Dù cho mùa đông đến, tuyết có rơi đầy trời thì Cố Khâm vẫn duy trì thói quen đến Tụ Hoa Phường gặp mặt Tú Nương khi xử lý chính sự xong.
Hôm nay khi xe ngựa đến trước của lâu các thì đèn đuốc không thắp sáng, cửa lớn đóng chặt thì hắn biết nàng lại tùy hứng không mở cửa buôn bán rồi.
"Đi cửa sau." quen cửa quen nẻo, hắn để người đánh xe vòng ra cửa sau.
Cố Khâm xuống xe gõ cửa, chẳng mất bao lâu thì cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra. Người mở cửa không phải gã sai vặt hay là phụ nhân làm công như mọi ngày, mà là Tử Nhi hay xuất hiện bên cạnh nàng.
Vẻ mặt Tử Nhi lúc này không hề tốt, giọng nói ẩn ý đuổi khách "Cố đại nhân vẫn là về đi thôi. Hôm nay Tú Nương tâm tình không tốt, không muốn gặp ngài."
Mày kiếm nhíu chặt, mọi ngày dù có đóng cửa không buôn bán hắn vẫn có thể theo lối sau mà vào. Nhưng hôm nay nàng không muốn gặp hắn, điều này khiến hắn có chút ngỡ ngàng, trái tim cũng khó hiểu mà hẫng một nhịp.
"Tử Nhi cô nương, không biết ngươi có thể nói cho ta biết vì sao nàng không muốn gặp ta không? Rốt cuộc là đã có chuyện gì hay không?" hắn thật sự muốn biết là tại sao.
Vậy nhưng Tử Nhi cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, nói "Việc này phải nhờ Cố đại nhân tự mình tìm hiểu thôi a. Nhưng ta cũng tốt tính nói cho ngài biết một chút, biểu muội của ngài thật sự là đã chọc bà chủ nhà ta giận không nhẹ."
Nói xong nàng liền đóng xầm cửa lại, để lại Cố đại nhân dưới bậc thềm phủ tuyết trắng.
Nhìn hắn thất thần đướng đó, mãi một lúc sau người đánh xe mới lại gần, lo lắng hỏi dò "Đại nhân, bây giờ chúng ta có trở về hay không?"
Nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt, thấy đối phương không có ý mở cửa thì hắn cũng chỉ đành thở dài mà trở về.
"Hồi phủ."
***
Những ngày sau đó Cố Khâm cũng không ít lần tìm gặp, vậy nhưng dù mở cửa buôn bán hay đóng tiệm nghỉ bán thì hắn vẫn bị ngăn lại trước cửa.
Ngồi trong thư phòng vắng lặng, dưới ánh nến bập bùng, hắn ngắm nhìn bức họa mỹ nhân say rượu liếc mắt nhìn người họa mà tươi cười rạng rỡ, trong nhất thời không khỏi thất thần.
Đã mấy ngày rồi hắn chưa cùng nàng gặp mặt, cũng chẳng được cùng nàng tâm tình nói chuyện cùng nhau.
Tú Nương đến bao giờ mới chịu gặp hắn đây.
Cốc cốc cốc.
Cửa bị gõ vang, bên ngoài là tiếng nói hạ nhân cẩn thận lại khẽ khàng "Đại nhân, là tiểu nhân."
Sắc mặt hắn trầm lặng, thanh âm hờ hững "Vào đi."
Người vào là một gã sai vặt thân hình nhỏ con nhưng nhanh nhẹn, đây là người hắn phái ra tìm hiểu xem rốt cuộc hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng không gặp hắn.
"Nói đi." hắn để đối phương nói ra những gì mình tìm hiểu được.
Gã hạ nhân liền cung kính vâng dạ rồi đáp lời "Tiểu nhân đã nghe ngóng qua rồi ạ. Hôm đó bà chủ Hoa cùng vài cô nương ra ngoài dạo phố thì gặp phải biểu tiểu thư, biểu tiểu thư cho người cản bà chủ Hoa lại rồi nói những lời không hay. Về sau bà chủ Hoa tức giận đã nói ra việc Lục đại nhân tới thanh lâu hoan hỉ cùng các cô nương."
Chỉ vài câu ngắn gọn thì Cố Khâm cũng biết rõ 'một số lời không hay' đó là như thế nào, thậm chí còn biết rõ nó từ đâu ra.
Môi mỏng mím lại, quai hàm căng chặt. Cố Khâm nhịn không được cơn lửa giận trong lòng bốc lên mà đi đến viện tử của mẫu thân hắn.
***
Lúc Cố Khâm bước vào thì Lục Liên Mai đang ngồi trong phòng thưởng thức một chiếc đèn kéo quân mà điệt nữ mới đem đến tặng hôm nay, ngay cả nhi tử đến cũng không làm bà ta chú ý đến.
Thấy đèn kéo quân kia thì sao hắn có thể không rõ vật này từ đâu đến chứ, lửa giận trong lòng ngư thiêu như đốt lí trí, hắn không hề khách khí mà gạt bỏ chiếc đèn xuống đất.
Nháy mắt khung gỗ mỏng manh vỡ nát, Lục Liên Mai khó tin trọn trừng mắt, bà ta lớn tiếng quát "Cố Khâm! Ngươi đây là muốn làm gì?! Muốn phản sao?!"
Âm thanh trầm thấp bị hắn nghiến răng gằn xuống "Phải là ta đây hỏi mẫu thân người muốn làm gì mới đúng!"
Hắn chưa từng ái ngại thân thận của Tú Nương mà vẫn thân thiết với nàng, nhưng đối với người ngoài thì đó lại là rào cản giữa hai người bọn ho.
Lục Yên vậy nhưng lại phanh phui nó ra, mà người tiếp tay lại là mẫu thân hắn.
Thử hỏi sao hắn có thể bình tĩnh được.
Nhìn cái dáng vẻ hưng sư vấn tội đấy của hắn, bà ta cũng không chịu để yên mà đạp bàn đứng dậy, lớn tiếng la lối "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta đã làm cái gì?! Phải là ta hỏi ngươi mới phải!"
"Ngươi nói xem mình đã làm chuyện tốt gì đi! Để một ả kỹ nữ khinh khi biểu muội mình lại đứng cạnh làm thinh. Một câu cũng không nói đỡ thì thôi, nhưng ngươi lại còn hùa theo ả tiện nhân đó! Ngươi không cần thể diện nhưng ta cần, thậm chí ta còn chẳng biết phải giải thích với cữu cữu ngươi thế nào đây này!"
Hôm nay khi xe ngựa đến trước của lâu các thì đèn đuốc không thắp sáng, cửa lớn đóng chặt thì hắn biết nàng lại tùy hứng không mở cửa buôn bán rồi.
"Đi cửa sau." quen cửa quen nẻo, hắn để người đánh xe vòng ra cửa sau.
Cố Khâm xuống xe gõ cửa, chẳng mất bao lâu thì cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra. Người mở cửa không phải gã sai vặt hay là phụ nhân làm công như mọi ngày, mà là Tử Nhi hay xuất hiện bên cạnh nàng.
Vẻ mặt Tử Nhi lúc này không hề tốt, giọng nói ẩn ý đuổi khách "Cố đại nhân vẫn là về đi thôi. Hôm nay Tú Nương tâm tình không tốt, không muốn gặp ngài."
Mày kiếm nhíu chặt, mọi ngày dù có đóng cửa không buôn bán hắn vẫn có thể theo lối sau mà vào. Nhưng hôm nay nàng không muốn gặp hắn, điều này khiến hắn có chút ngỡ ngàng, trái tim cũng khó hiểu mà hẫng một nhịp.
"Tử Nhi cô nương, không biết ngươi có thể nói cho ta biết vì sao nàng không muốn gặp ta không? Rốt cuộc là đã có chuyện gì hay không?" hắn thật sự muốn biết là tại sao.
Vậy nhưng Tử Nhi cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, nói "Việc này phải nhờ Cố đại nhân tự mình tìm hiểu thôi a. Nhưng ta cũng tốt tính nói cho ngài biết một chút, biểu muội của ngài thật sự là đã chọc bà chủ nhà ta giận không nhẹ."
Nói xong nàng liền đóng xầm cửa lại, để lại Cố đại nhân dưới bậc thềm phủ tuyết trắng.
Nhìn hắn thất thần đướng đó, mãi một lúc sau người đánh xe mới lại gần, lo lắng hỏi dò "Đại nhân, bây giờ chúng ta có trở về hay không?"
Nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt, thấy đối phương không có ý mở cửa thì hắn cũng chỉ đành thở dài mà trở về.
"Hồi phủ."
***
Những ngày sau đó Cố Khâm cũng không ít lần tìm gặp, vậy nhưng dù mở cửa buôn bán hay đóng tiệm nghỉ bán thì hắn vẫn bị ngăn lại trước cửa.
Ngồi trong thư phòng vắng lặng, dưới ánh nến bập bùng, hắn ngắm nhìn bức họa mỹ nhân say rượu liếc mắt nhìn người họa mà tươi cười rạng rỡ, trong nhất thời không khỏi thất thần.
Đã mấy ngày rồi hắn chưa cùng nàng gặp mặt, cũng chẳng được cùng nàng tâm tình nói chuyện cùng nhau.
Tú Nương đến bao giờ mới chịu gặp hắn đây.
Cốc cốc cốc.
Cửa bị gõ vang, bên ngoài là tiếng nói hạ nhân cẩn thận lại khẽ khàng "Đại nhân, là tiểu nhân."
Sắc mặt hắn trầm lặng, thanh âm hờ hững "Vào đi."
Người vào là một gã sai vặt thân hình nhỏ con nhưng nhanh nhẹn, đây là người hắn phái ra tìm hiểu xem rốt cuộc hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng không gặp hắn.
"Nói đi." hắn để đối phương nói ra những gì mình tìm hiểu được.
Gã hạ nhân liền cung kính vâng dạ rồi đáp lời "Tiểu nhân đã nghe ngóng qua rồi ạ. Hôm đó bà chủ Hoa cùng vài cô nương ra ngoài dạo phố thì gặp phải biểu tiểu thư, biểu tiểu thư cho người cản bà chủ Hoa lại rồi nói những lời không hay. Về sau bà chủ Hoa tức giận đã nói ra việc Lục đại nhân tới thanh lâu hoan hỉ cùng các cô nương."
Chỉ vài câu ngắn gọn thì Cố Khâm cũng biết rõ 'một số lời không hay' đó là như thế nào, thậm chí còn biết rõ nó từ đâu ra.
Môi mỏng mím lại, quai hàm căng chặt. Cố Khâm nhịn không được cơn lửa giận trong lòng bốc lên mà đi đến viện tử của mẫu thân hắn.
***
Lúc Cố Khâm bước vào thì Lục Liên Mai đang ngồi trong phòng thưởng thức một chiếc đèn kéo quân mà điệt nữ mới đem đến tặng hôm nay, ngay cả nhi tử đến cũng không làm bà ta chú ý đến.
Thấy đèn kéo quân kia thì sao hắn có thể không rõ vật này từ đâu đến chứ, lửa giận trong lòng ngư thiêu như đốt lí trí, hắn không hề khách khí mà gạt bỏ chiếc đèn xuống đất.
Nháy mắt khung gỗ mỏng manh vỡ nát, Lục Liên Mai khó tin trọn trừng mắt, bà ta lớn tiếng quát "Cố Khâm! Ngươi đây là muốn làm gì?! Muốn phản sao?!"
Âm thanh trầm thấp bị hắn nghiến răng gằn xuống "Phải là ta đây hỏi mẫu thân người muốn làm gì mới đúng!"
Hắn chưa từng ái ngại thân thận của Tú Nương mà vẫn thân thiết với nàng, nhưng đối với người ngoài thì đó lại là rào cản giữa hai người bọn ho.
Lục Yên vậy nhưng lại phanh phui nó ra, mà người tiếp tay lại là mẫu thân hắn.
Thử hỏi sao hắn có thể bình tĩnh được.
Nhìn cái dáng vẻ hưng sư vấn tội đấy của hắn, bà ta cũng không chịu để yên mà đạp bàn đứng dậy, lớn tiếng la lối "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta đã làm cái gì?! Phải là ta hỏi ngươi mới phải!"
"Ngươi nói xem mình đã làm chuyện tốt gì đi! Để một ả kỹ nữ khinh khi biểu muội mình lại đứng cạnh làm thinh. Một câu cũng không nói đỡ thì thôi, nhưng ngươi lại còn hùa theo ả tiện nhân đó! Ngươi không cần thể diện nhưng ta cần, thậm chí ta còn chẳng biết phải giải thích với cữu cữu ngươi thế nào đây này!"
Danh sách chương