Từ trong ánh mắt của Cung lão gia có thể nhìn ra tâm tình xao động đang cố nén xuống của ông.

'Chị Kỷ!'

'Dạ, lão gia!' Dì Kỷ nghiêm cẩn đặt một xấp báo giấy dầy trước mặt Cung lão gia rồi lẳng lặng lui xuống.

'Quý Dương, tuy cha không can thiệp vào chuyện kinh doanh của Cung thị nhưng cha hy vọng con có thể cho ta một lời giải thích rõ ràng.'

Cung lão gia ném xấp báo xuống trước mặt Cung Quý Dương. Tuy rằng ông chưa bùng phát cơn giận nhưng có từ giọng nói có thể nghe ra, tâm tình của ông chẳng tốt tí nào.

Cung Quý Dương nhặt tờ báo lên. Đó là tờ báo kinh tế buổi chiều và một số tờ báo khác. Trên mỗi tờ báo đều đăng tiêu đề, hình ảnh và tin tức có liên quan đến chuyện Cung thị tại buổi lễ công bố sản phẩm của thương hiệu Leila tuyên bố thu mua thương hiệu này.

'Chuyện con muốn giả làm người mẫu biểu diễn trên sân khấu cha không một truy cứu nữa nhưng thu mua thương hiệu Leila lại là một chuyện thế nào đây?' Cung Doãn Thần nghiêm khắc chất vấn.

Cung Quý Dương nhún vai, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: 'Thì đúng như những gì cha xem trên báo thôi, sắp tới Cung thị sẽ tổ chức họp báo và chiêu đãi ký giả để chính thức tuyên bố về quyết định này của con!'

'Loạn rồi! Đúng là loạn rồi!' Cung lão gia vỗ mạnh tay lên bàn: 'Cung gia chúng ta trước giờ thiên về các ngành cơ khí và vũ khí, cho dù con muốn khai thác các lĩnh vực kinh doanh khác thì cũng phải chọn ngành nào có liên quan đến sản nghiệp của chúng ta. Giờ con lại muốn khai thác một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, làm vậy sẽ khiến các cổ đông dao động!'

'Cha, từ khi con tiếp quản Cung thị đến nay, đối với bất cứ quyết định nào của con cha đều không có ý kiến, mà mấy năm gần đây cổ phiếu của Cung thị cũng chỉ có tăng không giảm. Lần này, thu mua Leila là chuyện con đã quyết định rồi. Con tin tưởng cổ phiếu của Cung thị cũng sẽ không vì thế mà rớt giá.'

Trên mặt Cung Quý Dương là vẻ tự tin đĩnh đạc như trước giờ, trong từng hành động lời nói của hắn đều toát ra vẻ thành thục ổn trọng đúng phong cách của một nhà quản lý doanh nghiệp thành đạt.

Sự tranh chấp giữa hai người khiến cho Trình Thiến Tây cảm thấy tò mò, bà đoạt lấy tờ báo trên tay Cung Quý Dương, làu bàu nói; ‘Cái gì thời trang với thương hiệu? Cha con hai người cũng thật là, lúc này là lúc nào mà còn cãi nhau vì công sự chứ?’

Nói xong bà cúi đầu đọc bài báo một cách cẩn thận từ đầu đến cuối một lượt, nhưng khi lật đến trang sau là phần giới thiệu chi tiết về thương hiệu Leila thì tầm mắt bà chợt rơi trên một tấm ảnh, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng sau đó nó được thay thế bằng một sự chấn động.

‘Quý Dương, trên báo kia có phải là nhà thiết kế Leila không?’ Trình Thiến Tây chỉ tay về phía tấm ảnh, hỏi.

‘Đúng vậy! Cô ấy là một nhà thiết kế rất có tài!’ Cung Quý Dương trên mặt không lộ ra vết tích gì, nhàn nhạt trả lời.

Sắc mặt của Trình Thiến Tây chợt trở nên có chút khó coi, nhưng bà vẫn dịu dàng hỏi tiếp: ‘Từ lúc này thì con biết cô gái kia? Cô ta xem ra tuổi còn khá nhỏ, xem ra cũng chẳng có bao nhiêu tài năng thiết kế đáng kể!’

‘Con và Leila tám năm trước đã biết nhau rồi, tài năng và khả năng của cô ấy về thiết kế con rõ hơn ai hết cho nên con muốn tiến thêm một bước, phát triển mở rộng thương hiệu này!’ Cung Quý Dương kể một cách sơ sài.

