Dứt lời, Triệu Thiên Qua liền gật đầu chào với Chung Bá Nha rồi xoay người rời khỏi.
Đa số học sinh đang vây quanh Chung Bá Nha đều đi theo sau Triệu Thiên Qua. Chỉ còn lại một vài người vẫn đang bị máy linh tử va chạm hấp dẫn thì ở lại nghiên cứu sâu hơn với Chung Bá Nha.
“Thật nguy hiểm! Tôi còn tưởng là hai người sẽ đánh nhau cơ!” Trận xung đột này nằm ngoài dự đoán của Lý Diệu khiến hắn hơi kinh ngạc, thốt lên.
Hai vị giáo viên kia đều có tu vi ít nhất là trúc cơ kỳ (1). Nếu họ bộc phát toàn bộ sức mạnh thì khí thế sẽ thật sự rất kinh khủng. Đó không phải là thứ mà Lý Diệu có thể chịu đựng nổi.
“Ai nói không phải hả! Tu chân giả, tu chân giả! Từ “chân” ở đây chính là “chân lý” đó! Mỗi một tu chân giả đều có chân lý mà chính họ duy trì. Nếu chân lý khác nhau, hoặc thậm chí là trái ngược nhau thì một khi đâm trúng nhau chính là tia lửa văng tung tóe khắp nơi! Không bác bỏ được đối phương thì sẽ không dừng lại! May sao hôm nay có nhiều người nên hai bên khống chế được bản thân chứ thử đổi thành một nơi bí ẩn, vắng lặng xem, đảm bảo hai bên chỉ đánh một trận cũng là bình thường rồi đó!” Trịnh Đông Minh vô cùng cảm khái, nói.
“Gì dễ sợ dữ vậy! Chỉ vì một ý tưởng mà đến nỗi vậy sao?” Lý Diệu ngạc nhiên.
“Đương nhiên là đến nỗi! Cách gọi dân dã của từ “tu chân giả” chính là “người theo đuổi chân lý” mà! Cái mà họ tu chính là “chân lý” mà họ theo đuổi đó! Dùng cách nói của giới cổ tu 40 ngàn năm trước thì chân lý chính là “đạo tâm” của bọn họ! Một khi chân lý bị người khác bác bỏ, rồi họ bắt đầu nghi ngờ về cái “đạo” mà mình đang theo thì có nghĩa là “không giữ được đạo tâm”. Nếu bị rơi vào trạng thái đó, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, tu vi chững lại không tiến được, còn nặng thì cảnh giới sụp đổ, tu vi sụt giảm không phanh rồi biến thành người tàn tật! Nghe đồn rằng, ngày xưa có một cường giả đạt đến nguyên anh kỳ đã luận đạo với người khác rồi bị người kia dùng sự thật không thể chối cãi bác bỏ hoàn toàn cái “chân lý” mà vị cường giả kia suốt đời theo đuổi. Kết quả là cảnh giới nguyên anh sụp đổ, không giữ được đạo tâm, rồi bị yêu quái ngoại vực thừa cơ nhập thể! Thế nên vị ấy đã hóa thành “tu ma giả” ngay tại chỗ, suýt chút nữa gây ra tai họa khủng khiếp! Cho nên, khi tu chân giả đối mặt với tranh luận về mặt chân lý thì chẳng khác nào đang tranh luận về “đạo”, chỉ có thể dũng mãnh tiến tới chứ không thể lùi bước!” Trịnh Đông Minh nói vô cùng nghiêm túc.
Lý Diệu như thể đang nghiền ngẫm gì đó, gật đầu.
Hôm nay hắn thật sự được mở rộng tầm mắt, hiểu biết nhiều kiến thức về giới tu chân hơn. Nhưng vẫn còn một điểm hắn vẫn chưa hiểu được:
“Đúng rồi! Cuối cùng Chung Bá Nha gọi Triệu Thiên Qua là “Triệu đạo hữu”. Cách xưng hô ấy có nghĩa là gì vậy? Tôi thấy sau khi Triệu Thiên Qua nghe xong, thái độ liền dịu đi hẳn. Trước khi đi ông ta còn gật đầu chào Chung Bá Nha như thể không phải đối địch lắm ấy!”
Trịnh Đông Minh giải thích: “Đạo hữu là một cách xưng hô biểu hiện ý tôn trọng của giới tu chân. Ý là “chưa chắc ta tán thành lý niệm của ngươi, nhưng ta thừa nhận ta và ngươi giống nhau, đều đang phấn đấu tìm chân lý đại đạo. Tuy chân lý của chúng ta khác nhau nhưng lòng theo đuổi chân lý của chúng ta là giống nhau. Cho nên, chúng ta là bạn bè, là kiểu bạn bè mà từng người tự mình đi trên con đường tìm đạo của mình. Đây chính là “đạo hữu” – là một cách xưng hô rất trịnh trọng! Chung Bá Nha gọi Triệu Thiên Qua là đạo hữu là để chủ động bày tỏ thiện ý. Triệu Thiên Qua không muốn làm lớn chuyện nên tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, chừa mặt mũi cho Chung Bá Nha.”
Thấy Lý Diệu vẫn trầm ngâm không nói năng gì, Trịnh Đông Minh cười, nói tiếp: “Sao? Cậu thấy có hứng thú với Tinh Vân viện?”
Lý Diệu vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói: “Nhìn qua thì Tinh Vân viện có vẻ tương đối chuyên về ngành cơ sở lý luận. Còn tôi thì từ nhỏ đã không được học hành chính quy, nền tảng không chắc, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú ở mặt lý luận. Có viện nào chuyên về thực hành không?”
“Chuyên về thực hành? Đương nhiên là có! Chúng ta đi xem viện y dược Thiên Đô đi!”
Hai người đi đến bục triển lãm tiếp theo: Thiên Đô y viện!
Những người ở nơi này đều mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế. Trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Trên cái bục triển lãm to lớn chỉ có trưng bày một cái hộp thủy tinh trong suốt, có một con yêu thú có hình dáng như con hổ bị nhốt bên trong. Cũng không biết họ dùng bí pháp gì để trói nó lại mà nó vẫn luôn trong tư thế cứng còng toàn thân, ngay cả cái đuôi cũng không hề đong đưa dù chỉ là một chút.
Chỉ có trong đôi mắt chuyển động nhìn ngó lung tung của nó thỉnh thoảng còn hiện lên cảm xúc sợ hãi và hung tàn đan xem vào nhau là thể hiện rằng nó là vật sống.
Vài người mặc áo blouse trắng đứng trước bàn điểu khiển đang bận rộn xoay đến xoay đi liên tục. Sau một lát, một người mặt ác blouse trắng ngẩng đầu lên, cất cao giọng, nói: “Xin mời các em xem!”
Nháy mắt cái, trong cái hộp thủy tinh liền xuất hiện ngàn vạn bóng đao ảnh kiếm (2) lóa mắt khiến tất cả mọi người đứng xem bị kích thích chảy nước mắt. Không ít học sinh đã tự động lùi ra sau một chút theo phản xạ.
Khi mọi người lại tập trung nhìn vào cái hộp thủy tinh thì liền phát hiện tia ác độc trong đôi mắt con yêu thú hình hổ đã bị đông lại.
“Rắc rắc rắc rắc!”
Từ đầu tới đuôi con yêu thú hình hổ xuất hiện mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn vệt nứt đỏ lòm mảnh, dài. Con yêu thú đã bị thanh kiếm vô hình chém thành mấy ngàn mảnh! Một người mặc áo blouse bình thản nói:
“Đây là đề án nghiên cứu cắt miếng yêu thú mà Thiên Đô y viện chúng tôi đang tiến hành. Chúng tôi cắt yêu thú thành từng lát mỏng tầm 0.01mm, sau đó dùng thần niệm rà quét mỗi một lát cắt là có thể hiểu rõ cấu tạo của cơ thể yêu thú. Kế tiếp, chúng tôi sẽ đưa dữ liệu vào tinh não là đã có thể tạo ra một mô hình yêu thú giả lập giống thật 100%.”
“Thông qua phương pháp này, chúng tôi có thể nắm rõ sức chiến đấu và tập tính của yêu thú. Hơn nữa, chúng tôi còn có thể tùy ý tiến hành các loại thử nghiệm ở trong ảo cảnh mà không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tổn thương!”
“Trước mắt, chúng tôi đã đem 98 chủng loại, 1350 chi yêu thú cắt miếng nghiên cứu. Nếu các em có hứng thú thì có thể ghi danh vào Thiên Đô y viện chúng tôi… Sứ mệnh của chúng tôi không đơn giản chỉ là chữa bệnh cứu người, mà có cả trảm yêu diệt ma!”
Trịnh Đông Minh nháy mắt với Lý Diệu rồi nói: “Cái viện này thế nào? Nhưng tôi phải nhắc cậu trước là điểm đầu vào Thiên Đô y viện rất cao đấy. Viện này gần như là đứng đầu trong Cửu Đại Tinh Anh, tôi cũng không có nắm chắc là sẽ thi đậu.”
Lý Diệu gãi đầu, hơi do dự.
Nhiều viện như vậy, mỗi viện lại có những tài nghệ riêng khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng sao mà vẫn hơi thiếu thiếu khi so với cái trường đại học trong tưởng tượng của hắn.
“Liên Bang của chúng ta có trường nào chuyên dạy về chế tạo pháp bảo không? Không phải tôi nói loại pháp bảo như linh tử va chạm, mà là những pháp bảo chiến đấu như xe bay quân dụng, phi kiếm, pháo linh tử, áo giáp tinh thạch này kia ấy.”
“Đương nhiên có! Đằng trước chính là bục triển lãm của viện Thâm Hải được chứng nhận là có chuyên ngành luyện khí mạnh nhất Liên Bang, có biệt danh là “thánh địa của luyện khí sư”!” Trịnh Đông Minh chỉ đến một nơi cách đó không xa.
“Thánh địa của luyện khí sư!”
Ngọn lửa trong mắt Lý Diệu phụt một phát đã bốc cháy hừng hực rồi biến thành vô vàn con rắn lửa uốn éo múa may.
Trước bục triển lãm của viện Thâm Hải cũng là cảnh tượng người người xô đẩy, chen lấn. Xem ra phần lớn học sinh đều vô cùng thích cái học viện nghiêng về thực hành này. Phải thật vất vả Lý Diệu mới chen lọt vào trong.
Chính giữa bục triển lãm lại là một cái mô hình thành phố cực lớn, bên trong mô hình có đủ núi, sông, cao ốc, thậm chí trên bầu trời còn có tàu con thoi thỉnh thoảng bay xẹt qua. Cho dù là phiên bản thu nhỏ nhưng cấu tạo mô hình giống thật y như đúc.
Đúng lúc này, từ một góc trên bục triển lãm bỗng nhiên có mười mấy con yêu thú mini bằng kim loại phóng vút ra dẫn theo tiếng rít chói tai, đâm thẳng vào trong cái thành phố mini.
Bỗng có hàng trăm khối thập nhị diện đều bằng kim loại nổi lên ở mọi nơi trong thành phố gần như là cùng một lúc khi những con chim bay vào. Những khối đa diện đều xoay tròn giữa không khí tạo thành một lớp chắn như thể một tấm lưới cực lớn, phủ hết toàn bộ không trung trên thành phố mini rồi chụp lấy đám yêu thú.
Trải qua một trận đánh phát ra tiếng “leng keng” liên tục, tất cả đám yêu thú đã bị những quả cầu chặn lại rồi bị dính chặt vào những quả cầu bởi một loại lực gì đó từ trong quả cầu phát ra.
“Các em học sinh!”
Một ông lão mặt mày hồng hào, tóc bạc phơ đang cười tủm tỉm lên tiếng: “Cái mô hình mà các em vừa nhìn thấy chính là hệ thống phòng ngự phản yêu thú do Thâm Hải viện luyện chế. Cái hệ thống phòng ngự này đã được quân đội mua về dùng cho các thành phố chiến lược của Liên Bang. Nó có thể chống đỡ 1,500 con yêu thú đồng thời công kích, ngay cả phi kiếm của cường giả ma đạo thì nó cũng có thể chống được! Có loại pháp bảo này, cho dù là yêu thú hay là ma đạo thì khi tiến vào bầu trời Liên Bang cũng phải giơ tay chịu trói!
---------------------
(1) Trúc cơ kỳ: Giai đoạn, cấp trúc cơ
(2) bóng đao ảnh kiếm: Bóng của cây đao, hình ảnh của thanh kiếm
Đa số học sinh đang vây quanh Chung Bá Nha đều đi theo sau Triệu Thiên Qua. Chỉ còn lại một vài người vẫn đang bị máy linh tử va chạm hấp dẫn thì ở lại nghiên cứu sâu hơn với Chung Bá Nha.
“Thật nguy hiểm! Tôi còn tưởng là hai người sẽ đánh nhau cơ!” Trận xung đột này nằm ngoài dự đoán của Lý Diệu khiến hắn hơi kinh ngạc, thốt lên.
Hai vị giáo viên kia đều có tu vi ít nhất là trúc cơ kỳ (1). Nếu họ bộc phát toàn bộ sức mạnh thì khí thế sẽ thật sự rất kinh khủng. Đó không phải là thứ mà Lý Diệu có thể chịu đựng nổi.
“Ai nói không phải hả! Tu chân giả, tu chân giả! Từ “chân” ở đây chính là “chân lý” đó! Mỗi một tu chân giả đều có chân lý mà chính họ duy trì. Nếu chân lý khác nhau, hoặc thậm chí là trái ngược nhau thì một khi đâm trúng nhau chính là tia lửa văng tung tóe khắp nơi! Không bác bỏ được đối phương thì sẽ không dừng lại! May sao hôm nay có nhiều người nên hai bên khống chế được bản thân chứ thử đổi thành một nơi bí ẩn, vắng lặng xem, đảm bảo hai bên chỉ đánh một trận cũng là bình thường rồi đó!” Trịnh Đông Minh vô cùng cảm khái, nói.
“Gì dễ sợ dữ vậy! Chỉ vì một ý tưởng mà đến nỗi vậy sao?” Lý Diệu ngạc nhiên.
“Đương nhiên là đến nỗi! Cách gọi dân dã của từ “tu chân giả” chính là “người theo đuổi chân lý” mà! Cái mà họ tu chính là “chân lý” mà họ theo đuổi đó! Dùng cách nói của giới cổ tu 40 ngàn năm trước thì chân lý chính là “đạo tâm” của bọn họ! Một khi chân lý bị người khác bác bỏ, rồi họ bắt đầu nghi ngờ về cái “đạo” mà mình đang theo thì có nghĩa là “không giữ được đạo tâm”. Nếu bị rơi vào trạng thái đó, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, tu vi chững lại không tiến được, còn nặng thì cảnh giới sụp đổ, tu vi sụt giảm không phanh rồi biến thành người tàn tật! Nghe đồn rằng, ngày xưa có một cường giả đạt đến nguyên anh kỳ đã luận đạo với người khác rồi bị người kia dùng sự thật không thể chối cãi bác bỏ hoàn toàn cái “chân lý” mà vị cường giả kia suốt đời theo đuổi. Kết quả là cảnh giới nguyên anh sụp đổ, không giữ được đạo tâm, rồi bị yêu quái ngoại vực thừa cơ nhập thể! Thế nên vị ấy đã hóa thành “tu ma giả” ngay tại chỗ, suýt chút nữa gây ra tai họa khủng khiếp! Cho nên, khi tu chân giả đối mặt với tranh luận về mặt chân lý thì chẳng khác nào đang tranh luận về “đạo”, chỉ có thể dũng mãnh tiến tới chứ không thể lùi bước!” Trịnh Đông Minh nói vô cùng nghiêm túc.
Lý Diệu như thể đang nghiền ngẫm gì đó, gật đầu.
Hôm nay hắn thật sự được mở rộng tầm mắt, hiểu biết nhiều kiến thức về giới tu chân hơn. Nhưng vẫn còn một điểm hắn vẫn chưa hiểu được:
“Đúng rồi! Cuối cùng Chung Bá Nha gọi Triệu Thiên Qua là “Triệu đạo hữu”. Cách xưng hô ấy có nghĩa là gì vậy? Tôi thấy sau khi Triệu Thiên Qua nghe xong, thái độ liền dịu đi hẳn. Trước khi đi ông ta còn gật đầu chào Chung Bá Nha như thể không phải đối địch lắm ấy!”
Trịnh Đông Minh giải thích: “Đạo hữu là một cách xưng hô biểu hiện ý tôn trọng của giới tu chân. Ý là “chưa chắc ta tán thành lý niệm của ngươi, nhưng ta thừa nhận ta và ngươi giống nhau, đều đang phấn đấu tìm chân lý đại đạo. Tuy chân lý của chúng ta khác nhau nhưng lòng theo đuổi chân lý của chúng ta là giống nhau. Cho nên, chúng ta là bạn bè, là kiểu bạn bè mà từng người tự mình đi trên con đường tìm đạo của mình. Đây chính là “đạo hữu” – là một cách xưng hô rất trịnh trọng! Chung Bá Nha gọi Triệu Thiên Qua là đạo hữu là để chủ động bày tỏ thiện ý. Triệu Thiên Qua không muốn làm lớn chuyện nên tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, chừa mặt mũi cho Chung Bá Nha.”
Thấy Lý Diệu vẫn trầm ngâm không nói năng gì, Trịnh Đông Minh cười, nói tiếp: “Sao? Cậu thấy có hứng thú với Tinh Vân viện?”
Lý Diệu vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói: “Nhìn qua thì Tinh Vân viện có vẻ tương đối chuyên về ngành cơ sở lý luận. Còn tôi thì từ nhỏ đã không được học hành chính quy, nền tảng không chắc, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú ở mặt lý luận. Có viện nào chuyên về thực hành không?”
“Chuyên về thực hành? Đương nhiên là có! Chúng ta đi xem viện y dược Thiên Đô đi!”
Hai người đi đến bục triển lãm tiếp theo: Thiên Đô y viện!
Những người ở nơi này đều mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế. Trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Trên cái bục triển lãm to lớn chỉ có trưng bày một cái hộp thủy tinh trong suốt, có một con yêu thú có hình dáng như con hổ bị nhốt bên trong. Cũng không biết họ dùng bí pháp gì để trói nó lại mà nó vẫn luôn trong tư thế cứng còng toàn thân, ngay cả cái đuôi cũng không hề đong đưa dù chỉ là một chút.
Chỉ có trong đôi mắt chuyển động nhìn ngó lung tung của nó thỉnh thoảng còn hiện lên cảm xúc sợ hãi và hung tàn đan xem vào nhau là thể hiện rằng nó là vật sống.
Vài người mặc áo blouse trắng đứng trước bàn điểu khiển đang bận rộn xoay đến xoay đi liên tục. Sau một lát, một người mặt ác blouse trắng ngẩng đầu lên, cất cao giọng, nói: “Xin mời các em xem!”
Nháy mắt cái, trong cái hộp thủy tinh liền xuất hiện ngàn vạn bóng đao ảnh kiếm (2) lóa mắt khiến tất cả mọi người đứng xem bị kích thích chảy nước mắt. Không ít học sinh đã tự động lùi ra sau một chút theo phản xạ.
Khi mọi người lại tập trung nhìn vào cái hộp thủy tinh thì liền phát hiện tia ác độc trong đôi mắt con yêu thú hình hổ đã bị đông lại.
“Rắc rắc rắc rắc!”
Từ đầu tới đuôi con yêu thú hình hổ xuất hiện mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn vệt nứt đỏ lòm mảnh, dài. Con yêu thú đã bị thanh kiếm vô hình chém thành mấy ngàn mảnh! Một người mặc áo blouse bình thản nói:
“Đây là đề án nghiên cứu cắt miếng yêu thú mà Thiên Đô y viện chúng tôi đang tiến hành. Chúng tôi cắt yêu thú thành từng lát mỏng tầm 0.01mm, sau đó dùng thần niệm rà quét mỗi một lát cắt là có thể hiểu rõ cấu tạo của cơ thể yêu thú. Kế tiếp, chúng tôi sẽ đưa dữ liệu vào tinh não là đã có thể tạo ra một mô hình yêu thú giả lập giống thật 100%.”
“Thông qua phương pháp này, chúng tôi có thể nắm rõ sức chiến đấu và tập tính của yêu thú. Hơn nữa, chúng tôi còn có thể tùy ý tiến hành các loại thử nghiệm ở trong ảo cảnh mà không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tổn thương!”
“Trước mắt, chúng tôi đã đem 98 chủng loại, 1350 chi yêu thú cắt miếng nghiên cứu. Nếu các em có hứng thú thì có thể ghi danh vào Thiên Đô y viện chúng tôi… Sứ mệnh của chúng tôi không đơn giản chỉ là chữa bệnh cứu người, mà có cả trảm yêu diệt ma!”
Trịnh Đông Minh nháy mắt với Lý Diệu rồi nói: “Cái viện này thế nào? Nhưng tôi phải nhắc cậu trước là điểm đầu vào Thiên Đô y viện rất cao đấy. Viện này gần như là đứng đầu trong Cửu Đại Tinh Anh, tôi cũng không có nắm chắc là sẽ thi đậu.”
Lý Diệu gãi đầu, hơi do dự.
Nhiều viện như vậy, mỗi viện lại có những tài nghệ riêng khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng sao mà vẫn hơi thiếu thiếu khi so với cái trường đại học trong tưởng tượng của hắn.
“Liên Bang của chúng ta có trường nào chuyên dạy về chế tạo pháp bảo không? Không phải tôi nói loại pháp bảo như linh tử va chạm, mà là những pháp bảo chiến đấu như xe bay quân dụng, phi kiếm, pháo linh tử, áo giáp tinh thạch này kia ấy.”
“Đương nhiên có! Đằng trước chính là bục triển lãm của viện Thâm Hải được chứng nhận là có chuyên ngành luyện khí mạnh nhất Liên Bang, có biệt danh là “thánh địa của luyện khí sư”!” Trịnh Đông Minh chỉ đến một nơi cách đó không xa.
“Thánh địa của luyện khí sư!”
Ngọn lửa trong mắt Lý Diệu phụt một phát đã bốc cháy hừng hực rồi biến thành vô vàn con rắn lửa uốn éo múa may.
Trước bục triển lãm của viện Thâm Hải cũng là cảnh tượng người người xô đẩy, chen lấn. Xem ra phần lớn học sinh đều vô cùng thích cái học viện nghiêng về thực hành này. Phải thật vất vả Lý Diệu mới chen lọt vào trong.
Chính giữa bục triển lãm lại là một cái mô hình thành phố cực lớn, bên trong mô hình có đủ núi, sông, cao ốc, thậm chí trên bầu trời còn có tàu con thoi thỉnh thoảng bay xẹt qua. Cho dù là phiên bản thu nhỏ nhưng cấu tạo mô hình giống thật y như đúc.
Đúng lúc này, từ một góc trên bục triển lãm bỗng nhiên có mười mấy con yêu thú mini bằng kim loại phóng vút ra dẫn theo tiếng rít chói tai, đâm thẳng vào trong cái thành phố mini.
Bỗng có hàng trăm khối thập nhị diện đều bằng kim loại nổi lên ở mọi nơi trong thành phố gần như là cùng một lúc khi những con chim bay vào. Những khối đa diện đều xoay tròn giữa không khí tạo thành một lớp chắn như thể một tấm lưới cực lớn, phủ hết toàn bộ không trung trên thành phố mini rồi chụp lấy đám yêu thú.
Trải qua một trận đánh phát ra tiếng “leng keng” liên tục, tất cả đám yêu thú đã bị những quả cầu chặn lại rồi bị dính chặt vào những quả cầu bởi một loại lực gì đó từ trong quả cầu phát ra.
“Các em học sinh!”
Một ông lão mặt mày hồng hào, tóc bạc phơ đang cười tủm tỉm lên tiếng: “Cái mô hình mà các em vừa nhìn thấy chính là hệ thống phòng ngự phản yêu thú do Thâm Hải viện luyện chế. Cái hệ thống phòng ngự này đã được quân đội mua về dùng cho các thành phố chiến lược của Liên Bang. Nó có thể chống đỡ 1,500 con yêu thú đồng thời công kích, ngay cả phi kiếm của cường giả ma đạo thì nó cũng có thể chống được! Có loại pháp bảo này, cho dù là yêu thú hay là ma đạo thì khi tiến vào bầu trời Liên Bang cũng phải giơ tay chịu trói!
---------------------
(1) Trúc cơ kỳ: Giai đoạn, cấp trúc cơ
(2) bóng đao ảnh kiếm: Bóng của cây đao, hình ảnh của thanh kiếm
Danh sách chương