Đội ngũ phi hành ở nơi hoang dã trống trải, ở đây hiếm có dấu chân người và rất gần biên giới với Bách Man cảnh.
Bỗng Tả Mạc nói: "Ở đây được rồi."
An Mạc không chút do dự hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại. Quy mô đội hộ vệ này không lớn, khoảng một ngàn người nhưng đây chính là toàn bộ tinh anh của Tây Ngục phủ.
Tả Mạc luôn âm thầm quan sát đội ngũ này, hắn có thể nhận ra trình độ của An Mạc rất cao. Những hộ vệ này vừa tinh nhuệ vừa thiện chiến, mặc dù thần trang không tốt nhưng bù lại họ có một bộ chiến pháp đặc biệt.
An Mạc là một vị chiến tướng điển hình, không thích tranh quyền đoạt thế, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh. Thuộc hạ của hắn cũng học được phong cách đó, hành động quyết đoán mạnh mẽ.
"Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đánh nhau thế nào rồi?" Tả Mạc thuận miệng hỏi. Nếu bản thân đã tiếp nhận vị trí này thì việc gì đáng làm Tả Mạc sẽ làm.
"Đông Minh phủ tan tác, Gia Mạn tự sát!" An Mạc trả lời ngắn gọn. Trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, biết rõ nhất định lão minh vương đã âm thầm bố trí nếu không Đông Minh phủ sao lại có thể thất bại thảm hại một cách khó hiểu như vậy? Dựa theo lực lượng song phương thì Âm Lăng vệ kém Đông Minh phủ nhiều lắm. So với Âm Lăng vệ thì số lượng chiến tướng ưu tú của Đông Minh phủ nhiều hơn nhiều. Mặc dù thực lực của Âm Lăng ngũ quỷ không kém đại tướng của bốn phủ nhưng đó chỉ là thực lực cá nhân, ở phương diện chỉ huy tác chiến thì còn kém xa.
Trong toàn bộ Minh cảnh, Đông Tây là hai phủ có nhiều chiến tướng ưu tú nhất.
Tả Mạc à một tiếng, hắn biết Thi bày ra bố cục như vậy tất sẽ có sát chiêu để nghịch chuyển càn khôn. Hắn tập trung tinh thần bắt đầu suy nghĩ nếu Thi đã đem Minh cảnh giao cho mình vậy bản thân nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Thi.
Những ngày qua hắn đã ra lệnh cho An Mạc sưu tập các loại bàn luận về việc minh vương mới đăng vị, sau khi cẩn thận xem xét hắn mới phát hiện ra hầu hết các thế lực đối với việc hắn đăng vương đều duy trì thái độ cẩn trọng. Chủ yếu là do dư uy của Thi vẫn còn, rất ít người dám công khai kháng lệnh. Trong suy nghĩ của mình, bọn họ không quá coi trọng việc này.
Tả Mạc biết rõ đây là do bọn họ hoài nghi thực lực của hắn. Tả Mạc quá quen thuộc với ma tộc, ma tộc sùng bái cường giả cho nên ai đảm nhiệm vương vị chắc chắn đều là cường giả, Thi cũng như thế.
So sức mạnh sao? Trên môi Tả Mạc hiện lên nụ cười như có như không.
--
An Mạc cũng âm thầm quan sát tân vương.
Tân vương không nói nhiều, tác phong lão luyện, thực lực hắn nhìn không thấu, điều này khiến hắn giật mình. An Mạc là một trong bốn minh chủ nhưng rất ít người biết thực lực của hắn chỉ kém minh vương chút xíu, là người đứng đầu trong bốn minh chủ. Hắn là người duy nhất được lão minh vương chỉ điểm trong bốn vị minh chủ.
Hắn làm người rất kín tiếng, không thích tranh đấu nên ba vị minh chủ kia không thể biết được nông sâu của hắn.
Nhưng ngay cả mạnh như thế hắn vẫn không thể nào nhìn thấu được nông sâu của tân vương!
Điều này khiến lòng tin của hắn tăng mạnh.
Nhìn thấy vương thượng lâm vào trầm tư, hắn không lên tiếng, âm thầm hộ vệ xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chỉ có một ngàn người, quỷ mới biết được mấy thế lực kia có chó cùng bứt giậu hay không.
Cẩn thận chưa bao giờ là thừa, An Mạc ra lệnh cho trinh sát lập tức mở rộng phạm vi dò xét.
Bỗng vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, khẽ quát: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Thuộc hạ xung quanh lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
An Mạc nhìn về phía tây bắc, vừa rồi trinh sát ở phía đó truyền tin cảnh báo, có một chiến bộ đang tiến về phía này, tốc độ nhanh kinh người!
Rất nhanh, trinh sát đã xuất hiện trước mặt hắn, trinh sát bày ra tư thế chuẩn bị chiến đẩu rồi nhanh chóng biến mất trong trận.
Xa xa trên trời xuất hiện một loạt đốm đen.
Đốm đen lao tới cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt mọi người!
An Mạc biến sắc, tinh nhuệ!
Thị lực của hắn so với người thường thì mạnh hơn nhiều nên nhìn rất rõ. Đây là một chiến bộ, nhìn qua thì đội hình có chút tản mạn nhưng trên thực tế mỗi người đều đang duy trì cự ly vô cùng hợp lý. Hơn nữa đây hiển nhiên là một chiến bộ thành lập đã lâu, giữa các đội viên luôn có sự ăn ý với nhau. Mỗi một đội viên nhìn như tùy tâm thay đổi vị trí nhưng đồng bọn của hắn cũng sẽ vô thức mà thay đổi bổ sung, loại bổ sung theo bản năng này với tốc độ kinh người diễn ra trong đội ngũ.
Thoáng nhìn qua thì thấy chiến bộ này giống như một vũng thủy ngân đang lưu động!
Chiến bộ hạ xuống đất!
Chiến tướng cầm đầu vẻ mặt đầy cương nghị, đứng từ xa quan sát An Mạc có thể cảm nhận được một luồng khí thế hung hãn dũng mãnh ập tới trước mặt.
Áp lực đột nhiên tăng mạnh khiến An Mạc cẩn trọng hơn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn không thể tin chiến tướng ma tộc có thể xây dựng một chiến bộ biến ảo tinh tế như vậy! Đội hình chiến bộ tu giả nghiêm chỉnh, vô cùng chú ý tới chiến trận. Chỉ có chiến bộ yêu tộc mới có thể biến ảo đội hình tinh tế như vậy. Chiến bộ ma tộc lại càng không chú ý tới đội hình, chỉ cần chiến tướng có thể tập trung được sức mạnh của thủ hạ là được. Chính vì điều đó mà chiến bộ ma tộc trong tam tộc là chiến bộ có đội hình rối loạn nhất.
Thế nhưng chiến bộ trước mắt lại có thể làm sụp đổ quan điểm của An Mạc. Từ khi nào Minh cảnh lại có một đội ngũ cổ quái như vậy?
Tốc độ của đối phương không hề giảm, trực tiếp vọt tới.
Càng tới gần đội hình giống như thủy ngân cuồn cuộn không dứt của đối phương càng toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt. Một số thuộc hạ tâm lý kém vô thức đưa tay lên chuẩn bị phản kích.
Sắc mặt An Mạc trầm xuống, tất cả tạp niệm trong đầu đều bị hắn vất lại phía sau. Chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi công kích của bọn họ thì hắn sẽ không chút do dự giáng cho đối phương một đòn trí mạng!
Không ai có thể dương oai trước mặt hắn!
Nhưng đúng vào lúc này, chiến bộ cổ quái kia đột nhiên có một hành động không hợp với lẽ thường, bọn họ không hề bị quán tính ảnh hưởng, tất cả đều dừng lại.
Cảm giác cổ quái này làm người xem khó chịu tới mức muốn thổ huyết.
An Mạc cố gắng kìm chế, hắn suýt nữa đã phát động tấn công, trái tim hắn đập mạnh. Chiến tướng thật lợi hại! Đối phương hiển nhiên đã nhìn thấu phạm vi công kích của hắn nên đã đứng ngay sát đó.
Lần đầu tiên An Mạc gặp phải chiến tướng lợi hại như vậy, mặc dù song phương chưa giao đấu nhưng hắn đã bị đối phương làm cho chấn động.
Tiếng gió lạnh đầy tịch liêu, không gian lặng ngắt như tờ.
Vị chiến tướng cầm đầu đột nhiên xoay người xuống kỵ, rầm rầm, tất cả chiến bộ xoay người xuống khỏi ma kỵ, động tác đều đặn nhịp nhàng. Đội ngũ khẽ tách ra, một vị yêu tộc đi tới bên cạnh chiến tướng cầm đầu.
Hai người đứng song song đối diện với chiến bộ của An Mạc.
Lẽ nào…
Trong đầu An Mạc nảy ra một ý nghĩ, mắt thoáng nhìn qua vương thượng thấy hắn đang đi tới phía trước.
Hai người nhìn thấy Tả Mạc thì vô cùng kích động, đồng loạt khom mình hành lễ.
"Lương Vi!" Lương Vi hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nghiêm nghị nói.
"Phí Lôi!" Phí Lôi cố nén kích động trong lòng nói.
"Suất lĩnh Vương Chi Hào Giác đến đây bảo vệ ngô vương!" Hai người đồng thanh nghiêm giọng quát.
Giống như một lời tuyên thệ đầy trang nghiêm vang lên ở nơi trống trải hoang dã.
"Ngô vương tại thượng!"
Mấy ngàn người chỉnh tề hô lớn, giống như sấm sét làm rung chuyển cả hoang nguyên. Mỗi người đều kích động khó nói thành lời, trong mắt họ hiện lên sự phấn khích, cuồng nhiệt và kích động, mười năm rồi bọn họ mới có thể hô lên những lời này.
Rất nhiều người lệ tràn khóe mi.
Bọn họ nhớ tới năm đó Phí Lôi tìm tới bọn họ ở những nơi thâm sơn cùng cốc, nói với bọn họ về vinh quang của tổ tiên ngày trước; nhớ tới bọn họ giống như một đám ăn mày quần áo rách tả tơi lặn lội đường xa đi tới doanh địa, lại chọn bừa cái tên Vương Chi Hào Giác làm người đời cười nhạo; nhớ tới bọn họ vì muốn thỏa mãn Lương Vi mà mỗi người không biết đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt để có thể biết được cái gì gọi là chiến bộ; nhớ tới mười năm chờ đợi mỏi mòn, phải đánh cướp khắp nơi để duy trì sự sống, bọn họ tự thôi miên chính mình, như kẻ ngu si cố chấp bọn họ không phải là đạo phỉ, bọn họ là một chiến bộ có tín ngưỡng.
Bọn họ chưa từng gặp qua Tả Mạc, bọn họ thậm chí không biết hình dáng của Tả Mạc như nào.
Nhưng mỗi người trong bọn họ từ ngày đầu tiên đã được nói rõ, bọn họ chỉ chiến đấu vì một người!
Vì vương mà chiến, tìm lại vinh quang.
Đây chính là tín niệm của bọn họ.
Trong đầu bọn họ hiện lên vô số bóng dáng mờ ảo rốt cuộc cũng dần rõ ràng hơn, toàn bộ tín ngưỡng của bọn họ thoáng cái đã trở nên chân thực tới mức có thể chạm vào.
Bọn họ không phải kẻ ngu si, bọn họ không phải đạo phỉ.
Bọn họ là Vương Chi Hào Giác, là một chiến bộ có tín ngưỡng.
Bọn họ đã được định trước chắc chắn sẽ tìm lại vinh quang thuộc về mình!
Tả Mạc nhìn chiến bộ trước mặt mà tâm trạng kích động khó nói thành lời.
Bố trí của Bồ yêu và Vệ hắn có biết nhưng cũng chỉ biết hai cái tên Lương Vi và Phí Lôi. Kì thực hắn không hi vọng quá nhiều vào chiến bộ này, ở xa xôi ngút ngàn không tin tức mà giữ vững được trong mười năm, Tả Mạc cảm nhận được vất vả và gian khổ trong đó.
Khi hắn tới Bồ Bồ chiến tướng chi gia thì gặp được Lương Vi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Nhìn thấy những gương mặt kia hắn cố gắng khống chế tâm tình, thay cho đồng ý bằng một lời hứa đầy trang nghiêm: "Ngươi ta cùng tồn tại, không rời không vứt bỏ!"
Đáp lại lời hắn là tiếng hô to long trời lở đất: "Ngô vương tại thượng!"
An Mạc chiến bộ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Đột nhiên An Mạc nhận ra một vấn đề mà lúc trước hắn đã bỏ qua, vương thượng không phải không có căn cơ như bên ngoài vẫn thảo luận! Hắn không những là minh vương mà còn là vua của Mạc Vân Hải!
Vương có lực lượng của mình và nó đủ để chống lại Minh cảnh.
An Mạc đột nhiên hiểu ra vì sao lão minh vương lại yên tâm với tân vương như thế, đó là lòng tin tuyệt đối!
Nếu Tả Mạc suất lĩnh Mạc Vân Hải công chiếm Minh cảnh vậy tự nhiên sẽ gặp phải sự phản kháng của tất cả các thế lực ở Minh cảnh. Thế nhưng hắn lấy thân phận người kế nhiệm vị trí thống trị Minh cảnh thì không ai có thể chống lại hắn.
Hắn quá mạnh! Thậm chí so với lão minh vương năm đó còn mạnh hơn!
Những kẻ phản đối kia chỉ là bọ ngựa đá xe mà thôi. Bỗng hắn cảm thấy có chút hứng thú, nếu những người kia biết vương thượng còn là vua của Mạc Vân Hải thì lúc đó sẽ phản ứng thế nào.
Thật khiến người ta mong đợi!
Có Vương Chi Hào Giác đi theo nên độ an toàn lập tức tăng mạnh. An Mạc không tin Minh cảnh có ai có thể đối phó với hắn và Lương Vi Phí Lôi. Nhưng trong lòng hắn cũng thấy hơi kì, bởi vì hai cái tên Lương Vi Phí Lôi này hắn chưa bao giờ nghe qua. Hắn chỉ biết Công Tôn Sai Chu Tước Doanh và Biệt Hàn Nghiệt bộ.
Chẳng lẽ Mạc Vân Hải lại mạnh tới mức này sao?
Tùy tiện lấy ra một hai người, một chiến bộ chưa bao giờ nghe danh cũng có thể lợi hại tới mức này?
Mạnh như An Mạc cũng không khỏi chột dạ.
Tả Mạc không biết ý nghĩ này của An Mạc, hắn và Lương Vi Phí Lôi nói chuyện với nhau rất lâu mới biết được mấy năm nay bọn họ sống gian khổ thế nào. Được hộ vệ nên Tả Mạc hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.
Hắn quyết định thừa lúc trên đường có thời gian giải quyết một vấn đề khác mà hắn đã nghĩ kĩ trong mười năm qua.
Giải cứu Bồ yêu và Vệ!
Bỗng Tả Mạc nói: "Ở đây được rồi."
An Mạc không chút do dự hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại. Quy mô đội hộ vệ này không lớn, khoảng một ngàn người nhưng đây chính là toàn bộ tinh anh của Tây Ngục phủ.
Tả Mạc luôn âm thầm quan sát đội ngũ này, hắn có thể nhận ra trình độ của An Mạc rất cao. Những hộ vệ này vừa tinh nhuệ vừa thiện chiến, mặc dù thần trang không tốt nhưng bù lại họ có một bộ chiến pháp đặc biệt.
An Mạc là một vị chiến tướng điển hình, không thích tranh quyền đoạt thế, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh. Thuộc hạ của hắn cũng học được phong cách đó, hành động quyết đoán mạnh mẽ.
"Đông Minh phủ và Âm Lăng vệ đánh nhau thế nào rồi?" Tả Mạc thuận miệng hỏi. Nếu bản thân đã tiếp nhận vị trí này thì việc gì đáng làm Tả Mạc sẽ làm.
"Đông Minh phủ tan tác, Gia Mạn tự sát!" An Mạc trả lời ngắn gọn. Trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, biết rõ nhất định lão minh vương đã âm thầm bố trí nếu không Đông Minh phủ sao lại có thể thất bại thảm hại một cách khó hiểu như vậy? Dựa theo lực lượng song phương thì Âm Lăng vệ kém Đông Minh phủ nhiều lắm. So với Âm Lăng vệ thì số lượng chiến tướng ưu tú của Đông Minh phủ nhiều hơn nhiều. Mặc dù thực lực của Âm Lăng ngũ quỷ không kém đại tướng của bốn phủ nhưng đó chỉ là thực lực cá nhân, ở phương diện chỉ huy tác chiến thì còn kém xa.
Trong toàn bộ Minh cảnh, Đông Tây là hai phủ có nhiều chiến tướng ưu tú nhất.
Tả Mạc à một tiếng, hắn biết Thi bày ra bố cục như vậy tất sẽ có sát chiêu để nghịch chuyển càn khôn. Hắn tập trung tinh thần bắt đầu suy nghĩ nếu Thi đã đem Minh cảnh giao cho mình vậy bản thân nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Thi.
Những ngày qua hắn đã ra lệnh cho An Mạc sưu tập các loại bàn luận về việc minh vương mới đăng vị, sau khi cẩn thận xem xét hắn mới phát hiện ra hầu hết các thế lực đối với việc hắn đăng vương đều duy trì thái độ cẩn trọng. Chủ yếu là do dư uy của Thi vẫn còn, rất ít người dám công khai kháng lệnh. Trong suy nghĩ của mình, bọn họ không quá coi trọng việc này.
Tả Mạc biết rõ đây là do bọn họ hoài nghi thực lực của hắn. Tả Mạc quá quen thuộc với ma tộc, ma tộc sùng bái cường giả cho nên ai đảm nhiệm vương vị chắc chắn đều là cường giả, Thi cũng như thế.
So sức mạnh sao? Trên môi Tả Mạc hiện lên nụ cười như có như không.
--
An Mạc cũng âm thầm quan sát tân vương.
Tân vương không nói nhiều, tác phong lão luyện, thực lực hắn nhìn không thấu, điều này khiến hắn giật mình. An Mạc là một trong bốn minh chủ nhưng rất ít người biết thực lực của hắn chỉ kém minh vương chút xíu, là người đứng đầu trong bốn minh chủ. Hắn là người duy nhất được lão minh vương chỉ điểm trong bốn vị minh chủ.
Hắn làm người rất kín tiếng, không thích tranh đấu nên ba vị minh chủ kia không thể biết được nông sâu của hắn.
Nhưng ngay cả mạnh như thế hắn vẫn không thể nào nhìn thấu được nông sâu của tân vương!
Điều này khiến lòng tin của hắn tăng mạnh.
Nhìn thấy vương thượng lâm vào trầm tư, hắn không lên tiếng, âm thầm hộ vệ xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chỉ có một ngàn người, quỷ mới biết được mấy thế lực kia có chó cùng bứt giậu hay không.
Cẩn thận chưa bao giờ là thừa, An Mạc ra lệnh cho trinh sát lập tức mở rộng phạm vi dò xét.
Bỗng vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, khẽ quát: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Thuộc hạ xung quanh lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
An Mạc nhìn về phía tây bắc, vừa rồi trinh sát ở phía đó truyền tin cảnh báo, có một chiến bộ đang tiến về phía này, tốc độ nhanh kinh người!
Rất nhanh, trinh sát đã xuất hiện trước mặt hắn, trinh sát bày ra tư thế chuẩn bị chiến đẩu rồi nhanh chóng biến mất trong trận.
Xa xa trên trời xuất hiện một loạt đốm đen.
Đốm đen lao tới cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt mọi người!
An Mạc biến sắc, tinh nhuệ!
Thị lực của hắn so với người thường thì mạnh hơn nhiều nên nhìn rất rõ. Đây là một chiến bộ, nhìn qua thì đội hình có chút tản mạn nhưng trên thực tế mỗi người đều đang duy trì cự ly vô cùng hợp lý. Hơn nữa đây hiển nhiên là một chiến bộ thành lập đã lâu, giữa các đội viên luôn có sự ăn ý với nhau. Mỗi một đội viên nhìn như tùy tâm thay đổi vị trí nhưng đồng bọn của hắn cũng sẽ vô thức mà thay đổi bổ sung, loại bổ sung theo bản năng này với tốc độ kinh người diễn ra trong đội ngũ.
Thoáng nhìn qua thì thấy chiến bộ này giống như một vũng thủy ngân đang lưu động!
Chiến bộ hạ xuống đất!
Chiến tướng cầm đầu vẻ mặt đầy cương nghị, đứng từ xa quan sát An Mạc có thể cảm nhận được một luồng khí thế hung hãn dũng mãnh ập tới trước mặt.
Áp lực đột nhiên tăng mạnh khiến An Mạc cẩn trọng hơn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn không thể tin chiến tướng ma tộc có thể xây dựng một chiến bộ biến ảo tinh tế như vậy! Đội hình chiến bộ tu giả nghiêm chỉnh, vô cùng chú ý tới chiến trận. Chỉ có chiến bộ yêu tộc mới có thể biến ảo đội hình tinh tế như vậy. Chiến bộ ma tộc lại càng không chú ý tới đội hình, chỉ cần chiến tướng có thể tập trung được sức mạnh của thủ hạ là được. Chính vì điều đó mà chiến bộ ma tộc trong tam tộc là chiến bộ có đội hình rối loạn nhất.
Thế nhưng chiến bộ trước mắt lại có thể làm sụp đổ quan điểm của An Mạc. Từ khi nào Minh cảnh lại có một đội ngũ cổ quái như vậy?
Tốc độ của đối phương không hề giảm, trực tiếp vọt tới.
Càng tới gần đội hình giống như thủy ngân cuồn cuộn không dứt của đối phương càng toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt. Một số thuộc hạ tâm lý kém vô thức đưa tay lên chuẩn bị phản kích.
Sắc mặt An Mạc trầm xuống, tất cả tạp niệm trong đầu đều bị hắn vất lại phía sau. Chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi công kích của bọn họ thì hắn sẽ không chút do dự giáng cho đối phương một đòn trí mạng!
Không ai có thể dương oai trước mặt hắn!
Nhưng đúng vào lúc này, chiến bộ cổ quái kia đột nhiên có một hành động không hợp với lẽ thường, bọn họ không hề bị quán tính ảnh hưởng, tất cả đều dừng lại.
Cảm giác cổ quái này làm người xem khó chịu tới mức muốn thổ huyết.
An Mạc cố gắng kìm chế, hắn suýt nữa đã phát động tấn công, trái tim hắn đập mạnh. Chiến tướng thật lợi hại! Đối phương hiển nhiên đã nhìn thấu phạm vi công kích của hắn nên đã đứng ngay sát đó.
Lần đầu tiên An Mạc gặp phải chiến tướng lợi hại như vậy, mặc dù song phương chưa giao đấu nhưng hắn đã bị đối phương làm cho chấn động.
Tiếng gió lạnh đầy tịch liêu, không gian lặng ngắt như tờ.
Vị chiến tướng cầm đầu đột nhiên xoay người xuống kỵ, rầm rầm, tất cả chiến bộ xoay người xuống khỏi ma kỵ, động tác đều đặn nhịp nhàng. Đội ngũ khẽ tách ra, một vị yêu tộc đi tới bên cạnh chiến tướng cầm đầu.
Hai người đứng song song đối diện với chiến bộ của An Mạc.
Lẽ nào…
Trong đầu An Mạc nảy ra một ý nghĩ, mắt thoáng nhìn qua vương thượng thấy hắn đang đi tới phía trước.
Hai người nhìn thấy Tả Mạc thì vô cùng kích động, đồng loạt khom mình hành lễ.
"Lương Vi!" Lương Vi hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nghiêm nghị nói.
"Phí Lôi!" Phí Lôi cố nén kích động trong lòng nói.
"Suất lĩnh Vương Chi Hào Giác đến đây bảo vệ ngô vương!" Hai người đồng thanh nghiêm giọng quát.
Giống như một lời tuyên thệ đầy trang nghiêm vang lên ở nơi trống trải hoang dã.
"Ngô vương tại thượng!"
Mấy ngàn người chỉnh tề hô lớn, giống như sấm sét làm rung chuyển cả hoang nguyên. Mỗi người đều kích động khó nói thành lời, trong mắt họ hiện lên sự phấn khích, cuồng nhiệt và kích động, mười năm rồi bọn họ mới có thể hô lên những lời này.
Rất nhiều người lệ tràn khóe mi.
Bọn họ nhớ tới năm đó Phí Lôi tìm tới bọn họ ở những nơi thâm sơn cùng cốc, nói với bọn họ về vinh quang của tổ tiên ngày trước; nhớ tới bọn họ giống như một đám ăn mày quần áo rách tả tơi lặn lội đường xa đi tới doanh địa, lại chọn bừa cái tên Vương Chi Hào Giác làm người đời cười nhạo; nhớ tới bọn họ vì muốn thỏa mãn Lương Vi mà mỗi người không biết đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt để có thể biết được cái gì gọi là chiến bộ; nhớ tới mười năm chờ đợi mỏi mòn, phải đánh cướp khắp nơi để duy trì sự sống, bọn họ tự thôi miên chính mình, như kẻ ngu si cố chấp bọn họ không phải là đạo phỉ, bọn họ là một chiến bộ có tín ngưỡng.
Bọn họ chưa từng gặp qua Tả Mạc, bọn họ thậm chí không biết hình dáng của Tả Mạc như nào.
Nhưng mỗi người trong bọn họ từ ngày đầu tiên đã được nói rõ, bọn họ chỉ chiến đấu vì một người!
Vì vương mà chiến, tìm lại vinh quang.
Đây chính là tín niệm của bọn họ.
Trong đầu bọn họ hiện lên vô số bóng dáng mờ ảo rốt cuộc cũng dần rõ ràng hơn, toàn bộ tín ngưỡng của bọn họ thoáng cái đã trở nên chân thực tới mức có thể chạm vào.
Bọn họ không phải kẻ ngu si, bọn họ không phải đạo phỉ.
Bọn họ là Vương Chi Hào Giác, là một chiến bộ có tín ngưỡng.
Bọn họ đã được định trước chắc chắn sẽ tìm lại vinh quang thuộc về mình!
Tả Mạc nhìn chiến bộ trước mặt mà tâm trạng kích động khó nói thành lời.
Bố trí của Bồ yêu và Vệ hắn có biết nhưng cũng chỉ biết hai cái tên Lương Vi và Phí Lôi. Kì thực hắn không hi vọng quá nhiều vào chiến bộ này, ở xa xôi ngút ngàn không tin tức mà giữ vững được trong mười năm, Tả Mạc cảm nhận được vất vả và gian khổ trong đó.
Khi hắn tới Bồ Bồ chiến tướng chi gia thì gặp được Lương Vi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Nhìn thấy những gương mặt kia hắn cố gắng khống chế tâm tình, thay cho đồng ý bằng một lời hứa đầy trang nghiêm: "Ngươi ta cùng tồn tại, không rời không vứt bỏ!"
Đáp lại lời hắn là tiếng hô to long trời lở đất: "Ngô vương tại thượng!"
An Mạc chiến bộ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Đột nhiên An Mạc nhận ra một vấn đề mà lúc trước hắn đã bỏ qua, vương thượng không phải không có căn cơ như bên ngoài vẫn thảo luận! Hắn không những là minh vương mà còn là vua của Mạc Vân Hải!
Vương có lực lượng của mình và nó đủ để chống lại Minh cảnh.
An Mạc đột nhiên hiểu ra vì sao lão minh vương lại yên tâm với tân vương như thế, đó là lòng tin tuyệt đối!
Nếu Tả Mạc suất lĩnh Mạc Vân Hải công chiếm Minh cảnh vậy tự nhiên sẽ gặp phải sự phản kháng của tất cả các thế lực ở Minh cảnh. Thế nhưng hắn lấy thân phận người kế nhiệm vị trí thống trị Minh cảnh thì không ai có thể chống lại hắn.
Hắn quá mạnh! Thậm chí so với lão minh vương năm đó còn mạnh hơn!
Những kẻ phản đối kia chỉ là bọ ngựa đá xe mà thôi. Bỗng hắn cảm thấy có chút hứng thú, nếu những người kia biết vương thượng còn là vua của Mạc Vân Hải thì lúc đó sẽ phản ứng thế nào.
Thật khiến người ta mong đợi!
Có Vương Chi Hào Giác đi theo nên độ an toàn lập tức tăng mạnh. An Mạc không tin Minh cảnh có ai có thể đối phó với hắn và Lương Vi Phí Lôi. Nhưng trong lòng hắn cũng thấy hơi kì, bởi vì hai cái tên Lương Vi Phí Lôi này hắn chưa bao giờ nghe qua. Hắn chỉ biết Công Tôn Sai Chu Tước Doanh và Biệt Hàn Nghiệt bộ.
Chẳng lẽ Mạc Vân Hải lại mạnh tới mức này sao?
Tùy tiện lấy ra một hai người, một chiến bộ chưa bao giờ nghe danh cũng có thể lợi hại tới mức này?
Mạnh như An Mạc cũng không khỏi chột dạ.
Tả Mạc không biết ý nghĩ này của An Mạc, hắn và Lương Vi Phí Lôi nói chuyện với nhau rất lâu mới biết được mấy năm nay bọn họ sống gian khổ thế nào. Được hộ vệ nên Tả Mạc hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.
Hắn quyết định thừa lúc trên đường có thời gian giải quyết một vấn đề khác mà hắn đã nghĩ kĩ trong mười năm qua.
Giải cứu Bồ yêu và Vệ!
Danh sách chương