Lúc này Trình Thiến Tây trầm ngâm không nói gì nhưng đôi mày bất giác chau càng chặt, nếu như bà không nhớ lầm thì cô gái kia chính là Sầm Tử Tranh, là người tám năm trước khiến cho con mình yêu đến điên cuồng. Tuy bà chưa từng gặp qua Sầm Tử Tranh cô gái này nhưng lúc đó bà đã được xem ảnh của cô, hôm nay được nhìn thấy cô lần nữa bà không khỏi kinh ngạc một phen.

‘Nói như vậy là con muốn đầu tư vào thương hiệu này?’ Bà hỏi lại con trai mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Con trai bà sinh ra bà làm sao không hiểu nó được chứ, sợ rằng chỉ là mượn danh nghĩa đầu tư để muốn nối lại tình xưa mà thôi.

‘Mẹ à. Đây là quyết định thương nghiệp, xin mẹ nhận rõ điểm này!’ Cung Quý Dương trả lời một cách dứt khoát, ý của hắn qua câu nói này đã nói rất rõ ràng.

Ngải Ân Hà nãy giờ vẫn luôn đứng sau lưng Trình Thiến Tây sắc mặt cũng chẳng dễ xem chút nào, riêng về Leila cô đương nhiên biết người đó là ai, chỉ là ngàn vạn không ngờ rằng Cung Quý Dương lại thông qua cách này để tiếp cận với Sầm Tử Tranh.

Xem ra Cung Quý Dương không hề suy nghĩ đến cảm nhận của mình! Nghĩ đến đây tay của Ngải Ân Hà bất giác nắm chặt lại, trong mắt lộ ra một vẻ ngụy dị.

‘Quý Dương, nếu như con vẫn kiên quyết tiếp tục thì cha cũng không có cách ngăn cản, nhưng … nếu như có một ngày chuyện này gây ra bất cứ tổn thất nào cho Cung thị thì cha cũng sẽ thu hồi lại chức vụ và quyền hạn của con!’ Cung Doãn Thần ra tối hậu thư.

Cung Quý Dương mỉm cười đầy vẻ tự tin: ‘Xin cha yên tâm, con sẽ không để cha chứng kiến ngày đó xảy ra đâu!’

Nói xong hắn xoay người về phía cha mẹ của Ngải Ân Hà, lễ phép nói: ‘Bác Ngải trai, bác Ngải gái, thật xin lỗi đến hôm nay Quý Dương mới nói rõ quyết định của mình với hai bác. Còn …’ Hắn lại xoay về phía Ngải Ân Hà, ‘Ân Hà, còn về phần em, anh càng thấy có lỗi nhiều hơn. Hôm nay là sinh nhật em nhưng anh không có cách nào tiếp tục, hôm khác anh nhất định sẽ bù cho em!’

Nói xong hắn bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

‘Quý Dương… Quý Dương … Con quay lại cho mẹ!’ Trình Thiến Tây vội gọi con trai mấy tiếng còn Cung Doãn Thần thì vẻ mặt bất lực ngồi xuống trở lại.

Bầu không khí trong phòng ăn chợt trở nên hết sức ngượng ngập, nhất là cha mẹ của Ngải Ân Hà, chuyện xảy ra đến nước này bọn họ cũng chưa biết phải làm sao, tất cả đều thay đổi so với dự tính của họ, vốn là một vở kịch đã được bố trí hoàn hảo vậy mà bỗng chốc đi chệch đường ray hết thảy!

‘Quý Dương đây là …’

Sau cùng vẫn là cha của Ngải Ân Hà lên tiếng, nhưng mới nói được mấy chữ thì đã nghẹn lời, nếu quá tích cực thúc đẩy chuyện này thì lại giống như muốn bán con gái mình vậy, mà không nói thì không cam lòng.

‘Ai ya, ông thông gia, ông nói xem làm sao mới tốt đây? Ân Hà, con còn không mau đuổi theo nó đi?’ Trình Thiến Tây xởi lởi nói như muốn làm giảm đi sự ngượng ngập.

‘Đuổi theo gì nữa bây giờ? Người đã đi xa rồi!’ Nét mặt của Ngải Ân Hà cực kỳ khổ sở, giọng nói tràn đầy sự bất lực và yếu đuối, cô rũ mắt, dáng vẻ bội phần ủy khuất.

Trình Thiến Tây thấy Ngải Ân Hà như vậy đương nhiên là càng đau lòng vì cô. Từ lâu bà đã nhắm trúng đứa bé này cho con mình, không ngờ đứa con trai vẫn luôn làm bà kiêu ngạo kia hôm nay lại chẳng cho bà chút mặt mũi nào, nói đi là đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện