Ngừng một chút, sau lưng ông lão mặc bộ đồ màu tím bỗng dưng hiện lên mười mấy thanh phi kiếm bình thường, màu sắc mờ nhạt. Những thanh phi kiếm xoay tròn, bay lung tung trên đỉnh đầu của đám học sinh, lâu lâu lại lao vút xuống một chút rồi lại đổi hướng bay, hướng xoay tròn khiến bọn học sinh đứng dưới liên tục hoảng sợ la thất thanh.
Ông lão mặc đồ màu tím cười, nói:
“Các em học sinh, nếu ban nãy nhìn đã hệ thống phòng ngự phản yêu thú mà vẫn chưa thấy đã ghiền thì bây giờ hãy thử nhìn phi kiếm không người khống chế – phát minh mới nhất của Thâm Hải viện. Loại phi kiếm này tổng cộng có hai phiên bản. Phiên bản thứ nhất có thể điều khiển từ xa thông qua hệ thống tinh não đặc biệt, giúp tu chân giả có thể điều khiển nó với khoảng cách trên chục ngàn dặm. Mà loại phi kiếm các em đang được nhìn thấy ở đây là thật sự 100% không người khống chế. Thật sự là không có ai đang điều khiển chúng nó!”
“Không ai điều khiển? Vậy sao mà bọn nó lại có thể bay lên được?” Có học sinh tò mò đặt câu hỏi.
“Chúng tôi đã đặt vào trong tinh não điều khiển trong phi kiếm một loại kết cấu phù trận hoàn toàn mới. Nó có thể đưa vào mấy trăm ngàn thần niệm, bắt chước tất cả những tình huống chiến đấu mà phi kiếm có thể gặp phải. Không những vậy, nó còn có thể sắp đặt sẵn những kế hoạch tác chiến tương ứng. Đây chính là điểm phi thường của “không người khống chế”! Đương nhiên, để nghiên cứu phát minh ra được thanh kiếm thế này không hề đơn giản như những gì tôi vừa nói. Phi kiếm không người khống chế vừa mới ra đời nên vẫn còn gặp phải rất nhiều vấn đề. Nếu các em có hứng thú thì đừng ngại thi vào Thâm Hải viện chúng tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu, hoàn thiện cái pháp bảo thần kỳ này!” Ông lão mặc đồ màu tím cười tủm tỉm, nói.
Lý Diệu nhìn những thanh phi kiếm không người khống chế bay tới bay lui trên không, trong lòng chợt nhớ đến Hắc Dực.
Hắc Dực cũng không cần hắn ra mệnh lệnh liền sẽ tự mình bay tới bay lui. Nó còn sẽ dựa vào phía trước quang màn, vừa múa vừa hát rầm rì. Quả thật nó không hề giống như một món pháp bảo mà lại giống như một sinh mệnh sống hơn.
So với loại phi kiếm không người khống chế này thì rõ ràng “trí năng” của Hắc Dực cao hơn hẳn một bậc.
Nhưng “ông già” từng nói là Hắc Dực là đồ cổ mà ông ấy đã tìm thấy ở trong cái di tích nào đó ở một thế giới khác. Ông ấy đã nghiên cứu cả đời nhưng cũng chưa có thể phá giải kết cấu của nó, thậm chí ngay cả vỏ ngoài của nó cũng không mở ra được.
Ông ấy đã đoán là Hắc Dực là sản phẩm của nền văn minh tu chân nào đó còn văn minh hơn bây giờ nhiều.
Thâm Hải viện có thể luyện chế ra loại phi kiếm không người khống chế như thế này thì thật sự đã rất là ghê gớm rồi! Lúc này, một thanh phi kiếm không người khống chế bỗng nhiên nghiêng người xoẹt qua đầu hắn khiến trong lòng hắn bỗng ngứa ngáy. Và hắn làm thật, hắn liền duỗi đôi tay ra nhanh như chớp giật, tính bắt lấy chuôi kiếm.
Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào chuôi kiếm rồi thì thanh kiếm bỗng như bị điện giật. Thân kiếm run lên cầm cập rồi phát sáng màu lam tối. Nháy mắt cái, một tia điện bắn vào đầu ngón tay của Lý Diệu.
