nhưng chị đã biết rồi, em chồng à. Có thể nói rằng Cha không thích bữa tiệc này, nhưng tệ hơn là Cha đã nhìn thấy Izek khiêu vũ cùng chị.

Con trai ngài ấy càng gần gũi với tôi, thì kế hoạch của ngài ấy càng sụp đổ... chết tiệt, đau đớn quá.

"Ôi, sôi nổi quá nhỉ. Mọi người nhiều năng lượng thật."

Sự căng thẳng dâng lên đúng lúc Flaya tiến đến với ly nước. Tuy vậy, lần này, sự căng thẳng không bắt nguồn từ cô ta, mà từ Hiệp sĩ tóc xanh nhạt hộ tống Flaya.
Lại một người biết về bí mật của tôi.

Hiệp sĩ nghiêm nghị và lạnh lùng này, có một ánh mắt rất lạ, và ngay sau đó cúi đầu lịch sự và rời đi.

Ư, tự dưng tôi lại lo sợ.

"Ivan."

"Chuyện gì, Camu?"

"Ta cần nói chuyện với các ngài một lúc. Izek đâu rồi?"

Trong khi đó, Flaya đang thân thiện nhận lấy đồ uống mà Ellenia đưa cho.

"Ta không thấy ngài ấy."

"Ngài ấy đang nói chuyện với Công tước."

"Lại nữa? Haa... Dù sao thì, cậu có vẻ lớn hơn mỗi khi ta gặp nhau đấy, ngài Andymion."

"Ồ, đúng vậy. Cảm ơn ngài..."

Andymion bỗng nhiên quay đi, lẩm bẩm chào hỏi một cách ngượng nghịu và không ngừng mân mê dái tai của mình.

Tôi bỗng ngạc nhiên vì cậu ấy không giống như bình thường, nhưng Flaya, người không được chào đón,dường như cũng không quá bận tâm về điều đó.

Ngay cả ngài Ivan có sở thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tập sự nhìn cũng có vẻ miễn cưỡng.
"Em đoán cậu ấy vẫn ngượng ngùng với em. Ngài đừng trách cậu ấy."

"Xin Tiểu thư hãy hiểu cho. Cậu ấy quả là một tên nhút nhát."

"Nhưng người cậu ấy đã đấu cùng là em trai em chứ đâu phải em."

Whoa, một tin tức bất ngờ luôn đó. Andymion đấu với Lorenzo sao?

"Hả, ý Tiểu thư là gì vậy?"

"Ồ, Phu nhân không biết nhỉ. Trước kia có một nhóm tập sự đã đánh nhau, mặc dù chúng đã dừng ngay khi thấy ta đến. Hoá ra hai đứa đó đã khơi mào và những tập sự khác đã bị cuốn vào trận chiến. Không thể tin nổ. Những đứa trẻ ngày nay, haa."

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh ngài Ivan đã tách họ ra như nào.

"Tại sao họ lại...?"

"À thì, ta đoán là họ đang so bì sức mạnh của nhau. Cả đám đều ngậm chặt miệng không nói gì. Ngài không nghe gì từ Tiểu thư sao?"

"Lauren không nói gì với ta cả..."
"Ồ, chúng ta nên nói chuyện ở nơi khác." Ngài Camu cáu kỉnh sau một thời gian kiên nhẫn chờ đơi và im lặng. Ngay lúc đó, Flaya vờ lắc đầu rồi đột nhiêu nắm lấy tay tôi.

"Phu nhân, đừng đứng đây nữa mà hãy tham gia với chúng tôi đi."

Bỏ tay ra được không?

Lúc đó, tôi cứ ngập ngừng không biết mở lời như nào, nhưng tồi tệ hơn là Ellenia cũng đồng tình.

"Flay nói đúng. Ruby nên làm quen với những dịp như này. Dù sao thì đây cũng là việc anh trai muốn em làm."

Người đàn ông lạnh lùng đó không thể mở đại tiệc để kết giao bạn bè đâu, nhưng tôi không thể nói như vậy, và bị kéo đến nơi tụ tập của những phụ nữ khác bởi cả Ellenia và Flaya.

Mọi người, tôi là tù nhân gì đây?

__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện