Ngay ngày hôm đó chuyện Lục đại nhân đi dạo thanh lâu đều truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, Lục Yên lại thua thiệt trở về. Lục Cảnh Minh sao có thể nhịn nổi việc này, chẳng mấy canh giờ huynh trưởng của bà ta đã tìm đến chất vấn bà ta một trận, còn mắng bà ta không biết dạy con, để nhi tử nhà mình hướng khửu tay ra ngoài.
Thử hỏi xem mặt mũi thể diện của bà ta phải giấu ở đâu đây.
Cố Khâm hít sâu một hơi, hắn rít qua kẽ răng rằng "Lục gia, lúc nào trong mắt người cũng là Lục gia. Nhưng mẫu thân à, người nên nhớ đây là Cố gia! Phu quân người họ Cố, nhi tử người cũng họ Cố! Thậm chí nơi người đang đứng cũng là Cố phủ, không phải Lục phủ!"
"Lúc phụ thân còn sống thì người đã luôn hướng tâm về Lục gia, chỉ là phụ thân yêu người nên để người tùy tâm sở dục. Nhưng mẫu thân, chuyện gì, việc gì cũng phải có giới hạn của nó. Bằng không, người sẽ hối hận."
Trừng mắt nhìn nhi tử của mình vì một ả kỹ nữ mà không tiếc lời đe dọa bà ta, thật sự là nuôi ong tay áo mà! Chẳng muốn thừa lời với mẫu thân mình, hắn phất tay áo rời đi, trước khi đi còn không quên ra lệnh cho đám hạ nhân "Từ nay chỉ cần là người Lục gia liền không để họ bước qua cửa Cố phủ nửa bước."
Bóng dáng rời đi dứt khoát, không một chút hối ý.
Nhớ lại năm đó, Cố phủ đời này qua đời khác đều là Thừa Tướng kiêm chức thái phó dạy dỗ Thái Tử, nhưng đến đời phụ thân Cố Khâm - Cố Liêm thì lại khác.
Ông theo đuổi cuộc sống không gò bó mà từ bỏ công danh lợi lộc, ngay cả chức quyền cũng không cần. Về sau ông phải lòng phu nhân của mình là Lục Liên Mai, cả hai sinh hạ một nhi tử là Cố Khâm.
Chỉ có điều ông mệnh mỏng, nhi tử chưa đầy mười tuổi đã bệnh qua đời, bỏ lại cô nhi quả phụ.
Còn Lục Liên Mai xưa kia vốn là một thứ nữ chẳng mấy nổi bật của Lục phủ, trong nhà vô số thứ nữ, nhưng bên trên lại chỉ có một đích tử và một đích nữ.
Đích tử thú cô nương nhà Lễ Bộ Thượng Thư, Đích nữ lại gả cho đích tử nhà Lý gia - Lý Tuân mới nhậm chức Thị Lang ở Binh Bộ.
Nhưng đích tử Lục gia muốn tương lai tiền đồ bản thân rộng mở hơn, gã ta đem thứ muội trong nhà mai mối cho các quan viên trong triều, người làm chính thê, kẻ chỉ xứng làm tiểu thiếp.
Mà Lục Liên Mai may mắn lọt vào mắt xanh của Cố gia công tử, về sau trở thành Cố phu nhân, thân phận còn cao hơn Lục phủ một bậc.
Thân phận thứ nữ của bà ta không xứng với Cố Liêm, Cố lão gia cũng bởi mối hôn sự này mà kịch liệt phản đối, nhưng dòng chính Cố thị chỉ có một mình Cố Liêm nên ông cũng không thể gượng ép.
Về sau gả vào Cố phủ, thỉnh thoảng bà ta vẫn bị đàm tiếu là gà rừng leo lên ngọn cây làm phượng hoàng. Nỗi oán hận này như ăn sâu bén rễ trong lòng bà ta, nhổ ra thì đau đớn, để đấy thì lại càng đâm sâu.
Nhưng dẫu có như vậy thì Lục Liên Mai vẫn không quên công ân Lục gia đã đưa bà lên ngọn cây làm phượng hoàng.
Chuyện của thế hệ trước dài dòng nhưng đầy khúc mắc, Cố Khâm cũng không muốn bới lông tìm vết, hiện tại bây giờ hắn chỉ muốn chạy đi tìm nàng ấy.
Dùng mọi cách để nàng gặp hắn, dỗ nàng nguôi giận.
***
Mấy ngày tới, vừa hạ triều thì Cố Khâm liền đến cửa sau Tụ Hoa Phường gõ cửa đợi người.
Người muốn đợi mãi chưa ra gặp, nhưng tin đồn việc Cố Tướng gia say mê tú bà thanh lâu cũng đã bị đồn ra khắp kinh thành.
Đến cả hoàng đế trong cung cũng biết việc này. Hôm nay khi hạ triều, Chu Hưng Đế liền giữ người lại ở Ngự Thư phòng nói chuyện.
Trước giờ đều đeo dáng vẻ dễ tính hài hòa, nhưng lần này hoàng thương không tránh khỏi nhăn mặt buồn phiền nói "Cố Khâm, ngươi bây giờ thử nghe xem phố lớn ngõ nhỏ ngoài kia đang nói gì về ngươi kìa. Đường đường là một Tướng gia dưới một người trên vạn người, vậy mà lại ngày ngày đến thanh lâu chỉ để mong gặp mặt một nữ nhân thấp kém. Ngươi tự nhìn lại mình xem rồi hỏi bản thân có cần chút tôn nghiêm còn lại không."
Làm bạn bao năm, trước giờ hai quân thần bọn họ đều không nghi kị đối phương.
Trên người Cố Khâm bao phủ một tầng không khí âm trầm, trong lời nói không còn dáng vẻ thanh nhàn hờ hững trước kia.
"Bọn họ nói gì thần không để ý."
Chu Hưng Đế bị chọc cho tức đến bật cười "Đúng, ngươi không để ý! Nhưng trẫm để ý, những kẻ ngoài kia đang trực chờ ngươi ngã đài mà chèo lên cũng để ý."
Nhìn cái dáng vẻ thiếu sức sống kia của hắn, hoàng thượng cũng chẳng muốn giữ người lại khiến chính mình chướng mắt.
"Ngươi tự trở về xem lại chính mình đi. Không phải chỉ là một mỹ nhân xinh đẹp thôi sao?! Chờ các nước chư hầu cống nạp lên thì trẫm để ngươi tùy ý chọn lấy vài người." Chu Hưng Đế trực tiếp đuổi người.
Cố Khâm cũng không để lời này trong lòng mà thi lễ rời đi, hắn phải mau mau đến hối lỗi, nếu hắn đến muộn khiến nàng tức giận thêm thì sao đây.
Thử hỏi xem mặt mũi thể diện của bà ta phải giấu ở đâu đây.
Cố Khâm hít sâu một hơi, hắn rít qua kẽ răng rằng "Lục gia, lúc nào trong mắt người cũng là Lục gia. Nhưng mẫu thân à, người nên nhớ đây là Cố gia! Phu quân người họ Cố, nhi tử người cũng họ Cố! Thậm chí nơi người đang đứng cũng là Cố phủ, không phải Lục phủ!"
"Lúc phụ thân còn sống thì người đã luôn hướng tâm về Lục gia, chỉ là phụ thân yêu người nên để người tùy tâm sở dục. Nhưng mẫu thân, chuyện gì, việc gì cũng phải có giới hạn của nó. Bằng không, người sẽ hối hận."
Trừng mắt nhìn nhi tử của mình vì một ả kỹ nữ mà không tiếc lời đe dọa bà ta, thật sự là nuôi ong tay áo mà! Chẳng muốn thừa lời với mẫu thân mình, hắn phất tay áo rời đi, trước khi đi còn không quên ra lệnh cho đám hạ nhân "Từ nay chỉ cần là người Lục gia liền không để họ bước qua cửa Cố phủ nửa bước."
Bóng dáng rời đi dứt khoát, không một chút hối ý.
Nhớ lại năm đó, Cố phủ đời này qua đời khác đều là Thừa Tướng kiêm chức thái phó dạy dỗ Thái Tử, nhưng đến đời phụ thân Cố Khâm - Cố Liêm thì lại khác.
Ông theo đuổi cuộc sống không gò bó mà từ bỏ công danh lợi lộc, ngay cả chức quyền cũng không cần. Về sau ông phải lòng phu nhân của mình là Lục Liên Mai, cả hai sinh hạ một nhi tử là Cố Khâm.
Chỉ có điều ông mệnh mỏng, nhi tử chưa đầy mười tuổi đã bệnh qua đời, bỏ lại cô nhi quả phụ.
Còn Lục Liên Mai xưa kia vốn là một thứ nữ chẳng mấy nổi bật của Lục phủ, trong nhà vô số thứ nữ, nhưng bên trên lại chỉ có một đích tử và một đích nữ.
Đích tử thú cô nương nhà Lễ Bộ Thượng Thư, Đích nữ lại gả cho đích tử nhà Lý gia - Lý Tuân mới nhậm chức Thị Lang ở Binh Bộ.
Nhưng đích tử Lục gia muốn tương lai tiền đồ bản thân rộng mở hơn, gã ta đem thứ muội trong nhà mai mối cho các quan viên trong triều, người làm chính thê, kẻ chỉ xứng làm tiểu thiếp.
Mà Lục Liên Mai may mắn lọt vào mắt xanh của Cố gia công tử, về sau trở thành Cố phu nhân, thân phận còn cao hơn Lục phủ một bậc.
Thân phận thứ nữ của bà ta không xứng với Cố Liêm, Cố lão gia cũng bởi mối hôn sự này mà kịch liệt phản đối, nhưng dòng chính Cố thị chỉ có một mình Cố Liêm nên ông cũng không thể gượng ép.
Về sau gả vào Cố phủ, thỉnh thoảng bà ta vẫn bị đàm tiếu là gà rừng leo lên ngọn cây làm phượng hoàng. Nỗi oán hận này như ăn sâu bén rễ trong lòng bà ta, nhổ ra thì đau đớn, để đấy thì lại càng đâm sâu.
Nhưng dẫu có như vậy thì Lục Liên Mai vẫn không quên công ân Lục gia đã đưa bà lên ngọn cây làm phượng hoàng.
Chuyện của thế hệ trước dài dòng nhưng đầy khúc mắc, Cố Khâm cũng không muốn bới lông tìm vết, hiện tại bây giờ hắn chỉ muốn chạy đi tìm nàng ấy.
Dùng mọi cách để nàng gặp hắn, dỗ nàng nguôi giận.
***
Mấy ngày tới, vừa hạ triều thì Cố Khâm liền đến cửa sau Tụ Hoa Phường gõ cửa đợi người.
Người muốn đợi mãi chưa ra gặp, nhưng tin đồn việc Cố Tướng gia say mê tú bà thanh lâu cũng đã bị đồn ra khắp kinh thành.
Đến cả hoàng đế trong cung cũng biết việc này. Hôm nay khi hạ triều, Chu Hưng Đế liền giữ người lại ở Ngự Thư phòng nói chuyện.
Trước giờ đều đeo dáng vẻ dễ tính hài hòa, nhưng lần này hoàng thương không tránh khỏi nhăn mặt buồn phiền nói "Cố Khâm, ngươi bây giờ thử nghe xem phố lớn ngõ nhỏ ngoài kia đang nói gì về ngươi kìa. Đường đường là một Tướng gia dưới một người trên vạn người, vậy mà lại ngày ngày đến thanh lâu chỉ để mong gặp mặt một nữ nhân thấp kém. Ngươi tự nhìn lại mình xem rồi hỏi bản thân có cần chút tôn nghiêm còn lại không."
Làm bạn bao năm, trước giờ hai quân thần bọn họ đều không nghi kị đối phương.
Trên người Cố Khâm bao phủ một tầng không khí âm trầm, trong lời nói không còn dáng vẻ thanh nhàn hờ hững trước kia.
"Bọn họ nói gì thần không để ý."
Chu Hưng Đế bị chọc cho tức đến bật cười "Đúng, ngươi không để ý! Nhưng trẫm để ý, những kẻ ngoài kia đang trực chờ ngươi ngã đài mà chèo lên cũng để ý."
Nhìn cái dáng vẻ thiếu sức sống kia của hắn, hoàng thượng cũng chẳng muốn giữ người lại khiến chính mình chướng mắt.
"Ngươi tự trở về xem lại chính mình đi. Không phải chỉ là một mỹ nhân xinh đẹp thôi sao?! Chờ các nước chư hầu cống nạp lên thì trẫm để ngươi tùy ý chọn lấy vài người." Chu Hưng Đế trực tiếp đuổi người.
Cố Khâm cũng không để lời này trong lòng mà thi lễ rời đi, hắn phải mau mau đến hối lỗi, nếu hắn đến muộn khiến nàng tức giận thêm thì sao đây.
Danh sách chương