“Đau quá!”
Lý Diệu rụt tay lại, đầu ngón tay đã bị cháy đen. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn thanh phi kiếm thì thấy nó đang xoay quanh đỉnh đầu hắn, thỉnh thoảng còn phóng ra hồ quang điện màu lam đậm trông không có hảo ý chút nào.
Lý Diệu sợ tới mức lè lưỡi, rụt cổ. Hắn không dám làm bậy bữa.
Ông lão mặc đồ tím cười ha ha bước đến trước mặt hắn, nói: “Cậu học trò này, bây giờ em đã biết sự hợi lại của phi kiếm không người điều khiển rồi đúng không. May là nó phát hiện ra thân phận “bình dân” của em kịp thời đấy chứ lỡ nó xác định em là yêu thú hay người trong ma đạo thì đã một nhát chém chết em rồi! Đến đây, duỗi tay ra tôi xem có bị thương không.”
Lý Diệu ngoan ngoãn duỗi tay ra cho ông lão nhìn nhưng trong đầu lại hoạt động liên tục. Hắn đang nặn não ra tìm phương pháp để phá giải thanh phi kiếm không người không chế kia.
“Hả?”
Trên mặt ông lão mặc đồ tím xuất hiện kinh ngạc và cả vui sướng, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi hơn, nói: “Trò này, em thường xuyên duy tu pháp bảo trong thời gian rảnh đúng không?”
Lý Diệu sửng sốt, giọng nói đầy ngạc nhiên: “Sao ngài biết được?”
“Sờ vào ngón tay của em liền cảm nhận được nó không giống người thường. Cái loại xúc cảm mềm dẻo này hẳn là do vết chai được tạo ra rồi lại bị mài mất, sau đó lại được tạo ra rồi lại mài mất. Phải lặp lại mấy chục lần thì mới có thể tạo ra loại xúc cảm này. Hơn nữa, với phản ứng khéo léo của cơ bắp bàn tay như vậy thì ngoại trừ người duy tu pháp bảo có thâm niên ra thì không ai có thể có bàn tay như vậy! Sao? Em muốn thi vào viện của chúng tôi không?” Ông lão áo tím hỏi, giọng điệu vô cùng hiền lành.
Lý Diệu nhìn hệ thống phòng ngự phản yên thú, lại nhìn thanh phi kiếm không người khống chế đang xoay quanh đỉnh đầu mình rồi gật đầu thật mạnh, nói: “Lý tưởng của em là trở thành một luyện khí sư luyện chế ra pháp bảo mạnh nhất Liên Bang!”
“Trong mười đại sư luyện khí của Liên Bang có đến bảy người là tốt nghiệp từ Thâm Hải viện chúng tôi. Thâm Hải viện chính là thánh địa của luyện khí sư! Tôi tên Tạ Thính Huyền, là giám thị của Thâm Hải viện ở trường thi số 571. Em thật không tệ, tôi sẽ đặc biệt quan sát em trong lúc thi đấu. Nhớ cố gắng thể hiện đấy!” Ông lão mặc đồ tím vỗ vỗ vào vai của Lý Diệu, chẳng mấy chốc đã bị các học sinh khác vây quanh.
“Woa!”
Ở ngoài đám người, Trịnh Đông Minh làm quá kêu lên: “Trời ơi được tiếp xúc với giám thị của Thâm Hải viện! Đây chính là nhân vật lớn có quyền “đặc chiêu” nha! Chỉ cần được ông ấy nhìn trúng thì ngay cả kỳ thi đại học cũng không cần tham gia nữa, có thể trực tiếp nhập học Thâm Hải viện! Nếu biết trước như vậy thì ban nãy tôi cũng để cho phi kiếm chích điện một chút!”
“Nhưng ông ấy cũng phải nhìn trúng cậu thì mới được nha!”
Lý Diệu đáp trả lại luôn mà không suy nghĩ. Trái tim của hắn đập bang bang không ngừng. Hồi hộp, hưng phấn, vui sướng,… đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến hắn kích động đến cực điểm.
Thâm Hải viện chính là ngôi trường lý tưởng nhất trong cảm nhận của hắn. Hắn nhất định phải cố gắng thể hiện bản thân trong cuộc thi khiêu chiến cực hạn mới được. Hắn phải khiến cho vị giám thị tên “Tạ Thính Huyền” đánh giá cao hắn!
Sau khi xác định được nguyện vọng hàng đầu của mình, những viện còn lại không có lực hấp dẫn quá lớn với hắn nữa. Lý Diệu và Trịnh Đông Minh đi vòng quanh khoang thuyền một vòng, cũng không nhìn kỹ những viện còn lại. Khi đang chuẩn bị rời khỏi khoang thuyền thì bỗng nhiên phát hiện trong một góc còn có một phòng triển lãm nho nhỏ.
So với bục triển lãm của những viện khác được trang hoàng xa hoa, công nghệ tiên tiến, dòng người chen chúc xô đẩy thì cái phòng triển lãm này thật sự trông rất nghèo nàn.
Bên trong ngay cả một học sinh tham quan cũng không có, chỉ có mỗi một nhân viên lẻ loi ngồi tút trong góc sâu.
Lý Diệu ngẩng đầu nhìn thì thấy bên trên treo bảng “Đại Hoang chiến viện”!
“Đây cũng là một viện của Cửu Đại à? Tại sao lại quạnh quẽ quá vậy? Cũng chưa có ai ghi danh vào viện này sao?” Lý Diệu vô cùng tò mò, hỏi.
Trịnh Đông Minh nhìn thoáng qua rồi không khỏi nở nụ cười, nói: “Đại Hoang chiến viện không có danh tiếng gì trong Cửu Đại. Thực lực tổng hợp yếu nhất, lại còn nằm ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như Yêu Thú hoang nguyên… Nhưng nếu chỉ như vậy thì cũng sẽ không quạnh quẽ đến mức này. Nguyên nhân chủ yếu là do Đại Hoang chiến viện nổi tiếng nhất là hệ võ đấu, am hiểu bồi dưỡng “luyện thể giả” rèn luyện thân thể, dùng võ nhập đạo. Nghe nói luyện thể giả cực đoan nhất thậm chí bài xích tất cả pháp bảo, cho rằng cơ thể mới là mạnh nhất và cũng là pháp bảo duy nhất. Họ chỉ dựa vào nắm đấm để đánh nhau với yêu thú, quả thật là một đám điên!”
Lý Diệu nghe vậy cũng rất không tán thành.
Hắn sinh ra ở pháp bảo mộ địa nên thứ am hiểu nhất chính là biến bất kỳ thứ gì bên người thành vũ khí. Bảo hắn chỉ dựa vào hai tay đi chém giết với kẻ định thì thật sự là ngu không ai bằng.
Trịnh Đông Minh nói tiếp:
“Lý niệm tu hành của Đại Hoang chiến viện ở trên phương diện nào đó thì vẫn có đạo lý. Bởi vì hoàn cảnh ở vùng hoang vu đó rất khắc nghiệt, vật tư thiếu thốn, thành ra không ít pháp bảo cường đại đã bị mài mòn đến mức không thể tiếp tục dùng chỉ sau vài lần sử dụng… Chỉ có loại hoàn cảnh cực đoan này mới bồi dưỡng ra những luyện thể giả chỉ dựa vào cơ thể chiến đấu! Nhưng ở vùng đông nam này thì tu chân giả đều am hiểu sử dụng pháp bảo nên loại hình này liền không phổ biến. Hơn nữa, quá trình rèn luyện sức mạnh vô cùng đau đớn, đạo của luyện thể chính là phải chịu đựng “chín chín tám mốt gian nan” thì mới có đôi chút thành tựu… Cậu nói thử xem, ở vùng đông nam của chúng ta, ai lại lẩn thẩn đi chọn con đường này chứ?”
Ngừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì, Trịnh Đông Minh vỗ bốp một phát vào đầu mình rồi nói: “Xuýt chút nữa quên mất, trường cấp ba Xích Tiêu mấy cậu từng xuất hiện một thiên tài tu luyện tên “Yêu Đao Bành Hải” ấy, hắn ta đã lựa chọn Đại Hoang chiến viện đấy. Nhưng hắn ta không phải một luyện thể giả cực đoan, mà là kiếm tu.”
“Đây là viện mà Yêu Đao Bành Hải đã học?” Ánh mắt Lý Diệu sáng lên rồi liền cảm thấy có một chút hứng thú với Đại Hoang chiến viện.
Ông lão mặc đồ màu tím cười, nói:
“Các em học sinh, nếu ban nãy nhìn đã hệ thống phòng ngự phản yêu thú mà vẫn chưa thấy đã ghiền thì bây giờ hãy thử nhìn phi kiếm không người khống chế – phát minh mới nhất của Thâm Hải viện. Loại phi kiếm này tổng cộng có hai phiên bản. Phiên bản thứ nhất có thể điều khiển từ xa thông qua hệ thống tinh não đặc biệt, giúp tu chân giả có thể điều khiển nó với khoảng cách trên chục ngàn dặm. Mà loại phi kiếm các em đang được nhìn thấy ở đây là thật sự 100% không người khống chế. Thật sự là không có ai đang điều khiển chúng nó!”
“Không ai điều khiển? Vậy sao mà bọn nó lại có thể bay lên được?” Có học sinh tò mò đặt câu hỏi.
“Chúng tôi đã đặt vào trong tinh não điều khiển trong phi kiếm một loại kết cấu phù trận hoàn toàn mới. Nó có thể đưa vào mấy trăm ngàn thần niệm, bắt chước tất cả những tình huống chiến đấu mà phi kiếm có thể gặp phải. Không những vậy, nó còn có thể sắp đặt sẵn những kế hoạch tác chiến tương ứng. Đây chính là điểm phi thường của “không người khống chế”! Đương nhiên, để nghiên cứu phát minh ra được thanh kiếm thế này không hề đơn giản như những gì tôi vừa nói. Phi kiếm không người khống chế vừa mới ra đời nên vẫn còn gặp phải rất nhiều vấn đề. Nếu các em có hứng thú thì đừng ngại thi vào Thâm Hải viện chúng tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu, hoàn thiện cái pháp bảo thần kỳ này!” Ông lão mặc đồ màu tím cười tủm tỉm, nói.
Lý Diệu nhìn những thanh phi kiếm không người khống chế bay tới bay lui trên không, trong lòng chợt nhớ đến Hắc Dực.
Hắc Dực cũng không cần hắn ra mệnh lệnh liền sẽ tự mình bay tới bay lui. Nó còn sẽ dựa vào phía trước quang màn, vừa múa vừa hát rầm rì. Quả thật nó không hề giống như một món pháp bảo mà lại giống như một sinh mệnh sống hơn.
So với loại phi kiếm không người khống chế này thì rõ ràng “trí năng” của Hắc Dực cao hơn hẳn một bậc.
Nhưng “ông già” từng nói là Hắc Dực là đồ cổ mà ông ấy đã tìm thấy ở trong cái di tích nào đó ở một thế giới khác. Ông ấy đã nghiên cứu cả đời nhưng cũng chưa có thể phá giải kết cấu của nó, thậm chí ngay cả vỏ ngoài của nó cũng không mở ra được.
Ông ấy đã đoán là Hắc Dực là sản phẩm của nền văn minh tu chân nào đó còn văn minh hơn bây giờ nhiều.
Thâm Hải viện có thể luyện chế ra loại phi kiếm không người khống chế như thế này thì thật sự đã rất là ghê gớm rồi! Lúc này, một thanh phi kiếm không người khống chế bỗng nhiên nghiêng người xoẹt qua đầu hắn khiến trong lòng hắn bỗng ngứa ngáy. Và hắn làm thật, hắn liền duỗi đôi tay ra nhanh như chớp giật, tính bắt lấy chuôi kiếm.
Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào chuôi kiếm rồi thì thanh kiếm bỗng như bị điện giật. Thân kiếm run lên cầm cập rồi phát sáng màu lam tối. Nháy mắt cái, một tia điện bắn vào đầu ngón tay của Lý Diệu.
“Đau quá!”
Lý Diệu rụt tay lại, đầu ngón tay đã bị cháy đen. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn thanh phi kiếm thì thấy nó đang xoay quanh đỉnh đầu hắn, thỉnh thoảng còn phóng ra hồ quang điện màu lam đậm trông không có hảo ý chút nào.
Lý Diệu sợ tới mức lè lưỡi, rụt cổ. Hắn không dám làm bậy bữa.
Ông lão mặc đồ tím cười ha ha bước đến trước mặt hắn, nói: “Cậu học trò này, bây giờ em đã biết sự hợi lại của phi kiếm không người điều khiển rồi đúng không. May là nó phát hiện ra thân phận “bình dân” của em kịp thời đấy chứ lỡ nó xác định em là yêu thú hay người trong ma đạo thì đã một nhát chém chết em rồi! Đến đây, duỗi tay ra tôi xem có bị thương không.”
Lý Diệu ngoan ngoãn duỗi tay ra cho ông lão nhìn nhưng trong đầu lại hoạt động liên tục. Hắn đang nặn não ra tìm phương pháp để phá giải thanh phi kiếm không người không chế kia.
“Hả?”
Trên mặt ông lão mặc đồ tím xuất hiện kinh ngạc và cả vui sướng, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi hơn, nói: “Trò này, em thường xuyên duy tu pháp bảo trong thời gian rảnh đúng không?”
Lý Diệu sửng sốt, giọng nói đầy ngạc nhiên: “Sao ngài biết được?”
“Sờ vào ngón tay của em liền cảm nhận được nó không giống người thường. Cái loại xúc cảm mềm dẻo này hẳn là do vết chai được tạo ra rồi lại bị mài mất, sau đó lại được tạo ra rồi lại mài mất. Phải lặp lại mấy chục lần thì mới có thể tạo ra loại xúc cảm này. Hơn nữa, với phản ứng khéo léo của cơ bắp bàn tay như vậy thì ngoại trừ người duy tu pháp bảo có thâm niên ra thì không ai có thể có bàn tay như vậy! Sao? Em muốn thi vào viện của chúng tôi không?” Ông lão áo tím hỏi, giọng điệu vô cùng hiền lành.
Lý Diệu nhìn hệ thống phòng ngự phản yên thú, lại nhìn thanh phi kiếm không người khống chế đang xoay quanh đỉnh đầu mình rồi gật đầu thật mạnh, nói: “Lý tưởng của em là trở thành một luyện khí sư luyện chế ra pháp bảo mạnh nhất Liên Bang!”
“Trong mười đại sư luyện khí của Liên Bang có đến bảy người là tốt nghiệp từ Thâm Hải viện chúng tôi. Thâm Hải viện chính là thánh địa của luyện khí sư! Tôi tên Tạ Thính Huyền, là giám thị của Thâm Hải viện ở trường thi số 571. Em thật không tệ, tôi sẽ đặc biệt quan sát em trong lúc thi đấu. Nhớ cố gắng thể hiện đấy!” Ông lão mặc đồ tím vỗ vỗ vào vai của Lý Diệu, chẳng mấy chốc đã bị các học sinh khác vây quanh.
“Woa!”
Ở ngoài đám người, Trịnh Đông Minh làm quá kêu lên: “Trời ơi được tiếp xúc với giám thị của Thâm Hải viện! Đây chính là nhân vật lớn có quyền “đặc chiêu” nha! Chỉ cần được ông ấy nhìn trúng thì ngay cả kỳ thi đại học cũng không cần tham gia nữa, có thể trực tiếp nhập học Thâm Hải viện! Nếu biết trước như vậy thì ban nãy tôi cũng để cho phi kiếm chích điện một chút!”
“Nhưng ông ấy cũng phải nhìn trúng cậu thì mới được nha!”
Lý Diệu đáp trả lại luôn mà không suy nghĩ. Trái tim của hắn đập bang bang không ngừng. Hồi hộp, hưng phấn, vui sướng,… đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến hắn kích động đến cực điểm.
Thâm Hải viện chính là ngôi trường lý tưởng nhất trong cảm nhận của hắn. Hắn nhất định phải cố gắng thể hiện bản thân trong cuộc thi khiêu chiến cực hạn mới được. Hắn phải khiến cho vị giám thị tên “Tạ Thính Huyền” đánh giá cao hắn!
Sau khi xác định được nguyện vọng hàng đầu của mình, những viện còn lại không có lực hấp dẫn quá lớn với hắn nữa. Lý Diệu và Trịnh Đông Minh đi vòng quanh khoang thuyền một vòng, cũng không nhìn kỹ những viện còn lại. Khi đang chuẩn bị rời khỏi khoang thuyền thì bỗng nhiên phát hiện trong một góc còn có một phòng triển lãm nho nhỏ.
So với bục triển lãm của những viện khác được trang hoàng xa hoa, công nghệ tiên tiến, dòng người chen chúc xô đẩy thì cái phòng triển lãm này thật sự trông rất nghèo nàn.
Bên trong ngay cả một học sinh tham quan cũng không có, chỉ có mỗi một nhân viên lẻ loi ngồi tút trong góc sâu.
Lý Diệu ngẩng đầu nhìn thì thấy bên trên treo bảng “Đại Hoang chiến viện”!
“Đây cũng là một viện của Cửu Đại à? Tại sao lại quạnh quẽ quá vậy? Cũng chưa có ai ghi danh vào viện này sao?” Lý Diệu vô cùng tò mò, hỏi.
Trịnh Đông Minh nhìn thoáng qua rồi không khỏi nở nụ cười, nói: “Đại Hoang chiến viện không có danh tiếng gì trong Cửu Đại. Thực lực tổng hợp yếu nhất, lại còn nằm ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như Yêu Thú hoang nguyên… Nhưng nếu chỉ như vậy thì cũng sẽ không quạnh quẽ đến mức này. Nguyên nhân chủ yếu là do Đại Hoang chiến viện nổi tiếng nhất là hệ võ đấu, am hiểu bồi dưỡng “luyện thể giả” rèn luyện thân thể, dùng võ nhập đạo. Nghe nói luyện thể giả cực đoan nhất thậm chí bài xích tất cả pháp bảo, cho rằng cơ thể mới là mạnh nhất và cũng là pháp bảo duy nhất. Họ chỉ dựa vào nắm đấm để đánh nhau với yêu thú, quả thật là một đám điên!”
Lý Diệu nghe vậy cũng rất không tán thành.
Hắn sinh ra ở pháp bảo mộ địa nên thứ am hiểu nhất chính là biến bất kỳ thứ gì bên người thành vũ khí. Bảo hắn chỉ dựa vào hai tay đi chém giết với kẻ định thì thật sự là ngu không ai bằng.
Trịnh Đông Minh nói tiếp:
“Lý niệm tu hành của Đại Hoang chiến viện ở trên phương diện nào đó thì vẫn có đạo lý. Bởi vì hoàn cảnh ở vùng hoang vu đó rất khắc nghiệt, vật tư thiếu thốn, thành ra không ít pháp bảo cường đại đã bị mài mòn đến mức không thể tiếp tục dùng chỉ sau vài lần sử dụng… Chỉ có loại hoàn cảnh cực đoan này mới bồi dưỡng ra những luyện thể giả chỉ dựa vào cơ thể chiến đấu! Nhưng ở vùng đông nam này thì tu chân giả đều am hiểu sử dụng pháp bảo nên loại hình này liền không phổ biến. Hơn nữa, quá trình rèn luyện sức mạnh vô cùng đau đớn, đạo của luyện thể chính là phải chịu đựng “chín chín tám mốt gian nan” thì mới có đôi chút thành tựu… Cậu nói thử xem, ở vùng đông nam của chúng ta, ai lại lẩn thẩn đi chọn con đường này chứ?”
Ngừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì, Trịnh Đông Minh vỗ bốp một phát vào đầu mình rồi nói: “Xuýt chút nữa quên mất, trường cấp ba Xích Tiêu mấy cậu từng xuất hiện một thiên tài tu luyện tên “Yêu Đao Bành Hải” ấy, hắn ta đã lựa chọn Đại Hoang chiến viện đấy. Nhưng hắn ta không phải một luyện thể giả cực đoan, mà là kiếm tu.”
“Đây là viện mà Yêu Đao Bành Hải đã học?” Ánh mắt Lý Diệu sáng lên rồi liền cảm thấy có một chút hứng thú với Đại Hoang chiến viện.
Danh sách chương